Ôn Ngọc mang tâm trạng chó cắn xử sạch nồi lẩu, ba vị kia nhìn hắn tủm tỉm cười.
Ôn Ngọc khi tức giận rất đáng yêu!
Lạc Hà thấy hắn đập nồi đập chén, chợt hắng giọng một cái, mở miệng:” Thực sự đồ ăn ở đây rất ngon, so với mỹ vị ở Hoàng cung hơn rất nhiều!”
Ôn Ngọc nghe vậy liền sáng mắt, gương mặt dịu đi mấy phần, nhưng cố tỏ ra vẻ:” Hừ, đừng lừa ta.”
“Không lừa.” Khắc Nhĩ đưa tay gắp miếng thịt bỏ vào miệng hắn.
Ôn Ngọc nhai nhai…!Quả nhiên là mỹ vị thế gian mà!!!
Sau khi ăn uống no nê, cả bốn người đi dạo một vòng quanh thị trấn, người qua đường nhìn họ như nhìn tranh vẽ di động…!Không biết từ đâu chui ra bốn vị mỹ nam khuynh quốc này…
Mà ba huynh đệ kia sau đưa hắn tới Ngọc Lâu thì nói có chuyện phải quay về Hoàng cung.
Ôn Ngọc cũng không làm phiền, bảo họ đến đây có thể đi rồi.
Vừa vào tới cửa, Lưu An đã kinh hách chạy ra, trên trán hiện rõ một tầng mồ hôi, miệng lắp bắp:” Ôn Ngọc đệ, có chuyện!”
“Lưu An ca? Chuyện gì vậy?” Ôn Ngọc tròn mắt nhìn hắn.
Lưu An giọng đứt đoạn, khàn khàn:” Gia đình thím ba của đệ vừa lên đây, có đuổi cách nào cũng không chịu đi!”
Ôn Ngọc lục lại ký ức, vị thím ba này là thím ruột của nguyên chủ, từ sau khi ba mẹ nguyên chủ mất đều không có thấy qua bà ta, còn để nguyên chủ sống lay lắt thiếu thốn qua ngày…!Hiện tại, mắt thấy nguyên chủ sống tốt như vậy, có lẽ đang âm thầm lập mưu tính kế xấu tính đây mà! Còn tìm đến tận nơi! Ôn Ngọc không đoán mò, chắc chắn vì số bạc trong tay hắn bà ta mới mò đến đây! Kéo được cả gia đình đến nữa? Ôn Ngọc thầm cười lạnh trong lòng.
Hắn gật đầu với Lưu An, chân hướng gian trong của Ngọc Lâu đi tới.
Vừa bước vào, tiếng bà thím ba đã lanh lảnh vang lên.
Bà ta tên Ôn Quỳnh Vân, con gái tên Diệp Quý Hà…!Ôn Ngọc day trán, còn có cả ông chú Diệp Trường Quý nữa à?..
“A! Ôn Ngọc tiểu tử! Lâu quá mới gặp!” Ôn Quỳnh Vân chạy đến, hai mắt sáng rỡ sờ soạng tay chân hắn.
Diệp Quý Hà cũng nũng nịu đi tới, nhỏ gọi một tiếng:” Ca ca.”
Diệp Trường Quý cười ha hả, nở nụ cười xấu xí:” Ôn Ngọc tiểu tử, dạo này sống có tốt không? Gia đình chúng ta nhớ ngươi lắm.”
Ôn Ngọc ghét bỏ trả lời:” Tốt, vô cùng tốt.”
Ôn Quỳnh Vân hai mắt càng sáng:” Chúng ta biết ngươi trưởng thành tốt như vậy mà, hừ, ai như muội muội ngươi, cả ngày chỉ biết ăn với ngủ.”
Diệp Quý Hà cầm tay bà, dậm chân tỏ vẻ giận dỗi vì lời nói của bà:” Mẫu thân này!”.
Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????????a????g ﹏ ???????? ùm????????????yệ????.V???? ﹏
“Ha ha, còn không phải sao?”
Ôn Ngọc cảm thấy mất thời gian, mở miệng hỏi, giọng nghe rõ sự mất kiên nhẫn:” Chú thím đến đây làm gì?”
Cả ba người nghe vậy, lập tức sáu mắt nhìn nhau.
Ôn Quỳnh Vân lên tiếng đầu tiên:” À thì Ôn Ngọc à…!Ngươi hôm nay thành công như vậy, phụ mẫu trên trời chắc chắn sẽ rất an tâm đi, hiện tại…!Ừ thì…” Bà ta ấp úng nhìn hai người kia, tiếp tục nói:” Sau khi phụ mẫu ngươi mất, bọn ta tuy là chú thím nhưng cũng coi ngươi như con ruột, chăm sóc ngươi trở nên thành công như vậy…!Ngươi dù gì cũng nên báo đáp, không phải?”
Ôn Ngọc vẻ mặt tuyệt nhiên kinh ngạc, không nghĩ đến người đàn bà này lại nói ra được những lời như vậy, hận không thể cho bà ta thấy được quãng thời gian cực khổ lúc trước của nguyên chủ.
Hắn gằn giọng:” Vậy hôm nay, cả gia đình các người không phải đến thăm tôi, cũng không phải đến xem tôi sống ra sao mà là đến đây kể công?” Còn là trắng trợn nhận thức nữa!
Ôn Quỳnh Vân lập tức phủ nhận:” Không phải, tiểu tử…!Đó là nghĩa vụ của ngươi, ta muốn nhắc ngươi thôi!”
Diệp Quý Hà giọng nói tràn đầy sự làm nũng:” Phải đó ca ca, đều là việc nên làm.
Mẫu thân muội có ý muốn nhắc huynh thôi…”
Diệp Trường Quý chen vào:” Ơn nghĩa quả thật không thể bỏ.”
Ha ha, Ôn Ngọc cảm thấy rất rất buồn cười, cả gia đình ông một câu tôi một câu, con chèn thêm một tiếng, phối hợp vô cùng ăn ý mà!
“Vậy, nếu tôi nói không thì sao?” Ôn Ngọc khinh bỉ, thổi thổi móng tay.
Ôn Quỳnh Vân liền khẩn trương:” Ngươi! Vậy là ý gì?”
“Nghe không hiểu? Tôi không báo đáp đấy, thì sao?”
Diệp Quý Hà cao giọng:” Ca! Như vậy là không tốt, dù gì phụ mẫu ta cũng từng coi huynh như con ruột mà chiếu cố, huynh không thể cứ vậy phủ nhận!”
Ôn Quỳnh Vân cũng chêm một câu:” Muội ngươi nói phải!”
Diệp Trường Quý gật đầu phụ hoạ.
Ôn Ngọc đúng là xui xẻo, tâm tình tốt đẹp vừa rồi đều bị đánh nát tan tành.
Hắn tối sầm mặt mũi, đe doạ nói:” Tôi không báo đáp! Các người chưa nuôi tôi ngày nào như các người nói kể từ khi phụ mẫu tôi chết.
Ngoại trừ sống ở nhà các người như người hầu, ngoài ra không hề có thân phận như con ruột mà bà đang nói! Tôi không oán bà, bà cũng không có ơn với tôi.
Từ khi tôi rời khỏi cái nhà đó, tôi đã cắt đứt hoàn toàn liên hệ với nhà bà!! Bây giờ thì mong các người nhanh cút khỏi đây!”
Ôn Quỳnh Vân nổi máu gà, mặt đỏ chót gằn từng tiếng:” Mày! Cái tên lấy ơn báo oán! Tao không đi! Nếu mày không báo đáp ơn nhà tao chiếu cố mày, tao liền la lên cho cả cái tửu lâu này nghe, để người ta biết chủ lâu thư sinh thường thi tú tài, vậy mà là loại người lấy ơn báo oán!”
“Bà dám?”
“Sao tao không dám?”
Diệp Quý Hà cầm tay hắn lay lay:” Ôn Ngọc ca ca, nghe lời mẫu thân đi!”
Diệp Trường Quý cũng hùa theo:” Phải đó, ngươi đừng làm thím ngươi tức giận!”
Ôn Ngọc tránh tay của nàng, hắc khí ngùn ngụt:” Tôi làm bà ta tức giận thì sao, hả? Còn có, tôi thách bà la đấy!” Nói đoạn, Ôn Ngọc búng ngón tay, tức thì Túc Viên xuất hiện từ đâu phía sau Ôn Quỳnh Vân, đao hắn kề sát cổ bà ta.
Cả ba người đều giật mình, mồ hôi Ôn Quỳnh Vân túa ra như tắm, chân cũng nhũn thành một đoàn.
“Ca ca, huynh định làm gì?”
Ôn Ngọc nói một không nói hai, ra lệnh cho Túc Viên:” Nếu cả nhà bà ta không chịu yên ổn rời đi, cái mạng bà ta lập tức cho ngươi!”
Túc Viên gật đầu nhận lệnh, cả nhà ba người lần lượt cảm thấy lạnh sống lưng….