Chàng nghĩ lại lúc rời khỏi Hoa xá, Thư Linh đã có giọng không thân
thiện thì Thất Linh sẽ đối phó với chàng ra sao khó mà liệu trước được.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên thấy một vật từ ngoài cửa bay vào, chàng
không khỏi giật mình kinh hãi. Vật này bay lơ lửng rồi rớt xuống mặt ghế bên chàng. Hiển nhiên là một chiếc lá cây.
Ngô Cương tự hỏi:
– Vụ này là thế nào đây?
Một người đã liệng chiếc lá cây từ ngoài cửa vào cho rớt xuống trên ghế thì nhãn lực cùng uyển lực họ đều vào hạng thượng thặng.
Ngô Cương vội vọt ra ngoài cửa để ngó xem nhưng chẳng thấy động tĩnh gì.
Chàng lại vào nhà ngồi xuống chỗ cũ lượm chiếc lá cây lớn bằng nửa bàn
tay lên coi thì chỉ thấy trên mặt lá này châm thủng rất nhiều lỗ nhỏ.
Chàng nhìn kỹ lại thì những lỗ nhỏ li ti châm thành một hàng chữ: “Đừng
có tham công, phải cấp tốc rời khỏi nơi đây”.
Mặt sau tấm lá châm thành một bông hoa nhỏ.
Ngô Cương kinh ngạc tự hỏi:
– Ai đã liệng lá vào để cảnh giác ta? Theo tiêu chỉ ở mặt sau thì hiển nhiên là Hoa Linh. Nhưng sao mụ lại làm thế này?
Trong lòng Ngô Cương nảy ra bao mối nghi ngờ khôn tả. Nhưng chàng cũng không muốn nghĩ nhiều mà chỉ chú ý nhìn vào hàng chữ.
Câu “cấp tốc rời khỏi nơi đây” thì rõ ràng lắm rồi không cần phải phân
tích. Còn câu “đừng có tham công” là nghĩa làm sao? Phải chăng người đó
bảo ta đừng theo đuổi mục đích vào đây nữa.
Tiếng hát Hồ Ma! Năm
tên đệ tử Cái Bang bị thảm tử. Những điều bí mật về Thất Linh Giáo! Lai
Lịch cuốn Vô địch kiếm lục! Bao nhiêu chuyện vẫn quanh quẩn trong đầu óc Ngô Cương. Chàng chẳng thế nào phế bỏ cuộc điều tra. Nhất là điều bí
mật về bào huynh chàng là Ngô Hùng mất tích. Chàng tự nghĩ: “Nếu lời nói của Thư Linh là đúng sự thực thì cuốn Vô địch kiếm lục này là một vật
mà bào huynh ta đã nhờ nó để thành danh. Vậy ngày trước bào huynh tàn
sát quá nhiều để gây nên vụ thảm án trong nhà tất có mối liên quan với
Thất Linh. Như vậy thì ta chẳng thể nào bỏ đi được. Hoa Linh bảo ta đừng tham công thì cách giải thích thế nào”
Chàng ngẫm nghĩ một lát tạm gác việc Hoa Linh dùng lá cây cảnh cáo. Tiện tay chàng bóp nát tấm lá quăng đi.
Ngô Cương lại cầm cuốn Vô địch kiếm lục lật trang đầu ra coi. Bất giác đầu
óc quay cuồng như người phát điên. Chàng thấy nơi trang đầu có ghi một
dòng chữ nhỏ:
“Năm canh ngọ, tháng mười hai, tại phủ Khai Phong. Ngô Hùng cẩn chí.”
Ngô Cương không khỏi bàng hoàng vì chàng nhận ra đây chính là vật sở hữu của bào huynh Ngô Hùng.
Chàng tự nghĩ:
– Kiếm thuật của bào huynh ta đã khiến cho Đà chúa Kim Cương Minh khiếp
phục gây huyết kiếp võ lâm. Kiếm thuật đó đã tàn sát bao nhiêu tay cao
thủ võ lâm mà đem so với Tham Hóa kiếm pháp của ta thì thế nào?
Ngón tay chàng run lên lật qua trang thứ hai.
Câu đầu là: “Sinh sinh bất tức”.
Phía dưới chua một hàng chữ nhỏ:
“Tập sách này khiến cho công lực bản thân tăng gia gấp bội. Yếu quyết giản
dị mà không phiền phức. Kẻ nào thông tuệ là nhận được ngay.”
Ngô Cương coi lại lần nữa, chàng cảm thấy yếu quyết rất hấp dẫn và kỳ ảo.
Chàng xúc động vô cùng tự hỏi:
– Nếu công lực ta mà quả tăng lên gấp bội thì thiên hạ còn ai địch nổi?
Những khẩu quyết ở dưới lại có vẽ đồ hình thật dễ hiểu, khác hẳn với đường lối thông thường của Võ lâm.
Ngô Cương cố nén lòng xúc động lật coi những trang sau. Đến trang thứ sáu
nói về kiếm quyết, nhưng lại rất ảo diệu sâu xa. Trong lúc nhất thời
không sao hiểu thấu được.
Chàng trở lại trang thứ hai ngẫm nghĩ câu “Sinh sinh bất tức” và tự nhủ:
– Đây là vật trân quý trong võ lâm mong mỏi không được mà sao Thư Linh
lại lấy cho ta coi? Trong này có mối họa gì không? Nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy gì.
Nửa giờ qua, Thư Linh vẫn chưa quay trở lại.
Bóng chiều mờ mịt. Ngô Cương nhìn ra ngoài cửa cảnh vật đều lờ mờ, trong nhà càng nhìn không rõ. Nhưng mục lục Ngô Cương vào hạng phi thường nên
tưởng chừng như trời chưa tối.
Đột nhiên gã tiểu đồng lúc nãy đem đèn đến đặt trên bàn rồi nhìn Ngô Cương kính cẩn nói:
– Tiểu nhân vâng lệnh sư thúc đến nói cho thiếu hiệp hay là lão nhân gia không thể về đúng hẹn được. Xin thiếu hiệp rán chờ thêm một giờ.
Ngô Cương nở một nụ cười tự chế giễu mình:
– Tự nhiên vô cớ mình buộc ngựa bên ngoài rồi vào đây làm chi? Chẳng lẽ
vào làm tân khách trong hang cọp thật chăng? Đã vậy ta cứ đi vào nữa.
Nhưng một ý nghĩ khác ngăn trở chàng:
– Sao ta lại không lẳng lặng để coi biến diễn. Hay chờ xem đối phương xử trí với ta thế nào rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Khẩu quyết “Sinh sinh bất tức” vẫn lẩn quất trong đầu óc chàng khiến chàng
lăm le muốn thử. Thế rồi bị tính hiếu kỳ thôi thúc, bất giác chàng theo
khẩu quyết “Sinh sinh bất tức” mà luyện tập.
Chân khí xuyên qua
kinh mạch rồi theo một đường lối khác lạ vận chuyển. Sau mười lần vận
chuyển, chàng lại theo khẩu quyết vận chân khí do những đường kinh “Âm
Kiệu”, “Dương Kiệu” rồi theo xung mạch đánh vào bốn trong tám huyệt ở
Đới mạch.
Chàng liền vận khí theo yếu quyết mà làm, chẳng chút ngần ngừ.
Ngờ đâu chân khí đánh vào ba huyệt trong đối mạch rồi đột nhiên ngừng trệ
không công vào huyệt tối hậu được nữa. Đại công của chàng sắp xong xuôi, chàng vận chân nguyên đến độc chót để công phá cửa quan tối hậu.
Nguyên kỳ kinh thất mạch giao thông từ trên xuống dưới. Còn đối mạch vòng
quanh mình. Theo chính lý không nên công vào bằng đường lối trái ngược.
Đột nhiên chàng cảm thấy toàn thân chấn động như sét đánh, cơ hồ ngất đi.
Tứ chi bách thể mỏi rời. Người chàng từ trên ghế tụt xuống mặt đất. Tuy
chàng cố cựa quậy mà cũng không đứng lên được. Đây là hiện tượng đi vào
tẩu hỏa nhập ma.
Ngô Cương kinh hãi vô cùng, chàng hối hận:
– Phải chăng vì chàng vận công không thận trọng hay là đối phương cố ý bày ra cạm bẫy?
Ngô Cương nghiến răng vùng dậy nhưng toàn thân chàng mềm nhũn như bông,
không còn chút khí lực nào nữa. Chàng miễn cưỡng ngồi vào chiếc ghế tre
mà suy nghĩ. Chàng suy nghĩ từ đầu đến cuối vụ này.
Đột nhiên chàng thét lên như người bị rắn cắn:
– Đặt cạm bẫy này thật là đê hèn.
Chàng vừa tức giận vừa hối hận, mồ hôi thoát ra như tắm. Đây đúng là một hành vi ngu xuẩn. Thư Linh đã thừa nhận đây cũng là một cửa ải, cố ý bày ra
bí lục để lừa bịp một cách không hợp tình lý. Thế mà chàng ngu muội đút
đầu vào tròng.
Ngô Cương nghĩ tới đây mới hiểu nghĩa câu: “Đừng có tham công” mà Hoa Linh đã cảnh cáo chàng. Nhưng biết ra thì đã muộn mất rồi.
Bỗng một chàng cười ha hả vang lên. Đúng là tiếng cười đắc ý của Thư Linh.
Thư Linh xuất hiện ở trong gian nhà mé tả. Xem chừng hắn chưa rời khỏi
Thính toàn tiểu trúc mà ở trong bóng tối để coi màn kịch hắn sắp đặt.
Còn câu chuyện đi hội nghị bất quá là hắn bày đặt ra.
Ngô Cương tức giận tưởng chừng thất khiếu phun khói.
Thư Linh ngừng tiếng cười, thủng thẳng nói:
– Tiểu tử! Cửa quan này kể như ngươi đã thông qua.
Giọng lưỡi hắn lúc này khác trước rất nhiều, không làm bộ văn nhã nữa.
Ngô Cương hằn học gầm lên:
– Đồ vô sỉ! Quân hèn nhát!
Thư Linh hỏi:
– Thằng lỏi kia! Lão phu cảnh cáo ngươi.
Ngô Cương cất tiếng thóa mạ chặn lời:
– Ta mà không chết thì có ngày băm xác ngươi ra.
Thư Linh nói mếch:
– Đáng tiếc là ngươi nhất định phải chết. Đã vào Thất Linh Tiên Cảnh là
chẳng ai sống sót trở về. Ngươi cũng chẳng ngoài thể lệ đó được.
Ngô Cương hỏi:
– Ngươi định đối phó với bản thân như thế nào?
Thư Linh lạnh lùng đáp:
– Cái đó khó nói lắm. Có điều ngươi không đổ máu mà thôi.
Ngô Cương gầm lên:
– Ngươi có thủ đoạn dã man gì thì cứ việc giở ra đi!
Thư Linh nói:
– Ngươi bất tất phải nóng nảy. Vụ này phải do sư huynh định đoạt.
Ngô Cương mắt dường như tóe lửa. Chàng nghiến răng thét lên một tiếng thật to.
Thư Linh nở nụ cười nham hiểm nói:
– Thiếu hiệp không đi được. Vậy để lão phu giúp đỡ một tay.
Lão nói xong không chờ Ngô Cương ngỏ ý kiến đã tiến lại cắp chàng vào nách rồi bước qua cửa chạy tuốt.
Ngô Cương lúc này khác nào miếng thịt trên thớt đành để đối phương muốn cắt muốn băm thế nào mặc ý. Chàng đã không còn sức lực phản kháng thì dù
trong đầu óc căm hận đến đâu cũng bằng vô ích.
Trước khi vào
hang, chàng đã đề cao cảnh giác phòng bị âm mưu ngụy kế, có thể nói là
cẩn thận từng bước mà kết quả vẫn sa vào cạm bẫy địch. Bây giờ chàng
càng nghĩ càng thấm thía. Nếu không phải là tay võ sĩ kinh nghiệm già
dặn thì tất phải trả bằng một giá rất đắt.
Chàng nhắm mắt lại. Bên tai nghe tiếng gió vù vù.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu và Thư Linh đã cắp chàng chạy về
phương nào. Chàng chẳng cần chú ý đến nữa. Nhất thiết điều gì chàng cũng giao cho số mạng. Chết đi sống lại chàng đã trải qua nhiều lần.
Ngô Cương cảm thấy Thư Linh dừng bước. Tiếp theo chàng bị liệng xuống mặt
đất giá lạnh. Chàng mở bừng mắt ra thì ánh sáng lòa chói mắt nên phải
nhắm lại.
Sau một lúc Ngô Cương lại từ từ mở mắt ra thì thấy mình ở trong một tòa đại sảnh vàng son chói lọi. Cách trần thiết chẳng khác
gì một phủ đệ vương công.
Ngô Cương từ từ đứng dậy.
Trong
nhà đại sảnh bảy chiếc ghế chéo rất lớn bày ra thành hình bán nguyệt.
Trên ghế đá ngồi sẵn sáu người đàn ông và một người đàn bà. Chàng đảo
mắt lướt qua bảy người thì trừ hai người cuối cùng ở mé tả là Hoa Linh
và Thư Linh mà chàng đã nhận biết. Còn ngoài ra toàn là lạ mặt. Sáu
người đàn ông đều trạc năm, sáu chục tuổi.
Ngồi chính giữa là
một lão già, tướng mạo oai nghiêm, mình mặc áo cầm bào, đầu đội khăn
viên ngoại, một chòm râu dài đã đốm bạc chùng xuống đến bụng. Lão này
chắc là người đứng đầu bọn Thất Linh.
Một lão già nữa ngồi mé tả. Lão chính giữa khiến cho Ngô Cương rất chú ý. Mặt mũi lão thâm trầm.
Chòm râu dê thưa thớt. Má bên trái có một vết xanh lớn bằng đồng tiền.
Cái mặt lão là hình đa giác, nước da xanh lướt khiến người ngó thấy
không tự chủ được. Theo thứ tự chỗ ngồi thì lão này là đệ nhị Linh.
Lão già ngồi chính giữa bỗng cất giọng oang oang. Thanh âm lão làm chấn động màng tai. Lão nói:
– Lão phu đứng đầu Thất Linh ngoại hiệu là Thiên Linh. Bây giờ ngươi hãy nói rõ lai lịch đi.
Ngô Cương đáp bằng một giọng ngắn ngủi và cương quyết.
– Không được.
Thiên Linh sa sầm nét mặt hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi thiện tiện sấn vào tiên cảnh là phải chết. Đã hiểu rõ chưa?
Ngô Cương nghiến răng đáp:
– Ta đã bất hạnh sa vào cạm bẫy còn nói gì nữa.
Thiên Linh hỏi:
– Ngươi có muốn sống không?
Ngô Cương hỏi lại:
– Muốn sống thì phải chịu điều kiện như thế nào?
Thiên Linh đáp:
– Ngươi hãy báo cáo tên họ lai lịch một cách chân thực, may ra bản tòa có thể mở cho ngươi một đường sinh lộ.
Ngô Cương đáp:
– Không được đâu.
Thiên Linh hỏi:
– Thế là ngươi muốn chết phải không?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Cái đó thì tại hạ có thể làm được.
Lão mặt xanh cất tiếng lạnh như băng xen vào:
– Đại sư huynh! Gã này cuồng ngạo lắm! Nói nhiều với gã vô ích.
Ngô Cương nghe thanh âm lão này rất quen tai, chàng không khỏi động tâm suy nghĩ. Dường như chàng đã nghe lão nói ở đâu rồi, nhưng diện mạo lão
hoàn toàn mới lạ chàng chưa thấy bao giờ. Chàng đảo mắt chú ý nhìn lão
một lúc rồi lạnh lùng hỏi:
– Các hạ là gì Linh?
Lão mặt xanh đáp:
– Lão phu là Địa Linh, đứng hàng thứ hai trong Thất Linh. Ngươi thỏa mãn rồi chứ?
Ngô Cương chỉ “hừ” một tiếng chứ không trả lời.
Thiên Linh lại nói:
– Nhị đệ! Gã này để sống tất sinh họa hoạn. Chi bằng…
Địa Linh ngắt lời:
– Trên trốn giang hồ đã xuất hiện ba tay kiếm thủ kêu bằng Sách Huyết. Mong đại sư huynh nghĩ kỹ…
Thiên Linh hỏi:
– Theo ý nhị đệ thì nên thế nào?
Địa Linh đáp:
– Theo như kế hoạch đã định thì bọn ta sử dụng nhân tài và vật lực cho đến độ chót.
Thiên Linh hỏi:
– Như vậy không sợ mạo hiểm quá ư?
Địa Linh đáp:
– Chắc chắn không sợ điều gì xảy ra.
Thiên Linh đảo mắt nhìn mọi người hỏi:
– Các vị sư đệ sư muội có cao kiến gì không?
Chư Linh đồng thanh đáp:
– Xin nghe lời đại sư huynh định đoạt.
Hoa Linh vừa nói vừa đảo mắt nhìn Ngô Cương ra chiều oán hận. Nhưng Ngô Cương không nhìn thấy. Chàng còn mải suy nghĩ:
– Không hiểu đối phương định xử trí với mình ra sao? Tận dụng nhân tài vật lực là nghĩa như thể nào?
Bao nhiêu điều bí mật chàng muốn phanh phui nhưng hiện giờ còn nói chi nữa. Đến khả năng tự vệ cũng không còn thì biết làm thế nào?
Chàng
hối hận đến cực điểm là mình đã ôm đầy sát khí vào đây mà sao lại biến
đổi chủ ý để đối phương thừa cơ hãm hại. Đối với Hoa Linh đã là một điều lầm lỗi nhưng còn khôi phục lại được công lực. Đáng lý không nên lầm
lẫn đến lần thứ hai mà lại sa chân vào cạm bẫy của Thư Linh.
Ngô
Cương biết cuộc thành bại sinh tử của mình chỉ trong một ý nghĩ là quyết định. Nếu sai nhau một chút thì kết quả là hai thái cực. Giả tỷ vào
hang rồi mà chàng ứng phó bằng thủ đoạn tàn độc thì không đến nỗi lâm
vào tình trạng này.
Cuốn Vô địch kiếm lục nếu đã không bị thay
đổi thì hoàn toàn giả trá mà Thư Linh dùng để đánh lừa. Nhìn thấy yếu
quyết “Sinh sinh bất tức” thì người võ lâm ai mà chẳng động tâm.
Thiên Linh trầm giọng nói:
– Nhị đệ! Bản tòa theo phương thức của nhị đệ mà thi hành.
Địa Linh đáp:
– Tiểu đệ xin tuân lệnh.
Lão nói rồi đứng dậy tiến gần lại Ngô Cương.
Bản năng tự vệ của Ngô Cương thúc đẩy chàng đặt tay vào chuôi kiếm. Nhưng
ngón tay vừa cầm vào đã bị Địa Linh lạng người tới nơi nắm chặt lấy cổ
tay.
Ngô Cương ấp úng hỏi:
– Các hạ định làm gì tại hạ?
Địa Linh đáp:
– Lão phu không làm gì hết. Bản lĩnh của ngươi mà bị tước bỏ thì thật là đáng tiếc. Ta muốn tận dụng nhân tài mới khỏi phí của trời…
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ nói vậy là nghĩa làm sao?
Địa Linh hững hờ đáp:
– Rồi ngươi sẽ hiểu.
Lão vừa dứt lời đã phóng chỉ điểm ra. Ngô Cương ngã quay xuống đất.
Tiếp theo Địa Linh cúi xuống cẩn thận điểm vào mười mấy huyệt đạo trong mình Ngô Cương. Đoạn lão móc trong bọc ra một cái hộp gốm. Lão mở hộp lấy ba mũi ngân châm ngó như sợi tóc cầm trong tay phải. Còn tay trái lão sờ
vào đầu Ngô Cương.
Trong sảnh đường yên lặng như tờ. Bầu không khí đầy vẻ kỳ bí rùng rợn.
Ngô Cương như người ngủ say không biết gì nữa.
Bao nhiêu con mắt đều nhìn cả vào mũi ngân châm trong tay Địa Linh.
Sau cùng ba mũi ngân châm cắm vào đỉnh đầu và sau gáy cùng trước ngực Ngô Cương.
Địa Linh đứng lên miệng lộ nụ cười đanh ác nói:
– Xong rồi!
Hoa Linh rầu rầu lên tiếng:
– Nhị sư huynh! Tiểu muội cảm thấy việc này không ổn rồi.
Địa Linh hỏi:
– Sao mà không ổn?
Hoa Linh đáp:
– Mình chưa rõ lai lịch gã. Cứ nơi kiếm thuật gã mà bàn thì gã xuất thân không phải tầm thường. Nếu vụ này để cho đàn ong kéo đến…
Địa Linh ngắt lời:
– Tiểu huynh chỉ hy vọng như vậy. Nếu không thì cứ bị mối họa đe dọa
mãi. Tiểu huynh làm như thế này khiến cho đối phương ở trong chỗ tối mà
phải ra ánh sáng, có thế mình mới đối phó được dễ dàng. Mặt khác, ta
mượn thanh kiếm của gã để tiêu trừ lực lượng đối phương.
Hoa Linh hỏi:
– Nếu vụ bí mật này mà bị tiết lộ thì kết quả sẽ ra sao?
Địa Linh trợn mắt lên đáp:
– Trừ khi có nội gián, không thì làm sao mà tiết lộ được?
Hoa Linh biến sắc kích động nói:
– Nhị sư huynh! Bảy anh em ta tuy là bảy người mà tính mạng chỉ có một. Hai chữ “nội gián”…
Thiên Linh giơ tay lên ngắt lời:
– Thôi đi! Không nên tranh luận về chuyện này.
Thư Linh liếc mắt ngó Hoa Linh. Khóe mắt hắn tỏ ý cảnh cáo. Hoa Linh từ từ
cúi đầu xuống. Còn Ngũ Linh thì không lộ vẻ gì mà cũng không nói câu
nào.
Thiên Linh lại trầm giọng cất tiếng hỏi:
– Nhị đệ! Đến bao giờ Thất Linh giáo mới có thể dương danh được?
Địa Linh ngần ngừ một chút rồi nói:
– Hiện giờ còn rất nhiều trở ngại.
Thiên Linh hỏi:
– Liệu có giải trừ được những chướng ngại đó không?
Địa Linh đáp:
– Có thể được và cũng chẳng còn bao xa nữa.
Thiên Linh nói:
– Lục muội vừa nói không phải là vô lý. Lực lượng đằng sau Sách Huyết
Kiếm chẳng thể coi thường. Nếu lỡ ra một chút thì hỏng đại sự. Chúng ta
chẳng thể không dự định kế hoạch…
Địa Linh ngắt lời:
– Đại sư huynh! Trước tình thế này, không làm vậy không xong. Sách Huyết Nhất Kiếm là kẻ thù của ta chứ không phải bạn.
Thiên Linh “ồ” một tiếng.
Địa Linh lại nói:
– Còn một việc đáng lo nữa.
Thiên Linh hỏi:
– Việc gì?
Địa Linh đáp:
– Bọn Kim Cương Minh.
Thiên Linh nói:
– Khi đó bảy anh em ta đành phải hết sức đối phó.
Địa Linh lại hỏi:
– Đại sư huynh còn điều gì chỉ thị nữa không?
Thiên Linh đáp:
– Bây giờ Lục muội hãy ra bên ngoài hang cùng Nhị đệ hiệp lực mà làm.
Địa Linh nói:
– Bây giờ e rằng hãy còn quá sớm?
Thiên Linh nói:
– Gã này để Lục muội khống chế mới có hiệu quả…
Địa Linh nói:
– Lời đại sư huynh dạy chí phải!
Hoa Linh ngửng đầu lên. Mặt mụ lộ tia mừng nhưng không ai phát giác được.
Thư Linh lạnh lùng xen vào:
– Đại sư huynh! Vụ này nên nghĩ cho kỹ.
Thiên Linh chau mày hỏi:
– Thất đệ có ý kiến gì?
– Lục thư tuy tuổi đã năm mươi, nhưng y thuật có thuật trụ nhan, coi chẳng khác thiếu nữ…
Thiên Linh nói:
– Chính ta muốn dùng điểm này để che mắt giang hồ.
Thư Linh ngập ngừng:
– Nhưng…
Thiên Linh hỏi:
– Nhưng làm sao?
Hoa Linh bật lên một tiếng cười chói tai xen vào:
– Thất đệ lo tiểu muội chưa hết lòng phong trần phải không?
Thư Linh cười khẩy đáp:
– Có khi là tiểu đệ quá lo xa, nhưng lục thư lòng tự hỏi lòng thì biết.
Lời nói của hắn có vẻ châm chọc Hoa Linh đã động tình với Ngô Cương ở trong hoa xá. Người ngoài nghe không hiểu, nhưng Hoa Linh dĩ nhiên biết rồi.
Mụ phẫn hận làm mặt nghiêm khắc nói:
– Thất đệ! Ngươi nói năng
nên cẩn thận một chút. Ta không phải là người ngoài. Thất Linh tuy bảy
mà chỉ là một không thể phân chia ra được.
Thư Linh hít một hơi chân khí nói:
– Tiểu đệ thất ngôn xin Lục thư tha tội.
Thiên Linh làm mặt nghiêm tuyên bố:
– Đã quyết như vậy thì cứ thế mà làm. Không ai được bàn ra tán vào nữa. Nhị đệ! Ngươi liệu mà lo làm cho nên việc.
Địa Linh “dạ” một tiếng rồi đưa hai ngón tay ra toan…
Lão già ngồi mé hữu Thiên Linh đột nhiên lên tiếng:
– Nhị sư huynh hãy khoan!