Huyết Y Kỳ Thư

Chương 60: Rời Hoa xá vào thăm Thư viện



Ngô Cương đáp:

– Thừa nhận các vị lệnh sư huynh sư tỷ là người cầm đầu Thất Linh giáo ngày trước.

Hoa Linh đáp:

– Thừa nhận rồi nhưng tướng công nhất định phải chết.

Ngô Cương nói:

– Về điểm này cô nương đã nói nhiều lần.

Hoa Linh dậm chân nghiến răng la lên:

– Chàng ngốc!

Ngô Cương sửng sốt. Trong lòng chàng có mối cảm thụ khó tả. Giọng nói Hoa
Linh đại biểu cho cái gì? Nhưng than ôi! Hoa rơi có ý mà nước chảy vô
tình. Chàng không muốn nghĩ tới chỉ cười lạt chứ không nói gì nữa.

Giữa lúc ấy, bóng người thấp thoáng như một lão già ăn mặc như nhà học giả
xuất hiện trước mắt. Lão này đầu đội khăn thư sinh đã cũ mèm mình mặc áo xanh vá rất nhiều chỗ. Tay trái cầm một quyển sách. Cằm lão râu mọc lơ
thơ, coi chẳng khác một thầy đồ hỏng thi và đầy vẻ hủ nho.

Lão là ai?

Ngô Cương muốn cất tiến hỏi.

Hoa Linh mặt lạnh như tiền nhìn chằm chặp vào Ngô Cương.

Lão tú sĩ nheo mắt nhìn Ngô Cương hồi lâu rồi chắp tay hỏi:

– Lão phu muốn thỉnh giáo đài phủ?

Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Tại hạ là Sách Huyết Nhất Kiếm.

Lão tú sĩ trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói:

– Danh hiệu này không tốt ! Danh hiệu này không tốt! Người quân tử nên gần điều lành tránh điều dữ.

Ngô Cương không nhịn được hỏi:

– Các hạ bất tất làm bộ làm tịch nữa. Tại hạ xin hỏi các hạ đứng thứ mấy trong Thất Linh?

Lão tú sĩ tay vuốt chòm râu lô thô đủng đỉnh đáp:

– Được lời hạ vấn còn may nào bằng? Lão phu vị đứng cuối cùng ngoại hiệu Thư Linh là lão.

Ngô Cương động tâm nghĩ thầm:

– Lão này đã năm chục tuổi mà còn đứng cuối trong Thất Linh. Vậy Hoa
Linh đứng thứ mấy? Xem chừng tuổi nàng so với lão chưa đầy một nửa mà
sao lại ở trên lão mới thật là kì?

Chàng còn nghi hoặc hơn vì nghe nói Thất Linh giáo đã bị tiêu diệt mà Thất Linh giáo vẫn bình yên vô sự là nghĩa làm sao?

Thất Linh đã bình yên nơi đây liệu có hành động gì với Võ minh hay không?
Chẳng lẽ Thất Linh giáo lại nuốt trôi được mối hận này ư?

Bỗng Thư Linh quay sang bảo Hoa Linh:

– Lục Thư! Mình đã ở nơi tiên cảnh danh liệt, chốn tiên bang. Có lý đâu lại xảy ra ý niệm Lư Sơn thần nữ?…

Hoa Linh đáp:

– Thất đệ! Ngươi đừng thốt ra những lời vô căn cứ đó.

Thất Linh xá dài nói:

– Tiểu đệ biết tội rồi, song lục thư nên hiểu tiên quy chớ phạm.

Ngô Cương nhìn Hoa Linh xiết nỗi nghi ngờ. Chàng nghĩ thầm:

– Nếu Thất Linh theo thứ tự nhập môn trước sao mà xếp hàng thì tình lý
này chẳng đúng chút nào. Chẳng lẽ nhập môn từ ngày còn thơ ấu. Nếu Hoa
Linh là hàng chị của Thư Linh thì mụ gần sáu chục mới đúng. Nhưng coi mụ chẳng quá hai mươi lăm tuổi được…

Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy Hoa Linh biến đổi sắc mặt ra chiều khích động. Nàng nhìn Thư Linh nói:

– Thất đệ! Ngươi lãnh y rời khỏi Hoa xá quách!

Thư Linh đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Ngô Cương nói:

– Nhị sư huynh cũng vừa về động và đã cùng đại sư huynh quyết định phương lược rồi.

Hoa Linh hỏi:

– Phương lược thế nào?

Thư Linh đáp:

– Đất phải khai thác cho hết nguồn lợi, vật phải vận dụng cho đến chỗ cuối cùng, người phải phát huy tài ba đến độ chót.

Hoa Linh hỏi:

– Phải chăng muốn dùng…

Thư Linh ngắt lời:

– Lục thư! Xin lục thu tha thứ cho tiểu đệ bất tốn và xin lấy tiên quy làm trọng.

Những câu hai người đối thoai với nhau, Ngô Cương chẳng hiểu gì hết nhưng
chàng cũng hiểu được đối phương đang ứng phó với chàng. Họ ứng phó bằng
cách nào thì chàng không rõ.

Thư Linh xòa tay ra chiều nghinh khách nói:

– Xin mời thiếu hiệp.

Ngô Cương nhìn Hoa Linh lạnh lùng nói:

– Cô nương! Tại hạ được bình yên rời khỏi hương phòng, thật cảm ta thịnh tình.

Thư Linh cười khanh khách nói:

– Thiếu hiệp chưa thỏa lòng Lưu Nguyễn nhập thiên thai, đáng tiếc thời
gia và không gian đều trái khoáy. Việc mộng này khó lòng viên mãn được.

Ngô Cương hẵng giọng một tiếng rồi nói:

– Các hạ khiến cho tại hạ nhớ tới một câu.

Thư Linh hỏi:

– Tục ngữ thế nào? Xin thiếu hiệp cho nghe!

Ngô Cương đáp;

– Con khỉ dù đội mũ mà vẫn thiếu linh tính. Hai chữ Thư Linh không bằng hai chữ Sách Ngoan.

Hoa Linh bưng miệng mà cười.

Thư Linh tức giận nét mặt xám xanh, xẵng giọng hỏi:

– Vũ nhục kẻ tư văn tội không thể tha được. Thiếu hiệp ỷ mình lợi khẩu mà cắn rốn rút ruột người chăng?

Ngô Cương tức quá lại bật cười nói:

– Mạo xưng là kẻ tư văn mà miệng nói hàm hồ. Thật đáng đưa vào địa ngục rút lưỡi.

Thư Linh tay phải cầm cuốn sách đập vào tay trái tức giận nói:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Các hạ tới số rồi đó! Đi đi!

Ngô Cương rảo bước ra khỏi Hoa xá đi về phía đáy hang. Chàng thoát ly được biển hoa thì trước mắt thấy phong cảnh thay đổi.

Nơi đây rừng xanh bách biếc, mõm đá kì dị. Suối chảy róc rách quanh những
nhũ đá mà ra. Một đường âu yếm không hiểu dài chừng bao nhiêu, sâu chừng mấy trượng. Thật khiến cho người ta có cảm giác đi vào tiên cảnh.

Ngô Cương đi một đoạn thấy đường lối dần dần cao lên. Một hàng bậc đá xuyên vào rừng. Đi hết bậc đá bỗng thấy một mái nhà tranh. Trước tấm biển
vuông đề bốn chữ “Thính toàn tiểu trúc”. Cảnh tượng này đầy vẻ nên thơ.

Nhưng Ngô Cương lại có cảm giác rất đỗi xôn xao. Chàng biết danh tự tiên cảnh chỉ là tấm áo đẹp khoác bên ngoài để che dấu một cái gì? Vì chủ nhân
nơi đây là thủ não của Thất Linh giáo một thời ngược đãi đồng đạo Võ
lâm.

Mười mấy năm trước. Thất Linh giáo bị Võ lâm minh chủ đương kim dẫn thủ hạ quét sào huyệt mà Thất Linh vẫn bình yên trong Thất Linh tiên cảnh thì còn ai mà tin được? Đây quả là một bí mật kinh người
trong võ lâm.

Thất Linh bỗng lên tiếng:

– Thiếu hiệp hãy dừng bước.

Ngô Cường quay lại hỏi:

– Đến nơi rồi hay sao?

Thư Linh đáp:

– Chưa!

Ngô Cương hỏi:

– Vậy các hạ có điều chi dạy bảo.

Thư Linh đáp:

– Thính toàn tiểu trúc là nơi đọc sách của lão phu. Nếu thiếu hiệp có cao hứng thì vào coi.

Ngô Cương động tâm hỏi:

– Nơi đây chắc là cửa ải thú hai để vào tiên cảnh.

Thu Linh vỗ tay cười nói:

– Thiếu hiệp quả là tay từng trải. Nói đâu trúng đó!

Ngô Cương nói:

– Dù không cao hứng thì cũng phải cao hứng.

Thu Linh nói:

– Không phải thế! Lão phu mời thiếu hiệp chứ không bắt buộc.

Ngô Cương thấy cách giả độ giả dạng của Thư Linh rất lấy làm khó chịu,
nhung không ngăn nổi tính hiếu kì. Dù chàng biết Thính toàn tiểu trúc
chẳng phải là nơi tử tế gì nhưng đã tới nơi cũng thử vào xem sao. Chàng
quyết phanh phui những chuyện bí mật của Thất Linh giáo liền tỏ vẻ thản
nhiên đáp:

– Đã may vào được tiên cảnh thì chỗ nào cũng nên thưởng ngoạn.

Thư Linh đáp:

– Vậy xin mời thiếu hiệp.

Lão vừa nói vừa đi trước dẫn đường vừa đi về phía nhà tranh.

Ngô Cương trong lòng hãy còn sợ hãi chàng cất bước theo sau Thư Linh.

Đi qua dãy trúc này thì căn nhà tranh này có ba gian và hai cửa gỗ đều mở. Nhà này cũng sạch như lau không một chút bụi bặm. Đứng ngoài nhìn vào
đã thấy trên giá chứa đầy sách vở.

Tới cửa Thư Linh nghiêng mình chắp tay nói:

– Mời thiếu hiệp vào nhà.

Ngô Cương ngần ngừ một chút rồi khoa chân bước vào thì thấy toàn sách vở thư họa. Đúng là một nơi ẩn cư của cao nhân nhã sĩ.

Thư Linh nói:

– Mời thiếu hiệp ngồi chơi.

Ngô Cương ngỏ mấy lời khen xã giao rồi ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh.

Thư Linh ngồi đối diện với Ngô Cương. Lão từ từ lên tiếng hỏi:

– Thiếu hiệp đã thưởng ngoạn những kì hoa dị thảo của tệ sư thư. Bây giờ thiếu hiệp có cao hứng thì xin coi những kì thư trong thiên hạ của lão
phu.

Lão cố ra vẻ nhà văn nhưng dáng điệu khả ố khiến người ta phải buồn nôn.

Ngô Cương đã lĩnh giáo những chất độc của bách hoa, và đã uống trà Bách Hoa Xuân bây giờ cũng chưa hết sợ. Nếu không được mụ có ý định khác thì hậu quả chưa biết ra thế nào. Hiện tại Thư Linh lại mời chàng coi sách thì
trong vụ này hẳn có điều gì bí ẩn. Chàng liền lạnh lùng đáp:

– Tại hạ về chữ nghĩa chẳng biết gì, xin miễn đi thôi.

Thư Linh nói:

– Thiếu hiệp không nên quá khiêm. Những sách vở mà lão phu sưu tầm tuy
không phải đồ chí bảo nhưng có thể nói là hiếm có trên đời. Vậy thiếu
hiệp coi chơi cũng chẳng hề chi.

Ngô Cương nói:

– Tại hạ đến đây chẳng phải để thưởng hoa xem sách…

Thư Linh ngắt lời:

– Đã vào tiên cảnh là có cơ duyên. Thiếu hiệp không nên bỏ lỡ dịp này.

Ngô Cương đáp:

– Xin đa tạ các hạ.

Thư sinh hỏi:

– Thiếu hiệp không sợ gì chứ.

Ngô Cương đáp:

– Về điểm này các hạ đã biết rõ rồi.

Thư Linh nói:

– Thiếu hiệp đừng lấy dạ tiểu nhân đo khí độ người quân tử…

Ngô Cương ngắt lời:

– Hạng quân tử như các hạ thì tại hạ là tiểu nhân cũng không sao?

Thư Linh nói:

– Làm người quân tử là việc khó, nhung là tiểu nhân cũng không phải là chuyện dễ.

Ngô Cương hỏi:

– Các hạ nói thế nghĩa là làm sao.

Thu Linh hỏi lại:

– Thiếu hiệp chắc chưa quên lời khắc trên bia ở ngoài kia thì phải?

Ngô Cương nói:

– Tại hạ nhớ rõ lắm.

Thư Linh nói:

– Thiếu hiệp chẳng quan tâm đến việc sinh tử thì lo gì mà không coi sách cho thích mắt?

Ngô Cương đáp:

– Tại hạ chỉ biết dùng kiếm chứ chẳng hiểu văn chương, vậy coi sách cũng chẳng thấy chi là thích mắt.

Thư Linh nói:

– Thiếu hiệp đã là một kiếm khách nổi tiếng thì lão phu có một cuốn sách thiếu hiệp chẳng thể không xem được…

Ngô Cương hỏi ngay:

– Sách gì?

Thư Linh hỏi lại:

– Thiếu hiệp có nghe tên Vô địch Mỹ kiếm khách Ngô Hùng bao giờ chưa?

Ngô Cương giật mình kinh hãi vì chàng biết đối phương nhắc tới tên bào
huynh thì chắc bên trong có điều chi ngoắc nghéo. Song chàng trấn tĩnh,
lạnh lùng đáp:

– Tại hạ có nghe tên người này nhưng dường như y đã biệt tích giang hồ từ lâu rồi.

Thư Linh nói:

– Cuốn sách này Ngô Hùng bắt được ngày trước và nó kêu là Vô địch kiếm lục.

Ngô Cương hỏi:

– Vô Địch kiếm lục ư?

Thư Linh đáp:

– Phải rồi!

Ngô Cương lại hỏi:

– Tại sao cuốn sách đó lọt vào tay các hạ?

Thư Linh đáp:

– Lão phu đã để tâm thu tàng những của hiếm có thì bất cứ kỳ thư bảo lục gì cũng phải tìm thiên phương bách kế lấy cho bằng được.

Ngô Cương hỏi:

– Tại hạ muốn hỏi các hạ nó đã đến tay các hạ trong trường hợp nào?

Thư Linh nói:

– Sao thiếu hiệp không mở coi rồi bàn tới chuyện khác.

Ngô Cương không nhịn được nữa từ từ đứng lên hỏi:

– Sách ở chỗ nào?

Thư Linh vừa trỏ tay vừa đáp:

– Nó là cuốn thứ bảy ở tầng thứ hai trên giá sách.

Ngô Cương đảo mắt nhìn Thư Linh bằng cặp mắt thâm trầm rồi đi trước đến giá sách quả nhiên thấy trong tầng thứ hai giá sách có một cuốn ngoài gáy
đề bốn chữ “Vô địch kiếm lục”. Cuốn này bằng một tấm lụa gấp lại thành
sách.

Chàng đảo mắt nhìn hai bên thì thấy những tên sách kì quái. Nhưng chàng không bận tâm đến những cuốn khác mà chỉ chú ý đến cuốn “Vô địch kiếm lục” chàng tự hỏi:

“Phải chăng huynh trưởng nhờ pho
kiếm lục này mà nổi danh. Tại sao nó lại lọt vào tay Thư Linh? Vụ huynh
trường mất tích có liên quan đến pho kiếm lục này hay không?”

Ngô Cương lại cố nén những mối xúc động đang sủi lên trong huyết quản
chàng. Người chàng run lẩy bẩy vì chàng lại thấy manh mối về vụ mất tích của huynh trưởng ở ngay chốn này.

Long kiếm lọt vào tay quái
khách che mặt của Võ minh mà kiếm lục lại vào tay Thư Linh. Hai vụ này
có liên quan gì với nhau không?

Chàng chìa bàn tay run rẩy khẽ rút cuốn bí lục ra, nhưng chẳng thấy gì khác lạ.

Thu Linh thủng thẳng hỏi:

– Sao thiếu hiệp không ngồi xuống mà coi cho đã.

Ngô Cương lại ngờ vực bụng bảo dạ:

– Đối phương cố tình cho ta coi sách vở mà hắn thu cất là có ý gì? Theo
lẽ thường loại bí lục này, những người Võ lâm ai chẳng coi quý như vàng. Thế mà cha này lại muốn mình coi thì trong cuốn này có điều chi cổ
quái?

Trong lòng nghĩ vậy, chàng trở về nguyên vị nhưng chưa ngồi xuống đã hỏi:

– Các hạ cho tại hạ coi kỳ thư là có mục đích gì?

Thư Linh thủng thẳng đáp:

– Lão phu muốn mượn cách này để tìm bạn chứ chẳng có ý gì khác.

Ngô Cương hỏi:

– Tại hạ đã nói chữ nghĩa mình kém cỏi thì đồng chí với các hạ thế nào được?

Thu Linh đáp:

– Giữa văn chương và bí lục không thể nói là có thể xa cách nhau được ư. Huynh đài thấy bí lục mà không thể động tâm được ư?

Ngô Cương hỏi:

– Bí lục với kỳ trân thông thường người ta chỉ sợ giấu không được kín mà các hạ trái lại muốn đưa cho người ngoài coi, như vậy há chẳng trái với thường tình?

Thư Linh đáp:

– Đây là Tiên Cảnh thì việc gì cũng khác lạ với phàm tục.

Ngô Cương cười lạt hỏi:

– Bây giờ các hạ cho biết nguồn gốc của bí lục này được chăng?

Thư Linh thản nhiên không ngần ngù đáp ngay:

– Lão phu ngẫu nhiên tìm được ở nhân gian.

Ngô Cương hỏi:

– Nhân gian ư?

Thư Linh đáp:

– Đúng thế!

Ngô Cương nói:

– Lời nói của các hạ chỉ gạt được con nít lên ba.

Thư Linh hỏi:

– Sao thiếu hiệp lại nói vậy?

Ngô Cương đáp:

– Người lấy được bí lục này là họa lớn theo chân. Có lý đâu lại lọt ra tiệm sách ở nhân gian.

Thư Linh nói:

– Thiếu hiệp không nghe thấy người ta thường nói: Những vật kỳ trân dị
bảo là của chung trong thiên hạ, ai có đức thì người ấy hưởng.

Ngô Cương hỏi:

– Các hạ tự cho mình là người có đức chăng?

Thư Linh hỏi lại:

– Thiếu hiệp căn cứ vào đâu mà bảo là lão phu vô đức?

Ngô Cương đáp:

– Những hành vi của Thất Linh giáo ngày trước đã thuyết minh cả rồi.

Thư Linh biến sắc hỏi:

– Thiếu hiệp bất tất nói gần xa. Hãy coi cuốn sách đó trước đi…

Giữa lúc ấy có một tên tiểu đồng lật đật đi tới nhìn Thư Linh khom lưng nói:

– Mời thất sư thúc lên ngay thần đường để dự hội nghị.

Thư Linh đáp:

– Ta biết rồi ngươi hãy lui ra!

Lão nói xong quay lại hỏi Ngô Cương:

– Lão phu tạm thời khuất tất thiếu hiệp ở đây độ một giờ lão phu sẽ quay lại.

Dứt lời lão toan đi. Ngô Cương giơ tay lên nói:

– Hãy khoan!

Thư Linh hỏi:

– Thiếu hiệp có điều chi dạy bảo?

Ngô Cương đáp:

– Các hạ đừng mượn dịp này để thoát thân.

Thư Linh cười ha hả đáp:

– Đây là Tiên Cảnh cảnh lão phu là chủ nhân. Thiếu hiệp nói vậy là sai.

Ngô Cương hỏi:

– Tại hạ không rảnh để chờ lâu được thì làm thế nào?…

Thư Linh đáp:

– Thiếu hiệp không nhã nhặn chút nào…

Ngô Cương ngắt lời:

– Trước tình thế này và ở nơi đây thì còn tính gì đến chuyện nhã nhặn.

Thư Linh nói:

– Thiếu hiệp đã ở cảnh ngộ này sao không nhẫn nại một chút chờ các lão
phu cùng các vị sư huynh sư thư hôi nghị một lúc mới có thể tính chuyện
đối đãi với thiếu hiệp.

Ngô Cương ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

– Nếu vậy xin các hạ cứ tự tiện.

Thư Linh nói:

– Lão phu xin miễn không thể bồi tiếp thiếu hiệp.

Dứt lời theo tên tiểu đồng ra cửa đi ngay.

Ngô Cương lại ngồi xuống nhìn cuốn Vô địch kiếm lục. Chàng nghĩ mãi không
ra dụng ý của Thư Linh về chuyện khoe sách vở để làm gì? Chàng chỉ tìm
ra câu giải thích là quái nhân tất có hành động khác lạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.