Thanh Hoành nhìn vành tai đỏ ửng của anh, rút tay ra khỏi tay anh:
– Đừng như vậy, người ta đang nhìn em bằng ánh mắt cảm thông kia kìa.
Cửu Thiều quay lại nhìn cô từ đầu đến chân:
– Cuộc đời bất hạnh của em sắp bắt đầu, em có muốn để lại lời trăng trối nào không?
Thanh Hoành đảo mắt:
– Anh có muốn hiểu em hơn nữa không?
– Anh không cần phải tìm hiểu em thêm nữa đâu, tiểu thư đầu óc đơn giản ạ.
– Người ta bảo tính cách của một người chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nơi
người đó sinh ra và lớn lên, anh có muốn đến đó tham quan không?
(Download trực tiếp tại )
Kỳ thực, đã gần bốn năm cô không về thăm nơi này.
Kể từ vụ nổ năm ấy.
Thanh Hoành bấm nút khóa gara ô tô bằng điều khiển từ xa, cánh cửa mở ra và
vang lên âm thanh rùng rùng, ầm ì của kim loại. Cô nhón bước lên bậc
thềm, rút chìa khóa cửa chính. Căn nhà đượm mùi bụi bặm, hoàn toàn yên
ắng, vắng lặng, nhưng không nhuốm bầu không khí chết chóc như trước kia. Cô biết đó là do tâm trạng và tâm tình của cô đã thay đổi.
Cô đi cả giày vào trong nhà, kéo rèm cửa sổ, những hạt bụi nhỏ nhảy múa trong nắng.
Cô đi một vòng quanh nhà, rút trong két sắt ra bức tranh đã được chụp bảo vệ:
– Theo anh, có nên treo biển rao bán căn nhà này không? Trước đây, em
không dám bước chân vào vì nơi này lưu giữ quá nhiều kỷ niệm.
Cửu Thiều điềm nhiên đáp:
– Em muốn bán thì cứ bán, nhưng anh phải nhắc nhở em, em nên bán trước
khi chúng ta đăng ký kết hôn, nếu không, căn nhà sẽ trở thành tài sản
sau hôn nhân đó.
– Hả, anh thật là… – Thanh Hoành kéo tay anh. – Lên đây đi, phòng của em ở tầng trên, anh có muốn tham quan không?
Anh không rút tay ra, mà chỉ bổ sung thêm một câu:
– Đối với loại người như anh, em sẽ không biết anh nghĩ gì đâu. Nếu một
ngày kia anh không còn yêu em nữa, em không thể biết anh sẽ làm gì với
em, có khi kết cục của em sẽ thê thảm hơn bất cứ ai… Đây là những lời từ chính miệng em nói ra.
Đúng là cô đã nói như thế, nhưng cô không ngờ anh thù dai như vậy. Cô thở dài:
– Thì cũng có lúc em lỡ lời chứ.
– Nhưng anh không cảm thấy lúc đó em “lỡ lời”.
Cô bực bội:
– Thế theo anh xuất phát từ nguyên nhân gì?
– Đó là những lời ttừ tâm can của em, đừng phủ nhận. – Ánh mắt Cửu Thiều
lộ rõ ý cười. – Em biết lúc đó anh đau lòng thế nào không?
– Đau lòng không hợp với cá tính của anh đâu, thật đấy.
Cô vừa dứt lời liền bị anh túm cổ, nhưng vì động tác của anh rất nhẹ, nên không khiến cô sợ hãi.
– Dừng lại, dừng lại, em có thể nói nốt lời trăng trối mà lúc trước chưa nói xong không?
– Xin mời, khách sáo như thế không giống em chút nào.
– Hãy cho em một cơ hội nữa! Em tình nguyện dùng cả cuộc đời để chuộc
tội! – Cô cao giọng thề thốt. – Hãy niệm tình bấy lâu nay em vẫn một
lòng yêu anh!
Bàn tay anh khẽ run lên, anh lập tức nhìn đi chỗ khác. Sau đó, anh quay người đi, có lẽ vì không dám nhìn vào mắt cô.
– Đi nào, em còn định ở lại đây bao lâu nữa?
Anh đang bối rối, ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn là người thích đùa, làm sao có thể buông tha anh được.
– Chờ đã, em muốn đem bức tranh này đi.
Cửu Thiều khinh khỉnh nhìn cô:
– Em bảo căn nhà này chứa đựng những hồi ức mà em không dám nhớ lại nên mới muốn rao bán nó kia mà.
– Đúng vậy.
– Lẽ nào bức tranh này không thuộc những hồi ức đó?
– Anh đùa à, anh có biết bức tranh này do ai vẽ không? Triệu Vô Cực đấy!
Cô ngừng lại một lát, thấy anh không tỏ ra bất ngờ như cô mong muốn.
– Anh có biết Triệu Vô Cực là ai không?
– … Biết.
– Thế thì đúng rồi, nên em phải giữ nó lại làm bảo bối gia truyền, truyền lại cho đời sau.
– Điều này chứng tỏ giá trị của bức tranh vượt xa những ký ức đẹp đẽ của em.
Thanh Hoành nghiêm túc nói:
– Sao anh lại nói vậy, em yêu anh là thế, em cũng phải tính toán cho cuộc sống sau này của chúng ta chứ.
Cửu Thiều suýt nữa vấp cầu thang.
– Thôi đi! Cho dù em không bán nó thì anh vẫn đủ khả năng nuôi em.
Cô quay đầu nhìn lại, gia đình trong quá khứ của cô xa dần xa dần, những
kỷ niệm đẹp đẽ mà cô không dám nhớ lại cũng xa dần xa dần. Đi được một
đoạn khá xa cô mới nhận ra họ đã đi sai hướng.
– Anh định đi đâu thế?
– Đem em đi bán.
– … Hả?
– Đi ký hợp đồng bán thân của em.
Thanh Hoành bám chặt vào tay vịn cửa xe.
– Anh hãy quay xe lại ở ngã tư trước mặt, em không đi! Nếu anh cố ép em, em sẽ nhảy xe đấy.
Cửu Thiều chẳng thèm nhìn cô, lạnh lùng đáp:
– Cứ việc. – Sau đó, anh còn bồi thêm một câu. – Gan con muỗi mà đòi liều.
Thanh Hoành ấm ức:
– Em đã bảo không đi là không đi, đừng tưởng em sợ anh!
Ngay sau đó, cô trông thấy công trình kiến trúc quen thuộc hiện ra ở phía trước. – Ủy ban nhân dân thành phố.
Thanh Hoành nhắm chặt mắt lại trong niềm tuyệt vọng:
– Có thể thư thư thêm vài ngày nữa không?
– Em mắc bệnh trì hoãn à? Đã đến cổng rồi thì vào làm thủ tục luôn đi. Xuống xe!
– Ít nhất anh phải cho em thời gian để chuẩn bị tâm lý chứ.
Cửu Thiều mặc kệ cô, anh mở cửa, xuống xe, rồi vòng sang bên ghế phụ, lôi cô xuống:
– Anh rất nghi ngờ cái gọi là chuẩn bị tâm lý của em, chưa biết chừng vài ba năm ấy chứ. Chi bằng anh quyết định thay em là hơn.
– Nhưng em…
– Em sợ gì chứ? – Cửu Thiều nhìn xoáy vào mắt cô. – Em làm ra bao nhiêu chuyện với anh như thế, không định chịu trách nhiệm à?
– Em chịu trách nhiệm? Vì sao anh không chịu trách nhiệm?
– Bây giờ anh sẽ chịu trách nhiệm, đi thôi.
Cô bị anh “áp giải” vào Ủy ban nhân dân thành phố. Cầm tờ đơn đăng ký, cô
điền được vài ô thì buông bút, anh hết kiên nhẫn, giằng lấy tờ giấy, tự
điền các mục giúp cô, sau đó anh chỉ vào chỗ ký tên:
– Ký tên vào đây.
– Chị có kết hôn tự nguyện không?
Cán bộ của Ủy ban thấy cặp đôi này thật lạ lùng, rõ ràng họ rất xứng đôi,
nhưng không hiểu sao thái độ thì thật kỳ quặc, vì thế, trách nhiệm của
họ phải hỏi cho rõ ràng.
– Tôi… hơi sợ hôn nhân, theo anh làm thế nào để khắc phục nỗi sợ này?
– Đang yên đang lành sao lại sợ hôn nhân?
Cửu Thiều trả lời thay cô:
– Vì trước đây từng có anh chàng đính hôn với cô ấy, nhưng đã bỏ chạy trước ngày đăng ký kết hôn.
– Ồ, chả trách chị lo sợ như vậy, nhưng chị đừng lo, anh chị đến đây để
nhận giấy chứng nhận kết hôn kia mà! Chỉ cần cầm trên tay chứng nhận kết hôn, luật pháp sẽ bảo vệ quan hệ hôn nhân của chị.
Thanh Hoành ngoảnh mặt sang bên, nghiến răng:
– Tiêu Cửu Thiều, đừng bịa đặt, hủy hoại danh tiết của em.
Thủ tục xong xuôi, cầm tờ giấy chứng nhận trên tay, cô thấy nặng như đeo
đá. Trong bức ảnh chụp vào giấy chứng hôn, họ ngồi sát bên nhau, rất có
tướng vợ chồng. Thanh Hoành thở vắn than dài, vậy là cô đã trở thành phụ nữ có gia đình, cuộc sống độc thân của cô từ đây một đi không trở lại,
thậm chí không có cả bước đệm cho cô thích nghi dần dần.
Sau khi làm xong thủ tục thì việc tiếp theo là đặt khách sạn tổ chức tiệc cưới.
Bà Trác Ninh vỗ ngực mà rằng, mọi việc cứ để bà lo liệu, họ không cần phải bận tâm.
Thanh Hoành không mấy yên tâm về thẩm mỹ của bà, cô lo với tính cách “kịch,
tuồng” của bà, chưa biết chừng lại nghĩ ra sự sắp xếp kỳ quặc gì cũng
nên. Nhưng vì cô quá bận rộn nên cũng không có thời gian để ý đến chuyện ấy.
Nửa cuối năm đó, cô được cử sang Đức giao lưu học tập, lại
xin được thị thực một cách thuận lợi, vì thế cô vui vẻ đặt chân lên máy
bay sang Đức.
Cuối tuần đầu tiên ở Đức, cô bị giáo sư giam hãm
trong phòng thí nghiệm cùng với các sinh viên đủ mọi sắc tộc đến từ khắp nơi trên thế giới.
Thực ra tinh thần tự giác học tập của cô rất
tốt, không giống đám sinh viên quốc tế phải bị giam cầm trong phòng mới
chịu giao nộp những bản luận văn đạt chuẩn. Huống hồ cô chỉ sang đây để
giao lưu, cô không bắt buộc phải nộp luận văn như những người khác.
Mãi mới chờ được đến giờ ăn trưa, cô quyết định bộc bạch suy nghĩ của mình
với giáo sư bằng tiếng Anh lẫn thứ tiếng Đức bập bõm, nhưng câu trả lời
cuối cùng là: không, cô không phải ngoại lệ.
Cô chán nản về vị
trí, mạng internet bị cắt, không có việc gì để làm, cô đành nghịch di
động. Sao khi tiêu tốn không biết bao nhiêu cước roaming quốc tế(*), cô
quyết định viết lên Weibo một câu đầu bực dọc.
(*) Cước chuyển vùng quốc tế.
Nhã Ca lập tức bấm nút “like” dòng tâm trạng đẫm lệ của cô, và còn viết bình luận bằng một tràng dài các biểu tượng mặt cười.
Cô phẫn nộ:
– Cười gì mà cười, không biết thương người ta gì cả!
Cô đang định viết
bình luận trút giận, thì chợt thấy điện thoại phát tín hiệu hết pin.
Nhưng đen đủi thay, cô quên không mang theo dây cắm sạc!
Một ngày rưỡi sau, họ được thả ra ngoài. Thanh Hoành chạy như ma đuổi về khu căn hộ mà cô thuê trọ, mở cửa vào nhà và điên cuồng tìm dây cắm để sạc pin
cho điện thoại.
Cô mở Weibo và giật mình thấy mấy chục bình luận
gắn tên cô. Mở ra đọc cô mới hiểu rõ sự tình. Cửu Thiều viết lời bình
luận dưới dòng trạng thái kể tội nước Đức của cô như sau: “Miss U.” (Nhớ em), sau đó Nhã Ca là người chuyển tiếp đầu tiên dòng bình luận ấy với
biểu tượng “ngồi chờ xem anh bị ăn tát”. Sau đó, mấy chục người đồng
loạt chuyển tiếp dòng bình luận ấy cũng với biểu tượng “ngồi chờ xem anh bị ăn tát”. Cô thầm nghĩ, anh nên xem lại cách ăn ở của mình. Thanh
Hoành nhiệt thành và mơn trớn đáp lại: “Come and get me, sweetie.” (Hãy
đến đây với em, anh yêu!)
Cho dù muốn cho anh ăn tát thì cô cũng phải đích thân làm việc đó, sao có thể để người ngoài xem trò cười được.
Tháng thứ hai sau khi cô sang Đức, thời tiết đột ngột thay đổi, buổi sáng vẫn trong lành ấm áp, vậy mà mới hết nửa tiết học đã bắt đầu có tuyết lớn,
sau đó họ nhanh chóng nhận được thông báo của trung tâm khí tượng cảnh
báo đỏ về nguy cơ bão tuyết. Toàn trường nghỉ học.
Thanh Hoành
dạo bước trên lớp băng mỏng trên mặt đường, về đến khu chung cư có căn
hộ cô thuê trọ thì thấy có người đang đứng chờ ở ngoài cửa.
Người đó mặc áo choàng dài màu nâu sẫm, tay xách túi hành lý nhỏ gọn, mỉm cười với cô.
Cô lao như bay về phía anh, suýt nữa trượt ngã, may mà có anh đỡ kịp.
– Em không sao, đường hơi trơn, sao anh lại sang đây? Sao không báo trước với em?
Cửu Thiều cười, đáp:
– Sang kiểm tra thì phải đột ngột chứ.
Cô vui vẻ khoác tay anh cùng bước vào tòa chung cư. Các tòa chung cư lâu
đời có chung khuyết điểm là đường ống dẫn khí nóng phát ra thứ âm thanh
rất đang sợ, lúc đầu cô cũng thấy không quen.
Trong nhà bật hệ
thống sưởi dưới sàn, nên chỉ một lát sau nhiệt độ đã tăng từ âm độ lên
hơn hai mươi độ. Cửu Thiều cởi áo, đi vào bếp, mở tủ lạnh. Ngăn mát
trống không, ngăn đá có đến hai hộp kem to tướng. Anh thoáng ngỡ ngàng,
nói:
– Chúng ta đi siêu thị thôi.
– Lát nữa hãy đi, vội gì.
Thanh Hoành vừa về đến nhà nên không muốn ra ngoài chịu rét.
– Lúc xuống máy bay anh nghe thông tin báo hiệu đỏ về nguy cơ bão tuyết,
nhân lúc tuyết chưa rơi dày, mau đi thôi. – Anh vừa nói vừa túm tay cô. – Đừng lười biếng, trì phi em định chống đói bằng hai hộp kem.
Thấy anh khoác áo choàng chuẩn bị ra khỏi nhà, Thanh Hoành biết không thể
chần chừ thêm nữa, cô liền quàng vào cổ anh chiếc khăn của mình khi nãy:
– Sao anh không quàng khăn? Ngoài trời lạnh lắm đấy. Đừng cởi ra. Kiểu
khăn này nam, nữ đều quàng được. – Cô vỗ nhẹ vào khăn áo của anh. – Ồ,
rất hợp với anh, tặng anh luôn!
Cửu Thiều không cách nào từ chối, đành im lặng làm thinh. Chiếc khăn vẫn còn vương hơi ấm và mùi nước hoa của cô, đó là lại nước hoa dành cho nam giới. Nhã Ca từng nhăm nhe xin
xỏ cô chai nước hoa này, bảo rằng đó là dòng Story của Paul Smith hương
hoa cỏ mà hiện nay không xuất hiện trên thị trường nữa. Chắc chắn Thanh
Hoành mua chai nước hoa này là vì bức hình anh chàng người mẫu nam cực
kỳ điển trai in trên thân chai. Rồi sẽ có ngày anh ngấm ngầm sang chiết
hết chai nước hoa ấy cho Nhã Ca.
Họ đi siêu thị gần đó mua mấy
túi đồ liền, lúc quay về thì vừa đến giờ cơm tối. Thanh Hoành chỉ vào
quán cá nướng vẫn còn mở cửa:
– Hay chúng ta vào quán này ăn tạm một bữa.
Chủ quán là Hoa kiều quốc tịch Đức, Thanh Hoành là khách quen của quán, vì ở đây họ có thể giao tiếp với cô bằng tiếng Đức kết hợp với thứ tiếng Hoa bập bõm.
Chị chủ quán trông thấy cô liền tươi cười hớn hở:
– Tôi cứ nghĩ còn lâu lắm mới gặp được cô. Bão tuyết thật đáng ghét!…
Thoáng thấy người đàn ông đứng sau cô, chị ta lập tức lao đến, ôm chầm lấy anh.
– Kìa Arthur, lâu lắm không gặp cậu!
Cửu Thiều vui vẻ ôm chị chủ quán, sau đó họ trò chuyện với nhau bằng tiếng Đức, Thanh Hoành không theo kịp tốc độ nói của họ.
Chị chủ quán nhanh nhẹn sắp xếp chỗ ngồi bên cửa sổ cho họ, rồi quay đi làm việc khác.
Thanh Hoành ngồi xuống:
– Chúng ta giao hẹn nhé, anh không được nói chuyện bằng tiếng nước ngoài
trước mặt em khi mà trình độ ngoại ngữ của em còn hạn chế.
Cửu Thiều vui vẻ nhận lời:
– Được thôi, điều kiện trao đổi là em phải cho Nhã Ca chai nước hoa Story đó.
– Vì sao?
Thanh Hoành không muốn giải thích với anh rằng người ta đã ngừng sản xuất
loại nước hoa đó, trên thị trường không còn nữa, và cô định tiếp tục lưu giữ nó.
– Không vì sao hết. Nếu em không nhận lời thì thôi, khỏi giao với chả hẹn.
– Không giao hẹn thì thôi, đừng tưởng em sợ sự uy hiếp của an.
Thanh Hoành lập tức hủy kèo.
Chị chủ quán nhanh nhẹn bưng canh gà nóng sốt lên cho họ, rồi vừa cười vừa chọc họ:
– Làm gì mà căng thẳng thế, vợ chồng mới cưới đừng động tí là cãi nhau như vậy.
Thanh Hoành đáp:
– Tụi em không cãi nhau, thật đấy.
Chị chủ quán vừa đặt hai đĩa cá nướng lên bàn, cô liền vơ lấy lọ ớt, dốc cả lọ lên đĩa cá của anh. Nhưng Cửu Thiều vẫn đủng đỉnh cầm đũa, chuẩn bị
gắp cá ăn.
Cô đành chịu thua, nếu nói về trò “làm mặt lạnh”, cô vĩnh viễn không bao giờ thắng nổi anh.
– Đừng ăn, cay như thế, ăn vào sẽ đau dạ dày.
Cửu Thiều nắm tay cô, ghé sát lại, hôn lên môi cô.
– Cay lắm à?
Cô phì cười:
– Quá cay là đằng khác, đổi suất khác đi, anh ăn phần của em trước này.
Cô cúi xuống múc canh uống, bỗng nghe thấy “leng keng”, cô cẩn thận múc
từng muỗng nhỏ, mãi mới thấy một chiếc nhẫn phỉ thúy trong bát.
– Đây là…
Cửu Thiều chưa kịp trả lời, cô đã đưa ra kết luận:
– Đây là nhẫn cưới?
Cửu Thiều lặng thinh không đáp.
– … Thẩm mỹ của anh tệ đến vậy sao?
Thanh Hoành nhặt chiếc nhẫn lên, lau sạch bằng giấy ăn, chiếc nhẫn khá to, có lẽ chỉ đeo vừa ngón tay cái, có một viên ngọc phỉ thúy to đính ở giữa,
xung quang viền đá hồng ngọc, đây rõ ràng là thẩm mỹ của đám trọc phú
mới nổi.
– Đeo nhẫn này vào thì e là không thể cử động ngón tay.
– Tóm lại, em có nhận hay không?
– Em không nhận mà được à?
Cô nhớ lại, ngày trước cô từng nói với anh, cô không thích mấy loại nhẫn
bạc của Tiffany, vì nó quá bình dân, nó khiến cô có cảm giác mình không
đáng đồng tiền bát gạo. Không ngờ anh lại tặng cô chiếc nhẫn phô trương
sự giàu có, giống mấy kẻ mới phất lên thế này.
Anh thò tay vào túi áo choàng treo sau ghế, lôi ra một chiếc hộp:
– Thực ra đây mới là nhẫn cưới.
Anh mở hộp, bên trong là chiếc nhẫn hồng ngọc Mikioto, xung quanh viên ngọc là một đường viền đơn giản bằng kim cương.
– Anh biết em yêu cầu rất cao, chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn chiếc nhẫn này.
Anh đứng lên, cầm chiếc nhẫn, nâng tay trái của cô, đeo nhẫn vào ngón áp út, sau đó anh quỳ một chân xuống:
– Em bằng lòng lấy anh chứ?
Thanh Hoành ngượng chín mặt, lắp bắp:
– Anh… anh đứng lên đi.
Nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích, lặp lại một lần nữa:
– Em bằng lòng lấy anh chứ?
Rõ ràng đây không phải vấn đề cô có bằng lòng lấy anh hay không, bởi vì họ đã kết hôn và được sự bảo hộ của pháp luật. Giấy chứng nhận kết hôn đâu thể làm giả được. Cô không thể không nhắc nhở anh:
– Em đã đồng ý lấy anh rồi còn gì?
Anh miết chặt ngón tay cô, bực mình quá, cô càng ngày càng biết cách chọc tức anh, anh đành phải tăng âm lượng thêm nữa:
– Anh hỏi em là em có bằng lòng lấy anh không thì em chỉ việc trả lời bằng lòng là xong.
– .. Bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng. – Thanh Hoành vung vẩy cánh tay. –
Anh vừa ý chưa? Có thể đứng lên được chưa? Anh xem chị chủ quán đang
cười anh kia kìa.
Cuối cùng, anh cũng chịu đứng lên và trở về chỗ của mình.
Chị chủ quán dọn đồ ăn lên cho họ, tiện thể nháy mắt với Cửu Thiều:
– Này Arthur, cậu làm vậy không ổn đâu, không nên ép buộc người khác.
Cửu Thiều trả lời bằng tiếng Đức:
– Nhưng cô ấy thích bị tôi ép buộc.
Chị chủ quán phì cười, phát biểu bằng thứ tiếng Trung lơ lớ:
– Cậu thật đáng ghét!
Thanh Hoành quay sang anh:
– Anh lại phạm quy rồi, đã bảo không được nói mấy thứ tiếng xì xà xì xồ em không hiểu kia mà.
Cửu Thiều nắm lấy bàn tay trái đeo nhẫn của cô.
– Anh thấy em vẫn chưa nhận ra một thực tế. Thứ nhất, giao kèo lúc trước
của em đã bị hủy bỏ vì hai bên đều không thực hiện điều kiện người kia
đưa ra, do đó anh vẫn được phép sử dụng tiếng Đức. Thứ hai, xin em hãy
tỏ ra tôn trọng ngôn ngữ của các dân tộc, không nên chê bai nó là thứ
tiếng xì xà xì xồ.
Thanh Hoành cắm thẳng móng tay vào lòng bàn tay anh.
Anh đau quá thả tay ra:
– Em cắt móng tay đi được rồi đấy.
Cô lại hỏi:
– Nếu chiếc nhẫn này mới là nhẫn cưới, vậy còn chiếc nhẫn kia…?