Cô nhặt chiếc nhẫn anh thả vào bát canh lên, chiếc nhẫn vừa gắn ngọc phỉ thúy, vừa đính đá hồng ngọc.
– Đây là quà ra mắt mà mẹ anh tặng em, bà nói nó là bảo vật gia truyền.
– … Anh!
Thanh Hoành lau sạch sẽ chiếc nhẫn.
– Sao anh không nói sớm, còn dám thả nó vào bát canh nữa chứ! Giờ này các cửa hàng trang sức đều dã đóng cửa, làm thế nào rửa sạch bây giờ?
Cửu Thiều thản nhiên đáp:
– Cứ mặc nó đi, đằng nào mẹ anh cũng không bận tâm đâu.
– Trên đường trở về khu chung cư, họ bị bão tuyết tấn công, tuyết bám
dày, gần như phủ kín áo quần của họ. Về đến căn hộ có hệ thống sưởi dưới sàn nhà, tuyết lập tức tan ra thành nước, nhỏ xuống tí tách. Thanh
Hoành vội đêm áo khoác treo vào nhà vệ sinh.
Toàn nước Đức phải hứng chịu một đợt bão tuyết trăm năm một thuở, những ngày sau đó không ai ló mặt ra đường.
Thanh Hoành pha trà nóng bưng vào phòng thì thấy anh đã mặc đồ ngủ và thiếp
đi. Mấy giờ liền trên máy bay, lại thêm chênh lệch múi giờ nên chắc anh
đã rất mệt.
Thanh Hoành đặt cốc trà xuống bàn, nhẹ nhàng trèo lên giường, thò tay bóp mũi anh. Có lẽ cảm thấy khó chịu, anh khẽ hé môi,
thở gấp, nhưng vẫn không chịu tỉnh giấc.
Thanh Hoành chợt nghĩ,
trông anh lúc này thật quyến rũ, bây giờ, cô đã có thêm nội dung mới
trong quan điểm thẩm mỹ của anh, đó là…
Thình lình, cả cô và anh
cùng mở mắt nhìn nhau trừng trừng, cô hốt hoảng lùi lại phía sau, suýt
nữa ngã xuống đất, may mà cô bám được vào chiếc tủ ở đầu giường nên mới
giữ được thăng bằng.
Nhưng chai nước hoa mà cô và Nhã Ca tranh
cướp nhau, loại nước hoa đã ngừng sản xuất, có in hình gương mặt điển
trai của chàng người mẫu nam thì rơi đánh “xoảng” một tiếng xuống nền
nhà, vỡ tan tành.
Cửu Thiều nhìn những mảnh thủy tinh vương vãi
trên sàn nhà, và mùi hương hoa cỏ thoang thoảng trong không gian bằng
ánh mắt lạnh lùng, rồi anh hững hờ buông lời nhận xét:
– Đáng đời mi lắm!
Thanh Hoành điên tiết nhảy bổ vào người anh, chuẩn bị bóp cổ anh.
Anh hít ngược vào một hơi, chậm rãi nói:
– Vị trí cọ xát của em không ổn chút nào. Anh cho em ba giây để tụt khỏi
người anh, bằng không, cho dù anh đang thấm mệt, nhưng vẫn có thể…
Thanh Hoành đành ngoan ngoãn chấm dứt mọi tiếp xúc cơ thể giữa hai người. Cửu Thiều xoa đầu cô:
– Ngoan lắm!
Rồi anh ôm cô vào lòng, trùm chăn kín và chìm vào giấc ngủ.
Đường ống cấp khí nóng vẫn không ngừng kêu ro ro trong căn phòng, ngoài kia
tuyết rơi mù mịt, những bông tuyết trắng đỗ lại tên khung cửa sổ, kết
thành những khối băng tuyết đẹp hình bươm bướm.
Kỳ nghỉ của Cửu
Thiều kéo dài một cách bất ngờ. Suốt những ngày bão tuyết, anh giam mình trong phòng, đầu gối tay ấp với Thanh Hoành, điều này cũng dễ hiểu, vì
tuyết rơi quá dày, các hãng hàng không buộc phải tạm ngừng mọi chuyến
bay. Nhưng khi tuyết đã tan, anh cũng không có ý định về nước. Thanh
Hoành mấy lần chực hỏi lại thôi, cô muốn hỏi xem anh định ở lại đến bao
giờ, nhưng ngẫm nghĩ mãi vẫn không thể cất lời. Vì hỏi như thế chẳng
khác nào đuổi khéo anh.
Anh đưa cô đi tham quan Heidelberg, thậm chí còn đến tham quan cả một trung tâm nghiên cứu về ung thư ở Đức.
Thanh Hoành chia sẻ với anh vê thành quả thí nghiệm gần đây của cô:
– Em đang nghiên cứu một loại thuốc chống ung thư rất hữu hiệu, tuy liệu
trình điều trị hơi dài, nhưng tác dụng phụ thấp hơn nhiêu so với các
loại thuốc đang bán rộng rãi trên thị trường. Khuyết điểm duy nhất của
nó là kinh phí dành cho nghiên cứu rất tốn kém, vì thế giá thành sản
phẩm tương đối cao. Em đoán rằng, cho dù em có nghiên cứu thành công đi
nữa, tập đoàn Tinh Triển cũng chưa chắc đã sử dụng để sản xuất.
– Vẫn còn một cách khác. – Cửu Thiều đề nghị. – Em có thể đầu tư toàn bộ
nguồn vốn của em ở tập đoàn vào dự án này, như thế sẽ hạ thấp được giá
thành phẩm.
Thanh Hoành nghe thoáng qua thì thấy cũng có lý, nhưng ngẫm nghĩ kỹ mới thấy có gì đó không ổn:
– Như thế khác nào bắt em gánh chịu một phần chi phí thuốc men cho tất cả mọi người?
Về phương diện này cô tương đối nhanh nhạy, đừng hòng lừa được cô. Cửu Thiều lấy làm tiếc:
– Như thế có gì không tốt?
– Nếu làm thế, hàng năm em sẽ thất thu một khoản lớn.
– Anh sẽ bù cho em.
– … Sao em luôn có cảm giác anh không phải một người cao thượng, vĩ đại
đến mức ấy nhỉ? Có phải anh đang nghĩ cách hạ thấp thu nhập của em
không?
Cửu Thiều thành thực trả lời:
– Anh rất mong một
ngày kia em không nuôi nổi bản thân, như thế em sẽ phải dựa vào anh hoàn toàn, mà không phải dựa vào tiềm lực kinh tế là đi rót mấy chai rượu
vang cho người ta uống… Nhân tiện cũng nhắc để em nhớ, đó là đãi ngộ mà
chỉ mình anh được hưởng. Và em thì, rất ít khi cung cấp đãi ngộ ấy cho
anh.
Rốt cuộc Thanh Hoành đã hiểu ý đồ của anh, rõ ràng khát khao chiếm hữu của anh quá lớn.
Cô nắm tay anh, chậm rãi nói:
– Bởi vì danh phận của em đã khác trước, chẳng phải em đã là bà Tiêu rồi hay sao?
Hôn lễ của họ, tất nhiên phải tuân theo sự sắp xếp của bà Trác Ninh là tổ
chức trên du thuyền. Bà làm vậy cũng là để bù đắp nỗi tiếc nuối năm xưa.
Thực lòng, Thanh Hoành không thích tổ chức lễ cưới trên du thuyền chút nào,
vì màn kịch truy bắt Ám Hoa trên du thuyền Đông Thái Bình Dương năm xưa
đã suýt hủy hoại cô và Cửu Thiều. Nhưng thật may mắn, trải bao sóng gió, cuối cùng họ cũng có được ngày hôm nay.
Giữa buổi tiệc, họ nghỉ giải lao trong phòng, Thanh Hoành thay bộ váy cưới thứ hai, nhưng cô thật sự muốn khóc:
– Làm sao bây giờ, vòng eo của em không còn vừa với chiếc váy này nữa.
Nửa năm trước cô cùng giáo sư sang Đức một chuyến, kết quả là không kìm chế được bản thân, cô tự do ăn uống thả cửa, nên bây giờ phải chịu hậu quả. Lẽ ra cô không nên đặt may váy cưới từ nửa năm trước, bây giờ không kịp may váy mới nữa rồi.
Cửu Thiều mặc độc một chiếc sơ mi, nằm dài trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe cô kêu than anh liền mở mắt:
– Có cần anh giúp không?
Cô đang ra sức vật lộn với mấy sợi dây thắt lưng.
– Anh biết mấy món này à?
– Để anh thử xem sao.
Anh bước ra sau lưng cô, nhặt mấy sợi thắt lưng hình xương cá voi lên, ướm thử độ chắc chắn của chúng.
– Em bám vào bàn đi, sau đó hít một hơi thật sâu…
Thanh Hoành làm theo, vừa hít vào một hơi thì thấy vùng thắt lưng chật căng đến mức ngạt thở:
– Anh… nhẹ tay thôi…
Cửu Thiều buộc xong mấy sợi dây và buông tay:
– Xong rồi. Nhưng tốt nhất em đừng nói to hay ăn uống gì cả, nếu không dây thắt lưng sẽ đứt.
Cô nhướng mắt về phía giá treo quần áo, trên đó có bộ comple ba lớp của anh:
– Anh cũng vậy!
Thói quen ăn uống của cô nghiêng nhiều về ăn thịt, và dưới sự dẫn dắt của
cô, khẩu vị của họ đã ngày càng giống nhau, vì thế, nếu người này tăng
cân thì người kia cũng tăng theo.
Đúng lúc này, di động của Cửu Thiều báo có tin nhắn.
Thanh Hoành nói:
– Lại một vụ án mới. Nhưng nếu hôm nay anh bỏ em một mình trong lễ cưới để đi làm nhiệm vụ, em sẽ hận anh suốt đời.
Cửu Thiều cầm di động lên, nhìn vào màn hình:
– Em cả nghĩ quá đấy, là tin quảng cáo.
Anh vừa dứt lời thì điện thoại của Thanh Hoành vang lên chuông báo tin
nhắn. Cô mở ra đọc, đó là tin nhắn của bạn học cùng phòng thí nghiệm:
“Chúng ta sắp thành công rồi, bao giờ lễ cưới của cậu kết thúc? Mau đến
đây đi!”
Cô bắt đầu bối rối.
Chợt cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng, không hàm chứa bất cứ màu sắc cảm xúc nào của anh:
– Nếu em đến phòng thí nghiệm mà bỏ anh một mình ở lễ cưới, anh cũng sẽ hận em suốt đời.
Cô lại càng khó xử hơn!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành cắn răng, tắt di động.
– Hình như hồi nãy đội trưởng bảo muốn bàn với chúng ta về bài phát biểu của người làm chứng trong hôn lễ.
Cửu Thiều ra ngoài và nhanh chóng dẫn theo Hình Mẫn vào phòng.
Hình Mẫn cầm tờ giấy trên tay, cất giọng truyền cảm:
– Mong hai người sẽ tôn trọng và yêu thương nhau nhiều hơn qua mỗi ngày,
cùng nắm tay nhau đi đến trọn cuộc đời, cho tới lúc đầu bạc răng long…
như thế có được không?
Cửu Thiều ghé lại ngó tờ giấy trên tay không, bổ sung một câu:
– Tốt nhất hãy viết thêm câu này: Người vợ phải yêu thương và tin tưởng
chồng mình nhiều hơn, và phải ghi nhớ những gì đã hứa, rằng sẽ chuộc tội bằng cả cuộc đời mình.
– Này, anh có thôi đi không hả…
– Chuộc tội? – Hình Mẫn nhướn mày. – Cậu không nên dọa dẫm cô ấy trong ngày quan trọng này.
Ông quay sang, lắc đầu với Thanh Hoành:
– Không được bắt nạt chồng, như thế là bạo lực gia đình, chú Hình Mẫn sẽ bắt cháu đấy!
– . . .
Khoảng tám giờ tối, khách khứa đang thưởng thức bữa điểm tâm nhẹ nhàng trên du thuyền.
Thanh Hoành cầm trên tay thiết bị điều khiển bắn pháo hoa từ xa, cô bấm nút
khởi động, Cửu Thiều nắm lấy tay cô và nhìn vào chiếc đồng hồ màu đen
thanh lịch trên tay phải của mình:
– Vẫn còn mười giây… năm, bốn, ba, hai,…
Con số cuối cùng chìm trong tiếng pháo nổ rộn vang.
Anh ôm eo cô, đổ người xuống, bắt đầu một nụ hôn miên man, nồng nàn kiểu Pháp.
Bỗng có tiếng ai đó hét lên.
Họ ngẩng đầu, và thấy trên bầu trời đêm lấp lánh những hình ảnh rực rỡ, ghép lại thành ký hiệu thường thấy của Ám Hoa.
Thanh Hoành kinh ngạc, trừng mắt nhìn.
Hình ảnh biến mất, thay vào đó là những chùm pháo hoa liên tiếp ghép lại thành một chữ tiếng Anh: Back (Quay lại).
Ám Hoa, đã quay lại.
Hết.