Chiều ngày thứ ba, Karen vội vã thả Alex xuống phía trước Cung Thiếu nhi tại đường Arch để gây quỹ thiếu niên cho lũ trẻ ở Crisis trong thành phố. Cô cảm thấy phấn khởi khi nhận được cú điện thoại của Hauck. Cả hai hẹn gặp tại quán bar ở L’Escale, nhìn ra cảng Greenwich, gần như là ở ngay cạnh đó. Cô đang mong được gặp Hauck để kể cho anh nghe mình đã tìm thấy những gì. Hauck ngồi bên chiếc bàn cạnh quầy bar. Anh vẫy tay khi Karen bước vào.
“Chào anh.” – Karen vẫy tay, quàng chiếc áo khoác bằng da của mình ra sau ghế.
Cô huyên thuyên một hồi về việc giao thông trong thành phố trở nên tồi tệ vào giờ này. – “Tôi đã cố tìm một chỗ để đậu xe trên đường này.” – Cô liếc mắt vờ thất vọng. – “À, anh là cảnh sát mà!”
“Có vẻ như điều đó đúng với tôi.” – Hauck nhún vai, cố nén cười.
“Tôi quên mất là mình đang nói chuyện với ai!” – Karen cười. – “Chẳng nhẽ anh không làm được gì để cải thiện vấn đề này sao?”
“Tôi đang nghỉ phép mà, cô không nhớ sao? Khi nào quay về với công việc, tôi hứa đó sẽ là việc đầu tiên tôi làm.”
“Tốt!” – Karen gật đầu hào hứng, có vẻ rất hài lòng – “Đừng làm tôi thất vọng. Tôi đặt niềm tin vào anh đấy.”
Người phục vụ bước đến, Karen chỉ mất một giây để gọi một ly rượu vang nho xanh. Hauck đã gọi bia từ trước. Trước khi đi Karen đã trang điểm qua một chút, mặc một chiếc ao len chui đầu màu be và quần bó. Có điều gì đó khiến cô muốn mình trông hấp dẫn. Khi nguời bồi bàn mang rượu tới, Hauck nâng cốc giơ về phía Karen.
“Chúng ta uống vì lý do gì nhỉ?” – Karen nói.
“Uống vì những lúc cuộc sống nhẹ nhàng hơn.” – Hauck gợi ý.
“A-men.” – Karen mỉm cười. Cả hai nhẹ nhàng chạm cốc. Lúc đầu có vẻ như không khí không được thoải mái nên cả hai chỉ nói chuyện tào lao. Cô kể cho anh nghe về việc Alex tham gia ban điều hành thiếu niên ở Crisis, khiến Hauck rất ấn tượng và gọi đó là “một việc rất đáng khâm phục.”
Karen cười: “Yêu cầu phục vụ cộng đồng mà, trung uý. Tất cả lũ trẻ đều phải tham gia. Đó là thủ tục xin nhập học đại học vào mùa xuân tới.”
Karen hỏi thăm con gái Hauck đi học ở trường nào, anh trả lời ngắn gọn là ở trường “Brooklyn,” không nhắc tới Norah và Beth. – “’Con bé lớn nhanh thật.” – Hauck nói. – “Rồi cũng đến lúc tôi sẽ phải làm công việc phục vụ cộng đồng ấy thôi.”
Mắt Karen bừng sáng: “Chỉ cần đợi kỳ thi SAT (năng khiếu học thuật) nữa thôi mà.”
Dần dà, Hauck cảm thấy thoải mái hơn, và đường biên giữa hai người trở nên mờ đi chút ít, bỗng nhiên anh cảm thấy như mình sống lại trong ánh mắt màu hạt dẻ ấm áp, những đốm tàn nhang mờ mờ trên hai má, giọng nói còn nặng, và cặp môi căng mọng, mái tóc màu mật ong của cô. Anh quyết định chưa kể những gì anh biết về công ty Dolphin và mối liên hệ của Charlie với công ty đó, về Thomas Mardy và ông ta đã xuất hiện ở vụ tai nạn của AJ vào ngày hôm đó ra sao. Chưa vội, cho đến khi anh biết chắc chắn. Những chuyện đó chỉ khiến Karen đau lòng thêm mà thôi – sẽ khiến mọi thứ lăn xuống con đường mà một ngày nào đó anh sẽ phải thấy hối tiếc. Nhưng anh vẫn nhìn Karen chăm chú, anh như được trở lại phần đời trước đây khi anh còn chưa bị tổn thương bởi mất mát. Và anh hình dung trong cái thanh thản của nụ cười Karen, ly rượu vang thứ hai, cái cách cô cười với tất cả những điều anh đã muốn cô như vậy và cô cũng cùng chung cảm nhận đó.
Một lúc yên lặng, Karen đặt ly ruợu xuống và hỏi: – “Anh nói công việc đã tiến triển được chút ít khi về miền Nam?”
Hauck gật đầu: “Cô còn nhớ vụ tai nạn xảy ra vào ngày nhà ga bị đánh bom khi tôi tới đó chứ?”
“Nhớ chứ.”
Hauck đặt cốc bia xuống: “Tôi đã phát hiện ra vì sao AJ bị giết.”
Karen kinh ngạc: “Tại sao?’’
Hauck đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng cần phải nói những gì trước khi Karen tới, và anh kể một công ty nào đó đã gian lận, một công ty dầu lửa, và việc bố AJ -một hoa tiêu của cảng- đã vướng vào vụ đó ra sao.
“Đó là một lời cảnh báo” – Hauck nhún vai – “nếu có thể tin được. Để bố AJ ngừng việc làm của mình lại.”
“Đó là một vụ giết người?” – Karen nói, một cơn sốc vụt chạy qua cô.
Hauck gât đầu: “Đúng vậy.”
Karen ngả người ra sau, kinh hoàng: “Chuyện này thật kinh khủng. Anh đã không bao giờ nghĩ rằng đó là một vụ tai nạn. Ôi! lạy Chúa…”
“Và đã có tác dụng.”
“Ý anh là sao?”
“Bổ AJ đã ngưng việc mình đang làm. Ông đã chôn vùi vụ việc vào dĩ vãng. Sẽ chẳng có ai biết đến vụ này nếu tôi không đi xuống đó.”
Karen tái mặt: “Anh nói là đi xuống đó vì tôi. Vậy vụ này có liên quan gì tới Charlie không?”
Nói cho cô ấy thế nào được nhỉ? về Charles, về Dolphin, về những con tàu trống không ư? Hay nói cho cô ấy bằng cách nào Charles đã có mặt ở Greenwich vào ngày hôm đó? Làm sao anh có thể khiến cô đau lòng thêm nữa, đau lòng hơn cả lúc trước cơ chứ? Làm sao anh có thể nói được cho tới khi anh biết rõ về điều đó. Cho tới khi anh chắc chắn.
Và giờ đây khi đang ở bên cô, anh hiểu lý do tại sao.
“Công ty đó.” – Hauck nói – “công ty gian lận ở dưới miền Nam ấy, có liên quan tới công ty Harbor.”
Karen trở nên nhợt nhạt: “Có liên hệ với Charlie?”
Hauck gật đầu: “Công ty dầu lửa Dolphin. Cô có bao giờ nghe nhắc tới cái tên này không?”
Karen lắc đầu.
“Có thể công ty đó là một phần trong nhóm đầu tư mà Charlie làm.”
Karen dè dặt: “Ý anh là sao, các khoản đầu tư nào kia?”
“Đầu tư ra nước ngoài.”
Karen đưa tay lên bịt miệng, nhìn Hauck, lập lại những lời Saul đã nói: “Anh nghĩ Charles có liên quan sao? Trong vụ gây tai nạn này?”
“Tôi không muốn nói trước, Karen à.”
“Làm ơn đừng tìm cách che đỡ cho tôi nữa, Ty. Anh đang nghĩ rằng Charles có liên quan.”
“Tôi không biết.” – Hauck thở hắt ra. Anh không kể lại rằng Charles đã có mặt tại hiện trường ngày hôm đó. – “Còn rất nhiều manh mối tôi phải lần theo.”
“Manh mối?” – Karen ngả người. Trong mắt cô ánh lên cái nhìn lạ lẫm và bối rối. Cô ép mạnh hai lòng bàn tay vào môi mình và gật đầu: “Tôi cũng phát hiện ra một chuyện, Ty à.”
“Chuyện gì?”
“Tôi không biết, nhưng chuyện này khiến tôi hơi sợ – cũng như anh bây giờ.”
Cô kể lại cho Hauck nghe việc mình đã kiểm tra lại toàn bộ những đồ dùng của Charles, như Hauck đã bảo cô, ra sao, tất cả tài liệu cũ, cô đã gọi cho thư ký và đại lý du lịch của của Charles nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Cho tới khi cô bắt gặp một cái tên.
“Anh ta đã gọi điện cho tôi vài lần, ngay sau khi Charles chết. Đó là người đã từng làm việc cho Charles.” – Cô tả lại Jonathan đã tìm cách liên lạc với cô ra sao, cả mẩu tin bí ẩn mà anh ta để lại. Có một số chuyện bà cần phải biết… – “Tôi không thể quan tâm tới chuyện ấy vào lúc đó. Có quá nhiều việc phải làm. Tôi đã nói với Saul. Ông ấy bảo đó chỉ là vấn đề liên quan đến nhân sự và ông ấy sẽ giải quyết vụ đó.”
Hauck gật đầu. – “ Ừ….”
“Nhưng sau rồi tôi nghĩ đến chuyện đó sau tất cả những gì đã xảy ra, và nó bắt đầu ám ảnh tôi. Vì thế tôi đã tới tìm anh ta trong lúc anh đi vắng. Tôi đã tới New Jersey, để tìm anh ta. Tôi không biết anh ta làm việc ở đâu. Tất cả những gì tôi có chỉ là địa chỉ tôi có được từ khi anh ta làm việc cho Charles, với một con số riêng. Tôi liều tới đó. Vợ anh ta ra mở cửa.” – Đôi mắt cô trở nên đờ đẫn. – “Cô ấy đã nói cho tôi điều tồi tệ nhất.”
“Đó là gì?”
“Anh ta đã chết. Anh ta đã bị giết. Trong một vụ tai nạn xe đạp vài tháng trước đó. Điều đáng sợ là anh ta đã có kế hoạch cung cấp lời khai liên quan tới công ty Harbor vào cuối tuần đó.”
“Về vấn đề gì?”
“Tôi không biết. Nhưng không chỉ có vậy. Vấn đề là anh ấy đã bị giết cũng bằng cùng một kiểu như AJ, người có mang tên của Charlie trong túi áo.”
Hauck đặt cốc bia xuống. Cơ quan phân tích những sự kiện như thế này bắt đầu làm việc.
“Một chiếc ô-tô đã đâm anh ta.” – Karen nói. – “Như AJ. Lái xe gây tai nạn và bỏ chạy.”
Đám nhân viên văn phòng ngồi gần Hauck và Karen bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. Karen cúi người về phía trước, hai đầu gối ép chặt vào nhau, khuôn mặt cô trở nên trống rỗng.
“Rất tốt.” – Hauck tỏ ra hài lòng. – “Thực sự là rất tốt.”
Hai má Karen hơi hồng hào trở lại.
“Cô đói không?” – Hauck đánh bạo hỏi.
Karen nhún vai, liếc nhanh đồng hồ đeo tay. – “Alex đã về nhà cùng với một người hàng xóm. Tôi nghĩ là mình còn thời gian.”