Án Trì Truy Xứ

Chương 27: Đào lý tương tri



Lục Y Phụng trong bộ lốt của trang thư sinh khôi ngô tuấn tú đứng bên cạnh Chu Uyển Thanh trước đài thờ Thiên Mẫu Nương Nương, thỉnh thoảng nàng lại liếc nhìn trộm sang Chu Uyển Thanh. Vẻ mặt chân chất sùng bái của Chu Uyển Thanh buộc Lục Y Phụng phải nghĩ nàng đang tơ tưởng đến Đường Thẩm.

Chu Uyển Thanh tiến hành đại lễ rồi đứng lên.

Lục Y Phụng nối gót nàng ra khỏi điện thờ Thiên Mẫu Nương Nương, Lục Y Phụng sải bước nhanh hơn để song hành với Chu Uyển Thanh. Ngọn trầm phiến trong tay nàng phe phẩy ra vẻ rất ung dung tự tại.

Nhận ra có một trang thư sinh công tử đi theo mình, Chu Uyển Thanh không khỏi lúng túng, nàng nhìn sang Lục Y Phụng. Tiếp nhận ánh mắt của Chu Uyển Thanh nhìn mình, Lục Y Phụng tạo ngay nụ cười như đóa hoa hàm tiếu, Lục Y Phụng nhịp ngọn trầm phiến rồi nói :

– Trong điện thờ Thiên Mẫu Nương Nương, tại hạ nhận thấy tiểu thư rất thành tâm hướng nguyện. Không biết tiểu thư nguyện cầu gì?

Đôi lưỡng quyền của Chu Uyển Thanh ửng hồng. Nàng miễn cưỡng hỏi :

– Công tử và tôi là người xa lạ, sao công tử lại quan tâm như vậy?

Lục Y Phụng mỉm cười :

– Tại hạ chỉ tò mò một chút thôi. Phàm người ta có tâm sự gì đó mới có sự thành khẩn, thấy tiểu thư thành khẩn, tại hạ nghĩ tiểu thư hẳn có tâm sự kín trong lòng.

– Cho dù Chu Uyển Thanh có tâm sự kín thì cũng không thể thố lộ cùng với công tử.

– Ôm tâm sự một mình, tiểu thư không thấy nặng nề ư? Có tâm sự mà được người chia sẻ không hay hơn hay sao?

– Chu Uyển Thanh không muốn chia sẻ tâm sự của mình với ai.

Lục Y Phụng quạt nhẹ chiếc trầm phiến rồi nói :

– Nữ nhân có rất nhiều tâm sự và luôn muốn được chia sẻ tâm sự với người khác. Duy chỉ có một tâm sự nữ nhân không muốn chia sẻ cùng ai đó là chữ tình trong trái tim và khối óc của mình.

Chu Uyển Thanh nóng bừng mặt, nàng trang trọng hỏi :

– Công tử là ai mà quan tâm với Chu Uyển Thanh như vậy?

– Tại hạ họ Lục, tục danh Lục Y Phụng. Tại hạ quan tâm đến tiểu thư vì đã nghe tiếng về tiểu thư rất nhiều.

Đôi chân mày lá liễu của Chu Uyển Thanh nhíu lại :

– Công tử đã nghe được những gì về Chu Uyển Thanh?

Lục Y Phụng điểm nụ cười mỉm rồi giả lả nói :

– Tại hạ chỉ có thể dùng câu nói này để diễn đạt những gì mình đã nghe được về Chu Uyển Thanh tiểu thư.

Lục Y Phụng nhịp trầm phiến lên tả thủ rồi trang trọng nói :

– Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Chẳng biết câu nói này của nàng tác động thế nào đến Chu Uyển Thanh mà sắc diện nàng chợt ửng đỏ hẳn lên.

Chu Uyển Thanh che giấu sự ngượng ngùng của mình bằng câu nói :

– Người ta chỉ nói vậy thôi chứ thật ra Chu Uyển Thanh chỉ là một nữ nhân bình thường như bao nữ nhân khác, không đáng nhận câu nói đó của Lục công tử.

Lục Y Phụng lắc đầu.

– Không, không… nếu tại hạ chỉ nghe thôi cũng chưa hẳn đã tin đâu, nhưng khi gặp tiểu thư tại hạ phải tin, tiểu thư là một trang thục nữ mà các đấng mày râu phải tơ tưởng và dán mắt đến, chỉ có điều tại hạ không biết…

Lục Y Phụng bỏ lửng câu nói nhìn sang Chu Uyển Thanh.

Thấy Lục Y Phụng nhìn mình, Chu Uyển Thanh tò mò hỏi :

– Công tử không biết gì?

Lục Y Phụng xòe ngọn trầm phiến lên che ngang miệng khẽ ho một tiếng rồi nói :

– Trong trái tim của tiểu thư có đấng nam tử nào chưa?

– Công tử quan tâm đến điều đó?

– Tại hạ biết sự tò mò của mình sẽ mạo phạm đến tiểu thư, nhưng tò mò một chút chắc cũng không sao.

Lục Y Phụng nói rồi nặn ngay nụ cười mỉm trên miệng mình.

Tiếp nhận nụ cười mỉm của Lục Y Phụng, Chu Uyển Thanh cau mày, nàng nghiêm giọng nói :

– Công tử biết sự tò mò của mình là mạo phạm đến Chu Uyển Thanh sao vẫn cứ hỏi?

– Tiểu thư không giận tại hạ chứ?

– Chu Uyển Thanh và công tử mới biết nhau, chuyện tò mò là của công tử, chẳng ai cấm người khác tò mò về mình, nhất là người xa lạ. Chu Uyển Thanh đâu có quyền gì giận công tử?

– Tiểu thư không giận tại hạ là đủ rồi.

Chu Uyển Thanh nhìn sang Lục Y Phụng :

– Nhưng Chu Uyển Thanh không thích người xa lạ tò mò về mình.

Lục Y Phụng lại mỉm cười từ tốn nói :

– Tại hạ tò mò một chút cũng không được sao?

Buông tiếng thở ra, Chu Uyển Thanh lắc đầu :

– Chu Uyển Thanh đã nói rồi… Chu Uyển Thanh không thích bất cứ ai để tâm đến mình và tò mò tìm hiểu Chu Uyển Thanh. Chu Uyển Thanh có cuộc sống riêng của mình và không muốn ai chen vào.

– Tiểu thư ủ mình trong một cái kén tự tạo ra và sống riêng với những tâm sự thầm kín của mình.

Chu Uyển Thanh chợt nhìn sững Lục Y Phụng.

– Sao công tử biết?

– Nữ nhân thường có cá tính đó. Nhất là khi trang nhi nữ đó đang yêu.

Chân diện Chu Uyển Thanh lại nóng bừng lên trong khi Lục Y Phụng che trầm phiến ngang miệng khẽ ho khan một tiếng.

Chu Uyển Thanh nói :

– Công tử rất am tường về nữ nhi.

Lục Y Phụng mỉm cười.

– Tại hạ rất quan tâm đến nữ nhi.

– Trên thế gian này có rất nhiều trang nhi nữ sắc nước hương trời. Công tử có thể đi tìm những trang hồng nhan tri kỷ của mình nhưng đừng bao giờ nghĩ đến Chu Uyển Thanh, cũng đừng tò mò tìm hiểu Chu Uyển Thanh.

Lục Y Phụng nhướng mày sắc như hai lưỡi kiếm rồi giả lả nói :

– Lời nói này của tiểu thư chẳng khác nào một gáo nước lạnh xối vào mặt tại hạ, tại hạ có đáng nhận một gáo nước lạnh như vậy không?

Chân diện Chu Uyển Thanh nóng bừng hơn, nàng lộ vẻ bối rối rồi miễn cưỡng nói :

– Lời nói của Chu Uyển Thanh có điều gì sơ suất mạo phạm đến công tử, rất mong công tử bỏ qua cho. Chu Uyển Thanh xin cáo từ.

Nàng nói rồi sải bước đi nhanh nhưng Lục Y Phụng đã nắm tay nàng giữ lại.

Chu Uyển Thanh bối rối.

– Lục công tử…

Lục Y Phụng buông tay nàng, xòa chiếc trầm phiến phe phẩy rồi từ tốn nói :

– Tại hạ đâu có trách tiểu thư mà tiểu thư đã vội bỏ đi như vậy. Tiểu thư đã hỏi tại hạ sao lại tò mò về tiểu thư. Tại hạ còn chưa trả lời câu hỏi của tiểu thư mà.

Chu Uyển Thanh ngượng ngùng.

Nàng miễn cưỡng nói :

– Công tử vì tò mò thôi.

Lục Y Phụng lắc đầu.

– Không… tò mò là một lẽ. Nhưng ngoài tò mò ra còn có một lý do khác.

– Lý do gì?

Lục Y Phụng xòe ngọn trầm phiến che ngang miệng khẽ ho một tiếng rồi từ từ nói :

– Tại hạ vì một người bằng hữu của mình.

– Bằng hữu của Lục công tử có liên quan gì đến Chu Uyển Thanh?

Lục Y Phụng nhướng mày rồi nói :

– Có đấy. Bằng hữu của tại hạ rất yêu tiểu thư. Lúc nào trong tâm thức của bằng hữu tại hạ cũng nghĩ đến tiểu thư. Chính vì thế mà tại hạ mới tìm đến Giang Tô để xem trang hồng nhan mà người bằng hữu kia đa tình như thế nào?

Chu Uyển Thanh gượng cười rồi nói :

– Bằng hữu của công tử để mắt đến Chu Uyển Thanh là chuyện của bằng hữu công tử đâu có liên quan gì đến Chu Uyển Thanh?

Lục Y Phụng mỉm cười rồi nói :

– Có đấy chứ. Nếu không có tại hạ đã không tìm gặp tiểu thư đâu.

Chu Uyển Thanh buột miệng hỏi :

– Liên can gì?

– Bằng hữu của tại hạ yêu tiểu thư đúng là chuyện của hắn. Chữ tình trong tâm của bằng hữu tại hạ rất nặng nhưng không biết tiểu thư như thế nào.

– Chu Uyển Thanh đã có người trong mộng rồi. Nếu công tử có gặp lại người bằng hữu kia thì nói với y rằng đừng bao giờ tơ tưởng đến Chu Uyển Thanh. Công tử giúp Chu Uyển Thanh điều đó chứ?

Lục Y Phụng gật đầu.

– Tại hạ giúp được tiểu thư… nhưng có điều này, tại hạ muốn biết Tử nhân kim diện là ai?

Chu Uyển Thanh sa sầm mặt.

– Tử nhân kim diện… công tử muốn nói…

– Thì người đeo mặt nạ dát vàng đã đầu độc Hoàng Quốc Túy thiếu gia trong ngày hoan hỉ của y và tiểu thư. Điều thứ hai, tiểu thư nói đã có ý trung nhân mà vẫn chấp nhận thành hôn với Hoàng Quốc Túy. Những điều đó khiến tại hạ không thể không tò mò một chút về tiểu thư.

Chu Uyển Thanh chau mày nhìn Lục Y Phụng.

– Công tử có nghĩ mình tò mò quá nhiều không?

– Có lẽ như vậy thật. Nhưng ít ra tại hạ cũng muốn biết chút gì đó để nói lại với bằng hữu tại hạ chứ?

Lục Y Phụng mỉm cười.

– Có biết thì mới nói, không biết thì lấy cái gì để nói. Tiểu thư cũng nên hiểu một chút cho tại hạ.

Lục Y Phụng vừa nói vừa nhìn vào mắt Chu Uyển Thanh. Tiếp nhận ánh mắt của Lục Y Phụng, Chu Uyển Thanh không khỏi bối rối. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói :

– Tử nhân kim diện đã giúp Chu Uyển Thanh không trở thành kẻ bội tình, bạc nghĩa và cũng không trở thành bất hiếu tử. Nếu Chu Uyển Thanh không nhận lời của Hoàng thiếu gia, Hoàng nghiêm tuần phủ đâu có để yên cho gia phụ.

Lục Y Phụng cau mày.

– Nếu như không có Tử nhân kim diện thì Chu Uyển Thanh tiểu thư sẽ trở thành người bội tình bội nghĩa với người mình thương?

Chu Uyển Thanh buông tiếng thở dài rồi nói :

– Nếu không có kim diện tử nhân, Chu Uyển Thanh…

Nàng bỏ dở câu nói giữa chừng nhìn Lục Y Phụng.

Lục Y Phụng khích lệ nàng.

Chu Uyển Thanh lắc đầu rồi nói :

– Có lẽ Chu Uyển Thanh đã chết rồi, thà tìm cái chết để giữ trọn chữ tình của Chu Uyển Thanh còn hơn trở thành người bội nghĩa vong tình.

– Tình yêu của tiểu thư thật là sâu nặng. Trang nam tử nào được tiểu thư yêu đúng là có phúc có phần.

Sắc diện Chu Uyển Thanh đỏ ửng.

Lục Y Phụng nhìn Chu Uyển Thanh nghiêm giọng hỏi :

– Tử nhân kim diện sao giúp tiểu thư, chẳng lẽ y là người tình của tiểu thư?

Chu Uyển Thanh lắc đầu.

– Tử nhân kim diện không là gì của Chu Uyển Thanh cả. Sao công tử quan tâm đến Tử nhân kim diện?

– Bởi vì Tử nhân kim diện đã từng có ý lấy mạng của bằng hữu tại hạ.

Lục Y Phụng mỉm cười.

– Chính vì lẽ đó mà tại hạ nghĩ Tử nhân kim diện chính là ý lang quân của tiểu thư.

Chu Uyển Thanh lắc đầu.

– Tử nhân kim diện sao lại có thể là ý lang quân của Chu Uyển Thanh được. Nàng cũng là nữ nhân như Chu Uyển Thanh mà.

Lục Y Phụng ngạc nhiên trố mắt nhìn Chu Uyển Thanh.

– Nữ nhân?

Chu Uyển Thanh gật đầu.

Lục Y Phụng xòe ngọn trầm phiến ho khan mấy tiếng.

– Lạ thật, tiểu thư hẳn biết rõ về Tử nhân kim diện.

Chu Uyển Thanh lắc đầu.

– Cho đến bây giờ Chu Uyển Thanh cũng không biết chân diện của Tử nhân kim diện.

– Sao có chuyện đó? Chẳng lẽ tiểu thư và Tử nhân kim diện chưa từng quen biết nhau, thế mà Tử nhân kim diện lại ra tay giúp tiểu thư?

– Sự thật là như vậy.

– Không biết nhau mà lại giúp nhau, khó mà tin.

– Tin hay không là chuyện của công tử, Chu Uyển Thanh chỉ nói ra sự thật thôi. Còn Tử nhân kim diện vì sao muốn giết bằng hữu của công tử, hẳn là giữa hai người có hận thù.

Lục Y Phụng lắc đầu.

– Không thể như vậy được. Nếu Tử nhân kim diện có thù có oán với bằng hữu của tại hạ thì không bao giờ ra tay giúp tiểu thư đâu.

– Nghe công tử luôn miệng nhắc tới bằng hữu của công tử. Không biết vị bằng hữu của công tử là ai vậy?

Lục Y Phụng mỉm cười nhìn nàng.

– Tại hạ nói ra chắc tiểu thư sẽ rất ngạc nhiên.

Chu Uyển Thanh chưa từng biết bằng hữu của công tử thì làm gì ngạc nhiên chứ?

– Nói thế thôi chứ tiểu thư rất rõ bằng hữu của tại hạ.

– Vậy bằng hữu của công tử là ai?

Lục Y Phụng xòe quạt phe phẩy vừa nhìn vào mắt Chu Uyển Thanh. Nàng đổi giọng thật trang trọng :

– Bằng hữu của tại hạ từng là gia sư nổi tiếng ở Giang Tô mà người nào cũng ngưỡng mộ.

Lục Y Phụng ngưng lời nhìn Chu Uyển Thanh.

Chu Uyển Thanh lộ vẻ tò mò. Nàng hỏi Lục Y Phụng :

– Công tử có thể cho Chu Uyển Thanh biết tục danh của người đó không?

Lục Y Phụng che ngọn trầm phiến ngang miệng cười khẩy một tiếng rồi nói :

– Đến lượt tiểu thư tò mò rồi.

Chân diện Chu Uyển Thanh nóng bừng khi nghe câu này.

Lục Y Phụng nhận ra ngay vẻ ngượng ngùng của nàng sau câu hỏi của mình, liền giả lả nói :

– Khi người ta tò mò thì khó cưỡng lại được, tại hạ nói đúng chứ?

– Nếu công tử không nói, Chu Uyển Thanh cũng không ép, Chu Uyển Thanh chỉ tò mò bởi vì nghe công tử nói vị bằng hữu của công tử đã từng là một gia sư nổi tiếng ở Giang Tô này. Tại Giang Tô này, Chu Uyển Thanh chỉ biết một gia sư nổi tiếng thôi.

– Đường Thẩm huynh.

Chu Uyển Thanh mở to mắt hết cỡ nhìn Lục Y Phụng. Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói :

– Đường Thẩm huynh là bằng hữu của công tử?

Lục Y Phụng gật đầu.

– Không sai… Đường Thẩm huynh là bằng hữu tại hạ. Chính vì lẽ đó mà tại hạ mới tìm đến Giang Tô để tìm hiểu về tiểu thư.

Chu Uyển Thanh nhìn chằm chằm Lục Y Phụng.

Thấy nàng nhìn mình như vậy, Lục Y Phụng mỉm cười hỏi :

– Tiểu thư không tin ư?

– Ơ… Đường Thẩm huynh đang ở đâu?

– Tiểu thư muốn gặp huynh ấy?

Chu Uyển Thanh gật đầu khi Lục Y Phụng vừa thốt dứt lời. Lục Y Phụng che ngọn trầm phiến ngang miệng khẽ ho khan. Gấp ngọn trầm phiến lại, Lục Y Phụng nói :

– Tại hạ ngỡ đâu huynh ấy đang có mặt ở Giang Tô.

– Đường Thẩm huynh đang có mặt ở Giang Tô ư? Thế sao Chu Uyển Thanh lại không biết?

– Có lẽ Đường Thẩm huynh không muốn xuất đầu lộ diện.

– Công tử có gì giấu giếm Chu Uyển Thanh không?

Lục Y Phụng khoát tay :

– Không… tại hạ không giấu giếm nàng điều gì đâu, đã không giấu giếm mà còn thắc mắc.

– Công tử thắc mắc gì?

– Tử nhân kim diện tại sao vừa muốn đả thương Đường Thẩm huynh lại vừa giúp tiểu thư trọn tình với huynh ấy. Hành động của Tử nhân kim diện có mâu thuẫn không? Tại hạ nghĩ Tử nhân kim diện là ý trung nhân của tiểu thư nên mới muốn đả thương Đường Thẩm huynh.

– Chu Uyển Thanh không biết nội tình của sự việc này. Nhưng nếu có cơ hội gặp lại Tử nhân kim diện, Chu Uyển Thanh sẽ hỏi cô ta. Chu Uyển Thanh không muốn bất cứ ai đả thương huynh ấy.

Nàng nhìn Lục Y Phụng.

– Công tử… hãy cho Chu Uyển Thanh biết Đường Thẩm huynh đang ở đâu. Chu Uyển Thanh sẽ tìm đến huynh ấy.

Lục Y Phụng nheo mày nhìn Chu Uyển Thanh.

– Chu Uyển Thanh tiểu thư, tại hạ thú thật điều này cho tiểu thư biết, tại hạ chỉ nghi ngờ Đường Thẩm huynh đến Giang Tô thôi chứ không biết huynh ấy đang ở đâu.

– Công tử là bằng hữu của huynh ấy mà không biết huynh ấy đang ở đâu ư?

Lục Y Phụng gật đầu.

– Thật sự như vậy đó, nếu biết Đường Thẩm huynh đang ở đâu tại hạ sẽ dẫn tiểu thư đến đó ngay.

Vẻ thất vọng lộ ra mặt Chu Uyển Thanh. Lục Y Phụng mỉm cười.

– Tiểu thư yêu Đường Thẩm huynh lắm à?

Sắc diện nàng đỏ hẳn lên. Nàng im lặng không đáp lời Lục Y Phụng.

Lục Y Phụng nói :

– Tại hạ và tiểu thư sẽ đi tìm Đường Thẩm huynh.

Chu Uyển Thanh buông tiếng thở dài rồi nói :

– Làm sao biết Đường Thẩm huynh ở đâu mà tìm.

Lục Y Phụng cười rồi từ tốn nói :

– Chỉ cần có tâm tiểu thư sẽ tìm được Đường Thẩm huynh thôi mà khi người ta có tâm sẽ luôn hướng về nhau và sẽ tìm đến nhau. Thế mới có câu “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.

Lục Y Phụng xòe ngọn trầm phiến quạt nhẹ một cái rồi nhìn Chu Uyển Thanh.

– Giang Tô không lớn lắm, cũng dễ tìm ra Đường Thẩm huynh, nếu huynh ấy đang có mặt ở đây.

– Lục công tử cũng quan tâm đến Đường Thẩm huynh?

– Tại hạ và huynh ấy là tri nhân.

Chu Uyển Thanh ngượng giọng, nàng ôn nhu nói :

– Đường Thẩm huynh có được bằng hữu như huynh hiếm có trên đời.

Lục Y Phụng nhìn nàng điểm nụ cười mỉm.

Lục Y Phụng giả lả nói :

– Chúng ta cùng đi tìm Đường Thẩm huynh chứ?

Chu Uyển Thanh nhìn Lục Y Phụng, nàng khẽ gật đầu.

Hai người chậm rãi rảo bước đi. Lục Y Phụng vừa đi vừa nhịp trầm phiến trên tay vừa hỏi Chu Uyển Thanh :

– Ở Đường Thẩm huynh có gì mà tiểu thư yêu huynh ấy?

Chân diện Chu Uyển Thanh nóng bừng, vẻ thẹn thùng hiện rõ trên gương mặt nàng.

– Chu Uyển Thanh chỉ biết huynh ấy là người tốt.

– Sao tiểu thư biết Đường Thẩm huynh là người tốt.

– Nữ nhân có trực giác của mình.

Lục Y Phụng mỉm cười, giả lả hỏi Chu Uyển Thanh :

– Nếu Đường Thẩm huynh không là người tốt?

Chu Uyển Thanh lắc đầu.

– Chu Uyển Thanh không tin điều đó.

Lục Y Phụng xòe quạt, phe phẩy rồi nói :

– Khi nữ nhân đã yêu thì trở nên mù quáng đó. Tiểu thư hẳn biết điều này.

– Chu Uyển Thanh tin Đường Thẩm huynh. Cho dù huynh ấy có là người xấu thì Chu Uyển Thanh cũng đã yêu huynh ấy rồi.

– Tình yêu của nhi nữ thật là mênh mông và sâu nặng.

– Lục công tử hiểu rõ về nữ nhân như vật chắc hiểu tâm trạng của Chu Uyển Thanh.

Lục Y Phụng nhìn sang nàng khẽ buông tiếng thở dài rồi xòe ngọn trầm phiến che ngang miệng ho khan vài tiếng. Nàng gấp ngọn trầm phiến lại từ tốn nói :

– Đường Thẩm huynh may mắn mới có được tình yêu của Chu Uyển Thanh tiểu thư.

Lục Y Phụng thốt ra câu nói đó với chất giọng u hoài.

Lục Y Phụng mỉm cười nhìn Chu Uyển Thanh.

– Tiểu thư và Đường Thẩm huynh đúng là đôi uyên ương trai tài gái sắc. Nếu sau này hai người trở thành phu thê…

Nàng bỏ lửng câu nói, xòe chiếc trầm phiến che ngang miệng rồi lại ho khan vài tiếng. Ho dứt, Lục Y Phụng nói tiếp :

– Đường Thẩm huynh và tiểu thư sẽ là đôi hiền khang lệ hiếm có trên thế gian này.

Lục Y Phụng ôm quyền hướng lên cao rồi trang trọng nói :

– Tại hạ cầu chúc cho huynh ấy và tiểu thư được như vậy.

Nghe câu nói đó của Lục Y Phụng, Chu Uyển Thanh không biểu lộ sự hoan hỉ mà ngược lại còn buông tiếng thở ra.

Nghe tiếng thở ra của Chu Uyển Thanh, Lục Y Phụng nhìn sang Chu Uyển Thanh.

– Tại hạ nói không đúng ư?

Chu Uyển Thanh gượng cười, nàng ôn nhu nói :

– Tình là của Chu Uyển Thanh, còn Đường Thẩm huynh chưa bao giờ nói với Chu Uyển Thanh huynh ấy yêu Chu Uyển Thanh.

Lục Y Phụng cau mày.

– Huynh ấy chưa bao giờ nói với tiểu thư hay sao?

Chu Uyển Thanh gật đầu.

– Chưa bao giờ. Có thể trong tâm tư của huynh ấy không hề có hình bóng của Chu Uyển Thanh.

– Sao tiểu thư lại nói như vậy. Tại hạ nghĩ khác, lúc nào Đường Thẩm huynh cũng nhớ đến tiểu thư.

Lục Y Phụng gượng cười.

– Một trang thục nữ như Chu Uyển Thanh thì nam tử hán nào mà không tơ tưởng đến chứ.

– Đó là ý của công tử. Đường Thẩm huynh chưa từng thổ lộ điều gì với Chu Uyển Thanh.

– Tiểu thư phải thổ lộ tình yên của mình với huynh ấy.

Nói vừa dứt câu, Lục Y Phụng lại xòe quạt che ngang miệng ho khan.

Chu Uyển Thanh đỏ mặt.

– Nhi nữ đâu thể làm như công tử nói.

– Tại hạ sẽ giúp cho tiểu thư.

– Công tử giúp Chu Uyển Thanh?

Lục Y Phụng gật đầu.

Chu Uyển Thanh hỏi :

– Sao công tử tốt với Chu Uyển Thanh?

– Bởi tại hạ nhận ra tiểu thư cũng là người tốt và rất xứng với Đường Thẩm huynh. Hai người kết hợp với nhau thì xứng quá rồi.

Nghe Lục Y Phụng thốt câu này, chân diện Chu Uyển Thanh lộ ra vẻ thẹn thùng e lệ.

Chu Uyển Thanh ngập ngừng nói :

– Nếu gặp được huynh ấy…

Lục Y Phụng cướp lời :

– Tại hạ sẽ nói giùm tiểu thư. Huynh ấy hẳn cũng chỉ muốn nghe tiểu thư thốt ra những lời nói này.

Lục Y Phụng nói dứt câu thì Chu Uyển Thanh chỉ về phía trước.

– Công tử xem ai đến kìa.

Sáu người với khinh công tuyệt đỉnh hướng về phía hai người họ. Thấy sáu người đó thi triển khinh công thượng thặng, Lục Y Phụng cau mày, trực giác báo cho nàng biết sự biến sẽ xảy ra.

Lục Y Phụng nhìn Chu Uyển Thanh.

– Họ không phải là gia nhân của tiểu thư chứ?

– Không phải.

Lời còn đọng trên cửa miệng Chu Uyển Thanh thì sáu người kia đã lướt tới trước mặt hai người họ. Cả sáu gã hắc y nhân đều che mặt. Họ đứng thành hàng ngang trước Lục Y Phụng và Chu Uyển Thanh.

Lục Y Phụng cau mày, nàng gắt giọng hỏi :

– Giữa ban ngày ban mặt mà các ngươi che mặt lại có hành vi chặn đường tại hạ và Chu Uyển Thanh tiểu thư, tất là người xấu rồi, các ngươi muốn gì đây?

Một gã hắc y trang trọng nói :

– Lục công tử hãy đứng qua một bên… chúng tôi chủ muốn đưa Chu Uyển Thanh tiểu thư đi mà thôi.

Chu Uyển Thanh buột miệng hỏi :

– Các ngươi muốn đưa Chu Uyển Thanh đi đâu?

Nàng nói rồi nhìn sang Lục Y Phụng.

Lục Y Phụng xòe chiếc trầm phiến trừng mắt nhìn sáu gã Hắc y nhân đanh giọng nói :

– Có bổn công tử ở đây thì không ai được đưa Chu Uyển Thanh tiểu thư đi đâu cả.

Hừ nhạt một tiếng, Lục Y Phụng gắt giọng nói tiếp :

– Các người mau tránh đường cho bổn công tử và Chu Uyển Thanh tiểu thư. Nếu không đừng trách bổn công tử.

Gã Hắc y lực lưỡng có đôi mắt cú vọ sáng ngời ôm quyền :

– Chư huynh đệ chúng tôi thất lễ với Lục công tử.

Lục Y Phụng nhướng cao đôi chân mày sắc sảo, gằn giọng :

– Các người muốn kháng lại bổn công tử à?

Nói vừa dứt lời Lục Y Phụng xòe quạt rồi lia mạnh đến trước. Ngọn Thiết phi phiến quay vùn vụt cắt một đường vòng cung lướt qua trước mặt sáu gã Hắc y nhân.

Sáu gã Hắc y nhân đồng loạt thối lui một bộ trong khi chiếc quạt quay lại tay Lục Y Phụng, bắt lại ngọn trầm phiến, Lục Y Phụng đanh giọng nói :

– Bổn công tử cảnh cáo các ngươi trước đó, đừng buộc bổn công tử phải động thủ.

Gã Hắc y nhân nhìn Lục Y Phụng.

– Đây là lịnh… tại hạ buộc phải thất lễ với Lục công tử.

Y nói rồi ra dấu cho năm gã kia. Năm gã đó được lịnh của gã toán trưởng đồng loạt xông thẳng đến Lục Y Phụng.

Còn gã toán trưởng thì chờ cơ hội để khống chế Chu Uyển Thanh.

Thấy sáu gã Hắc y nhân chia làm hai nhóm, Lục Y Phụng không khỏi bối rối và lúng túng, nàng đanh giọng quát :

– Các ngươi dám…

Mặc nhiên với lời nói của Lục Y Phụng, năm gã Hắc y nhân lắc vai lướt thẳng đến nàng. Cả năm gã đều dựng chưởng kình tập kích Lục Y Phụng. Năm đạo chưởng cắt ra buộc Lục Y Phụng dù muốn hay không cũng phải chống trả bởi không có sự lựa chọn nào khác.

Lục Y Phụng dựng ngọn ngọc thủ đón thẳng lấy năm đạo kình của những gã Hắc y sứ.

– Ầm…

Nàng trượt về phía sau bốn bộ liền. Mặc dù không bị nội thương nhưng Lục Y Phụng vẫn cảm nhận huyết lưu mình nhộn nhạo.

Nàng cũng nhận ra vừa rồi năm gã Hắc y sứ không dụng hết công lực để tập kích nàng, nếu không nàng đã bị nội thương khó mà đứng vững.

Năm gã Hắc y sứ vừa buộc Lục Y Phụng thối lui liền bốn trượng vừa tạo thành một hàng rào phân cách nàng với Chu Uyển Thanh.

Gã toán trưởng ôm quyền nói :

– Thất lễ với Lục công tử.

Lục Y Phụng lộ vẻ khẩn trương, nàng đanh giọng nói :

– Các ngươi bắt Chu Uyển Thanh để làm gì?

Gã toán trưởng thản nhiên đáp lời Lục Y Phụng :

– Không liên quan gì đến Lục công tử.

Nghe gã thốt ra câu này, Lục Y Phụng vừa thẹn vừa tức. Nàng thét lên :

– Bổn công tử không để cho các ngươi dễ dàng hành sự đâu.

Vừa thét, Lục Y Phụng vừa điểm mũi giày lướt thẳng đến năm gã hắc y sứ, chiếc trầm phiến trên tay Lục Y Phụng gập lại và nàng tung ra những thế điểm liên hoàn tập kích những gã hắc y sứ đó. Mặc dù Lục Y Phụng đã dùng hết võ học mà mình có được nhưng những thế điểm của nàng không sao chạm được vào yếu huyệt những gã hắc y sứ. Đã không đắc được chiêu công, Lục Y Phụng còn bị những gã hắc y đó ngăn lại không cho tiếp cận Chu Uyển Thanh. Rõ ràng võ công của những gã hắc y sứ người nào cũng cao thâm hơn Lục Y Phụng.

Gã toán trưởng cười khẩy rồi nói :

– Lục công tử đừng tốn công vô ích.

Y vừa nói vừa bước về phía Chu Uyển Thanh, thấy gã toán trưởng bước về phía Chu Uyển Thanh, nàng càng khẩn trương hơn, nàng dồn tất cả nội lực vào ngọn thiết phiến công ra năm chiêu hướng về năm gã hắc y sứ. Cả năm gã hắc y sứ đều dựng hữu chưởng đỡ thẳng lấy ngọn trầm phiến.

– Chát… chat… chat… chat… chat…

Cả năm gã vẫn trụ thân một chỗ chẳng có chút hề hấn gì. Lục Y Phụng vừa rút trầm phiến về thì năm gã hắc y sứ đồng loạt phát động chưởng tập kích nàng.

Lục Y Phụng cắn răng vào nhau dựng ngọc chưởng đón thẳng đỡ thẳng.

– Ầm…

Nàng trượt dài trên mặt đất rồi ngã sóng soài.

Gã toán trưởng cười khẩy bước đến bên Chu Uyển Thanh, y giả lả nói :

– Mời tiểu thư đi với tại hạ.

Chu Uyển Thanh lắc đầu.

– Chu Uyển Thanh không đi đâu cả… Chu Uyển Thanh không biết tôn giá là ai sao lại đi cùng với tôn giá?

– Tại hạ có lịnh đưa tiểu thư đi, Chu Uyển Thanh tiểu thư không đi cũng không được.

Gã vừa nói vừa toan vươn trảo chộp lấy ngọc thủ của Chu Uyển Thanh, nhưng nàng đã thối bộ về sau. Chu Uyển Thanh vừa thối bộ vừa lắc đầu.

– Tôn giá không được làm càn.

– Tiểu thư đừng phản kháng lại.

Gã toán trưởng vừa nói dứt câu thì ngọn trầm phiến của Lục Y Phụng tợ ngọn ma hoàn cắt đến lưng gã. Gã toán trưởng không nhìn lại mà chỉ vung tay ra sau lưng.

Hai đạo chỉ bắn ra điểm thẳng vào ngọn trầm phiến của Lục Y Phụng.

– Chát… chát…

Ngọn trầm phiến rơi xuống đất.

Gã toán trưởng nhìn lại Lục Y Phụng. Đôi mắt cú vọ của gã ánh lên cái nhìn hung tợn, y gắt giọng nói :

– Lục tiểu thư… nếu tiểu thư kháng lại lịnh của Môn chủ, tại hạ không khách sáo với tiểu thư nữa đâu.

Nghe gã thốt ra những câu này Chu Uyển Thanh sững sờ nhìn Lục Y Phụng. Nàng nghĩ thầm: “Lục công tử là nữ nhân giả nam trang sao?”.

Ý niệm đó còn đọng trong đầu nàng thì gã toán trưởng đã bước tới, y vươn trảo chộp lấy tay Chu Uyển Thanh.

– Đi theo tại hạ.

Chu Uyển Thanh lắc đầu.

– Chu Uyển Thanh không đi đâu cả.

Nàng vừa nói vừa ghì người lại.

Gã toán trưởng chau mày cách không điểm chỉ vào tịnh huyệt của nàng. Chu Uyển Thanh khuỵu gối ngã sóng soài xuống đất.

Lục Y Phụng nghiến răng, điểm mạnh mũi giày thi triển khinh công lướt vụt qua đầu năm gã kia. Nàng vừa lướt qua đầu chúng vừa vỗ ra hai đạo Phách Không chưởng hướng thẳng đến gã toán trưởng.

Gã toán trưởng nhạt nhẽo nói :

– Đã vậy tại hạ đành thất lễ.

Y vừa nói vừa dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng vào ngọc chưởng của Lục Y Phụng.

“Ầm”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.