Lúc Lâm Hòa Tây trở lại chỗ của mình, thì nhìn thấy điện thoại di động vẫn sáng màn hình đặt ở vị trí cũ, phía trên vẫn là trang mà hắn cố ý tìm kiếm để Du Trọng xem.
LQĐ
Còn Du Trọng vẫn ngồi bên cạnh hắn cúi đầu xem bài thi, cả người nhìn qua không có bất kỳ dấu hiệu muốn tức giận nào.
Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, hắn thoát khỏi Zhihu, lật phần nhật ký cuộc gọi ra, Phương Thanh Ninh có gọi điện thoại tới theo như lời hắn nói.
Và xem thời gian từ cuộc gọi, thì Du Trọng đúng là có nhận giúp hắn cú điện thoại này.
Chẳng lẽ sau khi cúp máy không hề để ý tới nội dung trên điện thoại của hắn?
Lâm Hòa Tây để điện thoại xuống, thử dò xét hỏi Du Trọng: “Sáng còn phải làm đề nữa không?”
Sắc mắt người kia như bình thường quay mặt lại, giọng nghe cũng rất bình tĩnh: “Không làm nữa.”
Lâm Hòa Tây không nhịn được cong môi lên, “Có phải bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi không?”
“Không làm đề nữa,” Du Trọng thoải mái nhìn hắn một cái, “Anh giảng đề cho em.”
Môi đang cong lên nhanh chóng hạ xuống, Lâm Hòa Tây vô cùng thất vọng, và bình tĩnh ngước mắt lên quan sát cậu.
Nhận ra ánh mắt liếc trộm của hắn, Du Trọng không mặn không nhạt mở miệng: “Nhìn cái gì? Không muốn học?”
Lâm Hòa Tây rất biết nghe lời lắc đầu một cái, khá trái tương tâm đáp: “Muốn học.”
Sau đó, trong lòng lại thầm nghĩ, hơn phân nửa là Du Trọng thật sự không nhìn thấy.
Nếu không với tính tình của đối phương, nhất định khi phát hiện ra mình cố tình, sẽ không im lặng không nói một câu bỏ qua chuyện được, mà sẽ sớm tức giận đầu bốc khói mới phải.
Lâm Hòa Tây vừa thấy tiếc nuối vừa thấy may mắn.
Hắn chỉ muốn chọc tức Du Trọng một trận, nhưng không nghĩ tới đối phương lại thật sự chịu nhận sai.
Lâm Hòa Tây mượn bút đỏ để sửa đề thi ở chỗ Dương Quyển, chờ Du Trọng giảng giải đề cho hắn.
Hắn không ngờ mình lại ở trong thư viện cả ngày.
Từ chín giờ sáng tới ba giờ chiều, cũng chỉ có buổi trưa ra ngoài ăn cơm, thời gian còn lại, Lâm Hòa Tây ở trong thư viện tự học, thậm chí còn mua vở mới và bút màu, nghiêm túc viết một quyển tập hợp những câu hỏi sai.
Hơn ba giờ chiều, Lâm Hòa Tây và Du Trọng thu dọn đồ đạc rời thư viện trước, tính về nhà dắt chó đi hóng mát.
Lúc đi qua phố đại học, Du Trọng đột nhiên mở miệng nói: “Đi siêu thị mua ít đồ trước đã.”
Lâm Hòa Tây theo cậu đi tới siêu thị, “Mua gì?”
Tầm mắt Du Trọng rơi trên mặt hắn, “Ăn cơm hộp bên ngoài nhiều không tốt lắm.”
Lâm Hòa Tây kịp phản ứng, vẻ mặt có chút bất ngờ, “Anh biết làm cơm à?”
Du Trọng nói: “Biết.”
Lâm Hòa Tây lại hỏi: “Tối nay chúng ta tự mình mua đồ ăn rồi nấu cơm?”
Du Trọng bỗng cong môi: “Cho em ăn ngon một chút, thế nào?”
Thành công bị lời của cậu thu hết lực chú ý, Lâm Hòa Tây nói: “Ăn gì ngon?”
Du Trọng không trả lời, chỉ hời hợt đáp: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Họ vào siêu thị mua thức ăn, nguyên liệu mặn và rau, không khó để nghĩ tới một bữa tối phong phú.
Trên đường đi ngang qua kệ hàng khác, Lâm Hòa Tây lại bỏ rất nhiều đồ ăn vặt vào trong xe.
Khách đứng xếp chờ hàng chờ tính tiền rất đông, họ trực tiếp đẩy xe tới trước quầy tự tính tiền, Lâm Hòa Tây khom lưng cầm đồ ăn vặt trong xe ra quét mã thì Du Trọng kiểm tra sơ nguyên liệu nấu ăn trong xe, nhận túi thực phẩm căng phồng từ trong tay hắn, cậu mở miệng nói: “Còn thiếu một chai nước tương, em đi lấy đi.”
Lâm Hòa Tây xoay người tìm nước tương.
Hắn không quán quen thuộc với vị trí các kệ hàng gia vị, lượn quanh siêu thị hai vòng mới tìm được nước tương, tùy ý chọn một chai rồi quay về.
Du Trọng đã thanh toán đồ trong xe đẩy, thanh toán, và cất hết vào trong túi mua đồ rồi, đứng trước quầy tự thanh toán chờ hắn.
Lâm Hòa Tây đưa mỗi chai nước tương ra tính tiền, quay đầu bỏ nó vào trong túi mua đồ, hai người đẩy xe mua đồ vào thang máy.
Xách hai túi đồ nặng trở về phòng Du Trọng, Du Trọng bảo hắn dắt Alaska ra ngoài đi dạo, tự mình ở nhà xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Lâm Hòa Tây không đi ngay lập tức, đứng trước sofa, mở túi đồ ra nhìn bên trong, “Có cần em giúp một tay hay không?”
Đè cái tay không an phận lại, Du Trọng xách túi đồ tránh xa hắn, “Lát về giúp cũng được.”
Suy nghĩ một chút thấy đúng, Lâm Hòa Tây không nói gì nữa, thay giày dẫn Alaska ra cửa.
Bữa tối Du Trọng làm món tôm hấp rượu vang, rượu vang không dùng hết rót vào ly thủy tinh, đặt trên bàn ăn.
Hiển nhiên không ngờ tới Du Trọng thật sự biết nấu cơm, thậm chí mùi vị không kém so với nhà hàng.
Lâm Hòa Tây liên tục đưa tay bốc tôm trên bàn ăn.
Cho đến cuối bữa ăn, mấy con tôm kia phần lớn vào trong bụng hắn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Hòa Tây ngồi im trước bàn, bưng ly rượu vang lên cúi đầu nếm thử.
Rượu vang mua trong siêu thị uống không ngon lắm, Lâm Hòa Tây để ly xuống, chủ động đứng dậy muốn thu dọn chén đĩa: “Em đi rửa chén.”
Du Trọng đè tay hắn xuống, đôi mắt hơi ngước lên, giọng trầm thấp ý vị sâu xa: “Không vội.”
Lâm Hòa Tây sửng sốt, đang muốn mở miệng nói gì đó lại nghe đối phương đột nhiên nói: “Em đi lấy điện thoại giúp anh.”
Hắn chỉ hỏi: “Điện thoại để ở đâu?”
Đôi mắt Du Trọng sâu thẳm: “Trên giường trong phòng ngủ.”
Trong lòng Lâm Hòa Tây cảm thấy ký quái, không nhịn được liếc nhìn Du Trọng một cái.
Vẻ mặt người sau thản nhiên ngồi trước bàn, không nhìn ra có bất kỳ thay đổi hoặc khác thường nào.
Lâm Hòa Tây không nghi ngờ gì, xoay người đi vào phòng ngủ của họ.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng rất tối, mượn ánh sáng yếu ớt từ phòng khách chiếu vào, Lâm Hòa Tây nhìn thấy quả nhiên đồ để giữa giường.
Hắn nhấc chân quỳ lên bên mép giường, đưa tay lấy đồ.
Trong lòng bàn tay sờ được thứ gì đó mà không có hình dáng và độ cứng mà điện thoại phải có.
Trong lòng hơi kinh ngạc, Lâm Hòa Tây cầm đồ xuống giường, đi vòng qua giường ấn công tắc bật đèn trên tường.
Ánh đèn màu vàng ấm thoáng chốc rơi đầy cả phòng ngủ, Lâm Hòa Tây cúi đầu, khi nhìn rõ thứ đồ trong tay thì mí mắt đột nhiên nhảy mạnh lên.
Không phải điện thoại, là áo mưa và dầu bôi trơn.
Trong nháy mắt kịp phản ứng, Lâm Hòa Tây nhanh chóng ném đồ trong tay lên giường, bước nhanh vòng qua tủ quần áo đi ra ngoài phòng –
Du Trọng lặng lẽ xuất hiện, lúc này hai tay đang ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung tựa vào bên cửa phòng ngủ chờ hắn.
Sau lưng còn có con Alaska hai mắt tỏa sáng tò mò không thôi đi theo.
Lâm Hòa Tây hơi cứng đờ cong môi, chậm rãi mỉm cười với người trước mặt: “Em không tìm thấy điện thoại của anh.”
“Thế à?” Du Trọng không chút để ý nhướng mày, lấy điện thoại trong túi áo ra, “Không tìm được cũng bình thường, đột nhiên anh nhớ ra, điện thoại ở chỗ anh.”
Lâm Hòa Tây cười nhạt một tiếng, nhấc chân muốn đi ra ngoài, đồng thời rũ mắt lẩm bẩm: “Còn chưa rửa chén, em phải đi rửa chén.”
Du Trọng đứng cạnh cửa bước về trước một bước, trở tay nhốt con Alaska đứng đằng sau đang ngó dáo dác ngoài cửa, không để ý Alaska ngoài cửa bất mãn kêu gào, nhẹ giọng cười hừ nói: “Rửa chén gì chứ? Anh đã nói sẽ cho em ăn ngon.”
Giống như bị Dương Quyển nhập vào người, Lâm Hòa Tây chỉ bàn ăn phía ngoài cửa, lắp bắp nói: “Không phải đã ăn xong rồi sao?”
Đối phương làm như muốn giơ tay lên tháo dây thắt lưng, tiếng khóa kim loại lanh lảnh vang lên tựa như tiếng búa đòi mạng, rơi vào trong tai hắn rõ ràng, tiếng chuông cảnh báo trong lòng lập tức vang dội, Lâm Hòa Tây nhấc chân chạy về phía bên kia căn phòng.
Du Trọng cười lạnh một tiếng, chụp cổ tay hắn đẩy người đi về phía giường, đè hắn xuống giường không thể động đậy, “Chạy cái gì? Chẳng phải đang ám chỉ anh không được? Anh lập tức có thể nói cho em biết, rốt cuộc bạn trai em có được hay không?”
Lúc này Lâm Hòa Tây mới chợt tỉnh ngộ hiểu ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu, hỏi: “Anh thấy à?”
Giọng Du Trọng nặng nề: “Mắt anh đâu mù.”
Lâm Hòa Tây lại có chút buồn cười, cố gắng ngăn khóe môi cong lên.
Mắt thấy không còn đường để trốn, hắn rất nhanh tỉnh táo lại, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay xoay, ra vẻ tức giận giữ mặt Du Trọng bóp bóp, “Đàn ông tìm trai bao còn phải bỏ tiền ra chơi trai, anh ngay cả tiền đặt cọc còn chưa đưa, đã muốn thượng em một trận không công à?”
Du Trọng mặt không đổi sắc, nói: “Lúc ban ngày ai nói với anh là muốn làm?”
Lâm Hòa Tây nói: “Ban ngày là ban ngày.”
Ban ngày cố ý quấn chặt Du Trọng, chỉ là không muốn tới thư viện học bài.
Bây giờ thì hay rồi, không những không đổi được điều kiện không tới thư viện từ Du Trọng, còn phải bị Du Trọng thượng không công, hoàn toàn đúng là được không bù mất.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình thiệt thòi quá lớn, Lâm Hòa Tây cây ngay không sợ chết đứng giương mắt lên, nhìn chằm chằm Du Trọng.
Đẩy đôi tay trên mặt mình ra, Du Trọng cúi đầu hôn lên mặt hắn: “Chẳng phải đã trả tiền rồi sao?”
Lâm Hòa Tây bị cậu hôn đầu óc trống rỗng, thật lâu sau mới nhớ ra chuyện chính, lại giơ tay đẩy mặt cậu sang một bên, giọng nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Du Trọng lại hôn từ dọc theo cằm hắn một đường đi xuống, giọng thâm trầm chứa ý cười: “Tiền đặt cọc.”
Lâm Hòa Tây theo bản năng rụt cằm lại, “Trả lúc nào?”
Du Trọng cúi đầu vùi vào trong cổ hắn, gằn từng chữ rõ ràng mà có lực: “Đều bị em ăn hết vào bụng rồi.”
Hậu tri hậu giác tỉnh ngộ, Lâm Hòa Tây nhìn trần nhà rất lâu không nói gì..