Thanh niên bắt cóc lúc này khá căng thẳng, gã không ngờ cảnh sát có thể nhìn thấu ngay lập tức thủ pháp gây án, còn xác định chính gã là hung thủ.
Gã lao ra khỏi vòng vây, trong lúc hoảng loạn đã chạy vào WC nam, khi cùng đường thì phát hiện trong buồng toilet có người, gã đá văng cửa, còn chưa kịp lôi dao ra uy hiếp, gã thấy một cô gái ngồi trên nắp bồn cầu.
Con gái??? Mình chạy nhầm WC???
Thanh niên bắt cóc không kịp nghĩ nhiều, tóm cô gái đi ra, nhưng vừa kéo thì cô gái xém nữa té xuống đất.
“Này!” Thanh niên bắt cóc phát hiện cô gái đã ngất, nhưng không còn ai làm con tin, gã đành ôm eo đối phương, kéo ra ngoài để làm con tin.
Ba Thẩm nói: “Bỏ súng xuống, cậu làm vậy thì tội danh sẽ thêm một bậc.”
Thanh niên bắt cóc nói: “Không muốn con bé này chết thì toàn bộ lui hết ra ngoài cho tao! Tao muốn một chiếc xe! Chuẩn bị cho tao!”
Lúc này, Lương Chấp vừa trở về thực tại chậm rãi mở mắt ra, cậu ngẩng đầu lên thì thấy có rất nhiều cảnh sát trước mặt.
Lương Chấp: “???”
Ba Thẩm là người đứng gần nhất, ông nhận ra Lương Chấp, kinh ngạc nói: “Hóa ra là cháu!”
Cũng không biết ba Thẩm giật mình vì con tin là Lương Chấp, hay vì Lương Chấp mặc đồ nữ, đi hẹn hò với Thẩm Quyền.
Eo bị siết đến phát đau, Lương Chấp cảm giác có thứ gì đó dí vào sau đầu cậu, toàn thân cậu cứng đờ theo bản năng.
Lương Chấp gào điên cuồng với hệ thống: “Hệ thống! Hệ thống! Không phải cái loại trường hợp tao đang nghĩ đến chứ?!!”
Hệ thống không ở trong hiểm cảnh, lạnh nhạt nói: “Cậu bị tên bắt cóc bắt giữ, sau đầu có dí súng.”
Lương Chấp lúc này gào lên: “Bác Thẩm cứu cháu với! Ba mẹ cháu chỉ có một đứa con! Nhất định phải lấy bảo vệ con tin làm đầuuuu! Tên bắt cóc có yêu cầu gì thì thỏa mãn hết!!!”
Cậu vừa mở miệng liền bại lộ giới tính, đừng nói những cảnh sát khác đang sửng sốt, ngay cả thanh niên bắt cóc cũng cảm thấy bất ngờ, gã nắm tóc Lương Chấp, kéo đầu cậu qua nhìn, đánh giá: “Ra là thằng bi3n thái, chậc.”
“Anh hai, đều là người đồng đạo, anh thả em đi.” Vì sống sót, Lương Chấp nói dối cỡ nào cũng sẽ nói.
“Ai cmn là người đồng đạo với mày!” Thanh niên bắt cóc xém chút nữa bóp cò, gã đập súng vào đầu Lương Chấp: “Câm miệng!”
“Ối!” Lương Chấp mếu máo đáng thương, không dám lộn xộn, chủ yếu là cậu sợ súng của gã đó cướp cò, cậu chỉ là vật hy sinh, xác suất để tình huống như thế xảy ra vẫn khá lớn.
Lương Chấp nói với hệ thống: “Không lẽ hôm nay, tao cứ thế mà ngỏm……”
Hệ thống nói: “Làm vật hy sinh, sống đến chương 42 là tốt rồi.”
Nhóc chibi trong nội tâm Lương Chấp òa khóc: “Tao muốn sống đến hết truyện!”
Thẩm Quyền không định ra tay cứu viện, đây là công việc của cảnh sát, hắn quan sát tên bắt cóc, đối phương nhìn nhứ hấp tấp, nhưng thực tế lại vô cùng bình tĩnh, trước khi đối phương tìm được con đường chạy trốn, Lương Chấp sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng lại không biết biểu cảm trên mặt mình âm u cỡ nào, sát khí đều lộ ra ngoài.
Ba Thẩm đành đồng ý trước yêu cầu của tên bắt cóc, cho người đi chuẩn bị xe.
Tên bắt cóc lớn tiếng: “Chúng mày lui hết ra ngoài!”
Mặt ba Thẩm bình tĩnh, đành chỉ đạo mọi người lui ra ngoài, ông nhìn chằm chằm gã bắt cóc, nói: “Nếu mày dám thương tổn con tin, tao sẽ lập tức bắn chết mày.”
Gã bắt cóc tuy bị ánh mắt sắc bén của ba Thẩm làm kinh sợ, nhưng trong tay gã có con tin, làm giảm bớt không ít sợ hãi cho gã, gã nói: “Đừng vớ vẩn, nếu không tao sẽ nổ súng, đường xuống hoàng tuyền có người đi cùng cũng không tệ.”
Lương Chấp nghe vậy, nhịn không được hỏi hệ thống: “Truyện này có thiết lập thần quái không?” Cậu đã bắt đầu nghĩ đến chuyện biến thành quỷ, tiếp tục tồn tại.
Hệ thống: “…… Cậu tỉnh táo chút đi.”
Lương Chấp suy nghĩ miên man một chút, cậu cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp tự cứu thân, cảnh sát đã lui đến cửa, cậu nói: “Anh hai, chúng ta không thù không oán, anh thả em đi.”
Thanh niên bắt cóc cười lạnh một tiếng: “Tao giết thằng kia cũng không thù không oán với tao đấy, mà tao đâm nó 40 nhát.”
Lương Chấp: “………” Thế này thì nói chuyện tiếp thế nào nữa?
Cũng may là luôn phải trường kỳ đối mặt với sự lạnh lùng của Thẩm Quyền lẫn hệ thống, Lương Chấp rất nhanh lại nói: “Vậy sao anh lại muốn giết người kia?”
“Bởi vì thằng đó họ Lương.” Thanh niên bắt cóc có vẻ cũng không phải người kiệm lời, gã trả lời Lương Chấp xong, lại hỏi một câu: “Mày họ gì?”
Lương Chấp lập tức nói: “Em họ Thẩm.” Tất cả thông minh đời này đều được cậu dùng trong khoảnh khắc trả lời đấy!
Câu trả lời của Lương Chấp thành công giúp cậu tránh được cái chết, sát khí trên người thanh niên bắt cóc tản đi không ít, gã chửi thề một câu rồi nói: “Hôm nay xui quá.”
Lương Chấp giữ khuôn mặt đơ, nhưng trong lòng đang cuống hết cả lên: “……” Tui cũng xui quá đây này, hầy.
Chưa đến 3 phút, cảnh sát đã đưa xe lại đây, thanh niên bắt cóc dí súng, bắt Lương Chấp đi từ từ ra ngoài, còn cảnh cáo: “Đừng có làm trò gì mờ ám, nếu không, tay tao run lên, thằng này không còn mạng đâu!”
“Anh hai, anh vững một chút……” Lương Chấp thật sự không yên lòng, nói thêm.
Thanh niên bắt cóc kèm Lương Chấp, lui ra bên ngoài rạp phim, gã thấy bốn phía đều là cảnh sát, nói thật thì gã cũng hơi căng thẳng…… tay cầm súng của gã bắt đầu run lên đây này!
Gã bắt cóc đi đến chiếc xe van được cảnh sát chuẩn bị sẵn, lúc này gã không chui vào xe ngay, mà lại lấy điện thoại ra nghe: “Alô?”
Lương Chấp nghĩ thầm, cú điện thoại này hẳn là rất quan trọng với gã bắt cóc, cậu cố gắng vểnh tai lắng nghe.
Đáng tiếc là cậu nghe không tới âm thanh ở đầu dây bên kia, chỉ có giọng nói của gã bắt cóc bắt đầu tức giận: “Tao giết sai người? Không thể! Thằng kia tao đã xác định tên là Lương Chấp.”
Lương Chấp: “……” Con mẹ nó, tại sao!
Cách đó không xa, ba Thẩm vẫn luôn quan sát tình huống, trong tai nghe vô tuyến ông đang đeo truyền đến giọng nói: “Bắn tỉa đã vào chỗ, xin hạ lệnh.”
Ba Thẩm phát hiện tên bắt cóc đang nói chuyện điện thoại, ông híp mắt, nói: “Chờ một chút.”
Anh trai bắt cóc ngắt điện thoại, sau đó gã nhận được một tấm hình, người trong ảnh làm gã kinh ngạc đến phát ra tiếng.
Lương Chấp bị dí súng vào đầu nên không quay lại được, nhưng tiếng này của đối phương làm cậu có dự cảm xấu.
Thanh niên bắt cóc gõ súng vào cậu: “Bây giờ, mày từ từ xoay người lại đây.”
Lương Chấp chỉ còn cách nghe theo, khi xoay người lại, thanh niên bắt cóc nhìn lướt qua di động, tức giận nói: “Hóa ra mày mới là Lương Chấp!”
Xong rồi, toang rồi. Lương Chấp nhìn họng súng đen ngòm, trong đầu trống rỗng.
“Đoàng —”
“A!”
Một tiếng súng cắt ngang bầu trời, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của gã bắt cóc.
Trên cổ tay gã xuất hiện một lỗ máu, súng rớt xuống đất, cảnh sát bốn phía lập tức lao lên khống chế gã.
Lương Chấp mềm nhũn chân, ngồi phịch xuống đất, cậu lúc này như nghĩ đến cái gì, bò qua một bên, thừa dịp cảnh sát không chú ý, bỏ điện thoại di động của gã bắt cóc vào túi mình.
Cậu không để ý ai đã nổ súng, chỉ cho rằng cảnh sát là người bắn.
Nhưng ba Thẩm không hạ lệnh cho bắn tỉa, vậy ai là người bắn?
Câu quay phắt lại nhìn, thấy cảnh sát xung quanh đang cùng giơ súng ngắm ngay vào một người ở giữa.
Thẩm Quyền khá nổi bật khi đứng giữa một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, trong tay hắn giơ súng, có chút khói nhẹ bay từ nòng ra.
Trong một cái chớp mắt, ánh mắt hắn đối diện với ánh mắt ba Thẩm, đôi mắt của hai người lạnh như băng, không mang theo chút cảm tình.
Biểu cảm ác nghiệt giống như ảo giác, Thẩm Quyền làm bộ như bị dọa sợ, vứt súng trên tay xuống đất, hoảng hốt nói: “Tôi không bắn…… là súng cướp cò!”
“Cậu dám cướp súng cảnh sát! Mang đi!” Có cảnh sát lấy còng tay ra.
“Khoang đã, cậu ta không phải đội trưởng Thẩm Quang Minh sao?” Viên cảnh sát cho Thẩm Quyền đi vào lúc nãy hỏi.
Cảnh sát quay đầu hỏi ba Thẩm: “Đội trưởng Thẩm, cậu ta là con của anh sao?”
Ba Thẩm và Thẩm Quyền nhìn nhau một lát, ông nói: “Cậu ta là con tôi.”
Thẩm Quyền nghe vậy thì hơi cụp mắt xuống.
Viên cảnh sát lập tức cười thoải mái, tất cả đều hạ súng xuống: “Tôi bảo mà, khó trách thuật bắn súng lại tốt như vậy, khoảng cách xa thế chỉ có tay bắn tỉa mới bắn chuẩn được.”
Ba Thẩm nhìn Thẩm Quyền chạy qua chỗ Lương Chấp, đôi mắt hơi âm u xuống.
Thuật bắn súng quả thật tốt, Quang Minh cũng chưa bắn chuẩn được như vậy.
Nó không nên có sức phán đoán và thuật bắn súng xuất sắc như vậy.