Huyết Y Kỳ Thư

Chương 59: Thấy trai bảnh tính bề dâu bộc



Thật là một câu nói vô sỉ mà đầy khêu gợi. Đáng tiếc
Ngô Cương đã qua biển cả thì chẳng thấy đâu là nước. Hoa Linh tuy nguyệt thẹn hoa nhường, song so với Lã Thục Viên còn kém bề phong nhã, so với
Mộ Dung Uyển Nhi thì lại thua xa, nên Ngô Cương chẳng động tâm chút nào. Trái lại chàng càng ghét cay ghét đắng, hỏi bằng một giọng khinh khi:

– Cô nương hỏi vậy mà không sợ dơ miệng sao?

Hoa Linh vẫn hí hở cười giỡn lại:

– Nô gia có lòng tốt với tướng công, chẳng lẽ tướng công lại sợ làm bẩn tay chăng?

Ngô Cương không nhẫn nại nữa . Tay chàng cầm thanh Phụng kiếm đột nhiên giơ lên. Nét mặt tuấn tú đằng đằng sát khí trông mà phát khiếp.

Hoa Linh thoăn thoắt lùi lại hai bước, sa sầm nét mặt đáp:

– Nô gia đã bảo tiên cảnh không phải là nơi để xảy ra chuyện sát phạt đổ máu rồi kia mà!

Ngô Cương tức giận hỏi:

– Nhưng bàn tay cô nương đã làm cho kẻ khác đổ máu rồi thì sau?

Hoa Linh đáp:

– Đó là bên ngoài hang núi.

Ngô Cương nói:

– Đối với tại hạ thì đâu cũng vậy.

Hoa Linh dịu giọng:

– Hãy buông kiếm xuống! Làm gì mà nóng nảy thế? Bất cứ việc gì cũng thương lượng được hết.

Ngô Cương nói:

– Bây giờ tính tới chuyện đó thì hơi sớm quá.

Ngô Cương hỏi:

– Cô nương nói vậy nghĩa là làm sao?

Hoa Linh hỏi lại:

– Tướng công có dám theo nô gia chạy quanh một vòng những luống hoa này không?

Ngô Cương động tâm nghĩ thầm:

– Ả này lại hí động trò gì đây? Trên những luống hoa này có điều chi ngoắt nghéo?

Trong chốc lát chàng động tính hiếu kì bất giác hạ kiếm xuống đột nhiên hỏi lại:

– Có chuyện chi mà dám với không dám?

Hoa Linh khen ngợi:

– Giỏi lắm tướng công quả là người có đảm lượng. Vậy xin theo nô gia

Dứt lời nàng hé miệng cười nhìn Ngô Cương rồi xoay mình cất bước. Tấm thân yểu điệu thướt tha xuyên hoa rẽ lá mà đi.

Ngô Cương tuy trong lòng hồi hộp nhưng không ngăn nổi tính hiếu kì, chàng thản nhiên cất bước chạy theo.

Mùi hoa sực nức nhiều hương vị khác khiến Ngô Cương cảm thấy hơi choáng váng, nhưng chàng vẫn không để tâm.

Đường hoa quanh co. Phóng tầm mắt nhìn làn hồng tía chen vào những lá xanh biếc thành ra đủ ngũ sắc.

Hai người chạy quanh co một lúc rồi đến một nơi hoa cỏ tốt tươi. Trước mặt hiện ra một căn tịnh xá.

Hoa Linh dừng chân quay lại nhìn Ngô Cương như không nói gì, sắc mặt nàng biến đổi.

Ngô Cương rất đỗi ngạc nhiên tự hỏi:

– Đường hoa đã chẳng có chi nguy hiểm mà thị dụ ta chạy quanh một vòng là có dụng ý gì?

Bất giác chàng cất tiếng lạnh lùng hỏi:

– Cô nương đã đi xong chưa?

Hoa Linh cất giọng buồn buồn đáp:

– Xong rồi.

Ngô Cương lại hỏi:

– Cô nương có điều chi muốn nói nữa không?

Hoa Linh nói:

– Lạ quá!

Ngô Cương hỏi:

– Có chi mà lạ?

Hoa Linh đáp:

– Tướng công không thấy chuyện gì ư?

Hoa Linh đáp:

– Những đường hoa này dù cho ai công lực cao cách mấy cũng không đi được nửa vòng…

Ngô Cương hỏi:

– Tại sao vậy?

Hoa Linh hỏi lại:

– Tướng công tưởng đây toàn là kỳ hoa di thảo hay sao?

Ngô Cương đáp:

– Không phải còn là thứ gì.

Hoa Linh lạnh lùng thốt ra một tiếng:

– Độc!

Ngô Cương giật mình kinh hãi la lên:

– Độc ư?

Hoa Linh đáp:

– Đúng thế! Bách hoa kì độc. Người nội công thâm hậu mà ngửi phải mùi
hoa này cũng chỉ đi được trăm bước là té nhào mà chết ngay. Thế mà
tướng.. Lại không sợ hơi độc.

Ngô Cương nghe nói không khỏi run
lên. Chàng không ngờ một cô gái tươi đẹp như hoa mà lòng độc như rết,
giết người giữa lúc cười nói. Nếu chàng không có khả năng lánh độc chất
thì chàng đã bỏ mạng rồi mà không biết.

Bất giác lòng chàng cảm
kích Vong Ngã hòa thượng vô cùng! Hôm trước chàng bị chất độc Vô Ảnh
thần châm của Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong, chàng được Vong Ngã hòa
thượng giải độc rồi người chàng có thể tránh mọi chất độc.

Vong
Ngã hòa thượng đã cho chàng uống Hỏa Long châu là một dược vật rất quý
báu. Lão lại dùng Tam muội chân hỏa dung hóa vào trong người Ngô Cương
khiến cho bản thân chàng không còn chất độc nào xâm nhập được nữa. Ngô
Cương không hiểu rõ, chàng chỉ biết chất độc không thể làm hại mình mà
không rõ nguyên nhân.

Lúc này chàng giữ thái độ lạnh lùng đáp:

– Tại hạ có coi chất độc trăm hoa vào mùi gì đâu.

Hoa Linh thộn mặt ra một lúc rồi nói:

– Tướng công chớ vội ngông cuồng! Cái tên Hoa Linh không phải may mà có được…

Ngô Cương ngắt lời:

– Cô nương còn thủ đoạn gì nữa cứ trổ ra đi.

Hoa Linh hỏi:

– Tướng công có dám vào Hoa xá ngồi một lúc không?

Ngô Cương hỏi lại:

– Vào Hoa xá ư?

Hoa Linh đáp:

– Phải rồi!

Nàng vừa nói vừa trỏ vào căn tịnh xá ngói biếc, lan can đỏ.

Ngô Cương ngạo nghễ đáp:

– Sao lại không dám?

Hoa Linh nói:

– Vậy xin mời tướng công.

Ngô Cường ngẫm nghĩ một chút, tra kiếm vào vỏ rồi ngang nhiên đi vào tịnh xá.

Chàng vừa vào đã thấy mùi hương khác lạ, nhưng chàng chẳng sợ gì nên cũng chẳng chút quan tâm.

Trong căn nhà bố trí cực kì cổ kính tựa hồ là chỗ ở của cao nhân văn sĩ. Bàn
ghế sạch sẽ, cánh cửa cũng không dính chút bụi. Ngoài cầm kì thi họa lại còn rất nhiều đồ cổ ngoạn quý báu.

Hoa Linh mời Ngô Cương ngồi xuống ghế. Chàng đáp:

– Vậy là đủ hà tất ngồi làm chi?

Hoa Linh đáp:

– Tướng công hãy khoan tâm. Đã vào Hoa xá tức là tân khách của nô gia. Cửa quan này coi như đã thông qua.

Ngô Cương hỏi:

– Sao? Cửa quan ư?

Hoa Linh gật đầu.

Ngô Cương giật mình nghĩ thầm:

– Xem chừng trong Thất Linh Tiên Cảnh còn nhiều nơi hiểm trở. Ta có nên
mạo hiểm không? Lời thị nói chân hay giả? Không hiểu trong này còn có
điều chi bí ẩn?

Ngô Cương nghĩ vậy nhưng chàng vẫn cứ lê bước ngồi xuống một chiếc ghế gỗ ở mé tả.

Hoa Linh ngồi đối diện với chàng. Nàng vỗ vai nói:

– Pha trà đây. Lấy loại trà Bạch hoa xuân thượng hảo nghe!

Phía trong có một thanh âm của một thiếu nữ đáp lại:

– Dạ!

Chẳng mấy chốc có một nữ tỳ bưng hai chén trà trên một cái khay bằng gỗ đen
láy. Chén trà bằng bạch ngọc. Nguyên một bộ đồ trà này không phải nhà
tầm thường mà có được.

Ả tiểu tỳ đặt chén trà xuống ghế rồi lui ra.

Hoa Linh mỉm cười nói:

– Mời tướng công dùng trà.

Ngô Cương nghiêng đầu nhìn chén trà thấy nước xanh biếc, hương thơm ngào ngạt.

Nhưng lòng chàng vẫn có ý e dè không dám uống ngay.

Hoa Linh dường như hiểu ý Ngô Cương nâng chén trà lên uống trước một ngụm rồi hỏi:

– Thứ trà náy có chất kịch độc. Ai uống vào là phải đứt ruột. Tướng công có dám uống không?

Ngô Cương bị nàng khích tướng lạnh lùng đáp:

– Có lý nào khách lại khước từ thịnh ý của chủ nhân.

Đoạn chàng cầm chén trà uống một hơi cạn sạch.

Hoa Linh vỗ tay cười nói:

– Lòng dũng cảm của tướng công khiến nô gia phải khâm phục.

Ngô Cương đỏ mặt lên nói:

– Cô nương quá khen rồi.

Hoa Linh hỏi:

– Tướng công uống thứ trà này vào có cảm giác gì không?

Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng cảm thấy đầu nhức mắt hoa, tứ chi bải
hoải. Chàng thử vận khí nhưng không sao đề tụ được. Chàng kinh hãi vô
cùng đứng phắt dậy, song người lảo đảo lại phải ngồi xuống. Chàng tự
hỏi:

“Đây là thứ độc gì mà mình không khắc chế được”

Nghĩ vậy chàng ngập ngừng:

– Trà này…có chất độc gì?

Hoa Linh đáp:

– Nô gia chẳng nói uống vào là đứt ruột rồi ư?

Ngô Cương nghiến răn nói:

– Ngươi thật tàn ác!

Hoa Linh cười ha hả nói:

– Tướng công cũng đã làm đủ điều tàn độc trên chốn giang hồ.

Ngô đổi giọng hỏi:

– Cô định làm gì tại hạ?

Hoa Linh đáp:

– Tướng công thử đoán coi.

Ngô Cương nói:

– Đến chết là cùng chứ gì?

Hoa Linh nói:

– Người ta chỉ chết có một lần…

Ngô Cương ngắt lời:

– Bậc đại trượng phu có coi cái chết vào đâu, nhưng…

Hoa Linh hỏi:

– Nhưng làm sao?

Ngô Cương đáp:

– Chết thế này không đáng?

Hoa Linh hỏi:

– Làm sao mà không đáng?

Ngô Cương đáp:

– Nếu tại hạ không giữ cái nhân của đàn bà thì cô nương đã chết nhăn thây dưới lưỡi kiếm này rồi..

Hoa Linh hỏi:

– Tướng công hối hận rồi chăng?

Ngô Cương đáp:

– Chẳng bao giờ tại hạ hối hận cả.

Mắt Hoa Linh chiếu ra những tia kỳ quang nhằm thẳng vào mặt Ngô Cương. Ánh
mắt này không khỏi khiến người ta có ý bất chính gần như thèm thuồng.

Ngô Cương vì trong lòng căm giận nên trong con mắt chàng chỉ thấy toàn thân Hoa Linh chỗ nào cũng đầy chất độc. Chàng hối hận vô cùng!

Hoa Linh nở nụ cười như đóa hoa xuân nói:

– Tướng công! Tướng công quả có ý hối hận. Mục quang của tướng công đã tiết lộ nổi bí ẩn trong lòng.

Ngô Cương run lên đáp:

– Tại hạ chỉ hối hận đã không giết cô nương.

Hoa Linh hỏi:

– Nhưng bây giờ thì chậm mất rồi phải không?

Ngô Cương hằn học trợn mắt lên nhìn Hoa Linh không nói gì nữa.

Chàng đã trải qua nhiều trường hợp thập tử nhất sinh rồi nên cũng coi thường.

Hoa Linh lại nói tiếp:

– Tướng công! Nô gia đã nói tướng công vào nhà là khách nên đừng lo bị
mất mạng. Thứ trà mà tướng công uống không phải là độc dược. Dù có độc
dược, thì nó cũng chẳng độc hại tướng công. Phải vậy không?

Ngô Cương không sao đoán ra được đối phương muốn dở trò gì. Chàng tự nhủ:

“Phải rồi! Trong người ta có năng lực trị độc, thì chất độc chẳng chóng thì
chậm cũng bị hóa tan. Không hiểu hiện tượng này rồi ra thế nào?”

Chàng nghi ngoặc hỏi:

– Không phải chất độc ư?

Hoa Linh đáp:

– Không phải.

Ngô Cương hỏi:

– Vậy nó là cái gì?

Hoa Linh đáp:

– Tam Nhật Túy.

Ngô Cương hỏi:

– Tam Nhật Túy là cái gì?

Hoa Linh đáp:

– Ồ, thứ thuốc này ngâm với rượu hay với nước trà, ai uống vào rồi là
say sưa ba ngày, không đề tụ chân lực được. Sau ba ngày không cần uống
thuốc giải thì nó cũng tự tiêu tan.

– Ủa!

Hoa Linh lại nói:

– Nô gia chỉ muốn chứng minh mình có biện pháp nào chế phục được tướng công không mà thôi.

Ngô Cương hỏi lại:

– Bây giờ được rồi thì làm gì?

Hoa Linh cười mát nói:

– Nô gia sẽ giải say cho tướng công…

Ngô Cương giơ tay lên nói:

– Hãy khoan!

Hoa Linh hỏi:

– Tướng công còn nói gì nữa?

Ngô Cường đáp:

– Sau khi giải trừ cấm chế, tại hạ vẫn yêu sách hai điều kiện vừa rồi…

Hoa Linh hỏi:

– Hung thủ và người đã ca khúc hát Hồ Ma phải không?

Ngô Cương đáp:

– Đúng thế! Cô nương hãy nghĩ kĩ đi để sau này khỏi phải hối hận.

Hoa Linh nhìn Ngô Cương bằng cặp mắt sâu thẳm hỏi:

– Tác hạ của tướng công như vậy mà qua lại giang hồ thì thật nguy hiểm
lắm! Chẳng lẽ tướng công không dùng tâm cơ một chút được chăng?

Ngô Cương đáp:

– Trước nay tại hạ không làm việc gì trái với võ đạo.

Hoa Linh nói:

– Tướng công nói câu này đủ khiến cho nô gia không thể dùng âm mưu để
đối phó với tướng công được nữa. Bây giờ chúng ta đối xử rõ rệt với
nhau.

Dứt lời mụ rút trong bọc ra một cái túi thơm, mở lấy một viên thuốc màu đỏ nói tiếp:

– Đây là thuốc giải Tam Nhật Túy. Tướng công đón lấy.

Dứt lời nàng liệng viên thuốc ra.

Ngô Cương dùng hai ngón tay cặp viên thuốc lại rồi hỏi:

– Có điều kiện gì không?

Hoa Linh đáp:

– Có.

Ngô Cương hỏi:

– Điều kiện gì?

Hoa Linh đáp:

– Tướng công hãy uống đi rồi nô gia sẽ nói.

Ngô Cương hỏi:

– Nếu tại hạ uống thuốc giải rồi không ưng chịu điều kiện của cô nương thì sao?

Hoa Linh đáp:

– Không sao cả. Nô gia không cưỡng ép để khỏi phải mang tiếng là uy hiếp kẻ khác.

Ngô Cương nói:

– Cô nương quả là có khí khái của hạng mày râu…

Hoa Linh nói:

– Tướng công dạy quá lời!

Ngô Cương bỏ thuốc vào miệng, nước bọt thấm vào rồi trôi tuột xuống cổ
họng. Lập tức chàng cảm thấy mùi thơm thấm vào gan ruột và chỉ trong
khoảnh khắc không còn váng vất nữa. Chàng thử đề khí, quả nhiên công lực khôi phục như thường.

Bây giờ chàng coi Hoa Linh bằng con mắt khác trước và cho bản tâm nàng không phải hạng tà ác.

Ngô Cương hỏi:

– Cô nương có điều kiện gì xin cho tại nghe?

Hoa Linh hai má ửng hồng thẹn thùng đáp:

– Điều kiện của nô gia…thật giản dị.

Ngô Cương giục:

– Xin cô nương cho hay!

Hoa Linh trầm mặc một lúc rồi nói:

– Trước khi ra điều kiện nô gia cần nói rõ một điểm.

Ngô Cương lạnh lùng nói:

– Tại hạ nghe đây.

Hoa Linh hỏi:

– Lúc tướng công vào hang đã coi rõ tấm bia “Tiến vào là chết” rồi chứ?

Ngô Cương đáp:

– Đúng thế!

Hoa Linh nói:

– Đó là một luật lệ nhất định của bản cốc không tranh cãi được.

Ngô Cương hỏi:

– Thế tại hạ phải chết hay sao?

Hoa Linh nói:

– Bây giờ tính đến điều kiện chính.

Ngô Cương giục:

– Xin cô nương nói ngay đi!

Hoa Linh đáp:

– Nếu tướng công không muốn bỏ xương ở chốn này thì chỉ có một biện pháp.

Ngô Cương hỏi:

– Biện pháp gì?

Hoa Linh khẽ mím môi. Sóng mắt nàng cực kì dẫn dụ. Lòng xuân phơi phới mụ ngập ngừng đáp:

– Chỉ có biện pháp…cùng nô gia…vịnh thơ Quan Thư…kết mối thề cho tới lúc bạc đầu.

Câu này thật ngoài ý nghĩ của Ngô Cương. Ai ngờ một thiếu nữ đương xuân mà hỏi chàng trai câu đó bao giờ? Thật là hạng vô sỉ.

Bất giác chàng buộc miệng hỏi lại:

– Cô nương…mặt dày tới thế ư?

Hoa Linh biến sắc lớn tiếng:

– Đã là nữ nhi võ lâm thì không cần chấp thói thường. Huống hồ nam nữ
yêu nhau phát ra tự đáy lòng rồi nói ra ngoài miệng, chẳng có gì trái
đạo đức. Thế mà tướng công dám mở miệng mắng người. Điều kiện nô gia đã
hiểu ra, thuận tình hay không chẳng phải là nơi ở tướng công?

Ngô Cương hối hận mình đã quá lời. Mặt chàng đỏ bừng lên, bẽn lẽn đáp:

– Tại hạ thất ngôn xin cô nương tha tội.

Hoa Linh nét mặt hòa hoãn lại hỏi:

– Xem chừng tướng công không ưng thuận đề nghị thì phải?

Ngô Cương ấp úng đáp:

– Xin cô nương miễn thứ cho, tại hạ khó bề tuân lệnh được.

Hoa Linh hỏi:

– Tướng công có ý trung nhân rồi chăng?

Ngô Cương đáp:

– Tại hạ không phủ nhận điều đó.

Hoa Linh cúi đầu buồn rầu nói:

– Đây là tại nô gia quá đa tình mà tướng công tự đi vào số phận.

Ngô Cương có điều bất nhẫn hỏi:

– Cô nương không thể đề nghị điều kiện khác được ư?

Hoa Linh ngẩng đầu lên, mặt lạnh như băng , hờ hững đáp:

– Điều kiện này không giản dị đâu.

Ngô Cương hỏi:

– Cô nương thử nói mà nghe.

Hoa Linh nói:

– Tướng công phải tự quyết tại đương trường.

Ngô Cương chấn động tâm thần gượng cười đáp:

– Thực ra điều kiện này tại hạ không thể làm được ngay bây giờ, vì tại hạ còn phải sống.

Hoa Linh đổi giọng nói:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Tướng công tự quyết đi là có lợi đó…

Ngô Cương:

– Có lợi ở ở chỗ nào?

Hoa Linh đáp:

– Đúng thế! Tướng công đã vào Thất Linh tiên cảnh là phạm cấm lệ, chẳng
còn đường thứ hai nào nữa. Vậy tướng công tự quyết là sảng khoái hơn
hết. Nếu không sẽ gặp hậu quả đau khổ hơn là chết hơn trăm lần.

Ngô Cương hỏi:

– Chẳng lẽ trong thiên hạ lại còn điều kiện khổ hơn chết nữa ư?

Hoa Linh đáp:

– Đúng thế thật.

Ngô Cương hít một hơi khí lạnh run lên hỏi:

– Cô nương định dùng thủ đoạn tận khốc gì đối với tại hạ đây?

Hoa Linh lạnh lùng đáp:

– Nô gia mà muốn đối phó với tướng công thì bất tất phải dùng Tam Nhật
Túy. Tướng công thử nghĩ lúc nãy đã mất hết sức phản công quá dễ dàng.

Ngô Cương hỏi:

– Cô nương nói vậy ra tại hạ còn được hân hạnh gặp các vị lệnh huynh cùng lệnh tỷ ư?

Hoa Linh đáp:

– Phải rồi!

Ngô Cương nói:

– Tại hạ đã có việc tới đây thì bất luận gặp nguy hiểm thế nào cũng phải đạt mục đích, chẳng bao giờ chịu bỏ dỡ ra về.

Hoa Linh nói:

– Hào khí của tướng công thật đáng phục.

Ngô Cương nói:

– Cô nương quả là tay lỗi lạc, đối với cô nương tại hạ không còn có ý
thù nghịch nữa. Xin cô nương cho biết lệnh sư huynh ở đâu.

Hoa Linh đáp:

– Đương nhiên là ở trong tiên cảnh này.

Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rồi hỏi:

– Tại hạ muốn thỉnh giáo cô nương một vấn đề được chăng?

Hoa Linh lạnh lùng đáp:

– Tướng công nói thử nghe.

Ngô Cương trầm giọng hỏi:

– Ngày trước có một dạo Thất Linh giáo quật khởi trong Võ Lâm. Thất Linh giáo đã cùng bảy vị ở đây…

Hoa Linh đột nhiên biến sắc đứng dậy run lên hỏi:

– Sao tướng công lại hỏi câu này?

Ngô Cương thấy thái đô đối phương chàng hiểu ngay, nhưng cố giữ vẻ thản nhiên đáp:

– Bất quá vì tính hiếu kì tại hạ hỏi thế thôi.

Hoa Linh ngập ngừng:

– Tướng công thực lòng muốn rước lấy sự hủy diệt chăng?

Ngô Cương hỏi lại:

– Cô nương nói vậy nghĩa là làm sao?

Hoa Linh đáp:

– Dò thám việc riêng của người ta là một điều tối kị trong Võ lâm.

Ngô Cương không thoái bộ hỏi tới:

– Thế là cô nương đã thừa nhận rồi phải không?

Hoa Linh cất giọng lạnh như băng hỏi lại:

– Thừa nhận cái gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.