Giấu Đi

Chương 73: 73: Bức Tranh Đâu



Đêm hôm đó, Lâm Hòa Tây và Du Trọng lăn lộn trên giường đến rất khuya mới đi ngủ.
Hai người đều ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh, Du Trọng thức dậy trước vào phòng tắm tắm rửa, Lâm Hòa Tây nằm trong chăn nghịch di động, nghiêng người liền thấy trước mặt có mấy chiếc áo mưa đã dùng qua vứt trên chăn.

Lâm Hòa Tây hơi cong môi, cách chăn hất mấy thứ đó xuống dưới giường, lúc này mới dời tầm mắt quay lại trên điện thoại của mình.
Chén đũa đang ngâm trong nước suốt đêm, sau khi Du Trọng từ phòng tắm đi ra, liền kéo ống tay áo vào phòng bếp rửa chén.
Nghe tiếng cậu gọi hắn rời giường, lúc này Lâm Hòa Tây mới vén chăn từ trên giường bò dậy.
Trong quá trình rời giường, hắn không cảm thấy khó chịu gì.

Cho đến khi hai chân chạm xuống đất, đầu gối Lâm Hòa Tây mềm nhũn, cả người trực tiếp ngã ngồi xuống sàn nhà.
Alaska đi lại ngoài cửa phòng khách nghe tiếng chạy vào, mở đôi mắt chó tròn to im lặng quan sát hắn.
Lúc này mới nhớ ra mình còn chưa mặc quần áo, bị chó nhìn chằm chú hồi lâu, dù Lâm Hòa Tây là người tùy tiện, nhưng cả người có chút không được tự nhiên.

Hắn mò chiếc áo khoác của Du Trọng vứt bên chân giường, giơ tay muốn khoác lên người.
Nhưng không biết từ lúc nào, Alaska đã không còn nhìn hắn chăm chú, mà xoay đầu, có chút mới lạ nhìn mấy cái áo mưa bị Lâm Hòa Tây hất từ trên giường xuống.
Lâm Hòa Tây dừng động tác mặc quần áo lại, trong lòng dâng lên dự cảm không hay.
Một khắc sau, quả nhiên thấy bước chân Alaska chần chừ trước áo mưa, thử dò xét nâng hai chân trước lên đẩy đẩy áo mưa vài cái.

Không quan tâm tới khoác áo lên người, Lâm Hòa Tây thả áo xuống, chậm rãi đến gần Alaska đang chăm chú nghiên cứu áo mưa.
Nghe tiếng động nhẹ khi hắn di chuyển, Alaska tương đối cảnh giác vểnh hai tai lên, lầm tưởng Lâm Hòa Tây muốn giành đồ chơi với nó, cúi đầu há miệng ngậm cái áo mưa trước mặt mình.
Trong lòng cả kinh, Lâm Hòa Tây nhanh chóng nhào qua ôm cổ Alaska, duỗi tay cướp cái áo mưa đã qua bên khóe miệng nó, “Bảo bối, cái này không thể tùy tiện ăn lung tung đâu.”
Nhìn thấy hắn căng thẳng, càng cảm thấy thứ đồ mình cắn là thứ gì đó chơi rất hay, Alaska kiên quyết không chịu há miệng.
Lâm Hòa Tây cố ý nghiêm mặt đe dọa nó: “Nếu không nhả ra, ba mày sẽ rất tức giận.”
Alaska không hề nhúc nhích, ngược lại càng ngậm chặt cái áo mưa trong miệng, đồng thời cố gắng đoạt lại nó từ trong tay Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây đau đầu không thôi, chỉ có thể gọi Du Trọng qua.
Du Trọng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy chính là cảnh toàn thân trên dưới của Lâm Hòa Tây không một tấc vải, lưng quay về phía mình ôm chó chơi trên sàn nhà.
Mi tâm cậu hung hăng giật giật, “Lâm Hòa Tây, em có thể mặc quần áo trước rồi chơi với chó sau được không?”
Lâm Hòa Tây ôm Alaska không buông tay, lo lắng quay đầu lại tố cáo: “Con ruột anh sắp bị chó của anh ăn hết.”
“Con ruột anh?” Giọng Du Trọng kỳ quái: “Con ruột anh đâu ra?”
Lâm Hòa Tây nghiêng người, lộ ra cái áo mưa bị Alaska ngậm trong miệng, chỉ vào thứ đồ trong áo mưa, vẻ mặt lo lắng: “Con trai anh.”
Trán mơ hồ nổi gân xanh, Du Trọng cúi người xuống cầm lấy áo mưa bên miệng Alaska, rồi nhặt mấy cái khác trên sàn nhà, xoay người ném vào thùng rác bên tường.
Không kịp cản hành động của đối phương, Lâm Hòa Tây chỉ có thể nhìn chằm chằm thùng rác, vẻ mặt ảm đạm và thương xót: “Anh cứ ném con trai anh đi như vậy à?”
Còn Alaska bị vứt món đồ chơi mới mẻ tựa như cũng mất mát không thôi ngồi chồm hổm bên cạnh Lâm Hòa Tây, đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm thùng rác hồi lâu, chậm chạp không muốn rời đi.
Bị vẻ mặt của hắn và chó giống nhau như đúc khiến vừa bực mình vừa buồn cười, Du Trọng vỗ mông Alaska, ý bảo nó đi ra ngoài trước.
Alaska ngẩn người, cẩn thận bước từng bước từ trong phòng đi ra ngoài.

Còn mỗi Lâm Hòa Tây và Du Trọng ở lại trong phòng, Du Trọng kéo hắn từ dưới sàn nhà đứng lên, “Đừng nhìn, con trai anh rời khỏi cơ thể không sống được thời gian dài như vậy đâu.”
Lâm Hòa Tây vẫn mặt ủ mày chau, “Vậy cũng không thể cứ như vậy mà ném con trai anh vào thùng rác được.”
Du Trọng từ chối cho ý kiến cười một tiếng, lòng bàn tay quen việc dễ làm dán lên eo hắn, “Em muốn con trai anh, ở chỗ anh còn rất nhiều.” Hắn chậm rãi tới gần đối phương, đôi mắt chống lại đôi mắt u ám của Lâm Hòa Tây, “Đều còn sống, em muốn không?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây khẽ cứng lại, lúc này liền bật thốt lên: “Không cần.”
“Thật sự không cần?” Du Trọng nhướng mày, giọng trầm thấp mập mờ: “Anh thấy em có vẻ như rất cần.”
Lâm Hòa Tây đưa tay đẩy cậu ra, giống như sau lưng có thú dữ, đầu không quay lại chạy vào nhà tắm.
Để lại Du Trọng đứng tại chỗ bật cười.
Tháng mười một trôi qua nhanh chóng trong đầy bài chuyên ngành và từ đơn tiếng Anh, mấy ngày cuối tháng, ngoài dẫn người đi xem phòng, Lâm Hòa Tây ít khi về phòng.
Sau khi gửi thông tin cho thuê phòng, thỉnh thoảng sẽ có người trong diễn đàn liên lạc hắn rồi sang xem phòng, vậy mà chuyện cho thuê lại chưa quyết định được.
Trong tay Lâm Hòa Tây không thiếu chút tiền cho thuê lại phòng thuê này, tất nhiên cũng không vội cho thuê lại phòng.
Tới đầu tháng mười hai, vì trong nhà có chuyện, nên Du Trọng xin nghỉ về nhà mấy hôm, Lâm Hòa Tây lại trở về phòng mình thuê ở một một thời gian.

Mấy lần hắn một mình đi cho mèo ăn, rồi ăn cơm cùng Phương Thanh Ninh hai lần, từ chỗ đối phương nghe được tin sắp có kết quả cuộc thi tài, chỉ là danh sách cho giải nhất đã được xác định trước, những người khác đóng góp dự thi nhất định vô duyên với giải nhất.
Lúc nói tới chuyện này, giọng Phương Thanh Ninh cẩn thận, thậm chí đã suy nghĩ sẵn lời an ủi hắn trong đầu.
Nhưng Lâm Hòa Tây không hề để ý, chỉ lắc đầu một cái, giọng hờ hững nói, “Mục đích anh gửi bản thảo dự thi, vốn không phải để lấy giải thưởng.

Hơn nữa, trong đám người dự thi vốn có rất nhiều sinh viên chuyên nghiệp.”
Phương Thanh Ninh mỉm cười, bưng mặt cười giảo hoạt, hỏi: “Vậy em có thể hỏi, mục đích ban đầu là gì không?”
Lâm Hòa Tây không trả lời ngay, mà chậm rãi ngước mắt nhìn cô, “Anh cho rằng, Hạ Thành Phong đã nói cho em biết?”
Phương Thanh Ninh ho nhẹ một tiếng, cúi thấp đầu không mặt mũi nào nói tiếp.
Kết quả cuộc thi được công bố trước một ngày Du Trọng trở lại.
Buổi chiều trong phòng học, Lâm Hòa Tây nhận được tin nhắn từ Ban tuyên giáo đoàn thanh niên Học viễn mỹ thuật gửi tới, nhắn cho hắn biết tác phẩm gửi dự thi nhận được giải nhì trong cuộc so tài, thông báo hắn buổi tối tới giảng đường Học viện mỹ thuật nhận giải thưởng.
Nhớ là mình phải cầm bức tranh về, sau khi ăn cơm tối xong, hắn đúng giờ tới giảng đường Học viện mỹ thuật.
Quá trình trao giải thưởng không tùy ý như hắn tưởng tượng, ủy viên ban chấp hành đoàn mời được Phó viện trưởng Học viện mỹ thuật và mấy vị giáo sư tới.

Có vài người nhận được giải nhì, Lâm Hòa Tây kiên nhẫn chờ để chụp hình cùng những người khác xong, tìm được người của ủy viên ban chấp hành đoàn muốn lấy tranh mình về.
Nhưng đối phương lại trưng vẻ mặt hối lỗi nói cho hắn biết, sau khi cuộc thi kết thúc còn hai tuần trưng bày, nửa tháng sau mới có thể trả lại tác phẩm dự thi cho hắn.
Lâm Hòa Tây đi về tay không, khuya về nhà thì gọi wechat cho Du Trọng, thuận miệng nói về chuyện được nhận giải thưởng.
Đối phương lúc này bên kia đầu dây điện thoại lại hỏi: “Cầm tranh về chưa?”
Lâm Hòa Tây nói: “Chưa, bọn họ còn muốn đưa đi trưng bày hai tuần.”
Du Trọng im lặng một lúc, lại có mấy phần thờ ơ hỏi: “Triển lãm ở đâu?”
Lâm Hòa Tây nhớ lại hai giây, không mấy chắc chắn đáp: “Hình như đặt ở khu trưng bày công cộng của Trụ sở Học viện mỹ thuật trước, rồi sau đó mới đưa đi tới những trường học có tham gia.”
Du Trọng không nói gì nữa, ngược lại nhắc tới những chuyện khác.
Lâm Hòa Tây nói chuyện với cậu 40 phút, tính đứng dậy đi tắm, trước khi cúp máy hỏi cậu: “Chừng nào anh quay lại trường?”
Du Trọng mau chóng trả lời: “Mai.”
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lâm Hòa Tây mới nhớ tới, mình chỉ biết hôm nay Du Trọng trở lại, nhưng không biết mấy giờ hôm nay thì quay lại.

Nghĩ tới đối phương về trường, chắc sẽ gọi điện nói cho hắn biết, nên Lâm Hòa Tây cũng không để chuyện này trong lòng, đánh răng rửa mặt xong ra ngoài, rồi vào phòng khách lật xem những quyển sách hôm nay đi học phải mang.
Trùng hợp hôm nay hắn lại sắp xếp cho mình học full tiết, mãi đến xế chiều tiết cuối cùng kết thúc, mà Du Trọng vẫn chưa điện thoại tới.
Bỏ ý tưởng ra ngoài trường ăn cơm tối với đối phương, Lâm Hòa Tây chuẩn bị giải quyết bữa tối trong căng tin.
Lúc đi ra khỏi trường học, hắn lại nghĩ tới chuyện trưng bày công khai tác phẩm dự thư.

Lâm Hòa Tây chuyển bước chân, quyết định đi tới trước khu trưng bày tác phẩm ở Học viện mỹ thuật xem thử.
Khu trưng bày nằm ở khu vực đông người đi lại nhất của Học viện, lúc này đang thời gian ăn cơm, mấy sinh viên kết đoàn tụm năm tụm ba đi ngang qua, thỉnh thoảng cũng có người dừng lại, ngắm những tác phẩm hội họa được đặt trong tủ kính.
Tác phẩm trưng bày được sắp xếp theo thứ tự nhận được giải thưởng, Lâm Hòa Tây nhìn đầu tiên là khu vực trưng bày giải nhất.
Không vội vã tìm bức tranh của mình, hắn nhìn qua những tác phẩm khác trong khu trưng bày.
Tác giả giải nhất và giải hầu hết là những sinh viên ở trường khác hoặc sinh viên năm nhất ở trung tâm, Lâm Hòa Tây từ phía sau đi về phía trước ngắm từ từ, sau đó nhảy qua khu vực giải nhì, đi thẳng tới tủ kính trưng bày giải nhất.
Tác phẩm đạt giải nhất vẽ ruộng hoang ngày mùa thu, mặc dù tác giả là thí sinh đạt giải được chỉ định trước, nhưng Lâm Hòa Tây có thể nhìn ra, bản lĩnh và thực lực của bản thân tác giả cũng không hề kém cạnh.
Cuối cùng hắn mới ngắm tất cả tác phẩm giải nhì.
Đứng trước mặt mấy bức tranh không phải của mình, nhưng Lâm Hòa Tây vẫn cúi người xuống ghé sát vào xem, sau đó mới dọc theo tủ kính dài tiếp tục lùi về sau.
Lâm Hòa Tây thấy tờ giới thiệu mình và tác phẩm được dán ở cuối tủ kính, thậm chí bên dưới còn mấy câu bình luận ngắn của giáo sư Học viện mỹ thuật.
Nhưng chỗ trưng bày phía trên giờ giới thiệu thì lại trống rỗng.
Hắn sững sốt một giây, theo bản năng trợn mắt nhìn, sau đó tập trung tinh thần nhìn.
Bên trong tủ kính vẫn không có bức tranh của hắn.
Vậy thì bức tranh của hắn đâu?
Lòng bàn tay chống lên tủ kính, vẻ mặt Lâm Hòa Tây kinh ngạc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.