Tuần hai lần, vào thứ ba và thứ năm, Ronald Torbor thường ăn trưa ở nhà. Hiện ông Carty, quản lý cao cấp nhà băng sẽ thế chỗ anh từ lúc một giờ đến ba giờ.
Là trợ lý giám đốc của nhà băng First Caribbean trên đảo Nevis, Ronald sống trong một căn nhà xây bằng đá có ba phòng ngủ ngay gần đường ra sân bay. Căn nhà đủ rộng cho gia đình anh – gồm vợ anh, Edith, Alya, Peter và Ezra và mẹ vợ anh nữa. Ở ngân hàng, mọi người tìm đến anh để mở tài khoản, xin vay tiền – vị trí của anh, dưới con mắt của người dân địa phương, là tương đối quan trọng. Anh cũng hài lòng đảm bảo nhu cầu cho một nhóm khách hàng giàu có trên đảo. Mặc dù lớn lên trên sân bóng đá nhem nhuốc, Ronald giờ lại thích chơi gôn vào cuối tuần ở Saint Kitt. Khi Tổng giám đốc, người sẽ sớm được chuyển đi, đến lúc về nhà thì Ronald thấy chắc chắn mình đang nắm một cơ hội lớn để trở thành giám đốc ngân hàng đầu tiên là người địa phương.
Thứ ba hôm đó, Edith đã chuẩn bị món ăn yêu thích cho anh – gà hầm cà-ri xanh. Lúc này đang là tháng năm. Cũng chẳng có nhiều việc ở văn phòng. Khi mùa du lịch đi qua, Nevis cơ bản trở thành hòn đảo nhỏ say ngủ giữa đại dương- Những ngày này, thay vì việc vẫy tay chào Carty rằng anh đã quay lại văn phòng, anh cảm thấy không cần thiết phải vội vã trở lại với cái bàn làm việc của mình.
Ronald ngồi bên bàn đọc lướt qua tờ báo: kết quả giải vô địch cri-ket vùng Ca-ri-bê đang diễn ra ở Jamaica. Cậu con trai sáu tuổi, Ezra, đã đi học về. Sau bữa trưa, Edith sẽ đưa nó đi khám bác sỹ. Thằng bé bị mắc hội chứng Asperger, một dạng tự kỷ cấp độ thấp. Ở đảo Nevis này, dẫu tiền và các công ty phát triển đang đổ xô vào, nhưng dịch vụ chăm sóc y tế không được tốt lắm.
“Sau giờ làm việc anh có thể đến xem Peter đá bóng.” Edith nói khi đang ngồi trên ghế cạnh Ezra. Thằng bé đang nghịch chiếc xe tải đồ chơi, la hét ầm ĩ.
“Được rồi, Edith.” – Ronald thở dài, tận hưởng sự bình yên của mình. Anh xem tới kết quả môn quyền anh. Matson từ Barbados đã khiến Anguilla không đoán được đòn thế của mình và dẫn trước sáu điểm!
“Rồi anh mua cho em một chút thịt tươi quay ở chỗ bà Williams, nếu không phiền anh.” – Lò quay này đối diện ngân hàng, địa điểm tốt nhất trên đảo. – “Anh biết em thích loại gì rồi đấy, hành và… ”
“Được rồi, mẹ nó.” – Ronald lầm bầm.
“Và Ronald, đừng có lầm bầm gọi em là mẹ trước mặt con như thể em là một bà già khó tính ấy.”
Ronald ngẩng mặt lên nháy mắt với Ezra. Thằng bé lên sáu bắt đầu phá lên cười. Bên ngoài có tiếng sỏi lạo xạo như có xe chạy đến trước cửa nhà.
“Có lẽ là bác Paul,” – Edith nói. Paul Willams, anh họ của Edith. “ Em đã nói là bác ấy có thể sẽ đến để hỏi vay ngân hàng.”
“Thôi nào Edith,” – Ronald rên rỉ – “Em làm ơn hãy bảo bác ấy đến ngân hàng được không?”
Nhưng đó không phải là Paul. Hai người đàn ông da trắng bước ra khỏi chiếc xe Jeep đi thẳng tới trước cửa nhà. Một người thấp và to bè, đeo kính ốp quanh mắt và có bộ ria rậm. Người còn lại cao hơn, mặc một chiếc áo khoác thể thao, bên trong là áo sơ mi hoa kiểu người ta hay mặc ở bãi biển, đội mũ bóng chày.
Ronald nhún vai: “Ai vậy nhỉ?”
“Em không biết.” – Edith mở cửa.
“Xin chào bà.” – Người đàn ông có ria mép lịch sự bỏ mũ, mắt nhìn qua vai Edith về phía sau. – “Cảm phiền cho tôi nói chuyện với chồng bà được không ạ. Tôi thấy ông ấy đang ở nhà.”
Ronald đứng dậy. Anh chưa từng gặp hai người này. – “Về chuyện gì vậy?”
“Về công việc làm ăn của ngân hàng ấy mà.” – Người đàn ông nói và bước tránh qua bên Edith, đi vào trong nhà.
“Ngân hàng đóng cửa trong giờ ăn trưa.” – Ronald cố tỏ ra không khiếm nhã. – “Tôi sẽ quay lại ngân hàng vào lúc ba giờ.”
“Không.” – Người đàn ông có ria mép nhấc cặp kính, mỉm cười. – “Tôi e là ngân hàng vẫn còn mở cửa, ông Torbor ạ. Ngay tại đây.” Hẳn đóng sập cửa. – “Chỉ cần vài tiếng làm thêm này thôi.”
Ronald rùng mình sợ hãi, Edith nhìn chồng như hỏi chuyện gì đang xảy ra, rồi cô lùi lại phía sau bàn, cạnh Ezra. Gã đàn ông có ria mép gật đầu bảo Ronald: “Ngồi xuống đi.”
Ronald ngồi xuống, gã đàn ông kéo một chiếc ghế, mỉm cười xa lạ: “Chúng tôi thành thực xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa trưa của ông. Nhưng ông có thể tiếp tục bữa trưa của mình sau khi nói ra điều chúng tôi cần biết.”
“Các ông cần gì… ?”
“Như thế là đúng, ông Torbor ạ.” – Gã đàn ông rút từ trong túi áo khoác ra một tờ giấy. – “Đây là một tài khoản cá nhân ở ngân hàng của ông. Chắc chắn là rất quen thuộc. Một khoản tiền lớn đã được chuyển từ ngân hàng Barclay, Tortola vào tài khoản này vài tháng trước đây.”
Ronald nhìn số tài khoản, kinh ngạc, số tài khoản đúng là của ngân hàng First Caribbean. Gã cao hơn kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Ezra, nháy mắt làm trò với thằng bé, khiến nó phá lên cười. Ronald liếc nhìn Edith sợ hãi. Bọn họ làm cái quái quỷ gì thế không biết?
“Số tài khoản này không còn hoạt động nữa, ông Torbor ạ.’’ – Gã ria mép thừa nhận. – “Khoản tiền đó cũng không còn ở ngân hàng của ông nữa. Nhưng điều chúng tôi muốn biết, và là điều ông sẽ giúp chúng tôi tìm ra, ông Torbor ạ, nếu ông muốn quay lại với bữa trưa và cuộc sống hạnh phúc nhỏ bé của mình, chính xác là số tiền này đã được chuyển tới đâu, và dưới cái tên nào.”
Mồ hôi túa ra ướt đẫm chiếc sơ mi trắng vừa mới được là ủi của Ronald. – “Các ông biết là tôi không thể tiết lộ những thông tin đó được. Đó là thông tin cá nhân, được ngân hàng quy định…”
“Cá nhân.” – Gã ria mép gật đầu, đưa mắt cho tên cao gầy. “Quy định.” – Gã đàn ông mặc áo sơ mi hoa thở dài. – “Quy định lúc nào cũng rất khốn kiếp. Chúng tôi hiểu điều đó.” Đột nhiên hắn với tay túm lấy Ezra, nhấc thằng bé ra khỏi ghế. Bị bất ngờ, thằng bé ré lên. Gã cao gầy đặt Ezra lên đùi mình. Edith cố gắng ngăn hắn lại nhưng đã bị hắn thúc cùi chỏ làm ngã văng xuống sàn nhà.
“Ezra!” – Edith kêu lên. Thằng bé bắt đầu khóc toáng lên. Ronald nhảy dựng dậy.
“Ngồi xuống!” – Gã ria mép túm lấy tay Ronald, đồng thời hắn móc ra một vật gì đó từ trong túi áo. Một thứ màu đen và bằng thép lạnh. Ronald thấy tim mình đứng lại khi nhìn thấy nó. – “Ngồi xuống.”
Hoảng sợ, Ronald từ từ ngồi xuống ghế. Anh nhìn Edith bất lực. – ”Dẫu các ông muốn gì thì cũng không được làm hại đến Ezra.”
“Chẳng có lý do gì chúng tôi phải làm vậy, ông Torbor ạ.” – Gã ria mép mỉm cười. – “Nhưng cũng chẳng ích gì cứ quẩn quanh mãi. Việc ông cần làm bây giờ là gọi điện đến văn phòng, và tôi muốn bất cứ người nào ở đầu dây đằng kia tìm kiếm thông tin về số tài khoản đó cho tôi. Dẫu có tìm bất cứ lý do biện minh nào thì chúng tôi cũng biết rằng lượng tiền lớn như vậy không mấy khi được chuyển cho cái ngân hàng nhỏ bé đang ngủ quên của ông. Tôi muốn biết số tiền đó đã đi đâu, đến nước nào, ngân hàng nào, và ai đứng tên. Hiểu không?”
Ronald ngồi lặng yên.
“Bố mày hiểu điều tao muốn nói chứ hả, nhóc?” – Hắn búng tai Ezra. – “Bởi nếu ông ta không hiểu” – hai mắt gã đàn ông tối lại – “đảm bảo cuộc sống của gia đình ông sẽ không được vui vẻ, và ông sẽ nhớ lại thời điểm này trong hối hận và đau khổ cho đến khi nào xuống mồ. Tôi nói vậy có rõ không, ông Torbor?”
“Làm theo họ nói đi, Ronald, làm đi mà. ” – Edith đứng dậy, van vỉ chồng.
“Anh không thể, không thể…” – Ronald run rẩy. – “Những việc như thế này đều có quy tắc cả. Ngay cả khi anh đồng ý làm theo ý họ thì nó cũng được quy định theo quy tắc quốc tế về nghiệp vụ ngân hàng. Luật pháp…”
“Lại những quy tắc đó.” – Gã ria mép lắc đầu thở dài. Gã cao gầy ôm chặt Ezra, móc trong túi áo khoác ra một vật. Mắt Ronald hoa lên. Đó là một hộp đựng xăng dùng cho bật lửa. Ronald lao ra khỏi ghế cản hắn lại, nhưng gã ria mép đã đánh mạnh báng súng vào một bên mặt Ronald khiến anh ngã lăn ra sàn nhà.
“Ôi, không. Chúa ơi!” – Edith la lên, cố kéo gã đàn ông ra khỏi thằng bé. Nhưng hắn đã thúc cùi chỏ khiến Edith văng ra ngoài. Rồi vừa mỉm cười hắn vừa tóm lấy cổ thằng bé đang la khóc vì hoảng sợ và bắt đầu tưới xăng lên người nó. Ronald lại bật dậy nhưng gã ria mép lên đạn, dí thẳng vào trán Ronald nói. — “Tôi nhớ là đã bảo ông ngồi xuống rồi kia mà.”
Ezra bắt đầu la khóc om sòm.
“Điện thoại đây, ông Torbor.” – Hắn đẩy chiếc điện thoại qua bàn. Gọi đi, rồi chúng tôi sẽ đi. Gọi ngay bây giờ.”
“Tôi không thể. ” – Ronald với hai tay run rẩy lên cao. – “Chúa ai, đừng. Con… không thể.”
“Nhưng tôi biết Chúa còn đang bận, ông Torbor à.” – Gã dàn ông lắc đầu. – “Còn đứa trẻ này thì hoàn toàn vô tội. Thật đáng hổ thẹn khi phải làm cho nó đau đớn đến vậy. Chỉ vì một mớ quy tắc ngu xuẩn… Dầu sao thì để vợ ông chứng kiến việc này cũng chẳng hay ho gì, phải vậy không?”
“Ronald! ”
Gã đang giữ Ezra rút bật lửa. Ngọn lửa nhảy múa trên đầu chiếc bật lửa. Hắn đưa gần lại chiếc áo ướt đẫm xăng của thằng bé.
“Không” – Edith hét lên. – “Ronald, đừng để chúng làm vậy! Vì Chúa, hãy làm tất cả những gì chúng bảo. Ronald, làm đi mà…”
Ezra gào thét. Gã đàn ông đưa chiếc bật lửa lại gần hơn nữa. Gã ria mép đẩy chiếc điện thoại ra trước mặt Ronald và nhìn anh chăm chăm.
“Thích thú chứ, ông Torbor. Quên những quy tắc khốn kiếp đó đi. Nhấc điện thoại lên đi.”