Bob và Chang đang ngồi, tựa lưng vào vách hang dẫn vô mỏ. Phía bên phải và bên trái hai bạn, là những người đàn ông, bề ngoài đáng gờm, thuộc băng của Jensen.
Ngoài ra, chân hai cậu bị trói dây, nên hoàn toàn không có hy vọng chạy trốn được.
Bóng tối ngự trị trong hang.
Peter và Jensen đang ở trong mỏ: cả hai phải mang trở ra những viên ngọc trai mà Peter đã giấu trong sọ con lừa.
– Cậu có tin ông Won không? – Bob hỏi bạn – Cậu có nghĩ rằng cụ sẽ thật sự thả bọn mình ra, nếu Peter giao xâu chuỗi cho Jensen không?
– Có, mình tin cụ – Chang đáp với một giọng đầy suy tư – Cụ có thế mạnh quá lớn, nên cụ có thể tự cho phép mình là quân tử. Mình dám cá phần lớn nhà cụ nằm dưới đất. Có lẽ cụ là thủ lĩnh bí mật của toàn bộ khu Tàu ở San Francisco.
– Dù sao, lúc nói chuyện với cụ, Jensen sợ gần chết. Nhưng mình sợ một điều: lỡ Peter không tìm ra ngọc trai?…
– Peter sẽ tìm ra. Cậu biết không, Peter khôn lắm. – Chang an ủi.
– Hy vọng như vậy – Bob thì thầm – Cậu có để ý không, chúng đã trả lại tất cả những gì chúng lấy trong túi: phấn, dao xếp, sổ tay, dây.
– Vậy là chúng có ý định thả bọn mình đó.
– Phải. Nếu Peter tìm ra ngọc trai.
Bob biết rõ các khối đá giống nhau đến mức nào. Cậu sẽ không hề ngạc nhiên, nếu Peter không tìm lại được chỗ giấu. Tất nhiên là Bob không biết rằng Peter đã đề phòng khó khăn này và giấu xâu chuỗi trong sọ con lừa.
Mà nếu Peter có bí mật, Bob cũng có bí mật của mình. Một bí mật không kém quan trọng mà Bob rất nóng lòng muốn tiết lộ cho Chang, nhưng không dám, vì sợ hai tên cai tù nghe được.
Cách đó một dặm, ở Greenland, Hannibal, bà Green và tất cả đang hoài công cố gắng đoán ra ba cậu bị chở đi đâu. Không ai nghĩ đến việc xem vực hẻm Hash, bởi vì người của Jensen báo là đã lục soát kỹ rồi và không thấy gì hết.
Trong khi đó, Peter và Jensen càng lúc càng đâm sâu vào mỏ.
– Mày đừng có chơi tao nghe thằng nhóc! – Jensen vừa lầm bầm vừa chiếu sáng dưới đất – Ba con ngựa của tụi bây được nhốt kín ở một cái hang trong vực hẻm Hash, gần một giếng nước tự nhiên. Nếu tao không lấy được ngọc trai, ba đứa tụi mày sẽ nhào lộn xuống cái giếng, và khi đi đám tang của tụi mày, tao sẽ là người khóc nhiều nhất.
Peter rùng mình. Cậu biết gã đàn ông này sẽ làm gì đúng như lời nói. Có lúc, Peter đỉnh đưa cho Jensen cái đèn cũ có đá, nhưng bây giờ ý đồ này có vẻ mạo hiểm quá. Peter chỉ có một mong muốn duy nhất, là tìm lại xâu chuỗi, tống khứ nó đi và lấy lại tự do.
Cả hai đến chỗ sụt lở.
– Tao chờ mày ở đây, thằng nhóc! – Jensen nói – Mày mang xâu chuỗi về cho nhanh đi. Nếu không…
Peter quen đường rồi. Khi nằm ấp xuống đất, khi thì quỳ hai tay hai chân, cậu cố gắng đi thật nhanh, và sớm đến được chỗ chiều cao hành lang trở lại bình thường. Peter bắt đầu chạy, đi theo con đường có những dấu chấm hỏi.
– Đến ngã ba, Peter quẹo sang hành lang dẫn đến ngõ cụt có bộ xương con lừa.
Cái sọ đã biến mất.
Biến mất dưới một khối đá to, sút ra khỏi vách lúc động đất và đè nát cái sọ, cùng với xâu chuỗi quý báu.
Các viên ngọc trai bị nghiền nát dưới khối đá không còn nữa.