Bob nóng lòng muốn về nhà và đạp xe cực lực. Làm sao cậu có thể ngờ rằng có xe đang theo mình? Rồi đột nhiên, ở đoạn đường không có nhà, xe vượt qua và dừng lại ngay trước mặt Bob. Một cậu còn rất trẻ nhảy xuống đất và gọi:
– Bob ơi!
Bob ngạc nhiên bóp thắng và nhận ra Harry. Trông anh rất xúc động. Bob xuống xe đạp, tiến đến:
– Có chuyện gì vậy anh Harry?
Cửa sau xe mở ra. Một gà đàn ông nhỏ gầy nhảy xuống mặt đường và lầm bầm đe doạ:
– Sẽ có chuyện nếu mày không ngoan ngoãn! Và đừng hòng bỏ chạy!
Harry như sắp òa khóc:
– Anh xin lỗi, Bob. Bọn chúng đã ép anh phải kêu em dừng lại. Bọn chúng đã bắt nhốt mẹ anh ở nhà.
– Không được mất thời gian giải thích lung tung – gã đàn ông nhỏ sẵng giọng nói. Đưa xe đạp và lên xe ngay. Nhanh lên!
Bob liếc nhìn quanh mình. Không có ai để cầu cứu. Bỏ chạy à? Phải chạy rất nhanh, mà Bob không phải là vận động viên cự ly một trăm mét.
Gã đàn ông nhỏ cầm lấy chiếc xe đạp rồi bực bội vỗ vào vai Bob:
– Sao, có chịu lên chưa? Harry nữa, lên với nó luôn!
Bob đành phải tuân lệnh. Harry bước theo. Gã đàn ông nhỏ bỏ xe đạp vào bên trong, dập và khóc cửa lại. Bob và Harry đã bị nhốt trong xe.
– Bọn chúng đã hứa là sẽ không hại mình – Harry thì thầm. Bọn chúng chỉ muốn thông tin mà thôi, về đồng hồ cũng như về mấy bức thông điệp. Anh có biết gì đâu mà nói với bọn chúng, nên bọn chúng quyết định bắt một trong ba em. Bọn chúng theo dõi kho bãi đồ linh tinh và đã chọn em.
– Anh Harry ơi, nhưng bọn người này là ai? Bob hỏi trong khi xe tải đang nổ máy chạy về một nơi bí ẩn.
– Có ông Jitters và hai tên nữa, một cao lớn tên Carlos và tên nhỏ mà em vừa mới gặp, tên là Gérald, dường như xưa kia làm nài ngựa.
– Carlos và Gérald! Bob thốt lên. Đúng hai tên mà Peter và Babal đã gặp chiều hôm qua. Chính bọn đã giật bức thông điệp mã số.
– Đúng, vì bọn chúng cũng đang quan tâm đến điều này. Bọn chúng đòi biết ý nghĩa của bức thông điệp. Theo anh hiểu, bọn chúng đang tìm một vật rất quý báu. Chúng tưởng bọn mình có một manh mối sẽ giúp bọn chúng biết được vật đó giấu ở đâu.
– Cũng có khi bọn mình có cái manh mối ấy – Bob nói. Nhưng bọn mình không biết vật đó giấu ở đâu. Đúng là Babal cũng nghĩ là có chuyện kho báu trong đây.
– Đầu giờ chiều nay – Harry kể tiếp – tên Carlos và tên Gérald đến gặp ông Jitters. Bọn chúng nói chuyện với nhau rất lâu. Sau đó chúng ra bắt anh và buộc anh phải nói. Anh rất xin lỗi, Bob à, nhưng anh không thể làm khác được. Bọn chúng man rợ lắm. Bọn chúng nói với anh: “Nếu anh không chịu nói ra những gì anh biết, thì chúng sẽ trả thù qua bà mẹ của anh”.
– Anh đừng tự trách mình nữa, anh Harry à. Ở địa vị anh, bất cứ ai cũng vậy thôi. Thế còn mẹ anh thì sao, bị chúng nhốt phải không?
– Đúng, nhốt trong nhà của ông Hadley hay ông Tick. Khi nói chuyện với nhau, bọn chúng gọi Tick hoặc Théodule, hoặc Théodule Tick. Trong khi bọn chúng nói chuyện, anh đã lắng tai nghe. Và anh biết được rằng từ khi ở nhà này, ông Jitters dò tường liên tục, hy vọng tìm ra chỗ giấu. Bob ơi, anh van em, em hãy hứa là sẽ nói tất cả những gì em biết. Khi đó, bọn chúng sẽ thả ta ra và sẽ không có lý do gì mà hại mẹ anh để trả thù nữa.
– Có một trở ngại, anh Harry à: em đâu có biết gì đâu. Tất nhiên là bọn em đã tìm ra ý nghĩa của một bức thông điệp, nhưng nó nói về một quyển sách cần phải xem. Nhưng quyển sách nào? Thực tế là bọn em chỉ mới làm được có bấy nhiêu thôi!
– Bọn chúng sẽ giận điên lên! Bọn chúng cứ tưởng rằng các em đã biết chìa khóa của mấy bức thông điệp. Bọn chúng có hỏi thăm và cho rằng Ba Thám Tử Trẻ giỏi lắm.
Bob thở dài:
– Người duy nhất thật sự giỏi là Babal. Nếu thuyết phục được bọn chúng rằng em không biết gì hết, có thể bọn chúng sẽ thả anh em mình đi. Chứ giữ mình để làm gì? Đâu còn có ích gì cho chúng.
Sau cuộc hội thoại kết thúc bằng tia hy vọng, Bob và Harry im lặng. Xe chạy, quẹo liên tục. Không biết xe đang đi về hướng nào? Không thể nào đoán ra được. Cuối cùng sau một chuyến đi như vô tận, xe dừng lại. Có tiếng đặc trưng của cửa sắt đang kéo lên. Xe chạy tới thêm hai ba mét, rồi dừng lại nữa. Có tiếng cửa sắt kéo xuống. Gã đàn ông nhỏ tên Gérald mở khóa cửa sau xe và ra lệnh:
– Cả hai xuống xe đi. Và nhớ là phải ngoan đó, nếu không muốn ăn đòn.
Bob bước xuống trước, Harry theo sau. Hai anh em đang đứng trên nền đất xi măng, trong một gara rộng lớn, nơi mọi cửa ngõ đều được đóng kín. Trên trần chỉ có một bóng đèn trần, không có chiếc xe nào khác, ngoài xe tải con. Bên hông nhà xe, có gian xưởng gồm bàn thợ, trên đó thấy vài đồ nghề và cái mỏ hàn.
Nhiều cái ghế đặt gần bàn thợ. Gérald chỉ ghế cho hai “vị khách” trẻ và mỉm cười nham hiểm nói:
– Ra ngồi đi. Cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Sau khi phân vân một hồi, Bob và Harry tuân lệnh.
Đúng lúc đó ông Jitters bước ra từ sau xe. Dưới ánh đèn của bóng đèn điện, trông ông càng đáng ghét hơn bao giờ. Tên Carlos điệu đi theo ông.
– Trói chặt lại – ông Jitters nói với Gérald và Carlos – để khuyến khích tụi nó nói.
Bob vì Harry giật mình như để tự vệ. Nhưng Gérald và Carlos đã lao đến, đè hai anh em ngồi xuống ghế. Trong nháy mắt, bọn chúng vòng dây qua ngực và cột lại sau lưng ghế. Ông Jitters ngồi xuống một cái ghế khác, châm điếu xì gà, phì khói vào mặt Bob rồi hỏi cậu:
– Có lẽ Harry đã cho cậu biết những gì chúng tôi muốn rồi?
Bob đáp:
– Ông muốn biết ý nghĩa của các bức thông điệp. Nhưng nếu ông tưởng rằng…
– Im! Ông Jitters mắng. Nhờ mấy bức thông điệp, ta phải tìm ra một chỗ giấu… Chúng tôi đã biết tất cả những gì các cậu làm. Đồng hồ la hét đã giúp các cậu tìm ra vết của Théodule Tick và Rex. Rồi từ tay những người khác, các cậu đã lấy được các bức thông điệp của Théodule Tick gửi lại. Bây giờ, như cậu vừa mới nói, chúng tôi muốn biết ý nghĩa mấy bức thông điệp.
Carlos xen vào:
– Tôi rất muốn biết tại sao Théodile Tick đã gửi cái đồng hồ la hét cho Rex, rồi gửi mấy bức thông điệp tùm lum nữa. Thật là vô duyên, ông ấy âm mưu cái gì vậy!
Gérald phát biểu:
– Chỉ có chính ông mới nói được tại sao. Tôi biết Théodule nhiều mà. Đầu óc ông ấy kỳ quặc lắm. Ông khoái lên kế hoạch, rồi để cho người khác thực hiện… và bị mạo hiểm! Chỉ khi nào tìm lại được ông, thì mới biết được ý đồ của ông. Nhưng ông ấy đã mất tích không để lại dấu vết gì.
– Gérald nói đúng – ông Jitters nói. Ta không nên phí thời gian đoán những suy nghĩ của Théodule. Ta hãy lo tìm lại chiến lợi phẩm.
Rồi ông quay sang Bob:
– Bây giờ ta hãy nói chuyện nghiêm túc. Mấy bức thông điệp có nghĩa là sao?
Bob dã dự kiến câu hỏi này. “Mình làm gì bây giờ? Không thèm trả lời ông ta?” Bob tự nhủ. “Hay là kể bậy bạ? Nhưng để làm gì? Thế nào ông ấy cũng biết mình nói láo. Ngoài ra, mình cũng chẳng có gì để nói cho ông ấy. Khi biết nội dung bức thông điệp, ông ta cũng chẳng tìm được gì. Cái chính là phải câu giờ…”
Bob hỏi lại:
– Bức thông điệp à? Theo tôi nhớ, thì đây là ý nghĩa của thông điệp thứ nhất: “Tôi khuyên anh nhìn sách”. Thế thôi.
Ông Jitters lầm bầm:
– “Tôi khuyên anh nhìn sách”… Sách nào?
– Điều này, thì không có trong bức thông điệp.
Ông Jitters bắt đầu tỏ ra bực bội:
– Còn cái thứ nhì?
Bob mỉm cười:
– Cái thứ nhì hả? Chúng tôi chưa nghiên cứu. Chúng tôi dự định ngày mai làm, hôm nay mệt quá rồi.
Ông Jitters giơ một ngón trỏ đầy đe dọa:
– Coi chừng đấy! Đừng hòng giỡn mặt tôi. Sao nào, ý nghĩa bức thông điệp thứ nhì là gì?
– Tôi đã nói là không biết! Chúng tôi chưa kịp nghiên cứu. Chúng tôi định làm sáng mai.
– Có thể nó nói thật – Carlos gợi ý.
– Có thể – ông Jitters chau mày thừa nhận. Nếu vậy, thì ta hãy chuyển sang bức thông điệp thứ ba, cái bị mã số hóa ấy. Tôi có một mảnh, phần mà Calos giành được từ tay bạn cậu, thằng tên Hannibal.
Ông rút từ trong túi một mảnh giấy, huơ trước mũi Bob:
– Mấy con số này nghĩa là sao?
Một lần nữa, Bob đành phải trả lời:
– Tôi không biết. Chính Hannibal cũng không nghĩ ra nổi.
Ông Jitters có thái độ của một người khó khăn lắm mới kiềm chế mình được. Tuy nhiên, ông đành phải chấp nhận sự hiển nhiên: Bob không nói láo. Chính Carlos và Gérald cũng có vẻ tin lời Bob.
– Đáng lẽ ta nên chờ thêm – Carlos nói. Nhưng nếu ta kiên nhẫn chờ thêm, thì sợ bọn nhóc hay lục lạo khắp nơi này dẫn cảnh sát đến chỗ giấu. Vì ta thì chịu bó tay. Bây giờ làm gì đây?
Ông Jitters càu nhàu:
– Ta phải lấy cho bằng được các bức thông điệp kia. Nếu mấy cậu này tìm nổi lời giải, thì ta cũng làm được. Vậy, việc thứ nhất: lấy mấy bức thông điệp. Sau đó, thì mọi việc sẽ trôi chảy thôi.
Ông hỏi Bob:
– Ai đang giữ mấy bức thông điệp?
– Hannibal. Nhưng cậu ấy đã ngủ từ lâu rồi.
Ngay lập tức, Bob nhận ra mình đã lỡ lời. Đúng vậy. Ông Jitters lạnh lùng nói tiếp:
– Vậy thì phải đánh thức cậu ấy thôi. Tôi có ý này. Chính Hannibal sẽ mang đến đây và ta sẽ cùng nhau giải.
Carlos không giấu nổi sự ngạc nhiên:
– Nó sẽ chịu đến đây à! Tôi nghi quá.
– Nó thương bạn mà, đúng không? Ông Jittes chỉ Bob nói thêm. Nó đâu muốn bạn bị điều gì không hay. Tóm lại, tôi tin chắc nó sẽ mang mấy bức thông điệp cho ta. Cậu nghĩ thế nào, cậu bé?
Bob tức giận chính mình:
– Tôi… tôi không biết.
Bob tưởng mình hay lắm, rốt cuộc chính Hannibal cũng sẽ bị kéo vào bẫy, do lỗi của Bob!
– Có, nó sẽ đến – ông Jittes nói tiếp. Trước hết ta phải làm sao cho ba mẹ cậu đừng lo về cậu. Cậu sẽ gọi điện thoại báo với gia đình rằng cậu sẽ qua đêm tại nhà Hannibal. Rồi cậu sẽ gọi điện thoại cho chính Hannibal và nói: “Nếu cậu muốn gặp lại mình còn sống, thì hãy nghe lời. Và đừng nói cho ai hay hết”.
Ông Jitters ra hiệu cho Gérald:
– Đưa điện thoại cho nó.
Bob phản đối:
– Tôi sẽ không gọi cho ai hết! Tôi đã nói hết rồi. Mà… mà…
Bob do dự trước khi nói:
– Mà như vậy là đủ lắm rồi!
Ông Jitters chỉ bàn thợ:
– Gérald, châm mỏ hàn khí lên và đưa cho tao.
Gã đàn ông nhỏ tuân lệnh. Ít lâu sau, ông Jitters cầm trong tay cái mỏ hàn khí với ngọn lửa vàng dài. Ông đưa ngọn lửa đến gần. Bob cảm nhận được sức nóng trên mặt và phải nhắm mắt để không bị lóa mắt.
Ông Jitters ngọt ngào hỏi:
– Bây giờ cậu muốn thế nào đây? Có chịu gọi điện thoại chưa? Hay muốn tôi hớt cho cậu một kiểu tóc bằng mỏ hàn? Cho cậu năm giây để quyết định.