Nạp Thiếp Ký II

Chương 71: Cự Hôn



Dương Thu Trì hoảng hốt nhìn Liễu Nhược Băng, phát hiện dưới ánh đèn hôn ám, đôi mắt dài với hàng mi cong của nàng khẽ lay động, dường như tâm tình đang kích động. Lúc này hắn không dám để xảy ra chuyện gì không hay, khi đáng dứt mà không dứt ắt sẽ loạn về sau, cho nên Dương Thu Trì cắn răng, móc từ trong người ra văn khế tặng thiếp và văn khế bán thân của Tiểu Nhị, nói: “Tiểu Nhị, em là một cô nương tốt. Ta biết, nhưng nạp thiếp chỉ là kế quyền nghi cứu em mà thôi. Ta không thể nạp em làm thiếp thật được – ta không thể nạp vị thiếp thất nào nữa rồi.”

Dương Thu Trì chỉ Quách Tuyết Liên: “Chắc em cũng đã đoán phần nào, đây không phải là biểu đệ thật của ta, mà là nữ tì do ta mua về. Phụ thân của em nó nuôi không nổi, sắp chết đến nơi rồi, nên mới bán cho ta. Lúc đó nói làm thiếp làm nô gì cũng được. Ta lúc đó có nói, làm nô tì thì được, làm thiếp thì không, nhân vì ta đã đáp ứng Băng nhi của ta, kiếp này không thể nạp thiếp nữa, chỉ thủ có mình nàng ấy.”

Trầm Tuyết Phỉ nghe khẳng định Quách Tuyết Liên là con gái, rất kinh ngạc, nhưng Tiểu Nhị thì cứ quỳ y như cũ, gần như không quan tâm gì.

Dương Thu Trì hỏi Quách Tuyết Liên: “Ta lúc đó có phải là nói cho em biết như vậy không?”

Thần tình của Quách Tuyết Liên ảm đạm, cúi đầu xuống, lúc sau mới khẽ gật: “Dạ đúng, lão gia đúng là nói như vậy, lúc đó người nói nô tì không phải là không có phúc phận làm thiếp, mà là lão gia không thể nào nạp thiếp được nữa.”

Dương Thu Trì thấy thần tình của nàng bi thương, cố cứng lòng bảo Tiểu Nhị: “Do đó, ta nói là thật, không phải có ý hủy ước không muốn em, mà là ta muốn cùng Băng nhi của ta sống riêng với nhau, song túc song phi. Cho nên, thật xin lỗi, hay là em sau này cứ theo nương nương của em đi.”

Tiểu Nhị nhũn người, té sụm xuống đất, ngước đầu nhìn Dương Thu Trì, gương mặt hoa da phấn hiện giờ đã tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Dương Thu Trì thầm thở dài, đưa hai tờ văn khế vào ngọn đèn trên bàn, chớp mắt biến nó thành hai con bướm đen bay đi, từ từ rơi xuống chân của Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị ngơ ngẩn nhìn hai mảnh giấy đã biến thành tro tàn, chẳng thể nói một lời.

Quách Tuyết Liên đồng bệnh tương liên, thở dài một tiếng, bước tới đỡ nàng dậy.

Trầm Tuyết Phỉ cũng không biết khuyên giải thế nào, cũng lo là mình đi lâu rồi, sẽ khiến ca ca Trầm Lỗi lo lắng trong thời buổi binh hoang mã loạn này, liền u oán nhìn Dương Thu Trì một cái, khẽ nói: “Vậy… vậy chúng muội đi trước, huynh chiếu cố cho tỷ tỷ tốt.” Nói xong chui ra lổ đến mặt giếng, giữ dây thừng leo lên, sau đó dùng gào kéo Tiểu Nhị với thần tình thảm não lên, rời khỏi tiểu trạch viện.

Làm xong chuyện này, Dương Thu Trì như trút bỏ gánh nặng, nhưng cũng có cảm giác như mất mát thứ gì. Nhưng lúc này, niềm vui gặp lại Liễu Nhược Băng cùng giúp Liễu Nhược Băng thoát li nguy hiểm vẫn còn tràn ngập trong đầu hắn. Có Băng nhi rồi, mọi thứ đều biến thành không có ý nghĩa gì nữa.

Hắn ngồi trên ghế gần giường, hai tay chống cầm nhìn Liễu Nhược Băng, thấy mi nàng như khói, má phấn như dồi, sống mũi cao như ngọc như băng chế thành, da dẻ tinh oánh, môi hồng răng trắng, cầm thon thon chẳng khác gì kiếp trước. Đây là Băng nhi, Băng nhi mà hắn xuyên việt 200 năm để đi tìm. Sau này, hắn sẽ cùng nàng song túc song phi, tiêu diêu tự tại, tiếu ngạo giang hồ rồi, đó xem ra là sự hạnh phúc như thế nào nhỉ?

Đang nhìn đến xuất thần, Liễu Nhược Băng chợt khẽ cười: “Nhìn cái gì?”

Dương Thu Trì giật mình, phảng phất như đứa bé nghịch ngợm bị bắt tại trận, cười khan nói: “Không… không nhìn gì cả.”

Khóe miệng Liễu Nhược Băng thoáng nụ cười: “Ngươi a…, lòng dạ cứng rắn ác thật…!”

“Ta… ta sao ác được chứ?”

“Vừa rồi tiểu cô nương tên Tiểu Nhị đó là tiểu thiếp của ngươi phải không? Nói không muốn là không muốn nữa, ngươi không thấy người ta thương tâm dục tuyệt như vậy sao. Nhưng ngươi không những không chùn lời, mà cũng chẳng cấp cho chút xót thương nào, còn không phải ác độc hay sao!”

“A? Thì ra là nàng nhìn thấy hết à? Ta còn cho rằng nàng ngủ chứ.”

“Các người sắp sống chết như vậy, ta có thể ngủ được hay sao?”

Dương Thu Trì khẩn trương bảo: “Vậy nàng đừng nói nữa, mau ngủ một giấc cho khỏe đi.”

“Không đâu, còn chưa mệt. Vừa rồi chỉ không muốn nói chuyện nên muốn mượn cớ ngủ thôi.”

“Vậy… vậy vết thương của nàng không sao chứ?”

“Không sao rồi, xem ra không chết được đâu.”

Dương Thu Trì hừ một tiếng: “Không được nói bậy, Băng nhi nhất định sẽ bình bình an an mà, ta và nàng còn phải song túc song phi chứ!”

Liễu Nhược Băng hé đôi mắt phượng, nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi vừa rồi vì chuyện đó mà hủy ước không muốn Tiểu Nhị làm vợ ngươi nữa, phải không?”

“Ừ!” Dương Thu Trì gật đầu, “Ta và nàng đã ước định rồi, cả đời này ta chỉ có một mình nàng thôi.”

Liễu Nhược Băng xoay mặt qua nhìn hắn: “Ngươi vừa rồi mới đầu nói là đính hôn với ta lúc nhỏ, sao ta chẳng có chút ấn tượng gì? Cũng chưa từng nghe ai nói qua điều đó. Sau đó ngươi nói là phu quân kiếp trước của ta, nói cái gì mà ta vì đau lòng mà chết, ngươi xuyên việt đến đây tìm ta, cùng ta tiếp tục tiền duyên. Vậy rốt cuộc câu nói nào của ngươi là thật?”

Dương Thu Trì bối rối gãi đầu, nhìn Quách Tuyết Liên ở bên cạnh, thấy cô nàng đang ngồi bên bàn, mở to mắt hiếu kỳ nhìn hắn, hắn biết là cô nàng đang bất ngờ vì mấy câu vừa rồi Liễu Nhược Băng nói với hắn. Nhân vì, trước đây hắn cũng cho Quách Tuyết Liên biết là Liễu Nhựơc Băng là vợ chưa quá môn của mình, nhưng hiện giờ Liễu Nhược Băng đương trường phủ định rồi, còn đem lời hắn nói bên tai nàng lập lại nữa. Lời ấy tuy nhiên là thật, nhưng e rằng nói ra chẳng có mấy ai tin.

Liễu Nhược Băng lại hỏi: “Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại có võ công của bổn môn, cũng không biết vì sao ngươi lại biết tên ta, gồm cả tên lúc nhỏ, thậm chí… còn có nốt ruồi đen dưới nách…”

Dương Thu Trì cười hắc hắc: “Ta chẳng phải đã nói rồi sao, ta là phu quân kiếp trước của nàng, cùng nàng ước định tiếp tục duyên nợ ở kiếp này, cho nên mới xuyên việt đến đây tìm nàng.”

“Vậy sao?” Khóe miệng Liễu Nhược Băng lộ nụ cười mỉm, “Chuyện ngươi bịa ra rất dễ nghe, nhưng rõ ràng là ngươi muốn người ta tin ngươi là thần tiên, ngươi có biết pháp thuật sao? Phi thăng được không? Nếu là không biết, thì làm sao người ta tin ngươi được?”

Đúng a! Làm sao để người ta tin đây? Dương Thu Trì trợn mắt ngớ người: “Những gì ta nói là… là thật đấy…, nếu không, ta sao biết tình huống của nàng rõ như vậy? Thậm chí ngay cả nốt ruồi trên người nàng ta cũng biết, nếu không phải là phu quân nàng, làm sao mà hay biết?”

Liễu Nhược Băng đỏ bừng cả mặt, đôi mắt hơi giận: “Làm sao ta biết ngươi biết bằng cách nào! Nhưng ta không tin hai lý do vừa rồi ngươi nói. Ngươi là người tốt, cứu mạng của ta, nhưng không thể đem lời nói khoác như vậy lừa ta a!”

“Ta không lừa nàng, ta lừa nàng làm cái gì?” Nếu như đã nói ra rồi, Dương Thu Trì dứt khoát dấn tới, mặt làm ra vẻ rất nghiêm túc: “Băng nhi, ta là phu quân của nàng! Xuyên việt đến đây để cùng nàng tiếp tục tiền duyên! Vừa rồi nàng thấy rồi đó, vì nàng ta đã bỏ luôn tiểu thiếp rồi.”

Nụ cười trên mặt Liễu Nhược Băng biến mất, đầu mi hơi nhíu: ‘Dương công tử, ta không tin công tử là phu quân kiếp trước của ta, công tử cũng không có hôn ước với ta từ nhỏ. Tuy công tử cứu mạng ta, ta rất cảm kích, nhưng ta phải nói trước, ta không thể vì thế mà đem thân hứa gả cho công tử đâu.”

Dương Thu Trì tức thời ngẩn ra. Có điểm không tin vào tai mình, ngờ nghệch hỏi Liễu Nhược Băng: “Băng nhi, nàng…. nàng nói không thành thân với ta?”

“Đúng vậy,” Liễu Nhược Băng thần tình lạnh nhạt, quay mặt qua nhìn hắn, “Dương công tử, công tử cứu mạng ta, ta nhất định sẽ báo đáp công tử, nhưng không thể đem thân hứa gả cho công tử được.”

“A?! Nhưng…., cái đó…., ta…” Dương Thu Trì ấp úng mãi, không biết sự tình vì sao lại phát triển thành như vậy, gấp đến mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Nàng… nàng không thích ta?”

“Đó là chuyện khác.” Liễu Nhược Băng miễn cưỡng cười, “Ngươi là người tốt, cứu ta, thậm chí chịu vì ta mà chết, ta đều ghi lòng tạc dạ, nhưng mà, ta… ta không thể lấy ngươi được…”

“Vì sao?” Dương Thu Trì gấp lên.

“Vì sao ngươi đối tốt với ta, ta nhất định phải lấy ngươi chứ?” Liễu Nhược Băng kỳ quái nhìn hắn, “Ngươi không phải chỉ vì cứu ta rồi bắt ta đem thân làm vợ ngươi chứ?”

Lời này có đạo lý, Dương Thu Trì tức thời cứng họng, ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Nhưng mà, nhưng mà…. nhưng mà ta… ta vốn là phu quân của nàng mà. Hai trăm năm trước, vào những năm Vĩnh Lạc, ta là Trấn quốc công, là cẩm y vệ chỉ huy sứ, nàng là thiếp của ta. Hai chúng ta đã ước định kiếp này sống với nhau ngay tại chùa Cách Nhĩ Đăng ở Đóa Cam. nàng còn dặn ta đừng quên, ta mới xuyên việt đến đây tiếp tục tiền duyên với nàng mà.”

“Vậy sao? Hai trăm năm trước?” Liễu Nhược Băng càng tức cười hơn, “Chuyện phịa của ngươi càng lúc càng có lớp có lang rồi đó!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.