“Anh này,” Irene bảo, “em nghĩ năm nay trông bố anh thực sự trẻ hơn sinh nhật ông năm ngoái đấy.”
Nàng nhìn qua căn phòng đông nghịt đến nơi John và Vicki đang đứng cùng Gordon, trò chuyện với vài người khách. Luke thích thú đưa mắt theo hướng nàng nhìn.
“Chắc là vì ông không còn phải lo lắng về anh nữa ấy mà,” anh đáp. “Anh nghe nói stress có thể làm ta già đi đấy.”
“Em từng nghĩ trông bố có vẻ hài lòng khi ông đến dự đám cưới chúng ta, nhưng tối nay dường như ông còn hạnh phúc hơn.”
Luke cười thật tươi. “Đấy là vì ông đang mong đứa cháu đầu tiên đó thôi. Anh nghĩ bố đã lên kế hoạch đưa đứa bé vào công việc kinh doanh rồi.”
Bất giác Irene đưa tay sờ lên bụng bầu đã rất to của mình, lòng hơi ngạc nhiên vì sao mình lại không rạng ngời tỏa sáng như một trong những chiếc đèn pin của nàng. “Em nghĩ rồi John và Gordon sẽ sớm phải lên kế hoạch cho không chỉ một đứa cháu đâu. Katy bảo em rằng cô ấy và Hackett định có con ngay đấy.”
“Ái chà, hay nhỉ,” Jason lên tiếng, xuất hiện ngay sau lưng nàng. “Cứ cái đà này, rồi khắp nơi sẽ toàn là con nít cho xem.”
“Lần tới là đến phiên chú đấy, chú em,” Luke bảo.
“Chuyện gì cũng phải có thời điểm thích hợp mới được chứ,” Jason vừa nói vừa nhấm nháp miếng bánh. “Cuộc đời cũng giống như là cất được thứ rượu ngon. Anh không nên đốt cháy giai đoạn, bằng không anh sẽ bỏ lỡ mọi sắc thái.”
“Ui cha,” Luke cảm thán. “Lắng nghe ngài Triết Gia này.”
Jason cười nhăn nhở. “Đến em còn nghĩ câu này quá hay nữa là. Mà nhân nói tới chuyện sách vở, khi nào thì sách của anh xuất bản thế?”
“Tháng tới,” Irene lên tiếng trước khi Luke kịp trả lời. Nàng khó lòng kìm được nỗi phấn khích. “Bên xuất bản bảo là đơn đặt hàng trước cũng kha khá rồi. Họ bảo cuốn Suy nghĩ mang tính chiến lược, những bài học từ chiến tranh và triết học sẽ không chỉ có độc giả trong giới những người đọc sách về quân sự hay kinh doanh không đâu, mà có lẽ còn thâm nhập được vào thị trường đại chúng nữa đấy”
Hackett và Katy từ đám đông bước đến. “Làm tốt thật,” Hackett bảo. “Trông có vẻ anh đã tìm được cho mình sự nghiệp khác rồi đấy.”
“Cũng thiếu mất vài trò vui của nghiệp kinh doanh quản lý khách sạn,” Luke bảo, “nhưng anh nghĩ nghề này hợp với anh hơn. Điều hay ho nhất của nghề này là anh được làm việc tại nhà.”
“Mà thế thì lại tốt,” Irene thêm vào, “bởi vì anh ấy sẽ thành một ông bố ưu tú.” Jason gật gù với vẻ thậm nghiêm túc. “Em rất mừng vì anh đã vượt qua được vấn đề rối loạn xúc cảm nho nhỏ của anh, Đại Ca ạ.”
“Em biết sao không,” Luke nói, trông vừa nguy hiểm vừa đăm chiêu, “với đám nhóc con sắp được sinh ra trong gia đình này thì mai đây thôi chắc em có thể bị thay thế đi được rồi đấy.”
Irene và Katy rũ ra vì cười. Luke, Hackett và Jason nhìn nhau toe toét.
Phía đầu kia căn phòng, ông John, Gordon và bà Vicki quay đầu lại nhìn. Irene có thể thấy được vẻ hài lòng và hãnh diện tỏa ra từ hai người đàn ông ấy. Bà Vicki nồng hậu, thấu hiểu mỉm cười và nháy mắt với nàng trước khi quay lại với khách của mình.
Niềm vui tươi, rạng rỡ tràn đầy hứa hẹn tràn ngập trong Irene. Luke ôm nàng lại gần hơn, tay vòng quanh eo nàng.
“Em đang nghĩ gì thế?” anh hỏi.
“Em đang nghĩ đây chính là cảm giác khi ta có được một gia đình. Rằng với tình yêu như của chúng ta và một gia đình như thế này, chúng ta có thể đương đầu với bất cứ điều gì đang chờ ta phía trước.”
Luke mỉm cười, đầy tự tin và mãn nguyện. “Tư tưởng lớn cứ gặp nhau mãi thôi. Anh cũng vừa mới nghĩ đến cùng một điều như thế.”