Hauck không tài nào ngủ được. Lúc đó đã quá mười hai giờ đêm một chút. Anh ra khỏi giường. Chương trình trao thưởng cho những học sinh có thành tích thể thao đang được phát trên truyền hình nhưng anh không xem. Hauck bước tới bên cửa sổ nhìn ra eo biển. Một cơn gió lạnh cất qua không gian. Tâm trí anh đang như một dòng nước lũ.
Tại sao lại như vậy được kia chứ?
Làm sao mà một người đã chết trên tàu điện ngầm, mà nhiều giờ sau thẻ tín dụng của người đó lại có thể được sử dụng để trả cho hợp đồng thuê xe tới quầy bán đồ ăn Fairfield cơ chứ? Lại ở ngay đúng địa điểm xảy ra vụ án mạng.
Có ai đó đã gọi cho Raymond ngay trước khi cậu đi qua bên kia đường. Hình như ai đó tên là Marty…
Là Mardy.
Tại sao Charles và AJ Raymond lại có liên hệ với nhau. Liên hệ như thế nào?
Anh đang thiếu một đầu mối nào đó.
Anh mặc áo rét và chiếc quần jeans, xỏ đôi giày đinh cũ kỹ. Bên ngoài, không khí lạnh sắc. Hauck chui vào chiếc Bronco của mình. Cả khu nhà tối đen.
Hauck nhấn ga.
Hôm nay là ngày thứ tư Hauck cho người đảm bảo an ninh cho Karen. Anh đã cho một chiếc xe gác trước cửa nhà và một chiếc khác đi theo lũ trẻ tới trường, vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Có lẽ kẻ gây rối cho Karen đã tạm nghỉ chăng? Sức nóng đã được tăng lên tương đối cao.
Hauck rời đường cao tốc tại đường nhánh số 5. Anh biết rõ Old Greenwich như thể anh có một bộ định vị toàn cầu sinh học vậy. Hauck chạy thẳng về hướng Sound Beach để đi vào phố. Khu phố chính vắng tanh và tối đen. Anh rẽ phải về phía Shore hướng biển, rồi rẽ phải thêm một lần nữa về phía Sea Wall.
Hauck dừng lại cách nhà Karen chừng hai mươi yard. Hôm nay là phiên trực của viên sỹ quan mới ra trường, Stasio. Hauck nhìn thấy chiếc xe tuần tra tắt đèn đỗ đối điện ngôi nhà. Anh đi tới gõ vào cửa xe. Viên sỹ quan trẻ quay cửa kính xuống, ngạc nhiên. – “Trung úy?”
“Trông cậu hơi mệt mỏi. Cậu lập gia đình rồi đúng không?”
“Vâng thưa sếp.” – Stasio đáp. – “Cách đây hai năm.”
“Cậu về đi. Ngủ một chút đi. Tôi sẽ ở lại gác.” – Hauck nói.
“Sếp. Tôi ổn mà.” – Viên sỹ quan trẻ phản đối.
“Không sao. Cứ về đi.” – Hauck nháy mắt. – “Tôi đánh giá cao cậu đã làm nhiệm vụ ở đây.”
Viên sỹ quan trẻ phản đối lần cuối, nhưng rồi cuối cùng cũng phải đồng ý.
Còn lại một mình, Hauck nhét chặt hai nắm tay trong chiếc áo rét vì lạnh. Bên kia đường, căn nhà tối đen, không hề có ánh điện mờ tối từ tầng trên chiếu qua rèm cửa. Hauck nhìn đồng hồ. Anh có cuộc gặp với chỉ huy trưởng Fitzpatrick vào chín giờ sáng. Ca trực sẽ tới sáu giờ sáng. Anh hít sâu một hơi khí lạnh và ẩm ướt từ eo biển.
Thật điên rồ, Ty à.
Anh quay lại chiếc Bronco của mình, mở cửa. Ngay khi anh định bước vào trong xe thì nhận thấy tấm rèm tầng trên mở toang. Bóng người nhìn ra. Trong thoáng chốc, và trong bóng tối, ánh mắt họ gặp nhau.
Hauck thấy mình làm một cử chỉ gì đó như nở nhẹ một nụ cười.
Ty đây mà. Anh ngẩng lên nói to. Anh đã muốn nói to lên như vậy mỗi khi cô gọi anh: “Trung úy à.”
Ty đây mà.
Và về người chồng đã quá cố của em thì điều em đang phải trải qua, đang phải cảm nhận… cũng chính là những gì anh hiểu.
Anh hiểu rất rõ.
Hauck vẫy tay, nháy mắt ra dấu mà anh cũng chẳng dám chắc cô có nhận ra không. Sau đó, Hauck chui vào chiếc Bronco, đóng cửa. Khi anh ngẩng đầu nhìn lên, tấm rèm đã khép lại.
Nhưng có sao đâu.
Anh hiểu rằng cô cảm thấy an toàn vì biết rằng anh đang ở đó. Có lẽ anh cũng cảm thấy như vậy.
Hauck ngả người lên ghế lái, bật đài.
Là Ty đây. Hauck tặc lưỡi. Đó là tất cả những gì mình muốn nói.