Vụ Bí Ẩn: Con Ma Xanh

Chương 17: Ba mươi chín



Peter đã quá quen thuộc với những trận động đất thường có ở Calfonie để đoán ra ngay những điều đã xảy ra.

Lúc vòm đường hầm xém sụp xuống lưng Peter, thì nó lại sụp xuống thật sự vào cái sọ của con lừa tội nghiệp kia.

Bây giờ làm thế nào để trao xâu chuỗi vào tay tên Jensen nóng tính đây?

Peter thử đẩy khối đá, nhưng, đúng như cậu biết trước, vô ích. Mà không còn nghi ngờ gì nữa, những viên ngọc trai đã bị nghiền nát, và không nên hoài công cố gắng tìm ra lại.

Peter cố gắng bình tĩnh để tập trung suy nghĩ.

Peter có thể chạy nhanh sang Thực Quản và thử trốn thoát qua ngã đó. Peter có thể lạc trong các hành lang, rơi vào chỗ người của Jensen đang phục kích, và đặc biệt gây nên cái chết cho Bob và Chang ngay khi kẻ thù đoán ra mưu kế của cậu. Peter có quyền hành động như thế không?

Tuy hết sức sợ hãi, nhưng Peter dũng cảm tự trả lời mình rằng: không.

Khi ấy, Peter nhớ ra mình đã giấu cái đèn xa hơn một chút, sau khi nhét đầy đá. Đó là cơ may cuối cùng để lừa Jensen. Sao lại không lợi dụng?

Thế là Peter đi tìm cái đèn.

Peter dễ dàng tìm ra những viên đá làm dấu, khối đá che giấu đèn phía sau và chính cái đèn.

Ôi! Tại sao Peter lại không để xâu chuỗi y nguyên chỗ cũ? Bây giờ cậu thật là hối hận.

– Dù sao – Peter lầm bầm – mình đâu phải máy ghi địa chấn đâu mà dự đoán trước được những trận động đất!

Peter nhét đèn pin vào dây nịt rồi quay về. Mong sao Jensen không cảm thấy cần thiết phải kiểm tra phần bên trong cái đèn pin!

Peter dễ dàng trở ra chỗ đất đá sụt lở. Tập trung toàn bộ sức lực cuối cùng, Peter lại bò. Ở cuối đường hầm, Peter nhìn trấy ánh đèn và nghe giọng cộc cằn của Jensen :

– Nhanh lên đi, thằng nhóc! Mày đi chơi cả tiếng rồi!

Lòng xe thắt lại, Peter tiếp tục bò. Cuối cùng, Peter đứng dậy được và giũ đất dính vào quần áo.

– Cái đèn! – Jensen gầm lên.

Hắn giật khỏi tay Peter, nhấc xem nặng nhẹ, rồi, bị thuyết phục nhờ sức mạnh của đá, cất vào túi áo.

– Đi – Hắn ra lệnh – Không lẽ ở đây cả đêm hả?

Hắn bước nhanh về hướng lối ra.

Peter đi theo, hầu như không dám hy vọng mưu kế mình sẽ thành công.

Jensen mới đi được mười ước, thì đứng lại.

– Ai bảo mày không đang lừa tao? – Hắn la lên – Với mấy thằng nhóc này, không có gì chắc chắn hết.

Hắn lấy đèn ra khỏi túi, vặn nắp ra.

Không phải Peter định bỏ trốn, mà chính đôi chân cậu. Tự chúng bỏ chạy.

Jensen phản ứng rất nhanh. Khi Peter lao lên để vượt qua được hắn, hắn ngoéo chân cậu. Peter té nằm dài xuống đất, chùi đầu về phía trước. Sau một hồi choáng váng, Peter ngồi dậy được.

Gã đàn ông đang tức sùi bọt mép. Hắn đã tìm thấy mấy cục đá gói trong khăn tay. Hắn biết hắn đã bị mắc lừa. Hắn thốt lên những lời hăm dọa không rõ, rồi rút dao ra.

Lưỡi dao chói lên dưới ánh sáng vàng của đèn pin.

Jensen tóm cổ áo Peter, ấn mũi dao vào lưng cậu rồi nói :

– Bước.

Peter tuân lệnh, theo khả năng của đôi chân run rẩy.

– Mày biết cái gì đang chờ mày rồi đó! – Gã đàn ông càu nhàu – Nếu mày toan lừa gạt tao, ông Won bật đèn xanh cho tao xử mày và hai thằng kia. Chính mày đã muốn thế. Mặt trời sắp mọc rồi, nhưng không phải cho mày.

Thậm chí Peter không thử phân trần. Cậu hoàn toàn tuyệt vọng.

Vài phút sau, cả hai đến hang. Peter tìm thấy Bob và Chang, vẫn còn đang ngồi ngay chân giường, bị hai người đàn ông canh giữ.

– Đừng dậy! – Jensen gào lên – Ta phải khử bọn nhóc này và chuồn khỏi vùng này thật nhanh. Đi!

Hai gã đàn ông từ từ đứng dậy.

Đột nhiên, nửa chục cái đèn pin sáng lên cùng một lúc. Đồng thời hai người đàn ông rút súng ra. Lộ ra ánh sáng, khuôn mặt hai người không còn gì giống hai tên đồng lõa của Jensen, đang nằm trong một góc, bị trói thật chặt.

– Giơ tay lên, Jensen! – Giọng của thanh tra Bixby ra lệnh.

Jensen không làm theo mệnh lệnh này. Hắn chụp lấy cánh tay Peter, lôi theo thật nhanh về hướng lối ra.

Không ai kịp can thiệp. Không ai dám bắn, sợ trúng Peter.

Khi ra khỏi hang, Jensen thả con tin ra, rồi biến mất vào bóng đêm. Có vài phát súng bắn đại, nhưng chỉ có kết quả là làm cho hắn chạy nhanh hơn nữa.

– Ôi! Ngày mai tao sẽ tóm lại hắn – Thanh tra Bixby nói – Tạm thời, thì tôi rất vui tìm ra được ba bạn này.

Peter, Chang, Bob và Hannibal đang vui mừng về kết thúc tốt đẹp của cuộc phiêu lưu.

– Làm thế nào mấy chú này đến đây được? – Peter hỏi.

Ông Andy bước ra từ bóng tối ra, vừa trả lời câu rỏi này vừa tự nhào tới đặt tay lên vai con trai.

– Hannibal đã tìm ra được thủ phạm chính – Ông giải thích – Hannibal cũng đã phát hiện ra tờ giấy của Bob, nhờ đó mọi người mới hiểu rằng các cháu đang ở trong mỏ. Khi đó bà Green nhớ lại rằng Chang thường hay đi thám hiểm mấy cái mỏ này cùng với một ông công nhân già tên là Dan Duncan, hiện sống ở dưỡng đường. Nên bà gọi điện thoại đến dưỡng đường. Ông Duncan khuyên bà nên đi xem cái hang ở vực hẻm Hash, mà chính ông đã chỉ cho Chang biết. Thanh tra Bixby đi gọi thêm tiếp viện, và mọi người thức dậy. Chỉ trong phút chốc, chúng ta đã chế ngự được bọn đồng lõa của Jensen, rồi sắp xếp vụ phục kích mà cháu đã chứng kiến.

Rồi quay sang con trai, ông Andy nói thêm :

– Này Bob, con phải giải thích cho mọi người một điều.. Vẫn còn một vụ bí ẩn mà chính Hannibal cũng chưa giải được.

– Bí ẩn gì hả ba? – Bob hỏi.

Hannibal lấy ra khỏi túi trang sổ tay tìm thấy, mở ra cho xem.

– 39… mỏ… cứu với… rồi ba dấu chấm hỏi – Hanninal đọc lớn tiếng – Bob à, nói chung, bọn mình đã hiểu ý cậu muốn nói gì, nhưng không đoán ra được 39 nghĩa là gì.

Bob mỉm cười. Cậu chỉ vào quyển sổ tay chỉ còn có hai cái bìa.

– Khi từ San Fancisco về đây – Bob giải thích – cả ba đứa nằm trong hòm của một chiếc xe tải. Peter và Chang thì ngủ; còn mình thì giả bộ. Khi mình nghĩ không còn xa Greenland nữa, mình đã lấy sổ tay ra, rồi mình xé từng trang để viết thư kêu cứu. Do mình viết trong bóng tối, dưới tấm chăn, và đang vội nữa, nên mình viết thật vắn tắt. Tất nhiên là mình đánh số, phòng trường hợp cùng một người lượm được nhiều tờ; như vậy người đó sẽ hiểu bọn mình đang chạy theo hướng nào. Trong loạt bức thông điệp, đây là tờ thứ ba mươi chín. Có lẽ tất cả những cái còn lại đã bị gió thổi bay mất rồi.

Ông Andy phá lên cười, và tất cả cùng cười theo. Sau cơn căng thẳng thần kinh trong những giờ vừa qua, lời giải cho vụ bí ẩn nghe đặc biệt tức cười!

Hannibal cũng cười, nhưng hơi gượng. Hannibal rất tức. Tại sao cậu không nghĩ ra được cách giải thích đơn giản như vậy? Phải chi, Hannibal nghĩ đến việc đánh số, thì có lẽ cậu đã tìm ra được dấu vết của Bob, mà không cần bà Green phải gọi điện thoại cho ông Dan Duncan, chỉ bằng cách tìm những mẫu giấy nhỏ dọc đường.

Ôi! Nhưng không quan trọng! Cái chính là ba tù nhân bình an vô sự. Về việc này, Hannibal cũng hết sức vui mừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.