Còn về phần Bách Tư Nại thì bị vị thư kí tốt nào đó hại thực thảm.
Tống Nhiễm về phòng mặt đen thui hướng Bách Tư Nại đang ngủ say chống nạnh quát lớn.
“Bách Tư Nại anh mau dậy đi! Mặt trời lên tới ngọn tre rồi mau dậy đi làm đi!”
Tống Nhiễm chỉ thấy cái đống chăn trên giường khẽ động đậy một chút sau đó bất động luôn, nên tức giận đánh lên cái tên đang trốn trong chăn ngủ mấy cái.
Bách Tư Nại giọng điệu lười biếng vẫn còn mơ mơ màng màng nói vọng ra.
“Anh là ông chủ nên không sợ đi làm muộn bị phạt! Hơn nữa công ty đâu phải chỉ có một mình anh.
Công ty hàng tháng trả lương thuê đám quản lý và nhân viên không phải chỉ để trưng bày!”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn! Ông chủ như anh bây giờ còn nằm đây ngủ nướng sợ là nhân viên ở công ty đã muốn lật trời rồi.
Mà anh thử nhớ xem đã bao lâu rồi anh không tới công ty, cũng như chưa xử lý tài liệu rồi hả? MAU THỨC DẬY ĐI LÀM NÀO!”
Bách Tư Nại tuy không tình nguyện nhưng dưới sự thúc ép của Tống Nhiễm vẫn phải miễn cưỡng thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng và thay đồ.
Tống Nhiễm hôn lên má của anh tạm biệt đi lên phòng.
Đi được một nửa cậu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó ở sau lưng nên theo phản xạ dừng lại quan sát.
Ôi Bách Tư Nại nãy giờ vẫn đứng ở chỗ ban nãy không hề xê dịch một xíu nào luôn.
Ánh mắt anh lúc này long la long lanh cái bộ dạng như thể Tống Nhiễm sắp sửa bỏ rơi bản thân vậy.
Tống Nhiễm một tay chống lên eo một tay che trán đứng nhìn Bách Tư Nại một lúc lâu.
Hai người lúc này hệt như hai đứa trẻ con đang chơi đọ mắt vậy, chỉ cần một trong hai chớp mắt trước thì sẽ là người thua cuộc.
Tống Nhiễm thở một hơi sau đó bỏ cuộc, rồi bất lực nhìn Bách Tư Nại nói.
“Sao còn chưa đi làm, còn đứng đó làm gì hả? CHẲNG LẼ ĐI LÀM CÒN PHẢI MANG THEO TÔI HẢ?”
Ôi Tống Nhiễm nào có ngờ bản thân chính là kẻ ngốc đã bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Nụ cười trên mặt của Bách Tư Nại chứa đầy gian xảo nhưng trên mặt lại bày ra điệu bộ ngây thơ vô số tội như đang ngầm thừa nhận những lời cậu nói đều là ý của bản thân.
Tống Nhiễm nhìn cái bụng đã nhô ra của mình rồi lại nhìn Bách Tư Nại, hành động cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.
Cậu đã tưởng tưởng ra cái viễn cảnh lớn nhỏ tranh sủng rồi, tới lúc đó khung cảnh sẽ không yên bình như bây giờ mà nó sẽ biến thành bãi chiến trường.
“Anh sắp làm cha của ba đứa nhóc rồi còn dở cái trò làm nũng đáng thương này không sợ tương lai bị con nó chê cười hả? Được rồi đợi em lên thay đồ rồi cùng anh tới công ty! Anh càng ngày càng trẻ con rồi đó.”
Bách Tư Nại như con cún nhỏ rúc vào lòng của Tống Nhiễm cọ qua cọ lại.
Cậu cũng cưng chiều nhéo má của anh sau đó quay người đi lên phòng thay đồ!
Ông bà xưa đã có câu Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó Tống Nhiễm thừa biết Bách Tư Nại là cái đồ hồ ly gian xảo.
Nếu anh không đạt được mục địch thì sẽ không buông tha nên chỉ có thể thỏa hiệp thay đồ cùng nhau tới công ty.
…!
Ở xã hội hiện đại mọi thứ đều phát triển và tư tưởng của con người cũng đã ngày càng tiên tiến, chỉ còn một số ít người vẫn mang nặng tư tưởng phong kiến cổ hủ, lạc hậu và luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác! Pháp luật ở một số quốc gia cũng đã công nhận hôn nhân đồng giới, còn một số quốc gia tuy chưa công nhận nhưng cũng không có ngăn cấm.
Hơn nữa khoa học kĩ thuật tất tật mọi thứ đều vô cùng phát triển.
Chỉ cần bạn có thể chi tiền thì không gì là không thể.
Bởi vì cái gì không mua được bằng tiền, thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền!
Việc Tống Nhiễm mang thai cũng không phải chuyện quá lạ lẫm và bất ngờ mà thôi.
Chứ không tới nỗi như trong phim bị lôi đi làm thí nghiệm khoa học đủ kiểu đâu.
…!
Vừa đến công ty Bách Tư Nại đã bị thư kí kéo đi chủ trì cuộc họp.
Tống Nhiễm ở trong văn phòng tổng giám đốc nhàm chán nên bệnh nghề nghiệp tái phát.
Cậu chọn ngẫu nhiên một tập tài liệu trên bàn bắt đầu đọc.
Nhưng không biết là hữu ý hay vô tình cậu lại phát hiện ra rất nhiều điều khoản lấp lửng mập mờ về mặt nghĩa.
Chỉ cần Bách Tư Nại kí tên lên hợp đồng tương nó sẽ là vết thương chí mạng đối với Bách thị.
Tống Nhiễm trước khi xuyên qua thì cũng là một nhân vật phong vân nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Nên mấy cái chiêu trò kinh doanh này đối với cậu không chỉ là biết mà còn hiểu vô cùng rõ là đằng khác.
Bởi vì trên thương trường vì đạt được mục đích người ta có thể dùng mọi thủ đoạn, chứ không phải chỉ có cạnh tranh công bằng.
“Ầm!”
Tống Nhiễm cầm trên tay tập tài liệu không vui liếc về hướng cửa.
Người mở cửa một cô gái hơn nữa body cứ phải gọi là mướt mườn mượt, bộ váy công sở ngắn cũn cỡn phô bày ra đường cong của cơ thể đúng kiểu ngực tấn công mông phòng thủ luôn.
Chỉ với một cái liếc mắt cùng với cái hành động vừa rồi của cô ta thì Tống Nhiễm cũng đủ biết cô gái này ăn mặc hơ hang kia là có dụng ý gì rồi!
Cô gái kia thấy Tống Nhiễm không phản ứng gì cả liền hất hàm đắc ý ưỡn à ưỡn ẹo đi tới trước mặt cậu.
Sau đó dùng cái giọng điệu cấp trên sai sử, chỉ trích Tống Nhiễm..