Huyết Y Kỳ Thư

Chương 62: Bọn Thất Linh thi hành độc kế



Địa Linh hỏi:

– Còn việc gì nữa?

Lão kia đáp:

– Nhị sư huynh hãy sục tìm trong người gã xem có lôi ra được chút gì để phán đoán về lai lịch gã chăng?

Địa Linh lại “ồ” một tiếng rồi buông hai ngón tay ra thò vào bọc Ngô Cương, móc hết mọi đồ vật ra để trên mặt đất và kiểm điểm lại. Đầu tiên là tấm mặt nạ chàng đeo lúc vào Hoa xá. Địa Linh xoay xở ngó lui ngó tới rồi
mở ra hai cái bao nhỏ. Một cái trong đựng một hạt Minh châu giá trị khá
lớn và một ít tiền đồng. Còn gói nữa là râu tóc giả và hai tấm mặt nạ
khác.

Địa Linh đắc ý bật lên tràng cười khanh khách.

Thiên Linh hoang mang hỏi:

– Nhị đệ đã phát giác ra điều chi?

Địa Linh giơ tay lên. Trong tay cầm mặt nạ nói:

– Suýt nữa thì bị thằng lỏi lừa gạt.

Thiên Linh hỏi:

– Đó là mặt nạ phải không?

Địa Linh đáp:

– Đúng thế!

Thiên Linh hỏi:

– Vậy làm sao?

Địa Linh đáp:

– Thế nghĩa là Sách Huyết Nhị Kiếm và Sách Huyết Tam Kiếm cũng do một mình gã hóa trang.

Bọn Lục Linh kia đồng thanh la lên một tiếng kinh ngạc:

– Úi chà!

Địa Linh lại nói tiếp:

– Tam đệ! Những mặt nạ này chế rất tinh xảo. Tam đệ là tay thiện nghệ thử lại đây phân biệt coi.

Lão già ngồi mé hữu Thiên Linh liền dời chỗ ngồi đến bên mình Địa Linh đón lấy mặt nạ nhìn kỹ hồi lâu rồi lắc đầu đáp:

– Không thể nhìn ra lai lịch gã được.

Địa Linh chau mày nói:

– Ta tưởng việc đó bất tất cần phải truy cứu nữa. Bây giờ đã chứng minh
ba Sách Huyết là do một thằng lỏi này hóa trang. Vấn đề đã giản dị nhiều rồi. Chỉ cần gã xuất hiện ngoài giang hồ là lập tức dẫn dụ được người
đứng đằng sau gã chường mặt ra. Ồ! Không được rồi…

Thiên Linh giương mắt lên hỏi:

– Cái gì không được?

Địa Linh đáp:

– Để tiểu đệ nghĩ lại coi.

Địa Linh nhắm mắt cúi đầu vò tóc bứt tai. Hồi lâu lão mới giương cặp mắt lên nói:

– Té ra là gã!

Thiên Linh hỏi:

– Gã là ai?

Địa Linh đáp:

– Gã là di nghiệt của Võ thánh Ngô Vĩnh Thái.

Lục Linh biến sắc la hoảng:

– Úi chà!

Thiên Linh mắt lộ hàn quang nhìn Ngô Cương trầm giọng hỏi:

– Có phải thằng lỏi này đã xuất hiện trên chốn giang hồ năm trước?

Địa Linh đáp:

– Phải rồi! Gã tên gọi Ngô Cương.

Thiên Linh hỏi:

– Một năm trước gã chưa am hiểu võ công…

Địa Linh ngắt lời:

– Chính gã đó!

Thiên Linh nói:

– Mới vỏn vẹn một năm mà công phu gã đã ghê gớm đến thế ư? Trừ phi gặp
kỳ tích, không thì chẳng tài nào thành một tay cao thủ đến thế!

Địa Linh nói:

– Có thể gã đã gặp kỳ tích.

Thiên Linh lại hỏi:

– Sao Nhị đệ nhận ra được gã?

Địa Linh đáp:

– Coi khổ người và tướng mạo gã. Ngoài ra cặp mắt đầy phẫn hận khác hẳn người thường.

Thiên Linh hỏi:

– Nhị đệ trước kia đã chạm trán gã rồi ư?

Địa Linh đáp:

– Không có! Tiểu đệ nghe lời miêu thuật của bọn thủ hạ.

Thiên Linh nói:

– Đó mới là phỏng đoán. Sai một ly đi một dặm…

Địa Linh ngắt lời:

– Điểm này không khó gì. Tiểu đệ gọi người đã biết mặt mũi gã ngày trước hỏi là biết ngay.

Thiên Linh nói:

– Ồ! Nếu thế thì lại là kế hoạch đổi mới.

Địa Linh hỏi:

– Theo ý đại sư huynh thì sao.

Thiên Linh đáp:

– Nếu gã quả là di nghiệt của Võ thánh thì hay hơn hết là hủy diệt đi.

Địa Linh nói:

– Theo ý tiểu đệ như thế không được. Mình chưa điều tra ra người đứng
sau gã là ai thì hậu quả rất đáng lo. Vả lại thân thủ gã thế này mà
không lợi dụng thật là đáng tiếc.

Thiên Linh hỏi:

– Vậy cứ theo kế hoạch đã định mà làm việc hay sao?

Địa Linh đáp:

– Tiểu đệ nhận thấy ta nên làm như vậy. Đại sư huynh đừng quên rằng lực
lượng bảy người chúng ta cũng chưa đủ để đối phó với lão quái vật kia
nếu lão còn sống ở thế gian.

Thiên Linh nói:

– Nhưng ta chẳng thể không đề phòng.

Thiên Linh hỏi:

– Lợi dụng thằng lỏi này để đối phó với lão quái vật kia sao?

Địa Linh đáp:

– Ý tiểu đệ chính là thế đó.

Hoa Linh cất giọng buồn buồn nói:

– Phải chăng lão quái vật là trỏ vào Xích Diện Kim Cương, một nhân vật khủng khiếp trước đây sáu mươi năm?

Địa Linh gật đầu đáp:

– Phải rồi!

Hoa Linh nói:

– Theo nhận xét của tiểu muội thì không có thể thế được.

Địa Linh hỏi:

– Tại sao vậy?

Hoa Linh đáp:

– Xích Diện Kim Cương ngày trước có một đệ tử thành lập Kim Cương Minh,
quật khởi lên trong võ lâm ở Trung Nguyên, nhưng chỉ như hoa Đàm vừa hé
mở đã tàn ngay. Nếu Xích Diện Kim Cương mà còn sống thì khi nào lại để
cho gã hậu sinh tiểu bối Vô địch Mỹ kiếm khách Ngô Hùng sinh cường được? Cuộc chiến chưa xong sao họ đã tuyên cáo rời khỏi võ lâm?

Địa Linh nói:

– Lục muội! Ngươi chỉ biết được một điều mà không biết hai. Kim Cương Minh đột nhiên rời khỏi võ lâm là có nguyên nhân khác.

Hoa Linh hỏi:

– Nguyên nhân gì?

Địa Linh đáp:

– Vụ này hiện còn ở trong vòng điều tra.

Hoa Linh nói:

– Tiểu muội xem chừng vụ đó đã thành một huyền án trong võ lâm…

Địa Linh ngắt lời:

– Hiện giờ đã đến giai đoạn sắp phanh phui sự thực.

Hoa Linh hỏi:

– Nhị sư huynh căn cứ vào điều chi mà nói vậy?

Địa Linh đáp:

– Mười hai vị Kim Cương đã chết một nửa ở núi Đại Hồng. Hồ Ma chủ nhân
cũng bị chất nổ thành người tàn phế. Theo đó mà phán đoán thì Hồ Ma là
một nơi căn cứ của Kim Cương Minh. Tổ chức này bị mấy phen tỏa chiết tất dốc toàn lực ra. Khi đó mọi việc đều rõ ràng.

Thư Linh lắc đầu nói:

– Nếu như lời Nhị sư huynh thì việc không ổn đâu.

Địa Linh lườm Thư Linh một cái chứ không nói gì.

Thiên Linh lại lên tiếng:

– Nếu quả Xích Diện Kim Cương còn sống ở nhân thế thì Đông Sơn lại tái xuất giang hồ, thực là một việc đáng lo.

Trên bộ mặt xanh rờn của Địa Linh thoáng lộ một nụ cười đanh ác, hắn cất giọng nham hiểm:

– Tiểu đệ nghĩ ra được một kế.

Thiên Linh hỏi:

– Kế gì?

Địa Linh đáp:

– Gậy ông đập lưng ông.

Thiên Linh hỏi:

– Thế là nghĩa làm sao?

Địa Linh đáp:

– Sự thực đã rõ ràng. Nếu gã này đúng là di cô của Võ thánh thì căn cứ
vào những tình trạng trước sau mà phỏng đoán, tất gã còn mối liên quan
với Kim Cương Minh. Ta dùng gã để đối phó với Kim Cương Minh mới là
tuyệt diệu.

Thiên Linh nói:

– Gã này tuy bản lĩnh cao cường, song đối với Xích Diện Kim Cương e rằng như trứng chọi đá.

Địa Linh đáp:

– Đại sư huynh! Sao ta lại không dùng trứng để biến thành đá rồi lấy đá chọi đá cho hai bên cùng chết.

Thiên Linh hỏi:

– Làm sao cho trứng biến thành đá được?

Địa Linh đáp:

– Đại sư huynh còn cất giấu một bình Ngọc Linh Thạch nhũ…

Thiên Linh biến sắc run lên hỏi:

– Sao?

Địa Linh thủng thẳng đáp:

– Bình Ngọc Linh Thạch nhũ đó nếu anh em ta chia nhau mà uống thì mỗi
người chỉ được mười năm công lực, chẳng ích mấy. Nếu để nó cho một người uống thì cuộc thành tựu còn vượt xa hơn thằng lỏi này. Tuy nhiên đem
độc lực mà đối phó với kẻ địch đáng sợ thì chỉ lầm lỡ một chút là toàn
quân tan rã…

Thiên Linh hỏi:

– Theo ý nhị đệ thì sao?

Địa Linh đáp:

– Cho thằng lỏi này uống để gã tăng thêm sáu chục năm công lực.

Địa Linh vừa nói câu này, từ Thiên Linh trở xuống đều thất sắc. Bầu không khí trong trường vô hình chung biến thành khẩn trương.

Lão già ngồi mé hữu Thiên Linh lên tiếng:

– Nhị sư huynh! Thêm móng cho mãnh hổ chẳng là quá mạo hiểm ư?

Địa Linh đáp:

– Tứ đệ! Nhưng đây là con hổ đui mù. Bất cứ lúc nào cũng có thể giết nó được.

Lão kia hỏi:

– Nếu không giết được, nó cắn lại thì làm thế nào?

Địa Linh đáp:

– Không thể nào có chuyện đó được.

Thiên Linh cất giọng run run nói:

– Việc này phải nghĩ cho chín đã.

Địa Linh hỏi:

– Đại sư huynh! Nếu không làm thế thì khó mà vãn hồi được mệnh vận cho Thất Linh giáo.

Thiên Linh nói:

– Việc này quan hệ trọng đại quá, chúng ta phải thương lượng kỹ càng lại đã.

Lão đảo mắt nhìn Chư Linh hỏi:

– Các vị sư đệ sư muội có cao kiến gì không?

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau rồi Thư Linh lên tiếng:

– Xin đại sư huynh đứng trọng tài cho mới được.

Thiên Linh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi:

– Nhị đệ! Không mạo hiểm thế này không được hay sao?

Địa Linh nghiêm nghị đáp:

– Tiểu đệ nhận thấy phải làm thế mới được.

Thiên Linh nói:

– Được rồi! Thế thì quyết định như vậy.

Địa Linh lại đưa ngón tay ra điểm vào mấy huyệt Ngô Cương. Đoạn lão lùi lại hai bước để xem trình độ biến hóa.

Lão đệ Tam Linh ra coi mặt nạ của Ngô Cương bây giờ cũng trở về yên vị.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn nửa chén trà, Ngô Cương duỗi tay co
chân. Hai mắt giương lên, ngơ ngác nhìn bốn phía rồi chàng nhẩy lên.

Địa Linh ra hiệu cho Hoa Linh tiến lên.

Hoa Linh rời khỏi chỗ ngồi bước ra giữa sảnh đường, mặt lạnh như tiền.

Ngô Cương vẫn ngơ ngác nhìn quanh. Chàng chau mày ngẫm nghĩ, nhắm mắt rồi
lại mở ra. Nhưng đầu óc chàng trống rỗng. Chàng coi những bộ mặt trong
sảnh đường muốn nhớ lại xem ai nhưng nhớ không ra.

Bỗng chàng lộ vẻ đau khổ lớn tiếng la:

– Ta… là ai?

Địa Linh đáp ngay:

– Ngươi là Sách Huyết Nhất Kiếm.

Ngô Cương miệng lảm nhảm như người bị ma làm:

– Ta là… Sách Huyết Nhất Kiếm ư?

Địa Linh đáp:

– Phải rồi! Ngươi là Sách Huyết Nhất Kiếm.

Ngô Cương lại lắp bắp:

– Nhưng sao ta… chẳng nhớ chi hết…

Địa Linh đáp:

– Ngươi trúng phải ngụy kế của kẻ thù nên mất hết trí nhớ rồi?

Ngô Cương ngơ ngác hỏi:

– Kẻ thù ư?

Địa Linh đáp:

– Đúng thế! Ngươi có rất nhiều kẻ thù cực kỳ lợi hại.

Ngô Cương mắt lộ vẻ hung quang da mặt co rúm, gầm lên:

– Ta muốn trả thù.

Địa Linh âm trầm nói:

– Phải rồi! Ngươi cần phải trả thù.

Ngô Cương ngập ngừng hỏi:

– Các ngươi… là ai?

Địa Linh đáp:

– Chúng ta là bạn ngươi, đang tìm cách khôi phục ký ức cho ngươi đây.

Ngô Cương hỏi:

– Các ngươi là bạn ư?

Địa Linh đáp:

– Đúng thế! Ta cứu ngươi khỏi bàn tay kẻ thù.

Ngô Cương lại đảo mắt nhìn Chư Linh một lượt. Chàng lộ vẻ đau khổ bâng khuâng hỏi:

– Sao ta… không có một ấn tượng nào hết?

Địa Linh khẽ vỗ vai chàng đáp:

– Vì ngươi mất hết ký ức. Nhưng chẳng bao lâu sẽ khôi phục lại được. Ngươi hãy coi đây…

Lão vừa nói vừa trỏ vào Hoa Linh.

Ngô Cương hỏi:

– Y… là ai?

Địa Linh đáp:

– Y là sư thư ngươi.

Ngô Cương nhăn tít cặp lông mày kinh hãi la lên:

– Sư thư ư?

Hoa Linh nở một nụ cười thê lương đáp:

– Sư đệ! Ta không ngờ sư đệ gặp thảm cảnh này!

Ngô Cương ngập ngừng hỏi:

– Cô nương là sư thư tại hạ thật ư?

Hoa Linh đáp:

– Sư đệ ơi! Cầu trời thương lại có một ngày kia ngươi khôi phục trí nhớ.

Ngô Cương mắt lộ vẻ hung quang nắm chặt bàn tay, lớn tiếng hỏi:

– Sư thư! Kẻ thù là ai?

Hoa Linh giả vờ nghiến răng đáp:

– Sư đệ! Ta sẽ trỏ từng đứa một cho ngươi hay. Có điều… sức ngươi và ta lại không đủ…

Ngô Cương tức giận gầm lên:

– Ai bảo thế?

Hoa Linh buồn rầu đáp:

– Sư đệ! Hiền chủ nhân nơi đây tặng cho bảo vật này. Hễ uống vào là thêm được sáu chục năm công lực…

Ngô Cương “ủa” lên một tiếng:

Hoa Linh hỏi:

– Sư đệ còn chưa tạ ơn ư?

Mụ nói xong đảo mắt nhìn Thiên Linh.

Ngô Cương ngó theo mục quang Hoa Linh rồi hướng về phía Thiên Linh xá dài nói:

– Tại hạ xin ghi lòng ơn đức của hiền chủ nhân.

Thiên Linh cười khanh khách nói:

– Ngươi bất tất phải cảm tạ. Hiện giờ ngươi đã mất hết trí nhớ, nói
nhiều cũng bằng vô ích. Còn gì để sau hãy bàn. Bây giờ sư đệ hãy vào
khách sạn nghỉ ngơi. Bản tòa lập tức sai người đưa linh dược tới.

Ngô Cương ngớ ngẩn nhìn Hoa Linh trong lòng đau khổ muôn vàn, nhưng việc trước chàng chẳng nhớ một chút gì.

Hoa Linh hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Sư đệ! Sư đệ hãy theo ta!

Ngô Cương theo Hoa Linh rời khỏi nhà đại sảnh đi vào một gian phòng bố trí
rất đường hoàng. Hai người ngồi đối diện trước một cái bàn.

Ngô Cương đau khổ vò đầu bứt tai. Lòng chàng chứa đầy sát khí và cực kỳ xúc động, chỉ muốn gây chuyện đổ máu.

Hoa Linh cất giọng ôn nhu khuyên giải:

– Hiền đệ không nên để cho những nỗi đau khổ hành hạ.

Ngô Cương vỗ bàn nói:

– Tiểu đệ muốn giết người.

Hoa Linh nhìn chàng bằng cặp mắt sâu thẳm nói:

– Sư đệ! Sư đệ hãy bình tĩnh lại.

Ngô Cương ngoẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

– Sư thư! Sư thư nói cho đệ hay những chuyện đã qua được không?

Hoa Linh đáp:

– Câu chuyện dài lắm! Ta có nói sư đệ cũng không nhớ được. Chờ sư đệ khôi phục ký ức rồi sẽ hiểu hết.

Ngô Cương nói:

– Tiểu đệ… trong lòng sầu muộn và hoang mang vô cùng… Chỉ muốn phát điên…

Hoa Linh nói:

– Sư đệ ráng mà nhẫn nại.

Giữa lúc ấy Địa Linh tiến vào phòng tay cầm một cái bình nhỏ bằng ngọc biếc đặt xuống mặt bàn nói:

– Đây là một báu vật hiếm có trên đời tên gọi Ngọc Linh Thạch nhũ. Ai
uống vào là tăng thêm sáu chục năm công lực. Vậy cô nương hãy giúp sư đệ một tay để cho chân nguyên bản thân y phối hợp với chất thuốc.

Hoa Linh đứng dậy tạ ơn nói:

– Ơn đức này tiểu muội cùng sư đệ xin khắc cốt minh tâm.

Địa Linh nói:

– Cô nương dậy quá lời! Đây bất quá là việc nghĩa nên làm mà thôi.

Hoa Linh nói:

– Chị em tiểu muội định sáng mai cáo từ các vị…

Địa Linh ngắt lời:

– Báo thù là một việc lớn, tại hạ không dám ngăn trở, xin hiền sư đệ tùy tiện! Mong rằng có ngày tái hội.

Hoa Linh hỏi:

– Các hạ còn điều chi chỉ giáo không?

Địa Linh ồ lên một tiếng rồi lấy trong bọc ra một viên thuốc hoàn màu hồng nói:

– Sau khi thành công lại uống viên thuốc này là rất có hiệu quả.

Hoa Linh hơi biến sắc. Mụ đón lấy viên thuốc và ngỏ lời tạ ơn lần nữa.

Địa Linh chắp tay vái chào hai người rồi ra khỏi phòng.

Ngô Cương vẫn ngớ ngẩn không tài nào tập trung được tâm lực để suy nghĩ một việc gì.

Hoa Linh trầm mặc một lúc rồi đứng dậy nói:

– Sư đệ! Uống thuốc đi!

Ngô Cương ngớ ngẩn cầm lấy bình ngọc, chàng nhìn Hoa Linh một cái rồi mở nắp bình ngửa cổ uống ngay.

Hoa Linh trỏ vào cái giường gỗ tử đàn nói:

– Sư đệ lên giường kia hành công và vận nội lực để tiếp dẫn dược lực.

Ngô Cương gật đầu. Chàng tháo giầy lên giường ngồi xếp bằng vận công.

Hoa Linh đưa bàn tay ngọc đặt vào huyệt mạch môn để thúc đẩy nội lực cho chàng…

Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu! Ngô Cương tỉnh lại. Chàng cảm thấy nội lực đầy rẫy mà tinh thần rất tối tăm.

Chàng hỏi:

– Sư thư! Đã xong chưa?

Hoa Linh đáp:

– Xong rồi!

Ngô Cương nói:

– Sư thư nghỉ đi thôi!

Hoa Linh nói:

– Ngươi nằm đây mà nghỉ ta phải ra ngoài.

Ngô Cương hỏi:

– Tiểu đệ nằm đây có tiện không?

Hoa Linh đáp:

– Chẳng có gì mà không tiện. À quên! Còn viên thuốc này nữa.

Ngô Cương hỏi:

– Thuốc gì?

Hoa Linh đáp:

– Thuốc… An tâm định thần.

Ngô Cương nói:

– Hay lắm!

Hoa Linh ngần ngừ một chút rồi bỏ viên thuốc vào miệng Ngô Cương nói:

– Gần sáng rồi! Sư đệ ngủ đi thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.