Vụ Bí Ẩn: Con Ma Xanh

Chương 15: Hannibal tiết lộ nhiều điều



– Và không ai thấy dấu chấm hỏi hết à? – Hannibal ngạc nhiên hỏi.

Ông Andy và Hannibal vừa mới đến Greenland.

Bà Green lắc đầu. Bà có vẻ kiệt sức.

– Không ai – Bà trả lời – Tất cả mọi người, kể cả trẻ con, đang tìm kiếm dấu chấm hỏi, nhưng không thấy.

– Tại sao lại là những dấu chấm hỏi? – Harold Carlson hỏi.

Trông ông cũng mệt đừ, và bộ complet thì nhăn nheo hết.

Hannibal giải thích rằng dấu chấm hỏi là ký hiệu bí mật của Ba Thám Tử Trẻ. Nếu Bob và Peter được tự do, thế nào hai bạn cũng để lại dấu tích ở một nơi nào đó.

– Ôi! Chắc là ba cậu bị lạc trong sa mạc – Carlson nói – Ngày mai, tôi sẽ cho máy bay đi tìm. Nếu ba cậu ở lại thung lũng Greeland, thì chúng ta đã tìm thấy lâu rồi.

– Có thể – Ông Andy lạnh lùng nói – Thưa chị, tuy nhiên, cháu Hannibal đây có điều muốn xin trình bày với chị. Chị có đồng ý nghe không ạ?

Bốn người đang ngồi trong phòng khách rộng lớn ở Greenland. Bà Green và ông Carlson hết sức chăm chú nhìn Hanmibal; cậu cố gắng ra vẻ trịnh trọng và bắt đầu nói :

– Thưa cô, cháu rất thích tự đặt câu hỏi về cái tại sao và như thế nào cho sự việc đó, và đó là việc cháu đã làm trong lúc này. Con ma xanh và tiếng la của nó làm cho cháu suy nghĩ rất nhiều. Đặt biệt là cháu khẳng định rằng nếu con ma la từ bên trong nhà, thì ở ngoài sẽ không ai nghe thấy nó. Cháu đã đến tận nơi và tự kiểm tra lấy. Mà đặt giả thiết rằng con ma – nếu đúng là con ma thật sự – lại chịu ra ngoài dạo chơi để la cho sướng, có vô lý không? Mặt khác các lời chứng về số người lớn chứng kiến cảnh tượng ma hiện hình không khớp với nhau, một số nói là có sáu, số khác nói là bảy. Cháu nghĩ rằng tất cả đều nói đúng. Có lẽ sáu người đã đi về lâu đài. Chắc là có kẻ thứ bảy chờ sẵn. Kẻ đó thực hiện mấy tiếng la đã nói, rồi nhập vào bọn.

– Hoàn toàn hợp lý – Ông Andy nhấn mạnh – Đáng lẽ thanh tra Reynolds và chính chú đã phải tự nghĩ ra.

Bà Green nhíu mày. Ông Carlson tỏ ra khâm phục.

– Hợp lý, thì cũng hợp lý thôi – Ông thừa nhận – nhưng tôi tự hỏi không hiểu kẻ nào lại đùa những trò như vậy.

– Để gây chú ý – Hannibal giải thích – thường người ta dùng gì để gây chú ý? Người ta la…

– Và ngẫu nhiên, đúng lúc đó lại có sáu người đang đi trên lối đi à? – Ông Carlson hỏi.

– Không phải do ngẫu nhiên. Năm trong số sáu người đã bị kẻ thứ sáu thuyết phục đi cùng.

– Nếu không, sự trùng hợp quả thật là đáng ngờ. – Ông Andy nhận xét.

– Một người đã đi lảng vảng trong khu phố – Hannibal tiếp tục nói – vừa đi vừa rủ nhiều người khác cùng đi đến lâu đài. Không ai quen biết kẻ đó, điều này cũng dễ hiểu thôi. Khi tên đồng lõa thấy nhóm người đi tới hắn la lên mấy tiếng.

– Ông Carlson chớp mắt nhìn Hanibal, thắc mắc :

– Nhưng để làm gì? – Bà green hỏi – Mục đích của trò đùa trẻ con này là gì?

– Ồ! không phải trò đùa mà cũng không phải trò trẻ con, bà Green à! – Ông Andy trả lời – Trên máy bay, cháu Hanibal đã trình bày những suy luận của cháu cho tôi nghe, và tôi thấy hoàn toàn có lý. Hai tên đồng lõa muốn lôi kéo vào nhà một số nhân chứng có thể thể là đã thấy ma.

– Rồi sao nữa? Thật là phi lý! – Ông Carlson la lên.

– Hanibal à – Ông Andy nói – đã đến lúc cho nghe băng ghi âm.

Máy ghi âm của ba thám tử trẻ đã sẵn sàng. Hannibal nhấn nút “đọc”. Một tiếng thét điếc tai vang lên. Bà Green và ông Carlson giật mình.

– Đó chỉ là mở đầu thôi – Ông Andy nhận xét – Anh và bà Green hãy nghe thật kỹ phần tiếp theo và cho tôi biết có nhận ra giọng nói nào quen thuộc không.

Băng ghi âm chạy. Nghe tiếng những người có mặt trao đổi cảm tưởng với nhau.

– Nên vào nhà – Một giọng nam trầm nói – chúng ta muốn xem lâu đài cũ trước khi…

– Đủ rồi! – Bà Green đứng dậy la lên, hai mắt lồi ra.

– Harold, chính cậu! – Bà la ông Carlson – Chính là giọng mà cậu hay dùng khi diễn vai phản diện trong đoàn kịch nghiệp dư lúc còn ở đại học.

– Sau khi nghe đi nghe lại băng ghi âm nhiều lần – Hannibal nói – chính cháu cũng nhận ra giọng và nhất là cách ăn nói của ông Carlson. Để hóa trang, ông Carlson đã gắn bộ râu giả, trong bóng tối rất dễ lừa phỉnh.

Mặt Harold tái xanh. Ông không nghĩ tới việc chối cãi.

– Thưa dì Lydia, để cháu giải thích – Hắn nói nhỏ.

– Tôi rất vui được nghe – Bà Green nhận xét với một giọng lạnh tanh – Tôi nghe đây.

Thở dồn dập, ông Carlson bắt đầu một bản tường thuật thật dài.

Tât cả bắt đầu khi bà Green biết về sự tồn tại của Chang và cho cháu sang đây từ Hồng Công. Do cậu bé là chắt của ông Mathias Green, nên vườn nho và cơ nghiệp làm rượu vang thuộc về cậu ấy, và bà Green sẽ cho hoặc sẽ di chúc lại tất cả cho chính Chang.

– Nói tiếp đi – Bà Green lạnh lùng nói.

– Khi đó, cháu đã nảy ra một ý – Ông Carlson vừa nói vừa lau trán – cháu đã mua rất nhiều máy mới, cháu đã mượn tiền bạn bè, cháu nhờ bạn bè đòi nợ cháu thật gấp, để cho dì có cảm giác là đang bị nợ như chúa Chổm. Ngoài ra, cháu đã thuê Jensen làm quản lý và bạn bè tay chân anh ta làm nhân công: nhiệm vụ của bọn chúng là phá hư máy móc, làm cho rượu bị mốc…

Để bù lại những tổn thất, dì đã quyết định bán lâu dài ở Rocky, trong khi dì đã thề là sẽ không bao giờ làm thế.

– Phải – Bà Green thú nhận nhỏ giọng – Mẹ tôi đã thề như thế với ông Mathias Green, và tôi muốn giữ lời hứa thay mẹ. Nhưng tình thế tuyệt vọng quá. Cần phải trả số nợ mà cậu đã mắc, Harold à.

Hannibal hết sức chăm chú lắng nghe. Hannibal đã đoán ra rằng Carlson là thủ phạm, nhưng cậu chưa biết các chi tiết trong vụ trọng tội của ông.

– Bằng cách bán lâu đài, dì lại chỉnh trang lại cơ nghiệp, và dự kiến của cháu, là dồn dì vào thế sạt nghiệp rồi mua lại Greenland từ tay dì, không thể thực hiện được nữa. Khi ấy, cháu nhận được… một bức thông điệp.

– Thông điệp gì? – Ông Andy hỏi.

– Cháu phải đến San Francisco gặp một ông già người Hoa tên là ông Won. Cháu đến đó. Nhưng do cháu bị bịt mắt, cháu không thể nào nói được cuộc gặp diễn ra tại đâu. Ông Won cho cháu biết rằng ông đã mua lại mọi quyền cầm cố trên vườn nho, bằng cách cho tiền bạn bè cháu để họ giữ bí mật.

– Ông ta làm thế với mục đích gì? – Bà Green hỏi.

– “Cháu sắp kể tới đây” – Ông Carlson thở dài – “Một gia nhân trong gia đình ông đã từng làm hầu gái cho công chúa người Hoa mà ông Mathas Green cưới làm vợ. Khi đọc báo biết rằng lâu đài sắp bị sập, bà già quyết định tiết lộ bí mật mà bà đã giữ kín nhiều năm trời.

Bà báo cho ông Won biết rằng công chúa được đặt trong một phòng xây kín và khi chết công chúa đeo ở cổ xâu chuỗi mà ông Mathias Green đã mang từ Trung Quốc về đây.

Một mặt, ông Won đã hỏi thăm về cháu, ông biết cháu muốn Greenland, nhưng vụ bán lâu đài ở Rocky sẽ cứu nguy cho dì… Nên ông đề nghị với cháu mưu kế như sau :

Cháu phải xoay xở thế nào để cho mọi người tưởng lâu đài có ma, như thế sẽ làm cho việc bán bị trễ lại. Như vậy cháu sẽ có thời gian lục soát toàn bộ ngôi nhà, tìm phòng kín và lấy các viên ngọc trai. Sau đó, cháu sẽ tuyên bố rằng cháu đã tìm thấy thi thể và nói rằng, theo cháu, lâu đài thật sự có ma”.

– Bịa đặt hay nhỉ! – Ông Andy bình luận.

– “Sau đó, cháu sẽ bán xâu chuỗi cho ông Won với giá một trăm ngàn đô. Để cho chắc ăn hơn, cháu phải làm cho con ma dọn nhà đi, để cho nhân công Greenland khiếp sợ và để xúc tiến vụ sạt nghiệp của dì, thưa dì Lydia.

Do không bán được lâu đài ở Rocky và không được mùa năm nay, bị ông Won đòi nợ dồn dập, dì sẽ buộc phải bán Greenland đi. Ông Won sẽ mua lại, rồi sau này bán lại cho cháu với số tiền một trăm ngàn đô-la mà ông đã cho cháu. Như vậy cả hai đều toại nguyện: ông ta được xâu chuỗi, còn cháu được Greenland. Mọi chuyện tưởng hết sức đơn giản. Nhưng có điều bất trắc: nhà thầu tiến hành đập lâu đài sớm hơn dự kiến. Cháu phải chạy đến Rocky cùng với Jensen, anh ta giúp cháu mọi việc. Cháu sợ người ta tìm thấy bộ xương của công chúa: nếu điều đó xảy ra, xâu chuỗi sẽ được mang về cho dì Lydia, và cháu sẽ không thể bán lại cho ông Won được.

Đêm xuống, cháu dặn Jensen núp sẵn trong bụi cây. Sau đó, cháu sẽ đi dạo gần đó và dẫn về nhiều người, được cháu thuyết phục đến ngắm lâu đài dưới ánh trăng. Jensen hét hai lần. Tất cả mọi người vào nhà. Con ma xuất hiện đúng như dự kiến.

Nhiều người, trong số cùng đi với Jensen và cháu, đi báo công an. Trong đó, Jensen và cháu kín đáo bỏ đi. Jensen quay về Greenland, trong khi cháu ở lại Rocky, cháu làm cho ma xuất hiện ở nhiều chỗ khác nhau, để cho báo chí tường thuật thêm ly kỳ.

Cháu qua đêm trong một khách sạn ở Rocky, với tên giả. Ngày hôm sau, cháu ra phi trường thuê một chiếc xe, rồi cháu đến lâu đài với hy vọng tìm ra căn phòng xây kín và xâu chuỗi.

Chẳng may, công nhân đập phá tìm thấy phòng trước cháu, vì công an không cho cháu vào. Thành ra, lúc cháu thật sự có thể lấy xâu chuỗi, cháu không có một mình, mà còn có ông Andy, có thanh tra, có ba cậu bé, tất cả đều có mặt. Kết quả là không thể bán ngọc trai cho ông Won mà không nói cho ai biết. Ngay khi về tới đây, cháu nhận được cú điện thoại của ông già Hoa: ông đã đọc báo, ông đã đoán tình thế của cháu, ông gợi ý cháu tổ chức một vụ trộm giả”.

Một biểu hiện kiêu hãnh hiện lên trên khuôn mặt tròn trịa của Hannibal.

– Cháu đã nghĩ điều đó – Hannibal nói – Cháu để ý thấy chú có liên can hai lần liên tiếp: lúc con ma xanh xuất hiện ở trong phòng cô Lydia và lúc xâu chuỗi bị lấy cắp. Suy ra: có lẽ chính chú âm mưu việc ma hiện hình, và cũng chính chú sẽ có lợi trong vụ trộm. Kết luận: vì Jensen và chú đã về nhà cùng với nhau, và có dư thời gian sắp xếp vụ trộm giả nên chắc cả hai đồng lõa với nhau.

– Đúng vậy – Harold Carlson cúi đầu thú nhận – chính tôi đã làm con ma xuất hiện trong phòng dì Lydia để gây hoảng hốt. Sau đó, tôi đã lôi xâu chuỗi ra khỏi két sắt để cho ba cậu bé xem.

– Phần tiếp theo đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Ba người của Jensen phải khẳng định là đã thấy con ma trong nhà ép nho, làm cho những công nhân khác hoảng sợ, như vậy cho phép Jensen, giả bộ rất xúc động, lao vào phòng làm việc của tôi. Chính tôi cũng giả bộ xúc động và giả bộ quên khóa két sắt, trong cơn hấp tấp chạy ra địa điểm.

Lúc về tới nhà, Jensen trói tôi lại và lấy xâu chuỗi. Đáng lẽ anh ta phải đưa lại cho tôi hôm nay, nhưng anh ta không đưa.

Giọng nói của Harold Carlson phẫn nộ lên.

– Hắn nói hắn đi bán cho chính ông Won. Hắn tưởng tôi không dám tố cáo hắn, vì sợ làm lộ vai trò của chính mình trong toàn bộ câu chuyện. Hắn là một tên khốn kiếp! Tôi chưa gặp hắn suốt ngày nay. Chắc hắn đang ở Francisco, thương lượng với ông già người Hoa.

– Cậu chỉ hưởng được những gì xứng đáng đối với cậu thôi, Harold à – Bà Green nhanh nhẹn nhận xét – cậu đã cư xử như một tên tội phạm thấp hèn. Nhưng hiện, điều tôi lo lắng, không phải là xâu chuỗi, mà là tính mạng của Chang, Bob và Peter. Hiện giờ chúng đang ở đâu? Cậu trả lời đi.

Carlson lắc đầu :

– Cháu không biết!

Hannibal chợt nảy ra một ý.

– Có thể ba bạn nghi ngờ Jensen và hắn đã bắt cóc ba bạn để không bị báo bạn tố cáo.

Ông Andy gật đầu.

– Rất có thể – Ông nói – Mà Jensen lại vắng mặt nữa chứ.

– Tôi hiểu rằng Jensen có thể nhốt ba cậu đâu đó, nhưng làm thế nào hắn giấu ngựa được? – Carlson bắt bẻ – Hàng chục người đã lục soát thung lũng và xa mạc phía bên kia.

– Phải chi có ai tìm thấy được một dấu chấm hỏi! – Hannibal thở dài – Cháu tin chắc Bob và Peter sẽ đánh dấu lộ trình, nếu có khả năng.

Đúng lúc đó cánh cửa mở ra và bà gia nhân già Li bước vào không gõ cửa.

– Thanh tra ở đây – Bà thông báo – Thanh tra có tin.

– Thanh tra đã tìm ra ba cháu rồi hả? – Bà Green vừa nói vừa đứng dậy.

Bà Green thất vọng. Ông già mang ngôi sao vàng trên áo bước vào lắc cái đầu bạc.

– Không thưa bà – Ông nói – nhưng bà đã hứa thưởng cho bất kỳ ai tìm được một dấu chấm hỏi. Có một cậu bé đây nói là đã thấy một cái. Bé tên là Pepe.

Một cậu bé ăn mặc rách rưới xuất hiện. Trước đó, cậu bé đã thận trọng đứng núp sau thanh tra.

– Cháu có thấy một cái dấu như thế này?

Cậu bé vẽ một dấu chấm hỏi lên trời.

– Cháu không biết là có ý nghĩa. Nhưng cháu nghe ba và các anh nói bà Green hứa cho năm mươi đô-la cho con dấu.

Pepe quay sang nhìn bà Green, với ánh mắt vừa rụt rè vừa hy vọng.

– Cháu có được năm mươi đô-la không ạ? – Cậu bé hỏi.

– Có chứ, có chứ nếu cháu nói sự thật – Bà già nói – Cháu nhìn thấy ở chỗ nào?

– Trong một cái thùng rượu. Trên đường đi sa mạc. – Ông Andy thất vọng kêu lên – Vậy cũng không giúp ích được gì cho ta.

– Thưa bác, cháu nghĩ ta vẫn nên đi xem. – Hannibal nhận xét, cố nén cơn xúc động.

– Cô cũng đi theo – Bà Green cương quyết thông báo. Li lấy áo khoát giúp tôi đi.

– Tôi cũng đi – Harold Carlson đề nghị.

– Không được – Bà già ngắt lời – cậu ở lại đây.

Xe của thanh tra, một chiếc xe cà tàng kêu cọt kẹt, mất mười phút để băng qua thung lũng và đến sa mạc.

Cách Green vài dặm, cậu bé Pepe chỉ hai thùng phuy bị bỏ rơi bên bờ đường: hai thùng vừa mới xuất hiện dưới ánh đèn pha.

– Ở đây – Cậu la lên – trong cái thùng đầu tiên.

Tất cả mọi người bước xuống.

– Đây là hai cái thùng cũ gần mục hết rồi – Bà Green nhận xét – Không hiểu tại sao thùng lại nằm ở đây.

Thanh tra dùng đèn chiếu sáng bên trong thùng, tên vách đáy, ông Andy, Hannibal và bà Green nhìn thấy một dấu chấm hỏi vẽ thật rõ.

– Phấn xanh lá cây – Hannibal bình luận – Bod đã bị nhốt trong cái thùng này.

– Cô hiểu rồi, – Bà Green kêu lên – Jensen chở các cháu bằng cái này để không ai nhìn thấy hết.

– Vậy là bọn nhóc thật sự bị bắt cóc à? – Thanh tra suy luận.

– Có lẽ ba đứa đang ở San Francisco – Ông Andy nói thêm – Việc chuyển xe đã được thực hiện tại đây: bọn chúng đã đi tiếp bằng một chiếc xe không thuộc Greenland nữa. Ta hãy báo cho cảnh sát San Francisco.

Thanh tra quay đầu xe lại. Đúng lúc đó, Hannibal đòi dừng xe cho cậu xuống xem là gì.

– Một trang sổ tay – Thanh tra nói khi Hannibal lấy lên.

– Có tuồng chữ của Bob! – Ông Andy kêu lên – Chữ bị méo mó, như thể Bob đang viết trong bóng tối, nhưng tôi vẫn nhận ra chữ con.

– Bằng chữ to, hơi ngập ngừng, Bob đã viết :

39

MỎ

CỨU VỚI

???

– 39… mỏ… cứu với… rồi ba dấu chấm hỏi – Ông Andy nhíu mày đọc. – Có nghĩa là gì nhỉ?

– Không có gì khó hiểu cả – Hannibal trả lời – Bob cho ta biết bạn ấy bị nhốt trong mỏ.

– Có thể – Thanh tra đồng tình – Nhưng còn 39, có nghĩa là gì? Cách đây ba mươi chín dặm à?

– Cách đây ba mươi chín dặm đâu có mỏ – Bà Green nhận xét – Tất cả mỏ trong vùng điều nằm ở thung lũng Greenland hoặc trong vực hẻm Hash.

– Hay 39 là một con số? – Ông Andy gợi ý.

– Mỏ cũng đâu có đánh số – Bà Green trả lời – Mà hình như tất cả các mỏ Greenland và vực hẻm Hash đều đã được lục soát kỹ hết rồi.

Biểu hiện thắc mắc khó hiểu và nỗi lo lắng hiện ra trên khuôn mặt ở đó.

– Lời nhắn của Bob – Hannibal nói từ từ – có nghĩa rằng Peter, Chang và chính Bob đang ở đâu đây. Và ba bạn đang chịu một mối nguy hiểm cấp bách. Nhưng bây giờ, chúng ta phải làm thế nào để giải nguy cho ba bạn đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.