Nạp Thiếp Ký II

Chương 72: Mọi Việc Trở Lại Từ Đầu



Dương Thu Trì gấp lên, gân xanh trên cổ nổi đầy, xua tay lớn tiếng nói: “Ta không phịa! Những gì ta nói đều là thật! Ngày đó trong đại điện của chùa Cách Nhĩ Đăng tại Đóa Cam, nàng uống phải nước trích từ như ý thảo trên kim đỉnh, còn có thương tâm nhã lệ và độc dược hạc đình hồng hòa vào thành ngọc lộ, chết trong lòng của ta. Trước khi chết còn dặn dò ta nhớ ước định kiếp này. Ta vốn định tự sát, sau đó bạch quang lóe lên, xuất hiện một…”

Quách Tuyết Liên rót ly nước đưa cho hắn: “Lão gia…, uống chút nước đi…”

“Ta không khát!” Dương Thu Trì phẫn uất nói, nhớ lại Quách Tuyết Liên bổng nhiên sao lại mời hắn uống nước, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn cô bé, thấy mặt nàng đầy vẻ quan tâm và lo lắng, tức thời minh bạch, trừng mắt bảo: ‘Ê! Em bộ cảm thấy ta đang bịa chuyện hay sao? Nhận rằng đầu óc ta đang phát thần kinh hay sao? Ta không sao đâu, sự tình là đúng như vậy đấy!”

Quách Tuyết Liên vội xua tay, gượng cười: “Không… không có a…, lão gia ổn mà, sao lại…, hi hi, mấy ngày nay lão gia quá mệt rồi…”

“Cho dù ta có quá mệt, cũng không mệt đến trình độ nói bậy!” Dương Thu Trì đứng dậy, gần như gầm rống đối với Quách Tuyết Liên, “Ta vừa rồi nói đều là thời, thế mà các người cứ không tin!”

“Tin! Tuyết Liên tin lão gia nói mà! Hi hi, lão gia nói nhỏ chút, để Trương tặc quân bên ngoài nghe được bây giờ, hi hi, Tuyết Liên tin lời lão gia.”

Miệng thì nói như vậy, nhưng thần tình của nàng đã bán đứng chính mình. Dương Thu Trì như trái cầu da bị xì hơi, sợ quân sĩ Trương Hiến Trung nghe được nên không dám quát loạn, ngồi phịch xuống ghế thở khì khì.

Liễu Nhược Băng cười điềm đạm: “Coi ngươi kìa, như đứa bé vậy. Ngươi là người tốt bụng, tướng mạo cũng không tệ, lại có bản lãnh, cô nương trong thiên hạ nhiều lắm, nhất định sẽ tìm được người vợ mà ngươi vừa ý đẹp lòng, ví dụ như vị…”

Quách Tuyết Liên mừng rơn, khẽ nói: “Nô tì họ Quách, tên là Quách Tuyết Liên.”

“Ừ, vị Quách cô nương này cũng không tệ, còn Tiểu Nhị cô nương vừa rồi nữa. Người ta vì ngăn ngươi tự vẫn, ngay tay cũng bị ngươi cắt bị thương, tay trái còn bị ngươi đâm một kiếm. Cô nương liều mạng bảo hộ ngươi như vậy, tìm ở đâu ra chứ.”

“Miễn đi, nữ hài tử dù đối với ta có tốt bao nhiêu đi nữa, thì không thể nào vì họ đối tốt, mà ta phải lấy họ chứ?”

Liễu Nhược Băng mỉm cười: “Đúng a, cũng đạo lý giống như vậy, dù sao không thể vì ngươi đối với ta tốt, là ta phải lấy ngươi chứ?”

Dương Thu Trì tức thời cứng họng, lát sau mới cười khổ nói: “Băng nhi! Nàng nói đi, làm sao mới khiến nàng chịu lấy ta?”

Liễu Nhơợc Băng nhạt giọng đáp: “Ta đã nói rồi, ta không thể vì ngươi cứu ta mà ta sẽ lấy ngươi.”

“Ai dà…!” Dương Thu Trì hai tay ôm đầu, thống khổ dùng đầu nện vào hai đầu gối.

Liễu Nhược Băng thấy hắn như vậy, lòng bất nhẫn, hơi đắn đo một chút, nói: “Hay là chờ vết thương ta khỏi rồi, ta bỏ chút tiền cấp ngươi, cho ngươi cưới một cô vợ thật đẹp, thế nào?”

Thấy hắn vẫn tiếp tục đập đầu, Liễu Nhược Băng cắn môi, quyết định trong lòng, nói: “Hay là…., ngươi nhìn trúng con nhà ai, ta đến mai mối, cứng mềm đều dùng, để cho người ta đem con gái gả cho ngươi, thế nào?”

“Ông trời ơi, ông đừng chơi tôi nữa…!” Dương Thu Trì ngửa đầu giơ tay, hai mắt nhìn trời, xong cúi đầu ôm não đại đến cụng vào vách, phát tiếng kêu đông đông, khiến Quách Tuyết Liên hoảng hốt chạy lại kéo hắn ra: ‘Lão gia, đừng như vậy, Liễu tỷ tỷ cũng là hảo ý mà…”

Dương Thu Trì ngẩn đầu rống lên: “Hảo cái gì mà hảo? Ta muốn tìm nữ nhân khác, chỗ ấy không chịu tìm, khơi khơi xuyên việt đến chỗ người ăn thịt người, khắp nơi ôn dịch, chiến loạn liên miên ở Minh triều mạt niên này làm cái quỷ gì? Vì sao chứ? Chẳng phải là vì Băng nhi sao? Ta đến đây chính là muốn tìm nàng ấy thành thân, muốn cả đời cùng sống chung với nàng ấy!”

Liễu Nhược Băng ưu sầu nói: ‘Đại ân của công tử Nhược Băng khắc ghi trong lòng, chỉ là, chuyện này … Nhược Băng đích xác… là khó theo lời. Những mong công tử bỏ qua cho.”

Dương Thu Trì nghe nàng nói lời này rất ôn nhu, nhưng mà chém đinh chặt sắt không cho thương lượng, ỉu xìu hỏi: “Vì sao nàng không đáp ứng? Chẳng lẽ là…” Lòng Dương Thu Trì chợt rúng động, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội hỏi dồn: “Hay là nàng đã đính hôn, thậm chí thành thân rồi?”

Liễu Nhược Băng lắc đầu, đáp một cách khẳng định: ‘Không có!”

Dương Thu Trì thở phào: “Vậy….. vậy ta dù sao cũng có thể theo đuổi nàng, khi nàng cảm thấy ta xứng đáng để nàng có thể phó thác việc chung thân, thì chúng ta sẽ thành thân, như vậy có được không?”

Liễu Nhược Băng vẫn khẽ lắc đầu, áy náy nói với Dương Thu Trì: “Công tử, không cần phải nói nữa, nói thật với công tử, ta cả đời này sẽ không thành thân đâu.”

Lời này giống như sấm nổ giữa trưa, chấn đến nỗi đầu Dương Thu Trì phát mộng, há họng đớ lưỡi hỏi: “Vì… vì sao?”

“Chẳng vì sao cả.”

“Không vì sao là cớ làm sao? Dù sao cũng phải có cách nói chứ?” Dương Thu Trì gấp lên.

“Vì sao lại nhất định phải đáp vì sao?”

Dương Thu Trì ngẩn ra, đúng ha, vì sao phải nhất định kết hôn sinh con chứ? Mọi sự cứ như thuận lý thành chương, nhưng xoay lại nghĩ thử thì lại như vậy chẳng phải là bình thường hay sao? Không lấy chồng nhất định phải có lý do hay sao? Tựa hồ như không đúng a. Nhưng mà, mục đích hắn xuyên việt đến đây là muốn cùng Liễu Nhược Băng thành thân a, và hắn cứ châm châm vào mục đích đó, giờ nàng ấy không muốn thành thân, hắn xuyên việt đến đây đến làm gì? Chẳng phải mọi chuyện hắn nghĩ là quá đơn giản và ngây thơ quá hay sao?

Dương Thu Trì đúng là muốn khóc mà không có lệ: kiếp trước không thể ở với nhau cả đời mà đau khổ, kiếp này có thể ở với nhau mà không chịu lấy nhau. Chẳng lẽ ông trời cứ cảm thấy đày đọa hắn như vậy chưa đủ hay sao? Trời ơi…!

Liễu Nhược Băng thấy thần tình của hắn ủ rũ cùng cực, hơi áy náy, nói nhỏ: ‘Dương công tử, như vầy đi, nếu như cậu không hiềm, chúng ta… chúng ta có thể… có thể kết bái thành tỷ đệ….”

“Kết bái tỷ đệ?” Dương Thu Trì cười khổ, phu quân trở thành đệ đệ rồi, cái trò gì thế này.

Nhưng mà, bình tĩnh lại nghĩ, hắn xem ra hiện tại Liễu Nhược Băng còn chưa muốn tiếp nạp hắn. Cái đó cũng khó trách, vì nàng chuyển thế đầu thai, mọi thứ ở kiếp trước đều quên sạch. Đương nhiên nàng không biết bản thân có ước định ở kiếp này. Mọi sự phải làm lại từ đầu thôi, hãy biểu hiện cho tốt, từ từ để nàng thích mình, rồi mới có thể tiếp tục tiền duyên. Và kết bái tỷ đệ là có thể có cơ hội ở gần nàng, như vậy mới có cơ hội biểu hiện, cuối cùng tỷ đệ biến thành phu thê cũng không chừng.

Có thể đó chính là hàm nghĩa của câu “nhất thiết tùy duyên” của bạch mi lão tăng ở chùa Cách Nhĩ Đăng khi nào!

Nghĩ thông điều này, Dương Thu Trì chuyển buồn thành vui, gật đầu nói: “Được a! Tỷ tỷ.”

Liễu Nhược Băng nghe hắn đáp ứng, khẽ thở phào, mặt lộ nụ cười: “Chờ ta khỏe rồi, chúng ta bày hương án chính thức kết bái.”

Kiếp trước nhân vì Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi là sư đồ, suýt chút nữa đã không đồng thời lấy cả hai người. Rất may cuối cùng phát hiện hai người là tỷ muội, mới hóa giải cái nút chết này. Có vết xe đỗ phía trước, Dương Thu Trì đương nhiên muốn tận khả năng trách phiền phức liên quan đến thân phận, cho nên không nguyện làm chính thức, mà là muốn lưu lại đường rút lui. Hắn bèn cười đáp: “Chúng ta là người giang hồ, không dùng lễ tiết phàm tục gì, nhận tỷ đệ thì tự nhiên là tỷ đệ rồi, còn bày hương án lễ tiết thông tục làm chi nữa.”

Liễu Nhược Băng cười khẽ: “Ừ, nói có lý, cứ theo cậu, chúng ta cứ nói là xong.”

Dương Thu trì vội bước lên vén áo quỳ một chân ôm quyền nói: “Ngu đệ Dương Thu Trì ra mắt tỷ tỷ.”

“Mau đứng lên đi!” Liễu Nhược Băng đỏ bừng mặt, định gượng ngồi dậy trả lễ.

Dương Thu Trì vội bước tới án nàng xuống: ‘Được rồi, trên người tỷ tỷ có thương, không cần trả lễ.” Nói xong, hắn thuận tay nắm chặt tay nàng, ngồi xuống ghế, mặt hứng khởi: “Thu Trì là một cô nhi, giờ có Liễu tỷ tỷ, lại là cao thủ đệ nhất giang hồ, quả thật là vui!”

Liễu Nhược Băng nghe hắn nói rất đáng thương, cứ để mặc cho hắn nắm tay, dịu giọng nói: “Trì đệ, tỷ tỷ cũng là cô nhi, có được đệ đệ như cậu, tỷ tỷ cũng vui lắm.”

“Vậy sao? Như vậy là quá xảo rồi, sau này chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau rồi.” Dương Thu Trì như đứa bé ấp tay nàng hứng khởi nói.

Câu này nói ra hơi có phần thân mật, Liễu Nhược Băng càng đỏ mặt hơn, vội lái đề tài câu chuyện, hỏi: “Trì đệ, võ công của bổn môn đệ từ đâu mà có?”

Dương Thu Trì vốn định nói là Liễu Nhược Băng dạy hồi kiếp trước, nhưng cái này liên quan đến vấn đề xuyên việt, Liễu Nhược Băng đã nói rõ là không tin cách nói đó, cho nên hắn đành dùng cách hỏi để mà đáp: ‘Còn tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ học từ đâu ra bản lĩnh hay như thế này?”

“Từ sư phụ của ta a.”

“Sư phụ của tỷ? Có phải là một nữ đạo trưởng?” Sư phụ kiếp trước của Liễu Nhược Băng là một đạo cô.

Nhưng mà không ngờ kiếp này lại khác, Liễu Nhược Băng lắc đầu: “Không phải, là một lão tăng.”

Dương Thu Trì rúng động tâm hồn, nhớ lại lão tăng ở chừa Cách Nhĩ Đăng đưa hắn xuyên việt tới đây, vội hỏi: “Có phải là một lão tăng mặt đầy nếp nhan, lông mày trắng toát rũ dài tới mang tai, nhìn có vẻ như sống cả nghìn năm rồi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.