Vụ Bí Ẩn: Chiếc Đồng Hồ La Hét

Chương 14: Bob lâm nguy



Trong khi ăn tối, Hannibal, Bob và Peter bàn tán về bức thông điệp mà mình đã cực nhọc suy nghĩ suốt một tiếng. Ba bạn có cảm giác mình đã gỡ rối được một mớ bòng bong. “Tôi khuyên anh nhìn sách…” Sách nào? Ba bạn không biết.

– Hay là Kinh Thánh – Peter nói thử. Nhiều người gọi đó là Quyển Sách.

– Mình không nghĩ thế – Hannibal vừa nói vừa cắt thêm phần bánh thứ nhì. Nhưng dù sao, cũng có thể được. Hy vọng bức thông điệp kế tiếp sẽ giúp ta hiểu rõ hơn.

Chú Titus ngồi đầu bàn hỏi:

– Các cháu đang bàn chuyện gì vậy?

– Tụi cháu đang giữ những bức thông điệp khá bí ẩn và đang tìm cách giải ra – Hannibal giải thích. Tụi cháu chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

– Thím thấy cái hội thám tử của các cháu vui quá há! Thím Mathilda thốt lên.

Thím đặt một phần bánh nữa vào đĩa Peter và nói thêm:

– Thím rất mừng là đã bắt các cháu làm việc ngày hôm nay. Nếu không các cháu đã ru rú trong nhà cả ngày để giải mấy thông điệp kia.

Xưa kia, ba cậu đã thành lập một câu lạc bộ những bạn yêu thích trò chơi ô chữ. Rồi câu lạc bộ ấy đã trở thành Ba Thám Tử Trẻ. Nhưng thím Mathilda cứ tưởng ba đứa cháu vẫn lo giải trò chơi ô chữ, tức là có những trò giải trí khá vô hại.

– Tối nay không giải thông điệp nữa – Hannibal vừa ngáp vừa nói. Làm việc ngoài trời làm cháu mệt quá, thím Mathilda à. Cháu sẽ đi ngủ sớm.

Peter cũng ngáp theo:

– Cháu xin noi gương theo Hannibal. Bữa ăn tối ngon lắm, thím Mathilda à. Nhưng cháu xin lỗi, cháu về nhà để… lên giường ngủ.

Bob và Peter chào ông bà Jones, lên xe đạp, chạy cùng đoạn đường trong năm phút, rồi chia nhau mỗi đứa về nhà mình.

Không ai thấy một chiếc xe tải nhỏ đang chậm chạp chạy theo. Khi hai bạn chia ra, thì xe đi theo Bob.

Trong khi đó, Hannibal giúp thím Mathilda dọn bàn. Nhưng khi thấy cháu ngáp liên tục, thím Mathilda thốt lên:

– Trời ơi, cháu mệt lả rồi! Để thím dọn một mình. Cháu đi ngủ ngay đi.

Hannibal không chờ mời lần thứ nhì. Cậu lên phòng, thay đồ và thở dài thích thú nằm xuống giường. Hannibal tưởng mình sẽ thiếp ngủ ngay. Nhưng hoàn toàn không phải vậy Thám tử trưởng bắt đầu nghĩ đến ba bức thông điệp.

Có lẽ giải đáp của bức thông điệp thứ nhất là “tôi khuyên anh nhìn sách”. Nhưng sách nào? Bức thông điện thứ nhì có cung cấp câu trả lời cho câu hỏi này không? Hannibal lục soát trong trí nhớ. Nhưng mọi nỗ lực không mang lại kết quả gì. “Mình không thể cứ như thế suốt cả đêm”. Hannibal nghĩ. Cuối cùng, cậu quyết định: “Mình sẽ cố gắng tìm thử giải đáp của bức thông điệp thứ nhì. Sau đó, có khi mình sẽ ngủ được”.

Hannibal mặc đồ lại, xuống dưới nhà. Chú thím đang xem truyền hình. Khi thấy cháu xuất hiện, chú thím ngạc nhiên nhìn.

– Chuyện gì vậy Hannibal – thím Mathilda hỏi. Thím tưởng cháu đã ngủ rồi.

– Cháu nảy ra một ý… về một câu đố. Cháu bỏ ở… đằng kia. Cháu sẽ đi lấy, để xem thử. Sau đó, cháu sẽ đi ngủ lại.

– Cứ suy nghĩ mấy câu đố hoài, coi chừng bị viêm màng não đó! Thím Mathilda cười nói.

Hannibal băng nhanh qua khoảng cách giữa nhà và cửa vào kho bãi. Cổng khóa, nhưng Hannibal có chìa khóa riêng. Thám tử trưởng đi dọc theo hàng rào và dừng lại trước hai tấm ván sơn màu xanh lục.

Hannibal ấn ngón trỏ trên mắt gỗ. Hai tấm ván mở ra. Đó là Cánh Cửa Xanh lục số 1, một trong các cửa vào và lối vào bí mật, mà chỉ mình Ba Thám Tử Trẻ biết. Hannibal chui vào giữa các tấm ván, bước vào xưởng.

Hannibal đi vòng qua máy in. Phía sau máy in, cậu di chuyển tấm lưới che giấu lối vào Đường Hầm số 2. Ở cuối đường hầm là cửa sập. Hannibal nhấc cửa lên, leo vào văn phòng bộ tham mưu.

Hannibal bỏ các bức thông điệp trong ngăn kéo. Cậu bật bóng đèn điện treo trên trần, lấy mấy bức thông điệp ra. Cậu bỏ qua bức thông điệp đầu tiên (tôi khuyên anh nhìn sách), mở bức thông điệp thứ nhì ra, bức lấy được của Gérald Watson, khi đến nhà ông cùng Peter.

Hannibal đọc nội dung khó hiểu:

Đầu tiên của một trăm

Không phải là ngoài

Không thể có cái thứ nhì

Năm tháng chăng?

Âm thanh đều đều liên tục

Phần nhà

Vị trí

Sau khi đọc hai lần, Hannibal suy nghĩ một hồi. Rồi cậu lại hy vọng khi nhớ đến bức thông điệp thứ nhất: “Có thể là cùng một nguyên tắc… nếu có thể gọi là nguyên tắc. Phần lớn các câu, mỗi hàng là một chỉ dẫn và đưa ra một từ. Vậy không giống như định nghĩa trò ô chữ. Nhưng không nên tuyệt đối nghĩ như vậy. Cứ thử xem sao… nhưng thận trọng, bởi vì đầu óc của ngài Théodule Tick cũng khúc khuỷu quanh co…

Hàng đầu tiên viết như thế này: “Đầu tiên của một trăm”. Hannibal suy nghĩ: “Đầu tiên à? Ông Théodule này mưu mẹo lắm! Cái gì là đầu liên của một trăm? Đầu tiên… hay thứ nhất. Đương nhiên là số một”.

Thám tử trưởng ghi “một” vào cùng tờ giấy đã dùng cho bức thông điệp thứ nhất.

– Không thể cứ như thế, có vẻ dễ quá. Dù sao cũng có thể “một” không phải là đáp số. Không thể nào biết được với cái ông Théodule này!

Hannibal kiên quyết kết luận:

– Cứ làm tiếp. Điều quan trọng là phải đi đến cùng. Sau này vẫn còn thời gian quay lui, nếu thấy kết quả không đạt.

Vậy là thám tử trưởng đi tiếp. Hàng thứ nhì: “Không phải là ngoài”. Hannibal nhìn từng từ một, rồi cố hiểu ý chung. Cậu lập lại trong đầu: “Không phải là ngoài? Vậy là bên trong!”.

Thám tử trưởng viết từ “trong” trên giấy. Hai từ ghép lại thành “một trong”.

– Cũng chưa có nghĩa lắm – Hannibal nói khẽ – nhưng đó mới là bước đầu.

Rồi Hannibal lao vào hàng thứ ba, như đang chết đói: “không thể có cái thứ nhì”.

– Sao nhỉ? Thám tử trưởng càu nhàu.

Hannibal xem xét từng từ, từng nhóm từ, thử nhiều kiểu kết hợp, rồi quyết định rằng chỉ có một đáp số: duy nhất. Không có cái thứ nhì, tức là duy nhất. Và cậu ghi vào giấy.

Tuy cả ba từ hợp lại vẫn chưa có nghĩa, nhưng Hannibal vẫn hăng hái chuyển sang hàng kế tiếp: “Năm tháng chăng?”

Thám tử trưởng vặn óc suy nghĩ, nhưng không có tia sáng nào lóe lên trong đầu. Nếu lúc này mà tóm được Théodule Tick, chắc chắn cậu sẽ phải xử tội ông ấy.

Nhưng thám tử trưởng bình tĩnh nhìn tiếp phần còn lại.

Năm tháng chăng?

Âm thanh đều đều liên tục

Phần nhà

Vị trí

Khi đó, Hannibal xém tuyệt vọng chịu thua. Từ đầu bức thông điệp đến giờ, Hannibal chỉ tìm ra được có ba từ: “một, trong, duy nhất”. Hơi nghèo nàn!

Hannibal cũng biết rõ là không được hiểu đúng từng ly từng tí những gì ông Théodule gàn dở đã viết.

Hannibal quyết định phải theo cảm hứng hơn là theo lý trí. “Năm tháng”: có lẽ là thời gian.

Hannibal viết từ “thời gian”. Rồi đọc: “một, trong, duy nhất, thời gian”. Vẫn không có gì sáng suốt.

“Âm thanh đều đều liên tục”. Đó có thể là tiếng động cơ, tiếng máy chạy, cùng lắm là tiếng nước chảy. Mà cũng có thế hiểu là tiếng đồng hồ? Thám tử trưởng nản lòng, chuyển sang hai câu cuối: “Phần nhà” và “vị trí”.

Hannibal có vô số câu trả lời cho “phần nhà”. Nếu hiểu là một phần của ngôi nhà, thì có thề là tường, cửa, mái, cửa sổ phòng, hành lang, cầu thang v.v…

Hannibal ôm đầu suốt mấy phút liền, rồi theo linh cảm quyết định chọn từ “phòng” vì có vẻ hợp lý nhất.

Sau khi phân vân không biết nên đi ngủ hay tiếp tục suy nghĩ, Hannibal lựa chọn giải pháp thứ nhì và tập trung nhìn vào từ “vị trí”. Thấy kết quả đạt được (một, trong, duy nhất, thời gian, gian phòng) chưa có động từ. Hannibal quyết định rằng ít nhất cũng phải có động từ và ghi “nơi” cho hàng “vị trí”.

Viết xong, thám tử trưởng đọc lại những từ mình đã xếp thành hàng trên tờ giấy:

– Một – trong – duy nhất – thời gian – phòng – nơi.

Thám tử trưởng lại cảm thấy hết sức nản lòng: “Mình sẽ không bao giờ làm nổi! Chỉ mất thời gian vô ích. Mình đã lầm khi nghĩ rằng có thể tìm, mà không có Peter và Bob. Đáng lẽ nên chờ ngày mai…”

Nhưng có một cái gì nơi đáy lòng Hannibal vẫn chưa chịu thua. Cậu lại hy vọng trở lại khi nghĩ rằng mình chưa xem xét thật kỹ bức thông điệp. Phải chăng cậu đã có cái nhìn quá hời hợt vào những câu mà mình cảm thấy quá phức tạp? Cậu lại chú tâm vào hàng thứ năm: “Âm thanh đều đều liên tục”.

Thám tử trưởng có cảm giác rằng một cái gì đó đang vang dội trong đầu mình… một kỷ niệm, nhưng vẫn còn mới. Hannibal đi tìm trong trí nhớ: “Âm thanh đều đều liên tục” là âm thanh của cái gì? Và có liên quan đến một “phòng”.

Nhưng Hannibal kiên quyết không bỏ cuộc nữa. Linh cảm cho biết rằng cậu đang tiến triển và thế nào cũng sẽ gỡ được mọi cái bẫy của ông Théodule quỷ quyệt.

Hannibal suy nghĩ thật kỹ; thời gian, phòng, âm thanh đều đặn. Hay là mình viết lại cho có thứ tự như thế này:

“Trong một phòng duy nhất nơi thời gian…”. Nhưng thời gian làm sao? Hay thời gian tạo ra âm thanh đều đều liên tục?

Thám tử trưởng viết lại cả câu: “Trong một phòng duy nhất, nơi thời gian tạo ra âm thanh đều đều liên tục”. Rõ ràng là phải thêm động từ.

Suy nghĩ thêm một hồi nữa. Hannibal sửa câu lại thành:

“Trong một gian phòng duy nhất nơi thời gian kêu ù ù”.

Rồi cậu nối đoạn câu này vào câu thứ nhất:

“Tôi khuyên anh nhìn sách,

Trong một gian phòng duy nhất nơi thời gian kêu ù ù”.

– Xong! Hannibal thở dài. Nghe cũng được. Phòng đó chính là căn phòng 127, nơi các đồng hồ của Théodule Tick kêu ù ù! Còn quyển sách, thì tìm hiểu sau. Bài toán đã được giải xong… nhưng với giả thiết là mình không lầm. Còn có bức thông điệp mã số nữa.

Hannibal lấy trong ngăn kéo bức thông điệp của bà Martha Harris đưa – hay đúng hơn là những gì

3-27 4-36 5-19 48-12 7-11 15-9

Hannibal cảm giác rằng những con số này trông đỡ huyền bí hơn, chỉ vì bức thông điệp thứ nhất nói đến một quyển sách nào đó. Có lẽ đây là một mật mã khả cổ điển. Về nguyên tắc, các con số tương ứng với từ và số trang. Nhưng muốn hiểu được, người gửi bức thông điệp mã hóa và người nhận có mỗi người một quyển sách giống nhau.

Rất tiếc Hannibal không có quyển sách đó và chỉ cầm có một nửa bức thông điệp mã hóa.

– Chờ sáng mai đi – thám tử trưởng tự nhủ. Dù sao mình cũng đã làm việc nhiều lắm rồi!

Thám tử trưởng cất hết giấy tờ vào ngăn bàn và chuẩn bị rời khỏi bộ tham mưu. Cậu tắt đèn, mở cửa sập dẫn vào Đường hầm số 2. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reng lên. Hannibal giật mình ngạc nhiên, thả cửa sập trở xuống, bật đèn trở lên rồi nhấc máy:

– Alô! Ba Thám Tử Trẻ nghe dây.

– Hannibal ơi! Bob la lên ở đầu dây bên kia và giọng nói như đang run lên vì sợ hãi. Hannibal, mình bị rắc rối, rắc rối lớn. Mình cần cậu. Cậu đến nhanh đi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.