Ra khỏi thôn, tôi theo Tiểu Nhã đi lên một đoạn đường núi. ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống toàn thế giới một màu trắng bạc.
– Tiểu Nhã, em có thể đi chậm hơn một chút được không, còn nữa, nói chuyện với cô đi.
Tôi đã không đừng được, cứ thế nói. Tiểu Nhã đi đằng trước tôi lúc này giống như một con rối gỗ có buộc dây, chỉ biết có đi theo con đường nhỏ lên trên núi.
Nghe thấy lời tôi nói, cô bé quay đầu lại nhìn tôi, đưa ngón tay ra làm động tác “suỵt”. Sau đó cô bé nói khẽ:
– Cô ơi, đừng làm ồn, Tú Nhi đang tìm đường.
– Tìm đường?
– Đúng vậy ạ, năm đó Tú Nhi đã dẫn mẹ chạy từ đầu thôn ra, họ đã đi chính con đường này. Lúc đó là mùa đông, tuyết bám đầy trên núi, không giống như bây giờ lắm.
– ý em là, năm đó, Tú Nhi dắt mẹ chạy trốn từ trong thôn ra, rồi họ trốn lên trên núi?
Nghe những lời cô bé nói, tôi cảm giác như tim mình đã nhảy lên tới tận cổ họng rồi.
– Vâng ạ, tất nhiên là Tú Nhi rồi. Trong thôn không một ai giúp đỡ mẹ mình nên Tú Nhi không thể cứ mở to mắt nhìn mẹ chết. Cái người đó, không, hắn không phải là người, hắn nói hắn muốn giết mẹ cô.
Tiểu Nhã dừng lại, nhìn về phía tôi, đột nhiên cô bé nói:
– Tú Nhi sợ người đó phát hiện ra, đành đưa mẹ lên núi trốn trước. Tú Nhi và mẹ cứ đi thẳng mãi, đi thẳng mãi. Nhưng, bỗng nhiên…
Tiểu Nhã đột nhiên không kể nữa. Cô bé như bị tỉnh đột ngột giữa cơn mơ. Em nhìn bốn phía với ánh mắt hốt hoảng, sau đó ánh mắt ấy dừng lại ở chỗ tôi, nước mắt em cứ thế chảy ra:
– Cô ơi, em cầu xin cô, cô đi mau lên. Cô đừng để ý đến em, cô đi mau đi, nếu không đi sẽ không kịp nữa đâu. Em xin cô, cô mau đi đi. Cô ấy nói, chỉ cần dẫn cô đến, cô ấy sẽ thả em ra. Không phải em cố ý đâu cô ơi, em xin lỗi, nhưng em thực sự không thể chịu đựng được nữa. Cô ơi, cô mau chạy đi. Tú Nhi bị mẹ cô ấy cắn cho điên rồi. Cô ấy điên rồi, cô ấy chính là Bạch Nha.
Tôi ngước nhìn em, tôi bị em khiến cho không biết làm thế nào cả.
Cô bé khóc to lên, đột nhiên toàn thân em ngửa thẳng ra và nằm về phía sau. Tiếp đó, cô bé lên cơn co giật toàn thân một cách điên cuồng. Nhìn cảnh đó cứ giống như đang đột ngột lên cơn động kinh vậy. Tôi vội vàng chạy lại, nắm lấy tay em.
– Tiểu Nhã, em sao rồi?
Bỗng nhiên, mắt cô bé mở ra, hai mắt đi hai tia điện lạnh lùng chiếu thẳng vào tôi:
– Lại đây đi.
Tôi chỉ thấy trước mắt mình một màu đen, gót chân trơn tuột, toàn thân như đang rơi vào trong một hang núi.
Tuyết từ đâu bay lả tả? Tay tôi sờ phải cái gì, cục băng?
Tôi rớt xuống một hang núi, ngã xuống một chiếc đệm tuyết cao quá đầu người, chỉ còn lộ ra ngoài không khí từ phần môi trở lên. Kì lạ ở chỗ, tôi tự nhiên không còn cảm thấy một chút lạnh nào, tất cả đều như trong mơ vậy.
ảo giác đấy, đây chắc chắn là ảo giác.
Đang nghĩ, bỗng nhiên tôi nhìn thấy một đám bóng người đi từ phía xa lại, đi đến gần rồi, tôi mới nhìn ra đây là một người con gái mười lăm mười sáu tuổi, cõng trên lưng một người phụ nữ đầu tóc rối bời. Họ từ từ đi đến rất gần tôi, người con gái nhẹ nhàng đặt mẹ xuống, sau đó nói:
– *** rất lạnh, phải không ạ? Nhưng chúng ta nhất định sẽ trốn được ra. *** có đúng vậy không?
– Lạnh, lạnh, mẹ đói, mẹ đói. – Người phụ nữ đầu tóc rối bời nói lầm bầm.
– Mẹ cố chịu thêm một chút nữa. Đợi khi chúng ta thoát ra khỏi cánh rừng này sẽ tốt thôi mà. – Đứa con gái cười.
– Đói, đói. – Người mẹ liên mồm nói như vậy.
Đứa con bước tới, quay người lại phía *** như lại muốn cõng mẹ lên.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy trong mắt người mẹ đang nhìn vào tôi ấy phát ra những ánh nhìn đầy dã thú. Bà ta tóm lấy con gái mình, mở to miệng ra, cắn vào đứa bé…
Hóa ra là vậy…
Không gian choán đầy tiếng kêu thảm thiết của đứa con:
– *** đừng, mẹ… *** con là con gái của mẹ mà…
Người mẹ mất đi lí tính đó giờ giống như một con dã thú.
Cảnh tượng điên cuồng mà thê thảm hết mức ấy như một bộ phim chỉ chiếu cho riêng mình tôi xem. Tôi cảm nhận được sự hận thù đầy điên cuồng, không cam chịu và vô cùng hung ác trong hình ảnh đó.
Tuyết điên cuồng như bão.
Tôi lẩm bẩm, đôi môi run rẩy mà nói:
– Đừng, cô bé là con gái bà.
Tôi không làm gì được. Thứ tôi có thể đưa ra bây giờ chỉ là âm thanh và nước mắt.
Một gương mặt trong gió tuyết đột nhiên xuất hiện, thoắt cái đã đến gần trước mặt tôi, ánh mắt mù mịt mà như tê dại nhìn về tôi. Luồng khí thở ra từ mũi như muốn thổi vào mặt tôi. Gương mặt đó trước đây đã từng rất xinh đẹp. Tất cả những âm thanh điên cuồng đều dừng lại.
– Không được, kể cả bà điên cũng không được, cô bé là con gái bà.
Gương mặt đó vẫn tê dại, nhưng rất nhanh sau đó, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt chảy ra từ trong khóe mắt của người con gái xinh đẹp ấy.
Trong giây lát, chúng đóng lại thành băng.
Khi tôi tỉnh lại từ trong hôn mê, trí nhớ đã có đôi chút mơ hồ, thậm chí không rõ lắm rằng, tại sao một mình tôi lại có thể ở giữa vùng núi hoang vắng này. Chỉ nhớ rằng tôi đã dẫn một sinh viên đến đây khám bệnh, sinh viên đó tên là Tiểu Nhã.
Đầu đau tới mức như đang vỡ ra. Tôi nghĩ, có thể là do mình đã mắc chứng gì đó tương tự như mộng du rồi. Tôi chống mạnh để đứng người dậy, dò tìm phương hướng một lúc lâu mới tìm ra con đường nhỏ dẫn xuống núi.
Quay về văn phòng công sở thôn, tôi nhìn thấy một mẩu giấy Tiểu Nhã để lại, nói rằng em không sao, em quay về trước. Tôi thấy một chút lạ vì tại sao cô bé không đợi tôi đã vội một mình quay về nhà. Nhưng do đầu đau, tôi rất ngại nghĩ nhiều.
Làm xong thủ tục trả phòng, tôi xách túi hành lý giản đơn bước ra đầu thôn. Nhìn thấy chiếc cột mốc phân giới và cảnh tượng có chút quen thuộc, tôi sững người một cách có ý thức. Dừng lại đó, tôi móc ra trong túi tờ giấy A4, phát hiện ra nó đã bị mờ, trông giống như những màu sắc được trộn vào với nhau.
Tôi vo tờ giấy lại rồi tiện tay ném nó đi.
Trên đường đi thay vài lần xe buýt, cuối cùng tôi đã về đến thành phố quen thuộc. Chẳng biết là do nguyên nhân gì mà tôi lại có một cảm giác phải mười mấy năm chưa được trở về. Về đến nhà, tôi rầy la mẹ vì bà làm quá nhiều món ăn ngon, bởi vì lâu lắm rồi tôi mới được làm nũng. Mặt mẹ tôi nở một nụ cười như hoa.
Buổi tối mở vi tính lên mạng, đã lâu lắm rồi chưa được lên, bồn chồn một lúc, cuối cùng mới nhớ ra tôi đã nợ tiền một tháng dùng mạng. Thế là tôi nằm dài trên ghế kêu lớn: Không được lên mạng rồi, cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa!
Ngày thứ hai đến trường học để lên lớp. Nghe nói Tiểu Nhã vừa mới làm xong thủ tục chuyển trường ngày hôm qua. Tự nhiên tôi cảm thấy có chút gì đó khác lạ.
– Tự cô bé làm thủ tục chuyển trường à?
– Mẹ cô bé đến làm cho, không thấy cô bé xuất hiện.
Nghe thầy giáo hướng dẫn nói đến mẹ cô bé, đầu tôi tự nhiên cảm thấy đau.
– Đi được cũng tốt, cả ngày lẩm bà lẩm bẩm. Tuy nhiên, tôi thấy mẹ em cũng rất bình thường mà.
Lẩm bà lẩm bẩm, đúng là thế mà? Tôi nhớ ra em Tiểu Nhã đó đã từng có một biểu hiện trên lớp học khiến tôi sợ tới mức không nói được nên lời. Cô bé này mà đóng phim kinh dị chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Tự tôi cười chữa ngượng, tuy trong lòng vẫn có cảm giác bất an, nhưng tôi vẫn nén cái cảm giác đó xuống, không để ý tới nó nữa.
Buổi tối về tới nhà, mẹ nói đã giúp tôi nộp tiền mạng, tôi vui mừng chạy đến trước máy vi tính, chẳng phải đã có người từng nói: thiếu mạng ba ngày, như gặp tai họa. Hình dung này đúng là hợp lí.
“Tôi là Thiên Thu Thiên Niên, chào bạn”.
Tôi mở MSN ra và phát hiện trong hòm thư chứa đầy thư chưa đọc.
Lúc này, mẹ gọi tôi từ trong phòng bếp:
– Ăn xong cơm rồi chơi.
– Tôi trả lời vâng, rồi mở hòm thư của một người bạn ra.
Màn hình đột nhiên một màu đen, vi tính của tôi tự nhiên khởi động lại. Ba bốn phút sau, màn hình mới bắt đầu sáng lên. Một bức ảnh hai mẹ con lại hiển thị, chiếm toàn bộ màn hình.
Sau đó, một khung đối thoại được nhảy ra:
– Xin chào, tôi là Bạch Nha. Bạn là người thứ 2156 tới thăm tôi. Vì bạn chỉ sống cùng mẹ nên điều kiện của bạn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Chúc mừng, bạn đã được chọn.
Nhìn thấy bức hình và khung đối thoại đó, tôi như rơi vào một hầm để nước đá lạnh thấu xương. Bao nhiêu những kí ức mơ hồ đã trở nên rõ ràng một cách nhanh chóng.
Thảo nào Tiểu Nhã liên tục hỏi bạn gái của nó:
– Bạn có mẹ không? Bạn chỉ sống với mỗi mẹ phải không?
Hóa ra, với tôi tất cả không phải là kết thúc, mà chỉ là một sự bắt đầu.
Dòng đếm khoảng thời gian ba phút trên màn hình vi tính đang chạy một cách nhanh chóng.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ xào rau trong phòng bếp vang lên giống như tiếng gõ trống vậy.
Cắn tôi.
Tôi không hề do dự mà lựa chọn ngay đáp án của mình trong cột lựa chọn của khung đối thoại. Dòng đếm thời gian lập tức dừng lại. Vi tính của tôi rơi vào trạng thái tĩnh lặng như chết.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ:
– Mau ăn cơm thôi, đói rồi, phải ăn cơm thôi.
– Em đọc xong rồi.
Đào Tử dúi bản thảo vào trong tay của Tần Quan, nói một cách bình tĩnh. Lúc này, so với những chấn động mà câu chuyện gây ra, cô càng cảm thấy thú vị trước động cơ lần này của Nguyệt Quang.
Đợi cho tới khi Tần Quan đưa ra lời nhận xét đối với kết cục của câu chuyện, Nguyệt Quang mới nói:
– Bộ tiểu thuyết này từ tay tôi ra. Bây giờ có người đã gửi nó lại cho tôi, toàn bộ!
Hai chữ “toàn bộ” phía sau cùng đột nhiên được hét ra, rất có lực khiến cho hai người còn lại sợ hãi. Họ nhìn Nguyệt Quang không hiểu, rồi nhìn thấy cánh tay bị thương của cô được giơ ra một lần nữa. Cô nói:
– Thứ đó đã tới cắn tôi…
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến người ta tim đập chân run.
Tần Quan vội vàng lại gần, cầm lấy cánh tay của Nguyệt Quang lên. Chỉ nhìn thấy vết thương trên cánh tay trắng muốt của cô. Quả thật nó giống như bị động vật cắn mà thành mà cũng giống như bị bỏng nữa. Tần Quan vội vã thả tay cô ra, lùi về phía sau một bước, anh nhìn Nguyệt Quang với ánh mắt không thể tin nổi.
Nguyệt Quang cười nhạt, giống như một mụ thầy cúng đã bị lộ ra tất cả, cô nói chậm chạp:
– Chuyện ngắn này được viết trước khi mọi chuyện xảy ra. Sáu người chúng ta, mỗi người đã viết một phần, mỗi người đều có phần!
Câu nói này nghe ra có vẻ như đang uy hiếp nhưng Đào Tử không hề thay đổi sắc mặt và giọng nói. Yên lặng là một trong những tố chất buộc phải có trong công việc của cô. Cô hỏi:
– Cậu gọi chúng tớ đến đây là để cảnh báo rằng, chúng tớ không được thu thập lại những bài trước đây đã viết để tránh những tình tiết đó xảy ra với chính bản thân mình?
Nguyệt Quang không nói gì, chỉ gật đầu.
– Có ý nghĩa gì không?
Đào Tử đột nhiên hỏi lại.
– Nếu cậu vẫn không vứt chuyện của ba năm trước đi thì thậm chí tôi có thể hoan nghênh cậu đến tòa báo nơi tôi làm việc, đưa chuyện đó ra ánh sáng một lần nữa, để chuộc tội. Nhưng xin đừng lãng phí thời gian vào những chuyện nhạt nhẽo thế này nữa.
Nói xong, Đào Tử quay người đi khỏi, đóng mạnh cửa phòng lại.