Đường Thẩm chậm rãi thả bước tiến về phía tòa đại đường kim điện môn. Khi chàng dừng bước trước cửa tòa đại đường thì từ bên trong hai hàng cao thủ vận võ phục bó chẽn, mặt đeo kim diện ào ào lướt ra. Họ đứng thành hai hàng dọc kéo dài từ cửa đại đường đến tận Đường Thẩm. Lia mắt nhìn qua hai hàng cao thủ Kim Diện môn, Đường Thẩm mới chắp tay sau lưng thả bước chậm rãi tiến vào trong.
Đổng Kiều Thiếu ngồi trên chiếc ngai sơn son thếp vàng, phía sau là bức hoành phi thêu vầng nhật quang rực rỡ. Lão nhìn xuống Đường Thẩm bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Đường Thẩm dừng bước nhìn lên Đổng Kiều Thiếu. Chàng ôm quyền thủ lễ :
– Đường Thẩm đã quay lại Trung Nguyên.
– Bổn Môn chủ những tưởng đâu ngươi chẳng còn quay lại Trung Nguyên được nữa chứ?
– Đường Thẩm quay lại Trung Nguyên bởi vì tại hạ là người được lựa chọn.
Đổng Kiều Thiếu vuốt cằm.
– Ngươi là người được lựa chọn. Ngươi lựa chọn gì nào?
Đường Thẩm nhìn thẳng vào mắt Đổng Kiều Thiếu.
– Đường Thẩm là người được lựa chọn tiêu hủy Tử Vong kỳ. Tôn giá hãy cho Đường Thẩm biết Tử Vong kỳ là ai?
Chàng vừa nói dứt câu thì Đổng Kiều Thiếu phá lên cười, tiếng cười của lão nghe thật ngạo nghễ và kiêu hùng. Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Đổng Kiều Thiếu nghiêm giọng nói :
– Đường Thẩm… Ngươi nói ngươi là người được lựa chọn để tiêu hủy Tử Vong kỳ ư?
Vừa thốt ra lời đó, Đường Thẩm vừa quan sát chân diện của Đổng Kiều Thiếu. Chân diện của Môn chủ Kim Diện môn chẳng có chút thay đổi nào, vẫn giữ nét dửng dưng và kiêu hãnh.
Y vuốt râu rồi nói :
– Đường Thẩm… nếu ngươi tự cho mình có thiên chức đó thì trước hết hãy bước qua xác của Môn chủ.
– Môn chủ là chủ nhân Tử Vong kỳ.
– Bổn Môn chủ có phải là chủ nhân Tử Vong kỳ hay không thì trước tiên ngươi hãy thể hiện bản lĩnh của mình trước đã.
– Nếu tôn giá cho đó là một yêu cầu.
– Bổn Môn chủ cũng muốn biết ngươi đã thay đổi như thế nào sau khi đến Tử Vong đảo và quay lại Thừa Lĩnh Thiên để tiêu hủy Tử Vong kỳ.
Đổng Kiều Thiếu vừa nói vừa đứng lên.
Lão chắp tay sau lưng thả bước chậm rãi xuống những bậc tam cấp và dừng chân trước mặt chàng.
– Ngươi có đủ bản lĩnh chứ?
– Nếu Đường Thẩm cảm thấy mình không có đủ bản lĩnh thì đã không tìm đến đây.
– Rất khí khái.
– Tôn giá xuất thủ đi.
– Ta đâu e ngại điều đó.
Nói dứt lời Đổng Kiều Thiếu giang rộng hai tay, y vào cuộc với thế đứng như một cánh chim đại bàng xòe cánh.
Đường Thẩm đâu dám xem thường Môn chủ Kim Diện môn. Chàng nghiêm mặt vận hóa công phu. Một bức tường ảo khí phát triển bao bọc lấy thể pháp chàng.
Đôi song thủ của Đổng Kiều Thiếu xuất hiện hai quả cầu khí huyền ảo.
Lão nhạt nhẽo nói :
– Ngươi chuẩn bị rồi chứ?
– Mời Môn chủ.
Chàng vừa nói dứt câu thì Đổng Kiều Thiếu đẩy hai quả cầu khí trên song thủ hướng vào Đường Thẩm. Hai quả cầu tụ khí chạm vào quả bóng hộ thể của Đường Thẩm phát nổ dữ dội.
“Ầm…”
Dư kình phát tác ra bốn phương đẩy bọn Kim diện nhân lảo đảo. Cả tòa đại điện rung chuyển cùng với những âm thanh răng rắc.
Đổng Kiều Thiếu vẫn đứng một chỗ nhưng đôi cước pháp của y lún sâu xuống sàn gạch, sàn gạch rạn nứt dấu chân chim. Phía đối diện Đường Thẩm vẫn đứng y chỗ cũ, quả bóng khí hộ thể chàng càng lung linh kỳ ảo hơn.
Hiện tượng đặc biệt đó khiến Đổng Kiều Thiếu vô cùng kinh ngạc. Lão buột miệng thốt :
– Y…
– Đến lượt thảo sinh trả lễ cho tôn giá.
Đường Thẩm vừa nói vừa tạo ra hai đạo khí xoay tròn như hai chiếc ma hoàn lướt thẳng đến Kim Diện môn chủ Đổng Kiều Thiếu.
Đổng Kiều Thiếu không thể né tránh mà dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng vào hai chiếc ma hoàn bằng khí kình đó.
“Ầm… ầm…”
Họ Đổng thối lại hai bộ sau hai tiếng sấm chưởng dữ dội. Lão chưa kịp đề khí thì lại có hai chiếc ma hoàn tụ khí lướt đến. Không còn sự lựa chọn nào khác hơn, Kim Diện môn chủ phải dựng chưởng chống trả.
Lại thêm hai tiếng sấm động nổ ra. Liền sau hai tiếng sấm động đó, Đổng Kiều Thiếu thối lại bộ.
Lão vừa trụ thân thì lại thấy hai chiếc ma hoàn to hơn, lớn hơn quay tròn trong không gian lướt đến lão. Lần này thì Đổng Kiều Thiếu quả là mất tự chủ bởi nhận thức rõ uy lực của hai chiếc ma hoàn tạo ra bằng khí công của Đường Thẩm. Mặc dù nhận biết điều đó nhưng lão lại lúng ta lúng túng, kim điện Môn chủ gần như rời vào thế gọng kềm do Đường Thẩm tạo ra mà tiến cũng không được thối cũng không xong. Tình thế của lão như cá bị giăng vào lưới, chim bị mắc bẫy, chỉ còn biết chờ đợi thảm cảnh đến với mình.
Khoảnh khắc sau cùng trước khi Kim Diện môn chủ Đổng Kiều Thiếu có thể mất mạng bởi tuyệt đỉnh công phu của Đường Thẩm thì bất ngờ có hai chiếc ma hoàn tụ khí lướt vụt ngang nện vào đôi ma hoàn tụ khí của chàng.
“Ầm… ầm…”
Dư kình của bốn chiếc ma hoàn tạo ra đẩy bạt những gã Kim diện nhân ngã nhào xuống sàn.
Thụng y nhân xuất hiện. Y như từ trong bức hoành phi bước ra qua vòm cửa bí mật.
Đường Thẩm hóa giải thần công hộ thể nhìn thụng y nhân, chiếc mũ trùm đầu cùng vuông lụa đen che phần dưới chỉ chừa hai mắt sáng ngời của thụng y nhân chiếu vào chàng.
Đổng Kiều Thiếu vội ôm quyền :
– Chủ nhân.
Thụng y nhân cất giọng the thé :
– Tránh ra đi.
Môn chủ Kim Diện môn tuân lệnh lùi về sau.
Thụng y nhân đứng trên khán đài Kim Diện môn chắp tay sau lưng nhìn Đường Thẩm. Đôi tinh nhãn của y tợ như hai luồng sắc quang chực xuyên thủng hai con ngươi của chàng.
Y bất ngờ ngửa mặt lên cười the thé. Tiếng cười của thụng y nhân khiến Đường Thẩm chau mày. Chàng không khỏi bất nhẫn trước giọng cười ma quái này.
Cắt ngang tràng tiếu ngạo, thụng y nhân nói :
– Đường Thẩm công tử đã từng là người của Kim Diện môn, tức từng là sứ giả Tử Vong kỳ. Sao lại muốn tiêu hủy Tử Vong kỳ. Hành động đó có phải là hành động phản môn không?
– Rất may tại hạ chưa đeo chiếc mặt nạ vô tâm kia vào mặt mình. Còn bây giờ tại hạ không phải là người của Kim Diện môn nữa. Tại hạ là người được lựa chọn để tiêu hủy Tử Vong kỳ. Tôn giá là chủ nhân Tử Vong kỳ?
– Chủ nhân Tử Vong kỳ… không ai biết chủ nhân Tử Vong kỳ là ai? Nhưng không ai kháng được Tử Vong kỳ. Nếu như Đường Thẩm bước được qua xác của ta. Huỳnh y kim diện nhân hy vọng công tử mới có thể biết được chủ nhân Tử Vong kỳ đó.
– Đổng môn chủ cũng đã nói vậy với tại hạ. Lời nói của Đổng môn chủ hẳn tôn giá nghe được.
– Môn chủ Kim Diện môn không thể biết chủ nhân Tử Vong kỳ đâu.
– Vậy tôn giá biết?
– Đúng… bổn nhân có thể biết, nhưng chỉ sợ Đường công tử không hội đủ bản lĩnh để buộc bổn nhân phải nói ra bí mật đó.
– Chỉ cần Đường Thẩm thắng tôn giá thì tôn giá sẽ nói chứ?
– Nhưng nếu Đường Thẩm công tử thua thì sao nào?
– Tôn giá muốn tại hạ làm gì? Sẽ trở thành Tử Vong Sứ à?
– Đường Thẩm đã từng là Hắc Y Sứ của Kim Diện môn rồi, đâu cần phải buộc Đường Thẩm đảm đương trọng trách mà công tử đã từng từ chối nó Đường Thẩm nghiêm giọng :
– Vậy tôn giá sẽ buộc Đường Thẩm làm gì nào?
– Tìm Kim Đồ của Bạch Vân trang. Sao… đồng ý với bổn nhân chứ?
Đường Thẩm ôm quyền :
– Phát ngôn như phá thạch.
– Được, phát ngôn cửu đỉnh.
Thụng y nhân vừa nói vừa ra dấu cho tất cả bọn cao thủ Kim Diện môn và Đổng Kiều Thiếu rời khỏi đại điện Kim Diện môn.
Khi tất cả lui hẳn ra ngoài rồi thụng y nhân mới lắc vai. Đôi cước pháp của y chẳng hề dịch chuyển nhưng thân ảnh lại phiêu bồng là đà lướt xuống rồi dừng lại trước mặt chàng.
Thụng y nhân nhìn vào mắt chàng, nghiêm giọng nói :
– Để bổn nhân xem Lục Đại Thiên đã truyền thụ cho công tử những gì?
Đường Thẩm cau mày :
– Tôn giá cũng biết Sát Thần Lục Đại Thiên?
– Bổn nhân biết rành hơn công tử. Nào… xuất thủ đi.
Đường Thẩm dồn khí vào Đan Điền tạo ngay ra một quả cầu hộ thể bao bọc châu thân mình.
Phía đối diện, thụng y nhân cũng đề khí bao bọc ra quả cầu khí chẳng khác gì chàng.
Sự giống nhau của võ công khiến chàng phải lỏ mắt nhìn, Đường Thẩm nghĩ thầm: “Chẳng lẽ Lục Đại Thiên Sát Thần cũng truyền thụ võ công tối thượng của lão cho con người này?”.
Chàng vừa nghĩ vừa quan sát màn khí công hộ thể của đối phương.
Thụng y nhân khẽ điểm mũi giày. Thân ảnh của y từ từ bay lên cao. Đường Thẩm cũng nhấc mình lên cao ngang với đối thủ.
Thụng y nhân giả lả nói :
– Khá lắm… không ngờ chỉ trong thời gian ngắn chưa bao lâu mà Đường Thẩm công tử lại tiếp nhận được võ học cao siêu của Sát Thần Lục Đại Thiên. Đúng là công tử có chân mạng học võ.
– Đa tạ lời khen của tôn giá.
– Công tử có học được võ công của Lục Đại Thiên cũng chưa hẳn là đối thủ của ta.
Nói dứt lời thụng y nhân phát ra hai chiếc đạo khí vàng rực xoay tròn công đến Đường Thẩm. Chàng cũng phát động hai chiếc đĩa khí chẳng khác gì đối thủ, đón thẳng, đỡ thẳng.
“Ầm… Ầm…”
Sấm động vang ra dữ dội khi hai chiếc đĩa khí chạm vào nhau. Cả tòa đại đường phát ra những âm thanh răng rắc, ngỡ đâu nó sẽ sập xuống. Lại thêm bốn chiếc đĩa khí nữa chạm thẳng vào nhau.
“Ầm… ầm…”
Hai đối thủ không ngừng thi triển những chiếc đĩa khí vàng rực công vào nhau, nhưng chẳng bên nào chiếm được thế thượng phong. Một cuộc đấu cân tài cân sức, bên tám lạng, người nửa cân. Trong cuộc đấu người ngạc nhiên không phải là Đường Thẩm mà là thụng y nhân. Y hoàn toàn bất ngờ với sự cân tài cân sức này.
Thụng y nhân rống lên một tiếng thật lớn, rồi lao thẳng đến Đường Thẩm. Chàng cũng đề khí lướt vụt đến đối phương. Hai quả cầu khí hộ thể hai người va thẳng vào nhau.
“Ầm…”
Cả hai như nhập lại làm một lao vút lên như quả cầu pháo thăng thiên. Nóc đại điện vỡ tung ra. Hai đối thủ tiếp tục bắn vút lên bầu trời. Cả tòa đại điện khổng lồ sụp hẳn xuống thành một đống gạch vụn đổ nát.
Đường Thẩm lẫn thụng y nhân tách ra hai hướng rồi cùng rơi thẳng xuống đất.
Cả hai người cùng té sóng soài trên mặt đất. Đường Thẩm cảm thấy khí huyết mình nhộn nhạo, đầu ù mắt hoa và không cưỡng được phải phun ra một vòi máu.
Phía đối diện thụng y nhân chỏi tay lồm cồm đứng lên và y cũng rùng mình rồi phun ra vòi máu giống hệt như chàng.
Nhìn vào cục trường đủ biết cả Đường Thẩm lẫn thụng y nhân đều bị nội thương khá nghiêm trọng.
Đổng Kiều Thiếu với kinh nghiệm lịch duyệt nhận ra ngay điều đó. Y thét lớn :
– Tất cả xông lên.
Lệnh của Đổng Kiều Thiếu ban ra, bọn kim diện Tử Vong Sứ toan xông vào Đường Thẩm thì thụng y nhân quát lớn :
– Dừng lại…
Mệnh lệnh của y khiến Đổng Kiều Thiếu lẫn bọn kim điện Tử Vong Sứ đều dừng bước đứng thừ ra như bị trời trồng.
Đường Thẩm nhìn thụng y nhân.
Thụng y nhân nói :
– Cuộc đấu hôm nay giữa bổn nhân và công tử xem như cân tài cân sức với nhau. Ta hẹn một lần khác vậy.
– Sự quang minh và khí phách của tôn giá khiến tại hạ phải khâm phục. Được… tại hạ nhận lời tôn giá.
Chàng dùng ống tay áo quệt máu rỉ bên khóe miệng rồi ôm quyền :
– Cáo từ.
Thụng y nhân khẽ gật đầu.
Đường Thẩm quay bước thi triển khinh công rời ngay khỏi cục trường. Thụng y nhân nhìn theo Đường Thẩm cho đến khi nhân dạng chàng mất hẳn.
* * * * *
Vừa vận công điều trị thương, Đường Thẩm vừa nghĩ thầm: “Thụng y nhân kia là ai sao lại có thể dụng được võ công của Sát Thần Lục Đại Thiên, chẳng lẽ y cũng từ Tử Vong đảo quay về? Mình vừa quay lại võ lâm đã gặp địch nhân cao thủ rồi. Làm sao có thể tìm được chủ nhân đích thực của Tử Vong kỳ. Nếu vậy y phải nhân cơ hội này lấy mạng mình mới phải chứ. Y lại là người quang minh chính đại không nhân cơ hội này mà lấy mạng mình”.
“Cạch…”
Âm thanh của cửa mở ra buộc Đường Thẩm phải hóa giải thuật vận công điều thương. Từ ngoài một người len vào. Người đó chẳng ai khác chính là lão Dụ.
Trên tay lão ôm khư khư vò rượu năm cân.
Đường Thẩm thả chân xuống mộc sàn.
– Dụ tiền bối.
– Đường Thẩm công tử không ngờ lão hủ mò đến biệt phòng của công tử ngay trong khách điếm này à?
– Thảo sinh có sự bất ngờ.
Hai người ngồi xuống bàn, lão Dụ soạn hai chiếc chén bày ra trước mặt rồi chuốc rượu vào chén. Lão vừa chuốc vừa nói :
– Lão phu có rất nhiều chuyện muốn nói với Đường Thẩm công tử.
Lão đặt vò rượu xuống bàn.
– Nhưng trước hết lão phu phải uống với thiếp hiệp một chén. Lâu lắm rồi lão phu và Đường Thẩm công tử không đối ẩm với nhau.
Đường Thẩm bưng chén.
– Thảo sinh mời tiền bối.
– Mời.
Hai người cùng cạn chén. Uống cạn chén rượu lão Dụ mới quay chén nhìn chàng nói :
– Bỗng dưng Đường Thẩm bặt vô âm tín, chẳng biết đi đâu. Lão hủ muốn tìm công tử mà không được.
– Vãn bối ra một hòn đảo bí mật rồi quay về, về lại trung thổ, vãn bối có rất nhiều chuyện phải làm. Nhưng tựu chung không ngoài một thiên chức tìm chủ nhân Tử Vong kỳ.
Lão Dụ vuốt râu.
– Lão hủ có nghe nói đến Tử Vong kỳ. Nhưng chủ nhân Tử Vong kỳ thì chẳng ai biết.
Lão nói rồi mỉm cười nhìn chàng. Lão bưng vò rượu chuốc ra chén. Lão vừa chuốc rượu vừa nói :
– Đường Thẩm thiếu hiệp ra mật đảo và đã gặp Sát Thần Lục Đại Thiên.
Đường Thẩm trố mắt nhìn lão Dụ :
– Sao tiền bối biết?
– Đừng cho lão phu là vạn sự thông đó. Thật ra lão phu biết rất nhiều nhưng có những điều nhất thời không thể nói ra được.
Lão bưng chén.
– Mời thiếu hiệp.
– Mời tiền bối.
Hai người cạn chén. Đặt chén rượu xuống trước mặt, lão Dụ từ tốn hỏi :
– Thiếu hiệp sẽ làm gì để tìm ra chân tướng Tử Vong kỳ?
– Dựa vào Kim đồ. Y chắc chắn cần có Kim đồ thì sớm muộn gì cũng xuất đầu lộ diện. Nhưng vừa rồi vãn bối đến Kim Diện môn chạm trán với một người thần bí. Người này võ công chẳng khác gì thảo sinh. Có thể y là chủ nhân Tử Vong kỳ.
– Có thể thôi thì chưa chắc chắn.
– Nếu y là chủ nhân Tử Vong kỳ điều này là khó cho vãn bối, bởi vãn bối chỉ có thể là đối thủ ngang sức với y mà thôi chứ không thể khắc chế y được.
– Người cao vẫn có người cao hơn mà. Trong võ lâm cũng có những ẩn sĩ võ công cao ngất trời nhưng lại không chen chân vào chốn võ lâm giang hồ.
Lão Dụ thò tay vào ngực áo rút ra một mảnh lụa đỏ. Lão đặt mảnh lụa đỏ trước mặt Đường Thẩm.
– Thiếu hiệp giở ra xem đi.
Đường Thẩm tò mò nhìn lão Dụ rồi mới mở miếng lụa ra xem. Trong miếng lụa đó là mảnh Kim đồ của Bạch Vân trang mà chàng đã trao cho Tử nhân.
Đường Thẩm nhìn lại lão Dụ.
– Tiền bối… sao tiền bối lại có mảnh Kim đồ này?
– Tử nhân trao cho lão hủ.
– Tử nhân huynh trao cho tiền bối à?
Lão Dụ gật đầu.
– Tử nhân đã chết rồi, chết bởi tay của Mạch Kiếm Tùng. Nếu y không chết bởi tay Mạch Kiếm Tùng thì cũng chết bởi người khác. Tử nhân đã bị án Tử Vong kỳ. Không một người nào bị án Tử Vong kỳ mà thoát khỏi cái chết.
– Đường Thẩm rồi cũng sẽ nhận án tử vong ư?
Lão Dụ buông tiếng thở dài.
– Lão phu không biết được điều đó. Nhưng nếu Đường Thẩm thoát được án Tử Vong kỳ là người duy nhất có thể phá hủy Tử Vong kỳ.
– Thảo sinh đã nhận thiên chức đó từ Sát Thần Lục Đại Thiên.
Lão Dụ nhìn vào mắt chàng.
– Lão phu mang mảnh Kim đồ này đến trao cho Đường Thẩm…
Lão Dụ lưỡng lự rồi nói tiếp :
– Thiên Thiên cô nương đã rơi vào tay Kim Diện môn rồi. Chỉ có mảnh Kim đồ này mới đổi được mạng của Thiên Thiên cô nương.
Đường Thẩm đứng lên.
– Tiền bối… Thiên Thiên muội đã rơi vào tay Kim Diện môn rồi ư?
Lão Dụ vuốt râu, gật đầu.
– Đường Thẩm chỉ cần mang mảnh Kim đồ này đến đổi mạng Thiên Thiên, nhất định họ sẽ đổi.
– Sao tiền bối biết họ sẽ đổi?
– Mảnh Kim đồ này quan trọng hơn cái mạng của Thiên Thiên, chỉ vì mảnh Kim đồ này mà Bạch Vân trang rơi vào huyết cảnh, thì một mạng của Thiên Thiên đâu sánh bằng nó.
Lão Dụ chuốc rượu ra chén, vừa chuốc rượu lão vừa nói :
– Còn một điều này nữa, lão muốn nói cho Đường Thẩm biết.
Chàng nhìn lão Dụ.
– Tiền bối… đó là điều gì?
– Tử nhân kim diện chính là Thiên Thiên cô nương, nhưng vì sao Thiên Thiên muốn lấy mạng Lục Y Phụng… lão không hiểu được. Tử nhân đã truyền chỉ kiếm cho Thiên Thiên. Nhưng rồi Thiên Thiên lại hành thích Lục Y Phụng. Đó là điều bí ẩn mà lão phu không giải thích được.
Lão nhìn Đường Thẩm.
– Công tử có thể giải thích được không?
– Vãn sinh cũng không hiểu. Khi nghe tiền bối nói Thiên Thiên là Tử nhân kim diện, thảo sinh cũng không tin, bởi nàng đã đánh thảo sinh bị thương kia mà.
– Đường Thẩm gặp Thiên Thiên sẽ hiểu ra thôi. Điều thứ ba lão phu muốn nói với Đường Thẩm.
– Tiền bối muốn nói gì nữa?
– Lục Y Phụng yêu Đường Thẩm. Lục Y Phụng đã đi đến Giang Tô với Huỳnh y kim diện nhân, Huỳnh y kim diện nhân vọng tìm được Đường Thẩm. Đường Thẩm hãy tìm gặp Lục Y Phụng. Thời gian không còn nhiều dành cho Đường Thẩm và Lục Y Phụng đâu.
Lão nói rồi buông tiếng thở dài, bưng chén rượu, lão Dụ dốc lên miệng uống cạn. Đặt chén rượu xuống bàn lão Dụ nói tiếp :
– Lục Y Phụng là một cô gái tốt nhưng lại chịu bất hạnh rất lớn. Lão hủ nghĩ Huỳnh y kim diện nhân hy vọng Đường Thẩm sẽ đem đến cho Lục Y Phụng thời gian vui vẻ còn lại cho Lục Y Phụng. Đường Thẩm hãy tìm Lục Y Phụng trước kẻo không kịp.
Đường Thẩm chau mày.
– Không kịp là sao? Tiền bối nói thế như có ẩn ý nói Lục Y Phụng không còn sống được lâu hơn nữa?
Lão Dụ gật đầu.
– Lục Y Phụng chắc không sống lâu hơn nữa đâu.
– Vãn sinh sẽ đi tìm nàng.
Lão Dụ chuốc rượu ra chén, lão bưng chén rượu.
– Uống với lão phu.
– Mời tiền bối.
Hai người cùng cạn chén. Đặt chén rượu xuống bàn, lão Dụ từ tốn nói :
– Đường Thẩm thiếu hiệp đã gặp Lục Đại Thiên?
– Chính Lục tôn giá đã truyền thụ võ công, không phải là chỉ điểm võ công của người cho vãn bối.
– Lục Đại Thiên có nói gì với thiếu hiệp không?
– Tiêu hủy Tử Vong kỳ. Muốn tiêu hủy Tử Vong kỳ phải biết chủ nhân Tử Vong kỳ.
– Thế chủ nhân Tử Vong kỳ là ai?
– Sát Thần Lục Đại Thiên cũng không biết, nhưng vãn bối có mối tìm ra con người đó.
– Thế thì tốt rồi, bây giờ lão hủ đã có thể nói sự thật. Chính lão hủ đã đưa Đường Thẩm vào tử cảnh. Lão hủ cũng là một Tử Vong Sứ. Ta còn là lão nô của Lục Đại Thiên. Còn vì sao Lục Đại Thiên ra ngoài Tử Vong đảo ta cũng không biết.
– Thế tiền bối có biết chuyện gì ngoài Tử Vong đảo không?
– Tử trường. Nơi được dùng để lựa chọn người mang thiên chức tiêu hủy Tử Vong kỳ.
– Nếu vãn bối là người được lựa chọn?
– Đường Thẩm cũng không có sinh lộ trong đất Trung Thổ này. Đường Thẩm đã phá lệ Tử Vong kỳ thì sao có sinh lộ được.
Chàng buông tiếng thở dài.
Lão Dụ nhìn chàng.
– Tử nhân Phùng Tử Hầu đặt Huỳnh y kim diện nhân vào Đường Thẩm.
– Tại sao Tử nhân lại chọn Đường Thẩm?
– Bởi vì Đường Thẩm là người biết giữ đạo làm người. Người có thể ngồi vào ván cờ đối mặt với chủ nhân Tử Vong kỳ chứ không phải là những con cờ để chủ nhân Tử Vong kỳ sai khiến.
Đường Thẩm lắc đầu.
– Nếu không có huyết án của Bạch Vân trang và sự sống sót của Thiên Thiên, Đường Thẩm không chen chân vào chuyện võ lâm.
– Giừo thì Đường Thẩm muốn rút ra cũng không được.
– Vãn bối biết, sớm muộn gì Đường Thẩm cũng phải nhận án tử bởi chủ nhân Tử Vong kỳ. Khi hai kẻ đối đầu với nhau thì chỉ có một người thắng mà thôi.
Lão Dụ buông tiếng thở dài.
– Nghe Đường Thẩm nói câu này, lão phu không biết nói gì hơn, lão hủ đã từng bôn ba khắp giang hồ, Huỳnh y kim diện nhân hy vọng tìm được người cần tìm nhưng chỉ có tử nhân Phùng Tử Hầu mới tìm được. Nếu không có chuyện xảy ra với Phùng Tử Hầu thì y không nhúng tay vào chuyện của lão phu.