“Mười bảy năm trước, tôi đã mất bao thời gian để tự thuyết phục mình rằng chẳng có mối liên hệ nào giữa cuộc gọi đáng nguyền rủa của tôi cho Victor Webb và vụ sát hại bố mẹ cô, Irene ạ,” Sam mệt mỏi kể. “Mà thuyết phục cũng triệt để lắm cơ.”
Luke cất mắt khỏi cảnh quan bên ngoài cửa sổ văn phòng Sam để quay lại quan sát phản ứng của Irene. Anh không ngạc nhiên gì khi trông thấy nỗi buồn thương và lòng trắc ẩn đan xen trên gương mặt nàng.
Đã hai ngày kể từ khi Victor Webb được đưa vào bệnh viện do chính lão hỗ trợ tài chính trước kia và được đặt trong vòng canh gác. Trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ đó Irene đã thay đổi, tuy thật khó mà nhận ra. Như thể nàng đã không còn nhìn nhận thị trấn Dunsley qua lăng kính tăm tối nữa, anh nghĩ vậy. Hầu như mọi vẻ rụt rè thận trọng mà trước đây nàng áp dụng khi đối xử với hầu hết dân địa phương đã tiêu tan đi mất.
Có lẽ câu châm ngôn cổ về việc sự thật giải phóng cho ta cũng có phần đúng. Hay có lẽ, trong trường hợp này, sự thật chỉ đơn giản khiến cho Irene có thể đàng hoàng chôn đi quá khứ.
“Tôi hiểu mà Sam,” nàng đáp nhẹ nhàng.
McPherson thong thả khoanh tay trên mặt bàn. “Sau đấy, khi trong thị trấn dấy lên tin đồn mẹ cô đang dan díu với ai đấy, tôi tự nhủ có lẽ từng ấy cũng đủ để làm bố cô quẫn trí. Tôi biết, cô và bà Elizabeth là hai thứ quan trọng nhất trên thế giới này đối với ông ấy.”
“Chắc Victor Webb là kẻ đã tung những tin đồn ấy,” Irene bảo. “Với lão làm thế hẳn dễ như bỡn, căn cứ vào mối liên hệ của lão với vùng này.”
Sam gật đầu. “Phải thú thật là có một thời gian tôi đã vật vã sau khi phát hiện ra hồ sơ về vụ ấy bị hủy. Có lẽ tận trong thâm tâm tôi linh cảm được chính Bob Thornhill đã tạo ra cái được gọi là tai nạn nho nhỏ ấy.”
“Như là một ân huệ cho Webb,” Irene nói thêm.
“Không phải ân huệ gì đâu.” Luke đi ra đứng đằng sau nàng. Anh đặt tay lên hai vai nàng, “Ông ta thấy đấy như là một cách trả nợ. Giống như rất nhiều người trong thị trấn này, ông ta mắc nợ Victor Webb. Webb đã trả tiền thuốc thang chữa trị cho vợ của Bob.”
Sam nặng nề hít vào. “Quỷ thật, ngay cả nếu tôi có cố mở lại điều tra vụ án ấy sau khi tôi tiếp quản công việc này, hẳn tôi cũng sẽ nhầm lẫn mà để mắt đến thành viên khác của gia đình. Khi tôi cho phép bản thân suy diễn ai là kẻ có khả năng giết hại gia đình Stenson, tôi luôn cho rằng nghi phạm có khả năng nhất là Ryland.
“Nhưng tối đó anh gọi cho Victor cơ mà,” Luke nhắc nhở.
“Vấn đề là, tôi không khi nào hình dung ra ông ta là kẻ sát nhân cả.” Sam thôi khoanh tay mà dang rộng ra. Hai mắt anh lạnh lẽo. “Ông ta không khi nào thừa nhận tôi, nhưng ông ta vẫn là cha tôi.”
“Phải,” Irene đồng tình.
Sam đưa tay phải lên vuốt mặt một lần. “Tôi suy xét đến khả năng là sau khi mình gọi cho Victor, ông ta quay ngược lại gọi cho Ryland để đối chất hắn về lời cáo buộc loạn luân. Nghĩ thế cũng có chút logic đấy chứ. Tôi nghĩ rằng có khả năng là Ryland, đến phiên hắn, đã vội vã chạy về Dunsley để trừ khử nhà Stenson trước khi vụ tai tiếng này xì ra. Nhưng tôi chỉ đặt giả thuyết được đến đấy. Như tôi đã nói, tôi không muốn nghĩ khác đi.”
Luke đưa mắt nhìn Sam. “Tôi cá là cả Bob Thornhill cũng không hăm hở nghĩ khác đi như thế đâu.”
“Đúng thế,” Sam thừa nhận. “Ông ấy là sếp mới của tôi, lại mang trong mình bao nhiêu kinh nghiệm. Tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi, và đẩy là vụ giết người đầu tiên tôi từng chứng kiến. Khi Thornhill tuyên bố đấy là một vụ giết người rồi tự sát và cho đóng hồ sơ lại, tôi hết sức hăm hở tuân theo.”
“Với cương vị là cảnh sát trưởng mới, Thornhill chẳng gặp phải vấn đề gì khi cho khép lại cuộc điều tra cả,” Irene nhận xét.
“Thêm nữa cũng chẳng có ai trong thị trấn này lại đi cãi rằng đang có một kẻ sát nhân không biết mặt còn tự do lảng vảng quanh vùng Dunsley mà làm gì,” Sam đồng ý.
Irene chăm chú nhìn anh ta. “Anh gọi cho Victor vì anh đoan chắc Pamela đã nói dối về vụ lạm dụng phải không?”
Sam gật đầu. “Đơn giản là tôi không thể tin được chuyện ấy. Tôi biết Pamela đang giận Ryland vì hắn đã buộc con bé theo học cái trường nội trú ấy. Tôi nghĩ con bé chỉ muốn trừng phạt hắn nên đã dựng lên câu chuyện về vụ loạn luân.”
“Thế còn về cuốn video thì sao? Anh cũng nghĩ là cô ấy làm giả à?”
“Tôi đâu biết trong cuốn video ấy có những gì. Pamela không chịu nói cho tôi biết. Con bé chỉ nói đi nói lại là xấu xa lắm. Tôi băn khoăn không hiểu có phải con bé đã bắt gặp Ryland đang quan hệ với ai đấy ở Dunsley hay gì đấy không. Thời đó tôi hãy còn ngây thơ lắm. Chỉ là tôi không thể tin nổi anh trai mình lại đi lạm dụng con gái ruột. Thế nên, vâng, tôi đã gọi cho Victor.”
“Thế lão đã nói gì với anh?” Irene hỏi. “Ông ta bảo cứ để đấy cho ông ta giải quyết, cùng một cách mà ông ta luôn thể hiện mỗi khi trong gia đình có chuyện. Ông ta nhắc cho tôi nhớ là ông ta đã luôn luôn quan tâm chăm sóc mẹ tôi như thế nào.” Sam nhắm nghiền mắt trong vài giây. Đoạn anh nhìn thẳng vào Irene.
“Hôm ấy ông ta đang ở văn phòng của mình tại cửa hàng ở San Francisco. Chỉ cách có đôi ba tiếng chạy xe.”
Một quãng im lặng nặng nề thoáng qua. Luke bóp nhẹ vai Irene để an ủi nàng rồi bước trở ra cạnh cửa sổ.
“Ông ta sử dụng thuyền bơm hơi có gắn thêm động cơ mỗi khi đến Dunsley để giết chóc,” Sam lặng lẽ nói. “Phóng đi từ khu vực hồ vắng vẻ. Như thế sẽ không gặp rủi ro ai đó nhìn thấy ông ta vào hay ra khỏi Dunsley. Nhưng chắc là ông ta chẳng lo bị phát giác khi giết hại Hoyt Egan đâu. Không ai trong khu căn hộ ấy có thể nhận diện được Victor Webb cả. Chắc hẳn Hoyt đã mở cửa cho ông ta vào.”
“Cũng giống như bố mẹ tôi từng làm,” Irene xen vào.
“Tôi dám cá ông ta cũng đã sử dụng thuốc để giết hại mẹ của Pamela bao nhiêu năm trước,” Sam quả quyết. “Khi quyết định phải trừ khử Pamela, ông ta buộc phải ra tay thật nhanh. Hẳn ông ta đã kết luận rằng sử dụng lại cùng một phương thức là dễ nhất. Dầu gì thì ông ta cũng đã nghiên cứu kỹ càng rồi.”
Giọng Sam chắc ăn đến nỗi Luke phải quay lại. “Anh tìm thấy bằng chứng gì à?” Miệng Sam mím chặt. “Tôi phát hiện ra một ống tiêm rỗng trong ngăn đựng đồ lặt vặt của xe tôi sáng nay. Tôi đã gửi đến phòng thí nghiệm để làm vài phép thử. Chắc họ sẽ tìm thấy dấu vết của bất cứ thứ gì mà Victor đã sử dụng để giết Pamela.”
Irene nhướng mày. “Nhắc đến chiếc SUV của anh mới nhớ, Victor Webb đã nêu ra lý do gì khi mượn anh xe vậy?”
“Thật sự thì ông ta không đến gõ cửa nhà tôi mà mượn đâu,” Sam bình thản trả lời. “Ông ta lấy cắp xe tôi khi tôi ở đây trong văn phòng. Tôi nhận được cuộc gọi của cảnh sát trưởng ở Kirbyville báo rằng ông ta tìm thấy chiếc xe bị bỏ lại gần khu điền trang Ventata. Cả hai chúng tôi đều nghĩ có mấy đứa nhóc nào đó đã trộm xe lái vòng vòng chơi.”
“Hẳn Victor phải tuyệt vọng lắm mới dùng xe anh để trừ khử tôi,” Irene bảo. “Như vậy có nghĩa là lão phải chấp nhận rủi ro đi vào thị trấn đánh cắp chiếc SUV ra khỏi ga ra nhà anh mà không có ai nhìn thấy.”
“Cũng chẳng có mấy rủi ro đâu.” Sam nhún vai. “Chắc là ông ta sử dụng con đường mòn cũ chạy xuyên suốt cánh rừng đằng sau khu đất nhà tôi. Còn nhớ chứ, cả đời ông ta đã đi săn ở đây cơ mà. Ông ta thông thuộc địa hình nơi đây như thuộc làu mặt mình trong gương thôi.”
“Dẫu vậy, có vẻ kỳ lạ khi lão sử dụng chiếc SUV của anh,” Irene vẫn khăng khăng. “Sao lại không sử dụng xe của chính lão? Hay thuê lấy một chiếc? Và tại sao lão bỏ lại ống tiêm trong ngăn chứa đồ lặt vặt của xe anh chứ?”
“Bởi vì lão biết mọi chuyện đang bắt đầu căng thẳng,” Luke lặng lẽ nói. “Victor nhận ra rằng có một mối nguy đang lớn dần lên và tình huống sẽ vuột khỏi tầm kiểm soát. Nếu chuyện đó xảy ra, lão muốn đảm bảo là sẽ có một kẻ hy sinh thuận tiện cho mình.”
Mặt Irene đanh lại vì hoảng sợ. Nàng nhìn Sam.
“Là anh,” nàng thì thào.
“Là tôi,” Sam xác nhận, “Ông ta đang gài bẫy tôi. Chỉ để phòng hờ.”
Một lúc lâu chẳng ai nói với ai câu nào. Cuối cùng Sam trân trối nhìn Irene bằng ánh mắt tràn đầy mệt mỏi. “Bố cô có biết lời đồn tôi là con trai của Victor Webb. Ông ấy đã có lần nói chuyện với tôi về điều đó.”
“Khi nào thế?” Irene hỏi.
“Một đêm nọ ông đã tìm thấy tôi đang theo đuổi thú vui của tôi thời đó, say sưa trong quán Harry’s Hang-Out. Lúc ấy mẹ tôi chỉ vừa mới qua đời. Tôi đã không tiếp nhận mọi chuyện được đúng đắn cho lắm. Bố cô đã nhồi tôi lên xe tuần cảnh, chở tôi đi một vòng. Nói chuyện với tôi.”
“Ông đã nói gì thế?” Irene hỏi.
“Ông đã bảo tôi rằng cuối cùng thì chuyện bố tôi là ai cũng chẳng quan trọng gì. Ông bảo rằng sớm hay muộn mỗi người đàn ông đều phải tự có trách nhiệm tạo nên bản thân mình, phải quyết định mình muốn trở thành loại người nào. Một tuần sau đấy ông cho tôi một chỗ làm ở sở cảnh sát với điều kiện tôi không bao giờ đến sở làm trong tình trạng say xỉn và sẽ không uống khi đang làm nhiệm vụ. Tôi đã hứa với ông là tôi sẽ không như thế. Tôi biết chuyện này không có ý nghĩa gì lắm với cô đâu, Irene à, nhưng tôi đã giữ lời hứa với ông suốt bao nhiêu năm qua.”
“Điều ấy cũng có nghĩa với tôi chứ.” Irene rướn người qua bàn vỗ về tay Sam. “Chắc hẳn điều ấy rất quan trọng với bố tôi, nên nó cũng quan trọng với tôi.” Nàng đứng lên quàng quai túi xách qua vai.
“Anh biết không, tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái đêm bố bảo với mẹ tôi rằng ông đã trao cho anh công việc ấy. Bố bảo anh có tố chất trở thành một cảnh sát tốt.”
Sam cau mày. “Hugh Stenson đã nói thế sao?”
“Phải.” Nàng mỉm cười. “Anh biết đấy, bố tôi rất xuất sắc trong việc phán đoán tính cách con người mà.”
Sam nhìn Irene theo cái kiểu một người nhìn vào bác sĩ vừa bảo với mình là các kết quả xét nghiệm đều lành tính.
“Cảm ơn,” Sam bảo, giọng lúc này đã khàn đi. “Cảm ơn.”
Anh ngồi tại bàn một lúc lâu sau khi hai người họ đã ra về. Cứ như thể cả đời mình anh đã sống trong chiếc cũi, Sam tự nhủ. Nhưng Irene vừa mới mở cũi ra. Và anh chỉ việc bước qua cánh cửa đó.
Ấy vậy mà, như bất cứ giống loài nào bỗng đột nhiên phải đối mặt với bước ngoặt của số phận, anh lưỡng lự, để mình có đủ thời gian thích ứng với ý tưởng di chuyển đến một thế giới đã hơi đổi khác.
Khi nghĩ mình đã sẵn sàng, Sam mở ngăn kéo hộc bàn, lấy ra cuốn sổ mỏng vốn là danh bạ điện thoại vùng Dunsley và lật qua các trang cho đến khi tìm thấy danh mục.
Anh bấm số, động tác ngắn gọn, quả quyết.
Cô ấy trả lời ngay hồi chuông đầu tiên. “Sam đây,” anh lên tiếng. “Sam McPherson.”
“Ô chào anh Sam.” Giọng cô ngạc nhiên nhưng không có vẻ gì là không bằng lòng.
“Tôi chỉ không biết là cô có muốn dùng bữa với tôi một tối nào đó trong tuần này không,” anh hỏi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe câu từ chối. “Có lẽ là đến Kirbyville. Dĩ nhiên là chỉ khi nào cô có thể đi được thôi. Nếu cô không bận làm chuyện gì khác. Ý tôi là, tôi chợt nhận ra dạo này cô thật sự rất bận.”
“Sao lại thế chứ Sam, em thích đi ăn tối cùng anh lắm đấy,” Maxine đáp.
“Nghe nói lão khốn Victor Webb đó đã chết vì biến chứng sau ca phẫu thuật,” Hackett bảo.
“Theo anh thì lão chết cũng chẳng mất mát gì.” Luke ngồi ườn ra trên ghế trong văn phòng của Hackett, cùi chỏ tỳ vào tay ghế, các đầu ngón tay chụm vào nhau. “Theo chúng ta biết thì lão đã máu lạnh sát hại ít nhất là năm người. Anh sẽ chẳng ngạc nhiên nếu lại có thêm một nạn nhân nữa.”
“Ai thế?”
“Bob Thornhill, người đã thay bố Irene làm cảnh sát trưởng trong vài tháng. Tình huống vây quanh cái chết của ông ấy hơi quá đáng ngờ. Anh có linh tính là Webb đã giết ông ấy sau khi biết chắc mọi bằng chứng và ghi chép liên quan đến cái chết của nhà Stenson đã được tiêu hủy.”
“Lợi dụng xong rồi trừ khử.” Hackett lắc đầu. “Chắc hẳn thằng cha Victor Webb này hoàn toàn mất trí rồi.”
“Anh chỉ còn biết tạ ơn trời đất lão ta đã không nhận biết rằng Irene sẽ là rắc rối cho lão mãi đến khi quá muộn. Nhưng cũng sém chút là hỏng bét rồi. Nếu Irene mà không bảo Maxine và Tucker biết mình sẽ đi đâu vào chiều hôm Webb dồn cô ấy vào thế bí tại ngôi nhà ngõ Cây Thông thì…”
“Nhưng cô ấy đã nói,” Hackett bình thản cắt ngang. “Và anh đã cứu cô ấy. Đừng phí thời gian nghĩ đến những khả năng đã không xảy ra nữa.”
Luke mỉm cười. “Này chú biết không, đấy là lời khuyên hay lắm. Anh tin mình sẽ nghe theo ngay. Cảm ơn nhé.”
“Không có chi. Mà này, chuyện em nghe về việc bán nhà nghỉ là sao thế?”
“Ngày mai anh sẽ ký giấy tờ.”
Chân mày Hackett nhíu lại lo lắng. “Tại sao thế? Đừng hiểu sai ý em, chẳng ai trong nhà nghĩ anh sẽ trụ được lâu trong ngành kinh doanh nhà hàng khách sạn cả đâu, nhưng dường như quyết định này hơi quá đột ngột.”
“Ý chú là, lại thêm một bước chuyển nho nhỏ không tiên định được của anh chứ gì?” Luke gật gù. “Chắc là trông có vẻ thế thật. Nhưng sự thực là, nhà nghỉ ấy chỉ luôn là một chỗ dừng chân tạm thời không hơn. Anh chỉ cần một nơi yên tĩnh để có thể tập trung cho cuốn sách của mình trong vài tháng thôi mà.”
Hackett trông hoang mang. “Anh đang viết sách ư?”
“Cũng được một thời gian rồi. Thêm một tháng nữa thôi là hoàn tất.”
Hackett xòe cả hai tay lên mặt bàn.
“Thế vì quái gì mà anh chẳng nói cho ai biết hết vậy?”
“À, thì cũng có nói cho Bố Già biết là anh đang viết lách tí chút đấy thôi.”
“Giời ạ, ‘viết lách tí chút’ đâu có giống như là viết sách đâu.”
“Thôi tha cho tôi chút đi. Mọi người trong nhà đều cho là anh đang gặp phải vấn đề thích nghi vào thế giới thực tại. Nói đừng giận nhé, nhưng anh không nghĩ rằng cho mọi người thêm lý do để nghĩ rằng anh hoàn toàn quái gở lại là việc khôn ngoan đâu.” Luke nhún vai. “Với lại, anh không biết là mình có thể viết xong cái thứ quỷ sứ đó không nữa. Nhưng giờ thì anh đã hình dung ra cái kết rồi.”
Hackett đột nhiên trở nên tò mò. “Anh đã bán nó chưa?”
“Chưa. Nhưng có nhà đại diện thích vài chương đầu và cô ta nghĩ mình có thể rao bán nếu như phần còn lại của cuốn sách giữ nguyên chất lượng.”
Hackett ngẫm nghĩ một hồi. “Vậy thì, sao anh lại phải đi khỏi Dunsley?”
“Một trong những lý do, hóa ra là nơi ấy không thật yên tĩnh như anh hằng tưởng. Thế là anh nghĩ nên thử tìm đến một thành phố khác.”
“Thành phố khác nào?”
“Glaston Cove.”
Mắt Hackett bừng sáng lên thông hiểu. Cậu ta bắt đầu mỉm cười. “Là vì Irene, phải không nào?”
“Hoàn toàn là vì Irene.”
“Anh biết sao không? Em nghĩ cô ấy sẽ rất hợp với anh. Có lẽ là đúng kiểu người anh cần.”
“Anh cũng nhìn nhận gần như thế,”
Luke bảo. “Mà này, nhân lúc đang bàn về chủ đề chút phong cách đặc trưng của anh, anh muốn làm rõ những gì có vẻ như là hiểu lầm nghiêm trọng về chuyện chính xác đã xảy ra trong kỳ cuối tuần mà anh và Katy đi nghỉ cùng nhau ấy.”
Hackett thôi không cười nữa. “Em nghe nói đã chẳng có chuyện gì xảy ra là vì, ừm, vì rắc rối anh gặp phải.”
“Điều ấy chỉ đúng có một nửa thôi.”
“Chỉ có một nửa thôi á?” Hackett cảnh giác.
“Chẳng có gì xảy ra. Nhưng lý do thực sự để không xảy ra việc gì là vì anh và Katy bỗng hiểu ra rằng, mặc cho bọn anh luôn quý mến nhau, bọn anh sẽ chẳng khi nào yêu nhau được.”
“Khi còn choai choai cô ấy say nắng anh mà.”
“Chỉ là một cơn cảm nắng, không hơn. Kéo dài khoảng năm giây, theo anh nhớ là thế. Giời ạ, anh quá nhiều tuổi so với cô ấy, và cô ấy quá trẻ so với anh.”
“Cô ấy đã đồng ý lấy anh,” Hackett nói, giọng đều đều.
“Đừng có trách anh vì điều ấy chứ. Là lỗi của chú đấy.”
“Lỗi của em hả?”
“Lỗi của em và của Bố Già và của mọi người trong gia đình. Katy chịu đính ước bởi vì chú và những người khác chất đống tội lỗi lên đầu cô ấy. Chú đã thuyết phục cô ấy rằng anh đang trong tình trạng tình cảm mong manh và rằng anh có thể gục ngã dưới áp lực dù là nhỏ nhoi nhất. Cô ấy sợ là nếu từ chối anh thì anh sẽ đi theo cùng con đường mà mẹ anh đã chọn.”
Hackett kinh ngạc. “Em thề đấy, mọi người không bao giờ có ý làm cô ấy nghĩ mình phải chịu trách nhiệm nếu anh có làm điều gì như thế.”
“Phải rồi, nhưng kết cục là như vậy đấy. Anh nghĩ việc này rơi vào hạng mục không-có-việc-tốt-nào-mà-không-trả-giá rồi.”
“Ôi trời, tệ thật.” Hackett hơi sụm xuống, như thể cậu vừa bị tương một cú vào người. Đoạn cậu ngồi thẳng dậy. “Có thực là anh không yêu gì Katy cả?”
Luke nắm lấy tay ghế đẩy mình đứng dậy. “Ừ. Và cô ấy nhất định cũng chẳng yêu anh đâu.”
“Chờ đã nào. Nếu anh không yêu cô ấy, tại sao ngay từ đầu anh lại hỏi cưới cô ấy chứ?”
Luke dợm bước ra cửa. “Kết hôn là một phần trong chiến lược của anh. Đấy là một trong những điều anh nghĩ mình cần phải làm để cảm thấy bình thường trở lại.” Anh mở cửa ra.
Hackett đã đứng dậy, vòng qua bàn đuổi theo. “Luke, chờ đã.”
Luke nhìn lại cậu em, khẽ mỉm cười. “Được mà Hack. Hóa ra là anh đã có mục đích sai lạc. Mánh khóe để đối phó với đời thực là phải biết chấp nhận sự thật rằng đôi khi mọi chuyện không bao giờ trở lại như bình thường được cả.”
Anh bước ra sảnh ngoài trải thảm và khép cửa lại.
Hackett đứng lặng im trong vài giây, tận hưởng những cảm giác không thể tin được đang quét qua. Cậu cảm thấy như mình vừa được phóng thích khỏi sức nặng của cả một đại dương bao tháng qua đã đè nghiến lấy mình.
Cậu lao ra giật mở cửa rồi vội vã đi qua hành lang đến phòng Quan hệ Công chúng.
Jason từ góc hành lang quành qua, một tay đang cầm miếng pizza ăn dở. “Có chuyện gì thế?”
Hacket chẳng buồn chậm bước. “Anh đang cố kiếm một cái hẹn đây. Chúc anh may mắn đi.”
Jason cười toe. “Nghe vui đấy. Em coi được không?”
“Đi mà ăn pizza đi.”
Hackett đi qua cửa phòng Quan hệ Công chúng. Katy đang ngồi tại bàn nói chuyện điện thoại. Mắt cô hơi mở lớn khi nhìn thấy cậu.
“Tôi sẽ gọi lại cho ông, thưa ông Perkins,” cô nhanh nhảu nói. Cô gác máy nhìn lên Hackett. “Có gì không ổn à?”
“Hôm nay chẳng có gì không ổn cả.” Cậu cúi xuống nhấc cô ra khỏi ghế. “Hôm nay là một ngày hoàn hảo.”
Katy bật cười, chẳng hiểu gì nhưng vẫn rạng rỡ. “Hoàn hảo đến mức nào?”
“Luke vừa mới bảo anh là anh ấy không yêu em. Anh ấy bảo trước đây chưa từng yêu em và em cũng không yêu anh ấy, và rằng đấy mới là lý do thật sự dẫn đến việc không có gì xảy ra vào dịp cuối tuần hai người đi nghỉ cùng nhau.”
Cô đứng sững. “Anh ấy nói ra tất cả điều ấy à?”
“Phải. Em có thể xác nhận được không?”
Cô khó nhọc nuốt khan. “Em có thể dứt khoát xác nhận là em không yêu anh ấy.”
“Anh ấy cũng bảo đảm với anh là bất chấp nỗi lo sợ của Bố Già lẫn bác sĩ Van Dyke, anh ấy không hề có nguy cơ muốn làm hại bản thân nào cả. Em biết gì không? Anh tin lời anh ấy. Luke có thể cứng đầu, khó hiểu và không đoán trước được, nhưng anh ấy chẳng khi nào nói dối anh cả.”
“Đúng đấy,” Jason đang nhồm nhoàm pizza cũng cố lên tiếng. “Có lẽ đáng ra ta nên lắng nghe khi anh ấy cứ mãi bảo với chúng ta đừng lo gì cho anh ấy.”
Katy rạng ngời vì hy vọng. “Thế có nghĩa là ta không phải lo lắng cho Luke nữa phải không?”
“Luke có thể tự lo cho mình được,” Hackett đáp. “Với lại, nếu anh ấy có gặp rắc rối gì thì bây giờ anh ấy đã có người yểm trợ rồi.”
“Em đoán đấy là Irene,” Jason nói.
“Em đoán đúng đấy.” Hackett không rời mắt khỏi Katy. Cậu biết cả tương lai của mình phụ thuộc vào chuyện này đây. “Em sẽ đi ăn cùng anh tối nay chứ? Đến một nơi thật riêng tư. Chỉ có hai chúng ta thôi.” Katy vòng tay quanh cổ Hackett. Nụ cười của cô làm bừng sáng cả căn phòng. “Em thích được như thế lắm. Em thậm chí còn có một ý tưởng thật tuyệt về nơi chúng ta sẽ đến.”
“Anh sẵn lòng nghe gợi ý đây.”
“Đến chỗ của em,” cô nói.
“Như anh đã bảo, hôm nay là một ngày hoàn hảo.”
Cậu kéo Katy lại gần và hôn.
“Ái chà, hay nhỉ, chuyện này rõ là giải thích một số việc đây,” Jason lên tiếng.
“Rõ ràng, những gì ta có ở đây là một sự thất bại trầm trọng trong thông tin liên lạc giữa ban điều hành và bộ phận PR. Rất mừng là chúng ta đã tháo gỡ vướng mắc. Này nếu hai người thứ lỗi, tôi phải đi lấy thêm miếng pizza khác đây.”
Hackett phớt lờ cậu em. Katy cũng thế.