Chuyện Quái Dị Ở Trường Học

Chương 3: Lớp sương mù thứ nhất (3)



– Hôm trước cô đến làm khách nhà em, chắc cô có nhìn thấy một chiếc máy vi tính chứ? Chiếc vi tính đó là do mẹ mua thưởng cho em khi em thi đỗ đại học. Mẹ em còn nói, trên mạng cái gì cũng có, bảo em khi nào lên mạng nhất định phải cẩn thận, nhưng em không hề để ý gì tới lời mẹ nói. Một ngày cuối tuần của tháng trước, khi em lướt qua thế giới lạ, cô ơi chắc cô biết thế giới lạ chứ ạ, đó là một trang web có đăng những câu chuyện và hình ảnh kì quái mang chút kinh dị. Em đọc bài ở đó, còn cá cược với những người bạn trong Q rằng em dám đọc hết tất cả những bài đăng trong ngày hôm ấy, sau đó kể cho họ nghe. Chúng em thường xuyên chơi trò cá cược này, nếu ai nhát gan, không làm được việc mà người đấy nói sẽ làm, ví dụ như xem một tấm hình kinh dị gì đó, chúng em sẽ đá người đấy ra khỏi nhóm.

Buổi tối hôm đó từ bảy giờ, em xem một mạch các bài gửi, vừa xem vừa kể cho lũ bạn nghe, cảm giác rất phấn khích. Mức độ nội dung của những bài viết kinh dị này không hề giống nhau, có bài rất sợ, có bài mang theo cả máu, chỉ khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Xem bài viết gần được nửa tiếng, tất cả các bạn trong phòng chat của em không ai là không nể phục gọi em là “madam” cả. Lúc đó em thật sự thấy sảng khoái. Đột nhiên có một người gửi bài viết mới, tiêu đề vẫn là cái chúng em nhìn đã quen: Một hình ảnh kinh dị (cô bé nào đủ dũng cảm mới vào), nickname của người gửi là Bạch Nha. Em chẳng nghĩ gì, kích chuột ngay vào. Sau đó em nghe thấy trong tai nghe truyền đến một tiếng kêu của một người con gái vô cùng thảm thiết, tiếp đó hiển thị một tấm ảnh flash, phía trên có viết từng chữ từng chữ một: Xem bài mà không gửi bài lại, ba ngày sau phải chết.

Khi nghe thấy âm thanh và nhìn thấy ảnh flash đó, em không hề để tâm gì. Cái kiểu dọa ấy em đã thấy rất nhiều lần rồi. Thế là em gửi tin cho những đứa bạn trong nhóm: Bài mới gửi, lại một lần lấy bài của người khác làm của mình, em một lần nữa không gửi bài lại cho nó. Ha ha, cho nó tức chết.

Vài giây sau, màn hình vi tính xuất hiện một bức ảnh, là một bức ảnh rất bình thường, một bức ảnh chụp chung của mẹ và con gái, không có một chút gì đáng sợ, xem kĩ cũng chẳng thấy gì. Nếu phải nói có một chút kì quái thì, có thể chính là khi nó được hiện ra, đĩa cứng của em phát ra tiếng chạy đĩa rất nhẹ.

Em nhìn chằm chằm vào tấm ảnh ấy, em nghĩ rằng nó sẽ kêu “soạt” một tiếng rồi chuyển sang một hình ảnh kinh dị. Như thế sau khi giật mình một cái, em có thể vỗ ngực mà nói: Dọa người như thế à, đấy là trò trẻ con. Nhưng vài phút sau, bức hình không hề động đậy, nụ cười của hai mẹ con trong ảnh dường như càng rực rỡ hơn. Dần dần, em cảm thấy có cái gì đó không bình thường, liền đóng tất cả các trang web lại, sau đó nói với các bạn trong Q rằng: Tớ buồn ngủ rồi, tớ out đây.

Nhưng sau khi em đóng hết tất cả các khung hội thoại lại thì màn hình vi tính của em đột nhiên xuất hiện bức ảnh chụp hai mẹ con kia, nó choán hết cả màn hình. Sau đó trong tai nghe có nghe thấy một giọng nữ nhỏ đang nói: “Xin chào, tôi là Bạch Nha. Bạn là người thứ 2046 đến thăm tôi, vì bạn chỉ sống cùng với mẹ mình nên điều kiện của bạn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Chúc mừng, bạn đã được chọn. Vậy, bạn hãy chọn lựa, giữa bạn và mẹ bạn, tôi sẽ cắn ai? Tôi có thể cho bạn ba phút để lựa chọn. Sau ba phút ấy, hệ thống sẽ tự động chọn ra người bị cắn”.

Sau đó, trên bức ảnh xuất hiện một khung đếm thời gian, thời gian được đếm là ba phút. Lúc đó em thực sự đờ người ra, nếu đây là do người khác giở trò đùa ác ý thì thật là quá đáng quá. Em nhìn vào màn hình trước mặt, không biết mình có thể làm được gì nữa. Cảm giác như bức ảnh chụp chung hai mẹ con ấy có vẻ thật giống như tấm hình ma quỷ. Ba phút nhanh chóng trôi qua, một khung đối thoại mới nhảy ra, hệ thống hiện thị đã lựa chọn xong người bị cắn là mẹ em.

Kể đến đây, Tiểu Nhã không nói tiếp nữa. Cô bé vùi đầu vào sâu trong lòng mình, giống như một con tôm, giống hệt như hôm tôi nhìn thấy em ở chỗ cầu thang vậy.

Nghe chuyện của em, tôi đã đoán ra đại khái phần kết của nó. Tuy tôi không thể tin được rằng chuyện kinh dị li kì như thế lại có thể xảy ra ngay bên cạnh tôi, xảy ra ngay bên cạnh sinh viên của tôi, nhưng những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay khiến tôi không thể không tin được. Một cảm giác trúng thương nặng tấn công tôi, tôi nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai của Tiểu Nhã.

– Sau đó thì cô cũng đã thấy hết rồi đấy ạ. Cái tên Bạch Nha đó thực sự đã cắn mẹ em. Giống như một thứ gì quá nhạy cảm, cơ thể mẹ em xuất hiện những vết thương nhỏ, sau đó xuất hiện những chỗ mưng mủ. Dần dần, không một chỗ nào bình thường trên cơ thể nữa. Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là do một động vật nhỏ nào đó cắn, vết thương bị nhiễm trùng. Tuy đã kê rất nhiều thuốc nhưng một chút tác dụng cũng không có. Chẳng còn cách nào khác, em chỉ còn cách tin vào lời của người tên Bạch Nha. Thế là em lại vào trang web, gửi cho người đó rất nhiều tin tức, cầu xin anh ta tha cho mẹ em hoặc là hãy đến cắn vào em ấy. Nhưng…

Cô bé nói đến đây đột nhiên không nói nữa, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lăn ra những giọt lệ như sóng nước. Một lúc lâu sau, cô bé mới lẩm bẩm nói.

– Nhưng hắn ta không nhắn tin lại, hắn ta, dường như không tồn tại.

Mẹ em không chịu được nữa. Ngày hôm ấy sau khi cô về, mẹ nói với em, hãy quên hết tất cả đi, sau này phải sống cho thật tốt. Vào lúc nửa đêm, mẹ thừa lúc em không chú ý đã chạy ra ngoài, sau đó bị xe đâm. Em biết, cô ơi, em biết mẹ là vì em, mẹ muốn tất cả kết thúc sớm. Bởi vì hai mẹ con đã không thể chống đỡ được nữa, hai mẹ con đều đã không thể chống đỡ được nữa…

Trong tiếng nấc nghẹn ngào của cô bé, tôi tưởng tượng ra cảnh người mẹ chạy trên con đường xe cộ qua lại tấp nập, dùng hết sức lao ra đường để giải thoát, để tìm được sự tĩnh lặng và an tâm cho con gái. Hoặc là, lần tự tử đó của cô còn có một nhân tố ở bên trong. Nếu không phải là tôi đi gặp cô ấy, nói rằng con gái cô không bình thường, có lẽ cô ấy sẽ không đưa ra một quyết định dứt khoát như vậy. Chua xót trong tim, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy Tiểu Nhã, dùng cánh tay của mình để truyền một chút sức mạnh cho em.

– Tất cả đã kết thúc rồi, đừng nên nghĩ làm gì nữa. Chúng ta chỉ có thể để mẹ em ra đi nhẹ nhàng, đúng không? Tiểu Nhã, nghe lời cô, hãy quên tất cả mọi chuyện đi, đừng nghĩ tới chúng nữa, bởi vì, có một số chuyện chúng ta không thể làm chủ được. Vì *** em hãy sống cho tốt.

Nghe xong lời của tôi, cơ thể em đột nhiên run lên từ trong ra ngoài:

– Không đâu, tất cả còn chưa kết thúc.

Em vung tay tôi ra, lại nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi không lạnh mà run. ánh mắt đó nhìn thẳng vào tôi, lại như không nhìn thấy. Em đi thẳng, qua người tôi, nhìn về phía không quen biết, rất xa, rất xa. ánh mắt đó ẩn chứa một tia sáng tuyệt vọng mà căm thù trong đó.

– Nó lừa em.

– Ai, em nói ai lừa em?

Cô bé giơ cổ tay của mình lên, xắn tay áo cho tôi nhìn. Trong hoàng hôn mờ nhạt của buổi chiều tối, tôi nhìn thấy trên cổ tay gầy nhỏ mà trắng ngần ấy có một vòng tròn hình vết răng cắn rõ rệt, giống như vừa mới bị cắn xong, lại giống như bị chai tay, mầm thịt nhô ra ngoài.

– Cô nhìn thấy rồi đấy. Hắn cắn tay mẹ em, xong lại cắn đến em. Hắn là tên lừa đảo.

Trong lòng tôi nhanh chóng trào lên một cảm giác sợ hãi, khủng hoảng và ghê tởm, giống như gan mình bị vỡ ra vậy, xung quanh mồm đều là vị đắng. Làm thế nào, tôi có thể nói gì với cô bé nữa đây? Tôi là người bình thường mà phổ thông như vậy, tôi có thể dắt em đi tìm ai đây? Hơn nữa, điều đó không có ích gì bởi vì em đã từng thử rồi, chẳng phải sao? Kết quả của việc nếm thử đó chính là, dường như tất cả mọi người đều cho rằng em bị thần kinh.

– Cô ơi, em phải đi tìm hắn, vì chính em, vì mẹ của em, em phải đi tìm hắn. – Tiểu Nhã giơ cao cổ tay mình và nói lớn với tôi:

– Tìm ai, cái tên Bạch Nha á? Nhưng, chẳng phải em đã nói hắn không hề gửi tin lại cho em sao?

– Cô ơi, em biết hắn ở đâu.

Cô bé lấy ra một tờ giấy A4 từ trong cặp, đưa cho tôi xem.

– Tấm hình này là do Bạch Nha đưa em xem. Trong này có cột mốc phân giới của một cái thôn. Cô có nhìn thấy không? Em đã kiểm tra rồi, tuy hoang vắng nhưng cái thôn này có thật.

Tấm hình cô bé cầm trong tay chính là hình tôi nhìn thấy trên màn hình vi tính nhà em hôm đó. Đó quả thật là một bức hình ấm áp, không ngờ được rằng, đằng sau bức hình đó lại phát sinh một chuyện tanh mùi máu như vậy.

– Em phải đến cái thôn đó tìm hắn. Nếu hắn vì cái hình này mới hại người, thì hắn nhất định sẽ ở đây. Cho dù hắn là người, hay là một thứ gì khác, em vẫn phải tìm được hắn. Cô ơi, cô đã biết chuyện của em, vậy nên nếu em có xảy ra chuyện gì thì ít nhất sẽ có một người biết được em vì cái gì mà phải chết. Cô ơi, cô là người tốt, cám ơn cô đã chịu tin em. Tạm biệt cô giáo.

Cô bé cất tờ giấy vào trong túi sách, sau đó đứng dậy bỏ đi. Trong bóng hoàng hôn tối mờ, cô bé gầy tới mức trông giống như một làn khói mỏng manh.

Nhìn theo cô bé, tôi ngồi cứng đờ trên ghế, không kìm được nên nắm chặt bàn tay, ngón tay như cắm hẳn vào lòng bàn tay. Cổ tay như quấn một vòng bằng sắt, bên tai vang lên lời nói của mẹ Tiểu Nhã.

“Tôi thấy cô là người tốt bụng. Vậy Tiểu Nhã nhà chúng tôi phải nhờ cô bỏ chút công sức chăm lo giùm”.

Tôi sẽ làm vậy, tôi sẽ làm vậy.

Ngày hôm đó, tôi đã đồng ý với người mẹ ấy. Tôi sẽ chăm sóc đứa con gái duy nhất của cô. Nếu bây giờ tôi để Tiểu Nhã tự đi như vậy, tôi có phải sống mãi trong cảm giác day dứt và bất an không?

– Tiểu Nhã, đợi cô đã. Cô sẽ đi cùng em.

Tôi lấy dũng khí, đứng lên hét về phía Tiểu Nhã. Cô bé nghe thấy, đứng ngẩn người ra, ánh mặt trời tản đi trên cơ thể cô bé, biến cơ thể cô trở thành một bóng hình màu trắng xanh. Rất lâu sau đó, cô bé mới cúi đầu quay người lại, cúi người thật sâu về phía tôi.

Vài ngày sau, khi tôi và Tiểu Nhã đứng một lúc lâu bên cột mốc phân giới ở đầu thôn – nơi đã xuất hiện trong tấm ảnh ấy, tôi ôm lấy bờ vai của Tiểu Nhã, phát hiện ra cảnh tượng nơi đây giống với tấm ảnh tới mức giật mình.

Những cái cây đó, những viên gạch đó, thậm chí là đường nét của ánh sáng mặt trời đều không một chút khác biệt so với bức ảnh. Tất cả như đứng yên lại đón chờ chúng tôi tới.

Bước vào trong thôn, tôi bảo Tiểu Nhã giở tờ giấy A4 có in bức hình đó cho tôi, trong lòng suy nghĩ xem mình nên dò hỏi ai về tin tức hai mẹ con họ. Không biết có phải do xem tiểu thuyết kinh dị nhiều hay không mà trong lòng tôi nghĩ rằng, nếu đây là một bức ảnh khủng bố thì tôi không hi vọng việc chúng tôi đến lại đem đến nỗi khủng hoảng cho những người trong thôn.

Tôi dẫn Tiểu Nhã vừa đi vừa dò hỏi và đã tìm được nhà của trưởng thôn. Đây là một ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ, rất sạch sẽ. Trên tường của phòng chính còn treo ớt đỏ và ngô khô. Dưới ánh mặt trời trắng xanh, tỏa ra những ánh hào quang rất đẹp.

Cả nhà trưởng thôn đều ra đồng làm việc cả, chỉ có mình người mẹ bảy mươi tuổi của ông ta ở lại trông nhà. Bà cụ già vô cùng hiếu khách, bà coi chúng tôi như khách trong thôn vậy. Bà bưng ra rất nhiều hoa quả để tiếp chúng tôi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới lấy bức ảnh ra, đưa cho bà xem, dò hỏi xem bà có biết hai mẹ con trong ảnh không.

Cụ già cầm lấy bức ảnh trong tay chúng tôi, nhíu mắt lại nhìn, ngay sau đó phát ra một tiếng thở dài.

– Đây chẳng phải là Tú Lan và Tú Nhi sao? Trời ơi, hai người đến tìm hai mẹ con họ à? Thật đáng tiếc, từ lâu đã không còn rồi, không còn rồi.

– Không còn nữa? ý của bà là họ đã chết rồi?

– Ôi, chẳng chắc đâu, cũng có thể là trốn đi rồi.

Tiểu Nhã ngồi ở một góc, không nói câu nào. Nghe được câu đấy, đột nhiên nói:

– Bà ơi, bà có thể kể chuyện về hai mẹ con họ cho bọn cháu nghe có được không?

Bà cụ già cũng chẳng truy hỏi xem chúng tôi lấy đâu ra tấm ảnh này, toàn bộ tâm trí bà như tập trung vào trong những hồi ức về chuyện cũ.

– Tú Lan là một người con gái bạc mệnh. Người xưa có câu, trai sợ chọn nhầm nghề, gái sợ gả nhầm chồng. Nỗi khổ của Tú Lan kiếp này chính là không được gả cho một người đàn ông tốt. Cháu nhìn cô ấy xem, trông rất xinh đấy. Năm ấy cũng chẳng hiểu sao lại tối mắt vì người đó, cô ấy được gả cho Tiểu Tỏa Tử, nhà ở đầu phía đông thôn. Tiểu Tỏa Tử chỉ được cái mẽ bên ngoài, tham ăn làm lười, lại còn keo kiệt, không giống đàn ông một chút nào.

Khi Tú Lan vừa được gả đi, hắn ta đối xử với Tú Lan còn tạm được. Ai mà biết được hơn một năm sau, Tú Lan sinh cho hắn một đứa con gái tên là Tú Nhi thì hắn bắt đầu thấy ngứa mắt với Tú Lan, cả ngày chỉ biết mắng chửi cô vì những chuyện nhỏ nhặt. Tú Lan xinh đẹp nên trong lòng hắn cũng đề phòng. Chỉ cần Tú Lan gặp mặt người con trai trong hay ngoài thôn thì lập tức hắn sẽ cho rằng cô đã đong đưa với họ. Về đến nhà hắn chửi mắng thậm tệ và đánh đập dã man. Vì Tú Lan chỉ sinh được con gái nên cô tự thấy mình đuối lý, đành cứ để cho hắn phát điên lên, sau cùng hắn quen mui nên hắn càng chẳng ra làm sao cả. Khoảng sau mười mấy năm, Tiểu Tỏa Tử đánh cô một ngày ba trận, coi cô là súc vật để sai khiến.

Chị em phụ nữ trong thôn cũng không ít lần khuyên cô, đều nói rằng người đàn ông như thế mà cũng sống cùng được à? Nhưng Tú Lan là người cố chấp, cô nói rằng mình không thể thiếu người đó được, còn phải nghĩ cho cả Tú Nhi nữa, cố sống cho qua vài năm nữa, đến già rồi tự nhiên sẽ tốt hơn. Nhưng mọi chuyện không như cô ấy nghĩ, một mùa đông của mấy năm trước, qua tết đã lâu, Tiểu Tỏa Tử không biết do đâu mà lên cơn tức, hắn uống vài chén rượu, về nhà liền đánh ngay vợ để thỏa cơn tức. Lần đó cũng chẳng biết tại sao mà hắn lại hung ác đến vậy, hắn hành hạ Tú Lan hai ngày hai đêm. Sau này chúng tôi nghe nói, Tú Lan đã bị điên.

Bà cụ thở một hơi dài, bà dò dẫm bên mép giường và không nói tiếp nữa. Bà còn dùng tay áo lau nước ở khóe mắt.

ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào bên trong, cảm giác se lạnh.

– Khi đó các bà đang làm gì? Tại sao không giúp đỡ cô ấy? – Tiểu Nhã đột nhiên nói, lời nói không mang một chút hơi ấm, như một con dao, rơi “soạt” một cái bên tai chúng tôi. Tôi quay đầu lại nhìn cô bé, chỉ thấy cái đầu nó lại cúi xuống, đôi mắt trắng dã đầy thù hận nhìn chằm chằm vào bà lão.

Bà già không chú ý tới cô bé lắm, bà lại kể tiếp theo dòng suy nghĩ của mình:

– Giúp, giúp thế nào đây? Người ta là vợ chồng có chứng nhận, về mặt luật pháp sẽ được bảo vệ. Hai vợ chồng đó làm việc gì, vào lúc nào thì ai có quyền quản lý. Chuyện chồng đánh vợ lại chẳng phải chỉ nhà họ mới có, ai mà nghĩ được lại thành như bây giờ.

Cô Tú Lan đó sau khi điên, cả ngày chỉ lẩm bà lẩm bẩm, để tóc lòa xòa lang thang khắp thôn. Cán bộ thôn đều kêu Tiểu Tỏa Tử phải đưa cô ấy vào bệnh viện trong thành phố, thằng khốn Tiểu Tỏa Tử đấy lại nói, vợ hắn có thể tự lo liệu được cuộc sống, cũng chẳng được gọi là điên. Nếu điên thật thì đánh chết chứ không đưa vào bệnh viện, người đấy không thể đi được.

Mọi người cũng chẳng muốn nói gì nữa.

Không thể ngờ được rằng chưa được mấy hôm sau, Tú Lan và Tú Nhi đã mất tích, nhà của Tiểu Tỏa Tử cũng bị người ta đốt, tuy nhiên không thiêu cháy được tên Tiểu Tỏa Tử đó. Mọi người đều đoán là, nói không chừng Tú Lan giả điên, đi theo người đàn ông khác, đem theo cả Tú Nhi chạy rồi. Dần dần, mọi người đều cho rằng suy luận đó là đúng. Cái tên Tiểu Tỏa Tử cũng chẳng sống được trong thôn nữa, hắn đi vào thành phố làm ăn mày luôn.

Nghe xong câu chuyện bà cụ kể, tôi sững sờ nhìn vào hai mẹ con họ trong tấm ảnh. Ban đầu tôi cho rằng đằng sau nụ cười của hai mẹ con họ là một câu chuyện li kì làm người ta kinh ngạc, ai ngờ lại là thế này.

Buổi tối hôm đó, do không chạy kịp chuyến xe khách về thành phố, tôi và Tiểu Nhã ở lại trong văn phòng của thôn. Đó là một căn phòng bằng xi măng sơ sài, bốn mặt đều thông gió. Trong đêm tối, gió thổi khiến người ta có cảm giác ớn lạnh xương sống.

Tiểu Nhã nằm trên chiếc giường phía bên phải tôi, trong đêm giá lạnh em ngủ rất nhanh. Tôi nhắm chặt mắt lại, ép mình phải ngủ ngay, nhưng do quá căng thẳng nên chẳng hề có ý niệm muốn ngủ.

Những cảnh quay trong phim kinh dị đã xem trước đây giờ lại nhảy ra từ nơi sâu thẳm nhất trong bộ não, không ngừng hiện ra trước mắt tôi. Tôi cố hết sức nén xuống những suy nghĩ đó, nhưng chúng lại nhảy ra rất nhanh từ trong đầu tôi. Tôi cảm giác như cổ mình đầy là mồ hôi, mồ hôi thấm ướt gối và chăn, làm cứng đờ cả cổ khiến tôi có cảm giác khó thở.

Tôi chỉ có thể mở to đôi mắt của mình.

Lúc này, ánh sáng màu xanh nhạt đang chiếu vào căn phòng với một màu xanh trắng. Tôi thở dài một hơi, thình lình cảm thấy xung quanh có một chút gì khác lạ.

Trong phòng lúc đầu có bốn chiếc giường, hai chiếc còn lại là trống. Nhưng trong đêm tối, tôi phát hiện thấy hai chiếc giường đó lại đang có người ngủ.

Trong ánh sáng trắng xanh của mặt trăng chiếu vào, tôi nhìn thấy hai bóng người đó ngồi dậy. Bọn họ đưa chân từ trên giường xuống dưới đất. Họ đứng dậy, từ từ tiến về phía tôi.

Sau cùng họ đã đứng trước giường tôi. Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy rõ mặt của hai người: Tú Lan và Tú Nhi.

Họ giống hệt như trong ảnh, hướng về phía tôi vẫn với kiểu cười ấy. Sau đó, họ ngồi ở phía đầu giường tôi.

Sợ hãi từ đâu áp xuống người tôi. Không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi phát ra một tiếng thét, sau đó nhảy lên ở trên giường.

Tú Lan và Tú Nhi biến mất trong chốc lát.

Hóa ra đó chỉ là ảo giác, không, đó phải là cõi mộng chứ. Tim tôi đập thật nhanh, tôi mừng lắm vì đó chỉ là cảnh tượng trong mơ mà thôi. Mồ hôi đã ướt hết chiếc áo trong. Tôi quay người vặn cho đèn sáng, chuẩn bị thay một chiếc áo bên trong khác. Đột nhiên, tôi phát hiện ra Tiểu Nhã đã mặc xong quần áo, cô bé ngồi trên chiếc giường giống như cảnh trong cõi Niết bàn của đạo Phật, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía tôi.

– Tiểu Nhã!

Lúc này, nhìn cô bé dưới ánh đèn mờ ảo không hề dễ chịu hơn so với khi nhìn thấy hai mẹ con nhà kia trong giấc mơ. Mãi sau tôi mới lẩm nhẩm gọi được tên của cô bé.

Con bé đưa chân xuống đất, đi giày vào rồi từ từ bước tới giường tôi. Sau đó em hơi ngồi xổm cho người thấp xuống và ngửng đầu nhìn tôi:

– Cô ơi, em đã nhìn thấy Tú Nhi rồi. Tú Nhi gọi em tới đó.

Cô bé nói rồi đưa cổ tay mình ra, tay áo xắn tới cùi trỏ. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhìn thấy toàn bộ cánh tay đó là vết răng cắn, nó phát ra một mùi tanh hôi.

– Tú Nhi nói Bạch Nha ở cùng cô ấy, Tú Nhi có thể giúp em.

Cô bé nói thế rồi đứng thẳng người lên, quay người về phía cửa rồi bước đi. Tôi nhìn quanh một vòng căn phòng lạnh lẽo này, tôi không còn muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

– Được rồi, Tiểu Nhã, chúng ta sẽ cùng đi. Cho dù đó là cái gì đi nữa, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt, dù chúng ta sẽ phải đối mặt với một trận chém giết một mất một còn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.