Lương Chấp ngẩn người, trường hợp này khác hẳn mấy lần trước, cậu không hiểu tại sao trong khi mình mặc đồ nữ thì lại cản được một lần ác ý cho Thẩm Quyền.
Lương Chấp nói chậm rãi với hệ thống: “Có khi nào từ đây về sau, tao đều phải mặc đồ nữ……”
Hệ thống giả chết từ nãy tới giờ lập tức chặn lời cậu: “Đừng hiểu lầm! Ác ý lần này tạo thành do Thẩm Hổ hiểu lầm, lần sau không có hiệu quả như vậy đâu!”
Đây vẫn là lần đầu hệ thống vội vàng chủ động giải thích như vậy, có thể thấy, Lương Chấp mặc đồ nữ đã tạo thành ảnh hưởng thị giác sâu đậm cho hệ thống ngây thơ.
Hiểu lầm? Lương Chấp đã hiểu, ba Thẩm xem cậu là nữ, cho nên nghĩ Thẩm Quyền ở đây là chỉ đi hẹn hò, nên không qua khó xử anh ấy.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ thế nào, Thẩm Quyền chịu ít đi một lần thương tổn vô nghĩa, đây đều là điều cậu kỳ vọng.
Xem nội dung truyện chỉ cần năm phút, Lương Chấp cấp bách muốn nhìn, nên cậu ôm bụng nói: “Thẩm ca, em đau bụng, cần đi toilet.”
Thẩm Quyền xem xét quần áo trên người Lương Chấp một chút, môi giật giật, rốt cuộc vẫn không nói gì: “Ừ.”
Lương Chấp chạy hướng toilet, Thẩm Quyền nhìn bóng dáng đối phương, nghĩ thầm rằng lần trước táo bón, lần này tiêu chảy, xem ra dạ dày và ruột không tốt lắm.
Lương Chấp mở cửa toilet nam, mặc kệ vẻ giật mình của mấy thanh niên trong đó, cậu mở cửa buồng WC chui vào, ngồi trên nắp bồn cầu, gọi hệ thống: “Đến nào đến nào!”
[Mở khóa nội dung truyện 3]
Màn đen quen thuộc trước mắt biến mất, Lương Chấp khôi phục tầm nhìn, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Phải nói là Thẩm Quyền nằm trên giường, tầm nhìn có chút mơ hồ, Lương Chấp nhận ra đối phương đang khóc.
Ngoại trừ nghẹn ngào yếu ớt, Thẩm Quyền không phát ra âm thanh nào khác, Lương Chấp tạm thời không thể đoán ra Thẩm Quyền lúc này bao nhiêu tuổi.
Nước mắt nhanh chóng ngừng lại, có một y tá xuất hiện, cô nói: “Ngoan, đã xong hết rồi, chị dắt bé ra ngoài chơi nhé.”
Y tá dùng từ ngữ như đang dỗ con nít, Lương Chấp đoán Thẩm Quyền lúc này có lẽ vẫn còn nhỏ.
Y tá đưa tay qua nhưng bị Thẩm Quyền vô cùng kháng cự, gạt ra chỗ khác, Lương Chấp chú ý tới tay Thẩm Quyền đã lớn không ít so với hồi mở cốt truyện lần hai, nhưng càng bắt mắt chính là ngấn đỏ chói mắt trên cổ tay đối phương.
Lương Chấp hỏi hệ thống: “Cổ tay Thẩm Quyền bị gì vậy?”
Hệ thống nói: “Bọn họ dùng phương pháp giật điện ác cảm.”
Hệ thống vẫn không đưa ra quá nhiều lời giải thích, nhưng Lương Chấp nghe thấy tên phương pháp thì cậu nhận ra đây là tra tấn tàn nhẫn cỡ nào với Thẩm Quyền.
Y tá không quan tâm kháng cự của Thẩm Quyền, cô nói: “Bé không muốn ra bên ngoài sao?”
Giọng của bé Thẩm Quyền có chút khàn khàn sau khi gào khóc: “Trong này và bên ngoài có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là khác nhau, ở bên ngoài có thể kết bạn đó.” Y tá ngồi xổm trước mặt Thẩm Quyền, kiên nhẫn dỗ dành.
Bé Thẩm Quyền là nhân vật chính của thế giới, chỉ số thông minh dĩ nhiên khác với những đứa bé kia, bé bình tĩnh nói: “Vậy chị và mấy người bên ngoài kia là bạn bè à?”
Y tá giống như đang cố gắng cho bé Thẩm Quyền đi ra ngoài, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vâng, em sẽ đi ra ngoài.” Bé Thẩm Quyền nói xong thì chủ động xuống giường, để mặc y tá cởi bệnh phục ẩm ướt mồ hôi của mình, thay bệnh phục sạch sẽ, rồi bé từ chối nắm tay y tá, đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đi qua hành lang, nhìn vào ảnh phản chiếu trên tường, Lương Chấp phát hiện Thẩm Quyền trong nội dung truyện lần này đã cao không ít, nhìn qua có bộ dáng 8, 9 tuổi, khuôn mặt đáng yêu đã mất đi vẻ non nớt ngây thơ, trong ánh mắt tràn đầy trầm lắng ngột ngạt.
Tới phòng giải trí, bên trong đều là bệnh nhân tâm thần, có người đang đánh bóng bàn, có người đang chơi cờ, cũng có người không bình thường, biểu hiện trong từng động tác chậm chạp và biểu cảm dại ra trên mặt.
Bé Thẩm Quyền là đứa bé duy nhất ở chỗ này, bé không chơi bóng bàn, không đánh cờ, bên cạnh có giá sách, sách đặt trên đó nhìn mới tinh, nhưng không có cuốn nào là sách cho trẻ em.
Bé tiện tay rút một quyển rồi an vị trên ghế, lật xem, Lương Chấp đọc không hiểu nội dung, Thẩm Quyền có thật sự đang đọc không? Cậu vô cùng hoài nghi.
“A! Đây chính là cuốn tiểu thuyết “Trăm năm cô đơn” của nhà văn Garcia Marquez người Colombia, nội dung câu chuyện khá khó hiểu, bé như nhóc có đọc hiểu được thật không đấy?”
Bé Thẩm Quyền nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu, không biết từ khi nào, có một người đàn ông ngồi đối diện, gã cũng mặc cùng loại bệnh phục, diện mạo bình thường, nhưng đôi mắt đầy linh động là điểm đặc biệt nhất so với những bệnh nhân ở đây.
“Người này nhìn qua cũng rất giống người bình thường.” Lương Chấp nói với hệ thống.
Hệ thống bấy giờ mở ra một tấm hình, Lương Chấp lúc này mới nhận ra người này chính là gã đàn ông cầm cây dù màu xanh hồng xuất hiện trong nội dung truyện lần trước.
Lương Chấp nói: “Sao gã này cũng vào bệnh viện, tao có cảm giác vô cùng xấu.”
Gã đàn ông có ma lực kỳ lạ, có thể cho người ta không nhớ nổi hình dạng của gã, cho dù là Thẩm Quyền, cũng đã quên mất người bảo bé chôn con mèo con mấy năm trước chính là gã này.
Bé Thẩm Quyền nói: “Vậy chú hiểu không?”
Gã đàn ông cười cười: “Đương nhiên hiểu, nhóc muốn chú giải thích không?”
Tầm nhìn lên cao lại xuống thấp, Lương Chấp biết Thẩm Quyền đang gật đầu, cậu đau xót trong lòng, cho dù Thẩm Quyền có giả bộ lạnh lùng bên ngoài nhiều ra sao, chỉ cần có người thể hiện ra một chút thân thiết, hắn vẫn sẽ nhận.
Nhưng mà Thẩm Quyền sau khi thành niên, cũng rốt cuộc không muốn nhận ý tốt của bất cứ ai nữa.
Gã đàn ông nói: “Chú gọi là Hồ Bình Phàm, bình phàm trong bình thường ấy, còn nhóc?”
“Thẩm Quyền.” Thẩm Quyền chấm ngón tay vào ly nước, viết tên mình lên mặt bàn.
Lúc này, tầm nhìn tối sầm, Lương Chấp tưởng nội dung truyện đã chấm dứt, nhưng tầm nhìn lại khôi phục, cậu phát hiện mình vẫn đang ở trong câu chuyện, chỉ có cảnh tượng thay đổi.
“Jose Arcadio Buendia là một người rất sáng tạo, ông ta mua được những món đồ tiên tiến từ một người Di-gan, hiểu được sức hấp dẫn của khoa học, ông ta bất mãn với cuộc sống lạc hậu, ông đã cố gắng rất nhiều để thay đổi điều này nhưng kết cuộc lại thất bại, sau đó ông ta mê muội trong thuật luyện kim, nhốt mình cả ngày trong phòng thí nghiệm, rồi người nhà phát hiện ra tinh thần ông ta thất thường, bèn trói ông vào một gốc cây đại thụ, mấy chục năm sau, ông ta mới chết ở chỗ cái cây đấy.” Hồ Bình Phàm ngồi trên băng ghế ở sân bóng rổ, cầm trong tay cuốn tiểu thuyết mà bé Thẩm Quyền lấy lúc trước, khóe miệng luôn lộ ra mỉm cười thản nhiên.
Trình độ kể chuyện của gã ở mức bình thường, giọng kể bình thường, âm điệu vô cảm, không trầm bổng, mà bé Thẩm Quyền ngồi nghe bên cạnh lại say sưa, nhất là khi Hồ Bình Phàm kể đến đoạn cuối, bé mới hỏi: “Ông ta thật sự bị tinh thần thất thường sao?”
Hồ Bình Phàm đóng sách lại, quay đầu nhìn bé: “Nhóc muốn nói cái gì?”
Bé Thẩm Quyền mang theo biểu cảm cố chấp trên mặt: “Người thông minh như vậy, sao lại bị tinh thần thất thường được?”
Hồ Bình Phàm bật cười: “Người thông minh cỡ nào rồi cũng sẽ bị bệnh.”
“Nhưng mà ông ấy chưa làm gì sai, tại sao người thân của ông ta lại muốn trói ông ta vào cái cây? Mấy người đó không thương ông ta phải không?” Bé Thẩm Quyền nói chữ cuối, âm thanh run rẩy.
Lương Chấp nghe thế đã hiểu, Thẩm Quyền đang nghĩ đến chính mình, người bé chất vấn không phải là người thân của Jose Arcadio Buendia trong sách, mà là người thân của bé.
Hồ Bình Phàm rốt cuộc không giữ nụ cười giả dối của gã nữa, gã bình thản nói: “Nhóc có biết tại sao cuốn sách này đặt tên là trăm năm cô đơn không?”
Bé Thẩm Quyền im lặng, bé cũng không biết tại sao.
Hồ Bình Phàm nói: “Bởi vì cô đơn và thoát khỏi cô đơn là hai chủ đề lớn của cuốn sách này, trong cuốn sách, người thân không có tình thương yêu gắn kết, thiếu đi tín nhiệm và hiểu biết.”
“Con người rốt cuộc chỉ là sinh vật cô đơn, vì thoát khỏi cô đơn mới liều mạng tiến hóa chính mình thành sinh vật sống theo bầy đàn, Thẩm Quyền, nhóc cũng như Jose, bị người thân trói vào cái cây, vậy mà nhóc còn khờ dại chờ bọn họ thả nhóc ra.” Từng chữ của Hồ Bình Phàm đâm vào lòng, mà gã vẫn tiếp tục, “Chính tình yêu thương là cái hại nhóc, khi nào nhóc không còn ôm ý tưởng khờ dại như vậy nữa, nhóc mới có thể cởi bỏ dây thừng đã trói nhóc vào cái cây.”
“Đ*t con mẹ mày!” Lương Chấp nghe Hồ Bình Phàm nói những lời này, cậu hận không thể chui ra khỏi tầm mắt của Thẩm Quyền, đánh cho đối phương một trận.
Lương Chấp nói: “Tao bảo sao Thẩm Quyền sau khi lớn lên lại lạnh lùng như vậy, ra là do gã này tẩy não Thẩm Quyền! E là thằng cha này cố ý vào đây để hại Thẩm Quyền.”
Hệ thống nói: “Cậu có thể nghĩ được như vậy đúng là không dễ dàng.”
Lương Chấp lúc này không có tâm tình oán hệ thống, cậu nói: “Lúc trước mày nói nhân vật chính sẽ bị ác niệm của hung thủ đồng hóa, Thẩm Quyền bị oan uổng thành ngược đãi động vật nhỏ, rồi bị chẩn đoán có bệnh phản xã hội phải vào bệnh viện, không lẽ tất cả đều là Hồ Bình Phàm bày ra?”
Hệ thống không thể cho Lương Chấp đáp án, nó lựa chọn im lặng, nhưng không cần nó trả lời, Lương Chấp đọc truyện bao nhiêu năm như vậy, trinh thám cơ bản mức đấy cũng có thể nghĩ ra được.
“Tên này thật đáng sợ.” Lương Chấp gần như có thể khẳng định Boss sau màn của cuốn truyện này chính là Hồ Bình Phàm, nhưng trong những truyện cậu từng đọc qua, có nhân vật phản diện như vậy sao?
Diện mạo bình thường đến độ không ai có thể nhớ được, tại sao cậu không có chút ấn tượng nào hết?
Lương Chấp đứng bên ngoài nên biết lời Hồ Bình Phàm nói không có ý tốt, nhưng đối với bé Thẩm Quyền đang cô đơn bất lực lúc ấy mà nói, bé đã xem Hồ Bình Phàm là một người bạn.
Bé vừa khóc vừa hỏi: “Cháu nên làm gì bây giờ? Cháu không muốn bị nhốt vĩnh viễn ở nơi này.”
Nhắc đến đấy, kết cục của Jose trong sách đánh trúng vào suy nghĩ sợ hãi nhất trong lòng Thẩm Quyền, nhóc đồng dạng cũng sợ chết đi trong cô đơn.
Hồ Bình Phàm lau nước mắt trên mặt Thẩm Quyền bằng tay áo, gã chỉ vào nhóm bệnh nhân đang chơi bóng rổ trên sân, nói: “Ở chỗ này, người cười là kẻ điên, nhưng nhóc thì khác, nhóc không cười, cả đời này sẽ không ra được.”
Tiếng khóc của bé Thẩm Quyền từ từ ngừng lại, bé sững sờ nhìn khóe miệng luôn nhếch lên của Hồ Bình Phàm.
“Nhưng cháu không vui, tại sao phải cười?”
Hồ Bình Phàm nói: “Ở trong này, cười không chỉ vì vui vẻ, củng có cười vì tức giận, khổ sở; chúng ta chơi một trò chơi không?”
Bé Thẩm Quyền hỏi: “Trò gì?”
“Từ giờ trở đi, chỉ được phép cười, không được phép khóc, nếu ai khóc —” Hồ Bình Phàm vỗ vỗ cuốn sách, “sẽ phải đọc thuộc lòng cuốn sách này, thế nào?”
Bé Thẩm Quyền lau nước mắt, gật đầu nói: “Được.”
Lúc này, tầm nhìn của Lương Chấp tối sầm, cậu cảm giác hẳn là sắp trở về thực tại.
Mà cả hệ thống và Lương Chấp đều không biết, thực tại đang phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Quyền ngồi trên ghế, điện thoại của hắn do chuyện tối hôm qua nên đã đem đi sửa, do có liên quan đến vụ án giết người, cảnh sát yêu cầu mọi người giữ im lặng, chờ đến lượt lấy lời khai.
Một lát sau, hắn chợt nghe thấy một trận xôn xao, hắn có lỗ tai rất thính nên nghe thấy có người nói bắt được hung thủ.
Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, năng lực của ông bố kia nhà hắn là miễn bàn cãi, chỉ cần hung thủ không trốn, bắt được vốn dĩ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lúc này, có rất nhiều cảnh sát chạy sang bên kia, chỉ còn lại hai người bắt đầu sơ tán khán giả rời khỏi rạp chiếu phim.
Thẩm Quyền nhíu mày, Lương Chấp còn chưa trở về.
Lúc hắn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi rạp trước, đi ra cửa đứng đợi, hắn nghe được giọng nói phát ra từ bộ đàm của một trong hai cảnh sát phụ trách sơ tán.
“Tội phạm ở WC nam bắt cóc một cô gái……”
Thẩm Quyền biến sắc, xoay người chạy hướng toilet.
Viên cảnh sát quát lớn: “Này! Không được qua chỗ đó!”
Thẩm Quyền làm sao sẽ nghe theo, rạp chiếu phim lúc này đang đông người, cảnh sát cũng không thể ngăn được hắn chạy càng lúc càng xa.
Có rất nhiều cảnh sát đứng ở cửa WC nam, Thẩm Quyền đi qua nhưng bị ngăn lại, hắn lấy ra lý do đã chuẩn bị từ sớm: “Tôi là Thẩm Quang Minh ở đội cảnh sát hình sự, để tôi đi vào.”
Ba Thẩm hiện đang ở bên trong, mặt mũi hắn và Thẩm Quang Minh có năm phần giống nhau, hơn nữa còn trang điểm, cảnh sát chặn bên ngoài dĩ nhiên sẽ có người nhận ra hắn không phải.
Nhưng may mắn chính là vị cảnh sát này chưa bao giờ gặp mặt Thẩm Quang Minh, tư thế tự nhiên của Thẩm Quyền làm bọn họ không nghi ngờ, bọn họ để Thẩm Quyền đi vào.
Thẩm Quyền vào WC nam, liền thấy ba Thẩm đang giơ súng giằng co cùng tội phạm, tên tội phạm ôm con tin đang hôn mê, súng đặt sau gáy con tin.
Con tin mặc đồng phục JK, Thẩm Quyền chỉ liếc một cái đã xác định đấy chính là Lương Chấp.
Có cảnh sát chú ý thấy có người lạ, đang định mở miệng hỏi hắn là ai thì bị biểu cảm trên mặt Thẩm Quyền dọa sợ.
Cảnh sát nín thở theo phản xạ, vẻ mặt của người này sao còn hung ác hơn cả tên bắt cóc?