“Xoa bóp?” Lạc Hà nghi hoặc nhìn hắn:” Ngươi biết xoa bóp?”
“Có biết một chút.” Ôn Ngọc vừa nói vừa đưa tay xoa nhấn, hắn quả thực lúc trước là học được để lấy lòng bà thím hai nhà hắn.
Ba mẹ hắn mất sớm vì vậy hắn phải chuyển qua ở cùng thím hai, bị cay nghiến cũng không phải ít.
Lúc nhỏ vì muốn bà ta ngưng miệng lưỡi cay độc nên mới miễn cưỡng học một chút.
Lạc Hà thoải mái đến híp mắt, lực tay vừa đủ lại đúng chỗ đau nên vô cùng thích thú.
Ôn Ngọc thấy vậy càng ra sức lấy lòng tức phụ…!Đâu thể ăn một lần ngừng cả năm được…!ha ha!
Về phía Đoan Chính và Khắc Nhĩ, hôm nay quả thật tâm phấn khởi ngồi trên long vị xem kịch mà.
Khắc Nhĩ tuy vết thương chỉ mới lành một chút cũng không tránh được cao hứng.
Vốn dĩ chuyện biên cương không phải Khắc Nhĩ không đánh lại Đại Hãn của Man Tộc mà là đánh đến một mất một còn luôn kìa, bất quá tên kia không phải một mình cùng y đấu một một như lúc đầu đã định mà đánh giữa chừng có người nhảy ra cứu, Ôn Ngọc phi! Đại quân tử so với ca nhi lại kém cỏi đến mức như thế thì Ôn Ngọc cũng cảm thấy muốn thay hán tử mất mặt!!.
Quay lại mấy lão quan viên đã cùng Liêu Vân đắn đo hợp tác, hôm nay lên triều bị Khắc Nhĩ và Đoan Chính nổi cơn tam bành…!cái gì mà trung thần không ngờ dám làm việc này, làm gương xấu cho hậu bối,…!để mấy lão cáo quan hồi hương đã là nương tay!
Mấy lão hai mắt nhìn nhau, rất tức giận, rất muốn tìm Liêu Vân tính sổ, rất muốn báo thù!!!
Nhưng mà,…!muốn tìm được Liêu Vân…gan mấy lão phải to như gan hùm mới được…
“Sao rồi?” Sau khi hai tức phụ của hắn thượng triều về, Ôn Ngọc nhanh tay đến giúp bọn họ cởi hoàng bào.
Khắc Nhĩ tâm tình rất tốt nói:” Đã xử lý xong mấy lão, còn lại đợi ta vết thương khỏi hẳn sẽ đi lấy đầu Đại Hãn!”
Ôn Ngọc nhíu mày, vết thương trước chưa lành đã muốn rước thêm thương thế, Ôn Ngọc rất muốn không tiếp tục nói nữa.
“Ngươi không cần phải vội như vậy, hôm nay muốn đi ăn lẩu hay không?”
Khắc Nhĩ hai mắt sáng lên, rất thích thú đáp:” Ân.”
Ôn Ngọc nói thêm:”Nhưng phải ăn có chừng mực.”
“Được!” Ôn Ngọc bất giác cảm thấy buồn cười, Khắc Nhĩ tuy nóng nảy nhưng cũng rất dễ dỗ.
Tất nhiên là Đoan Chính và Lạc Hà cũng không có ý kiến.
– ————
Ôn Ngọc mặc lại nam trang cùng ba huynh đệ xuất cung, vì hắn mặt mày thanh tú đẹp đẽ, xuất sắc vô cùng nên cho dù vận nam trang hay nữ trang đều không ảnh hưởng.
Eo Ôn Ngọc nhỏ, dáng người cao, mà dạo gần đây tâm tình tốt nên nuôi ra được chút thịt cùng da dẻ hồng hào, rất khác xa con ma ốm năm xưa.
Ba huynh đệ kia mỗi người một vẻ.
Lạc Hà thân vận thanh y, dáng người cao lớn chuẩn mực, cùng thái độ thư sinh điềm đạm tay cầm quạt, tóc búi cao gọn gàng.
Đôi mắt sắc bén, hàn khí một thân tỏa ra thật khiến người nhìn cảm thấy lạnh lẽo nhưng cao quý vô cùng.
Đoan Chính vận hắc y, điểm thêm vài họa tiết rồng bay phượng múa màu vàng viền trên nền đen soái khí ngời ngời, băng lãnh lạnh lùng, đôi mắt hẹp đen láy sâu thẳm, tóc dài mượt mà, ngũ quan tuấn tú uy nghiêm, toát lên độ nam tính cực hạn trong mắt Ôn Ngọc.
Khắc Nhĩ vận bạch y trắng như tuyết, thêm vài họa tiết thêu chìm, kết hợp với dáng vẻ thiếu niên hoạt bát trông rất hợp mắt, ngũ quan lại thập phần thanh tú lanh lợi khiến Ôn Ngọc như chết mê chết mệt.
Tức phụ nhà hắn ai cũng soái khí như vậy thật sự rất tuyệt a!!
Ông trời lúc trước cứ tưởng là ban thêm phiền phức cho hắn, lại không ngờ…!thứ hắn nhặt được chính là bảo bối!!! Ôn Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy thỏa mãn.
Ôn Ngọc đi trước, ba huynh đệ theo sau khí thế bức người, bất cứ ai dù chỉ liếc nhẹ nam nhân của họ thôi cũng bị trừng cho lạnh gáy gãy xương…!Ôn Ngọc tuy dáng vẻ rất ra cái kiểu công tử ôn hòa, nhu thuận nam tính nhưng nhan sắc tuyệt thế mỹ lệ yêu kiều này, khiến người nhìn người thích, vô cùng thu hút.
Chỉ vừa đi một chút đã hút toàn bộ ánh mắt của mọi người đi đường, Khắc Nhĩ rất đau đầu loại vấn đề này….
“Ta bảo ngươi đeo màng che sao ngươi không đeo giúp ta cái?” Khắc Nhĩ nhíu mày cúi sát người gần Ôn Ngọc hỏi.
Ôn Ngọc ngạc nhiên:” Ta đã mặc nam trang, cần thiết phải đeo màng sao?”
Khắc Nhĩ nghẹn đỏ mặt, làm sao y thừa nhận được lý do là không muốn Ôn Ngọc bị người ta lén lút nhìn thấy chứ?
Ôn Ngọc cùng ba nam nhân tiến vào quán lẩu, đập vào mắt chính là phong cách bài trí hết mực gọn gàng, tinh xảo các đồ dùng trang trí lại mang hơi thở thiên nhiên dân dã thích hợp thư giãn, thoải mái vô cùng.
Nơi này được đặt tên là Thiên Lưu Quán, theo như Ôn Ngọc phân tích thì chữ Thiên 天 trong thiên nhiên và Lưu 流 trong lưu loát.
Tức là hắn muốn quán ăn bình dân này của hắn làm ăn được trôi chảy thuận lợi, kiếm thật nhiều bạc a!!!
“Chào mừng khách nhân ghé thăm Thiên Lưu Quán chúng tôi!” Ôn Ngọc cười không khép được mồm giới thiệu.
Lạc Hà rất cao hứng nhìn quanh một vòng, cùng hai huynh đệ của mình tìm một chỗ ngồi tốt để thưởng thức.
Ôn Ngọc dẫn họ đến một chỗ ngồi, các chỗ ngồi ở đây đều được ngăn cách bằng một tấm màn trúc đan với nhau, tạo thành không gian riêng tư cho khách nhân nhưng không quá yên tĩnh lại sôi nổi nhộn nhịp, mà chỗ ngồi Ôn Ngọc chuẩn bị từ trước cho họ là chỗ ngồi tốt nhất, có cửa sổ ngắm về phía dòng sông đang bị đóng băng óng ánh như pha lê, nếu là mùa xuân phong cảnh sẽ hết mức hữu tình ấm áp.
Tỷ như chim hót líu lo đùa giỡn với nhau dưới ánh nắng nhẹ nhàng chiếu sáng lung linh, cùng mùi hương thơm ngát từ loài hoa Tử đinh hương được trồng phía dưới cửa sổ.
Hoa này có hương thơm dịu ngọt, sâu lắng đến độ tinh khiết nhưng chóng tàn, Ôn Ngọc tìm được nó vô cùng vất vả.
Lúc đầu hắn thấy có người bán hạt giống hoa lá, thử tìm xem có loài hoa nào hắn biết không.
Tìm mãi chỉ thấy toàn là hoa lạ cũng không rõ hương thơm thế nào, trồng lên nếu ra mùi không thơm chắc chắn sẽ dọa khách chạy biến.
Vì vậy mà Ôn Ngọc để tìm được Tử đinh hương phải mất rất lâu thời gian, từ lúc bắt đầu suy nghĩ cho đến lúc set up xong quán hắn mới mua được loài cây này từ một người bạn mê hoa cảnh mà hắn quen được lúc đi thi tú tài.
Cây này hiện tại cao chừng năm mét, có thể sang năm sẽ có hoa.
Ôn Ngọc hôm nay mời được Tam hoàng tới, phải khiến cho bọn họ nhất định quyến luyến không muốn rời đi!
“Ngươi thấy thế nào?” Ôn Ngọc mặt mày hớn hở hỏi Đoan Chính.
truyen bac chien
“Rất tốt.” Đoan Chính hờ hửng đáp lại, tiện tay gắp vào bát Ôn Ngọc một ít thịt.
Ôn Ngọc không hài lòng với đáp án này, quay sang hỏi Lạc Hà:” Còn ngươi?”
Lạc Hà chuyên tâm nhúng lẩu trả lời:” Tuyệt lắm.”
Ôn Ngọc tâm trạng đang tốt bỗng nhiên tuột một cái xuống dưới đáy, quay qua hỏi Khắc Nhĩ:” Ngươi thấy thế nào?”
Khắc Nhĩ miệng nhai thịt không nghe thấy, Ôn Ngọc lặp lại y chỉ vô tâm vô phế nói:” Cũng được.”
Ôn Ngọc: “…” Không muốn hỏi nữa, không muốn nói chuyện nữa, không muốn ăn nữa…!
Muốn đá ba tên này ra khỏi cửa..