“Tôi là bác sĩ, bệnh nhân ở nhà xảy ra chuyện nên cần tôi tới khám gấp.
Tôi không đem thẻ nghành nhưng thuốc và dụng cụ y tế trên người tôi có thể chứng minh.”
Mấy viên cảnh sát nhìn ông bác sĩ rồi lại trầm tư nhìn nhau.
Ông bác sĩ thì lo rốt vó sợ Tống Nhiễm sẽ xảy ra chuyện đành đưa ra đề nghị để một viên cảnh sát theo mình vào trong khám bệnh rồi lát nữa hai người đến đồn cảnh sát sau.
“Tôi thật sự ra ngoài vội nên không có đem thẻ ngành, mấy vị sợ tôi lừa đảo có thể cử người cùng tôi vào khám bệnh.
Mạng người là quan trọng đừng chần chừ nữa!”
Mấy viên cảnh sát cũng đành làm như lời ông bác sĩ nói.
Thương lượng xong xuôi bác sĩ hận không thể phi như bay vào trong khám bệnh.
Thấy ông bác sĩ xách đồ lỉnh kỉnh viên cảnh sát liền tới xách dùm một số đồ rồi theo ông ấy vào biệt thự.
Vì để tôn trọng quyền riêng tư nên viên cảnh sát chỉ đừng ngoài cửa chờ bác sĩ khám bệnh.
Bác sĩ sau khi kiểm tra sơ bộ cho Tống Nhiễm xong, mặt đen kịt lại hệt như đít nồi tính hét thẳng vào mặt Bách Tư Nại và quản gia, nhưng ngại việc ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi nên cố gắng kìm chế hết sức nói.
“Bách thiếu gia, tôi làm bác sĩ cho Bách gia cũng đã mấy chục năm.
Tuổi giờ đã vào trung tuần nếu ngài cứ hù dọa tôi như vậy thì tôi sẽ lên cơn đột quỵ chết đấy!”
Bách Tư Nại âm trầm nhìn bác sĩ đang thao thao bất tuyệt trong người khó chịu.
Chắc Bách gia lại sắp phải đổi bác sĩ mới rồi.
Thấy Tống Nhiễm vẫn đang ngủ liền hắn giọng quát bác sĩ.
“Tôi gọi ông tới để khám bệnh nên hãy ngừng nói mấy thứ vớ vẩn lại và đi thẳng vào vấn đề chính luôn đi! Rốt cuộc là tình trạng của cậu ấy như thế nào rồi?”
Bác sĩ cũng không vòng vo với Bách Tư Nại nữa nên nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
Bởi vì ngoài cửa còn đang có một vị cảnh sát đừng chờ ông.
“Chỉ là nôn nghén bình thường trong thời gian thai kì mà thôi.
Hãy giảm đồ ăn có mùi quá nồng hoặc tanh để có thể giảm thiểu số lần nôn nghé và hơn hết là thai nhi đang phát triển rất tốt! Bên ngoài còn có người đợi tôi đi trước đây.”
Ông bác sĩ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Vì ông ấy sợ cái tên trực nam Bách Tư Nại sẽ giận cá chém thớt.
Thai nhi đã bước vào tháng thứ tư những triệu chứng nôn nghén của Tống Nhiễm không những không thuyên giảm mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Có những ngày cậu ăn cái gì cũng ói ra hết ngay sau đó.
Mà mỗi lần chứng kiến chuyện đó khiến cho trái tim của Bách Tư Nại cứ như muốn nhảy vọt ra ngoài vậy.
Tuy việc nôn nghén của Tống Nhiễm cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra nhưng anh thì chẳng lúc nào bình tĩnh được, có lúc còn luôn mồm đe dọa mấy tiểu bảo bảo trong bụng cậu mấy câu đại loại như:
“Đám nhóc con xấu xa sao cứ ăn hiếp ba ba nhỏ của các con suốt vậy hả? Có tin sau khi các con ra đời ba ba lớn sẽ đem mấy đứa ra đánh cho tới khi cái mông nở hoa luôn không?”
Mà Tống Nhiễm mỗi lần nghe thầy chỉ có thể ở một bên cạnh ôm bụng cười nhạo Bách Tư Nại.
Bởi vì anh chính là điển hình của loại người trong nóng ngoài lạnh sợ là tương lai lại đem bọn trẻ cưng chiều tới hỏng chứ ở đó mà đòi ăn hiếp bọn nó.
Thời gian thấm thoát thoi đưa thai nhi lúc này cũng đã được sáu tháng rưỡi bụng của Tống Nhiễm vì mang thai ba nên vô cùng khoa trương người ngoài nhìn tới còn tưởng là cậu sắp sinh.
Vì chứng nôn nghén vẫn chưa biến mất cơ thể Tống Nhiễm thực gầy khiến cho việc đi đứng sinh hoạt có chút khó khắn.
Là tổng giám đốc của một công ty lớn nhưng Bách Tư Nại giờ việc tới công ty cũng lười khiến cho Tống Nhiễm vô cùng bất lực.
Thư kí nhiều lần liên lạc với anh không được thì chỉ đành giả bộ đáng thương liên lạc với Tống Nhiễm kể tội.
“Nhiễm thiếu gia à ngài khuyên tổng giám đốc giúp tôi đi! Mấy vị lãnh đạo ở công ty không có sự lãnh đạo của tổng giám đốc bọn họ thực muốn lật trời rồi.
Có rất nhiều cuộc họp cần ngài ấy tham gia, cũng như là văn kiện cần ký tên chất cao như núi trong phòng tổng giám đốc rồi!”
Tống Nhiễm đang đi dạo trong vườn thầy thư kí của Bách Tư Nại đáng thương đứng ngoài cổng nên định tiến tới hỏi thăm.
Nhưng ai mà có dè còn chưa kịp mở lời thì vị thư kí của anh đã nói liên hồi.
Càng nghe mặt của Tống Nhiễm càng đen lại.
Ôi trời ơi với cái tình này mà ở thời cổ đại Bách Tư Nại chắc chắn sẽ là bạo quân, mà cậu chính là yêu phi đã mê hoặc và câu dẫn bạo quân là cái chắc.
Tống Nhiễm gượng cười trấn an vị thư ký.
“Cậu cứ tới công ty trước đi lát nữa tổng giám đốc của các cậu sẽ tới công ty sau! Tạm biệt!”
Vị thư kí đã bắt được cái phao cứu sinh mừng rớt nước mắt, lễ phép chào tạm biệt Tống Nhiễm rồi chạy như bay về công ty.
Vì dân gian có câu “Không phải người một nhà không vào chung một cửa!” mà vị cấp trên kia thì tâm tính thay đổi rất chi là thất thường, nếu không chạy nhanh sợ Tống Nhiễm sẽ đổi ý..