Thủy Triều Đen

Chương 22



Hóa ra Archer & Bey là một công ty ma.

Nó chỉ có cái tên trên tấm danh thiếp. Một cuộc điện thoại tới một người quen cũ làm việc tại Interpol và việc rà soát trên mạng toàn bộ các công ty đăng ký tại Nam Phi đã xác định điều đó. Thậm chí ngay cả địa chỉ và số điện thoại tại Johannesburg cũng là giả mạo.

Có kẻ nào đó đang tìm cách tống tiền Karen, Hauck hiểu điều đó. Phải là một kẻ nào đó rất quen với những giao dịch buôn bán của chồng cô. Thậm chí cả người ủy nhiệm của Charlie, Lennick, người có vẻ như rất đứng đắn mà Hauck đã trao đổi trước đó cũng đồng ý với điều này.

“Điện thoại của Người ấy, trung úy! ”

Có tiếng gọi từ phòng họp của đội, tiếp sau là ai đó giả tiếng rít của đạn cối bay trong không khí và phát nổ. “Người ấy” là từ mà mọi người dùng để chỉ mỗi khi vợ cũ của Hauck gọi điện.

Hauck nắm ống nghe, ngừng một giây trước khi nhấc lên. – “Beth à, em khỏe không?”

“Vẫn khỏe. Còn anh?”

“Rick ổn chứ?”

“Anh ấy vẫn khỏe. Địa bàn kinh doanh của anh ấy vừa mới được mở rộng thêm. Bây giờ anh ấy có thêm cả hai bang Pennsylvania và Maryland nữa.” – Chồng mới của Beth là người quản lý khu vực kinh doanh của một công ty cho vay thế chấp.

“Thật tốt. Chúc mừng. Jess cũng đã nói đến chuyện này rồi.”

“Đó là lý do em gọi điện. Bọn em nghĩ rằng đã đến lúc hai vợ chồng em phải thực hiện chuyến du lịch đã bị hoãn lại quá lâu rồi. Anh biết là con bé đã được hứa cho đi Orlando chứ? Đến công viên giải trí ấy.”

Hauck ngồi thẳng dậy: – “Em biết là anh vẫn muốn đi cùng con bé mà, Beth.”

“Đúng vậy, em hiểu anh luôn nói câu đó, Ty. Nhưng… chuyến đi này là thật.”

Câu chỉ trích như găm thẳng vào bên sườn Hauck, nhưng có thể Beth nói đúng. – “Vậy thì khi nào hai nguời dự định bắt đầu chuyến đi?”

Beth trả lời sau một lúc ngập ngừng: – “Bọn em đang cân nhắc dịp Lễ Tạ ơn, Ty à.”

“Lễ Tạ ơn? ” – Lần này câu nói thậm chí còn khía sâu hơn vào Hauck. – “Anh nghĩ là chúng ta đã thỏa thuận rằng năm nay Lễ Tạ ơn con bé sẽ ở với anh, Beth. Anh sẽ đưa con bé tới chơi nhà chị gái anh ở Boston. Để con bé có cơ hội đuợc gặp anh em họ của nó. Đã lâu rồi con bé chưa về đó.”

“Em chắc là con bé sẽ rất thích như vậy, nhưng hiện đang có cơ hội cho chuyến đi này, và đây là chuyến đi tới Thế giới Disney.”

Hauck khịt mũi khó chịu. – “Gì cơ? Có phải Rick đi hội nghị bán hàng ở đó hay đại loại một cái gì tương tự thế vào dịp này không?”

Beth không trả lời. – “Đó là chuyến đi tới Thế giới Disney. Con bé có thể ở với anh vào dịp Lễ Giáng sinh mà.”

“Không. ’’ – Hauck ném chiếc bút xuống mặt bàn. – “Con bé không thể ở với anh vào dịp Giáng sinh được. Chúng ta đã bàn và lập kế hoạch với nhau rồi. Anh sẽ phải đi xa trong dịp Giáng sinh.” – Hauck đã lập kế hoạch đi câu cá cảnh ở Bahamas với một nhóm bạn học thời phổ thông. Đây sẽ là lần đầu tiên anh đi xa trong một thời gian dài như vậy. – “Chúng ta đã thống nhất rồi mà Beth!”

“‘Đúng vậy.” – Beth thở dài như thể điều đó không hiểu sao lại vuột khỏi trí nhớ của cô. – “Anh nói đúng. Giờ thì em nhớ ra rồi.”

“Tại sao không hỏi ý kiến Jess?”

“Hỏi ý kiến Jess ư, Ty?”

“Hỏi xem con bé muốn đi đâu.”

“Em không phải hỏi ý kiến Jess. Em là mẹ nó.”

Anh muốn đáp trả một câu: Mẹ kiếp, tôi cũng là bố nó! nhưng anh hiểu câu nói đó sẽ dẫn đến đâu.

“Ty, bọn em thực ra đã đặt vé trước rồi. Em xin lỗi. Em thực sự không phải gọi điện chỉ để cãi vã.”

Hauck thở dài, ngán ngẩm. – “Em biết là con bé thích đến đó đẻ chơi với anh chị em họ của mình. Lũ trẻ cũng đang mong được gặp con bé. Điều đó tốt cho con bé ở thời điểm hiện tại – tốt cho con bé nếu nó được tới đó một vài lần trong năm.”

“Em biết, Ty. Anh nói đúng. Lần sau, em hứa, con bé sẽ được đến đó.” – Lại một khoảng lặng kéo dài. – “Nghe này, em rất vui nếu anh hiểu.”

Cả hai cúp máy. Anh xoay chiếc ghế lại phía sau, đưa mắt ngắm nhìn tấm hình chụp Jessie và Norah anh vẫn để trong phòng làm việc của mình. Hai đứa, một lên năm, một lên ba. Ảnh chụp một năm trước khi xảy ra vụ tai nạn. Tất cả đều đang mỉm cười.

Thật khó có thể nhớ được rằng họ đã từng yêu nhau.

Bỗng có tiếng gõ cửa khiến Hauck giật mình. – “Này, cười lên nào! ”

Đó là Steve Christofel, phụ trách tội phạm cờ bạc và lừa đảo.

“Chuyện gì vậy, Steve?”

Viên thanh tra nhún vai vẻ biết lỗi, trên tay là một tập giấy ghi chép. – “Có lẽ tôi sẽ quay lại sau, sếp ạ. Có thể lúc này không phải là thời điểm thích hợp.”

“Không, ổn mà. Vào đây.” – Hauck quay ghế lại bàn làm việc, cảm thấy muốn xỉ vả chính mình. – “Xin lỗi cậu. Cậu biết đấy, thói quen mà.”

“Luôn là có chuyện gì đó, phải không sếp? Nhưng mà này, trung úy, anh có phiền không nếu tôi xem qua hồ sơ vụ án mà anh lúc nào cũng giữ ở đây ấy?”

“Hồ sơ?”

“Anh biết mà, tập hồ sơ anh dấu trong bàn làm việc ở đằng kia.” – Viên thanh tra cười. – “Hồ sơ về cái vụ gây tai nạn và bỏ chạy từ lâu rồi ấy. Nạn nhân Raymond. ”

“À, cái đó.” – Hauck nhún vai như thể bị đứng trước nguy cơ bị ai bóc mẽ. Anh vẫn luôn để tập hồ sơ dưới cả đống hồ sơ để mở khác. Nhưng chưa từng bao giờ quên nó, dù chỉ là một giây. Chỉ là chưa giải quyết thôi. Anh nhấc đống giấy tờ, lấy ra tập hồ sơ màu vàng từ dưới đáy. – “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi nhớ hơi lờ mờ một chút, trung úy à. Nhưng hình như có một cái tên liên quan đến vụ này ở đâu đó đúng không nhi? Marty hay gì đó?”

Hauck gật đầu. Chính là người đã gọi AJ Raymond ở cửa hàng ngay trước khi cậu ta bước qua bên kia đường. Có vẻ như là Marty, người chủ cửa hàng đã nói vậy. Nhưng chi tiết này chưa bao giờ dẫn đến điều gì cả.

“Nhưng tại sao?”

“Tin vừa gửi đến.” – Christotel bước quanh phòng và đặt mẩu giấy lên bàn Hauck. – “Một đơn vị phụ trách tội phạm lừa đảo thẻ tín dụng hiện đang truy tìm cái tên này. Một chiếc thẻ tín dụng Amex thuộc về một người nào đó có cái tên là Thomas Mardy – M-A-R-D-Y anh rõ không – đã được dùng để thanh toán cho hợp đồng thuê một chiếc xe sang trọng tới Greenwich. Chiếc xe này thả ông ta xuống quầy bán đồ ăn Fairfield ngay trước buổi trưa. Trưa ngày mùng chín tháng tư.”

Hauck ngẩng nhìn lên, máu chảy rần rật trong huyết quản. Mùng chín tháng tư. Đó chính là sáng ngày xảy ra vụ đâm xe. Mardy, không phải Marty – thật phù hợp. Một kẻ có tên Thomas Mardy đã dừng lại bên đường nơi AJ Raymond bị sát hại.

Mọi tế bào trong người anh như đột ngột bừng tỉnh.

“Chỉ có điều.” – Viên thanh tra gãi đầu. – “Trung úy nghe này… Người có tên Thomas Mardy là chủ nhân chiếc thẻ Amex thực ra đã chết trong vụ đánh bom nhà ga trung tâm Grand Central vào ngày mùng chín tháng tư. Chết khi đang đi tàu điện ngầm…”

Hauck ngẩng lên nhìn chẳm chằm vào viên thanh tra.

“Và thời điểm đó là ba giờ đồng hồ,” – viên thanh tra tiếp tục. – “trước khi xảy ra vụ đâm xe tại Greenwich.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.