Lúc Lương Chấp tỉnh lại, cậu đau đến mức suýt hét ầm lên, hệ thống đã đóng trạng thái không đau đớn, hơn nữa, hiệu quả của thuốc tê đã hết, bây giờ cả tay và chân đều đau.
Tuy cậu không kêu thành tiếng, nhưng nước mắt lại không kìm được chảy dài, lần trước bị thương ở bụng cũng không đau như vậy.
Cậu hỏi hệ thống: “Chân tay tao thật sự bị tàn tật rồi à?”
Hệ thống nói: “Tôi không phải bác sĩ, không biết.”
Lương Chấp nhìn trái nhìn phải, những bệnh nhân khác đều có người nhà ở bên cạnh, mỗi cậu không có.
Giường bên cạnh là một ông cụ, ông thấy Lương Chấp khóc nên hỏi: “Nhóc này có cần gọi bác sĩ không?”
Lương Chấp lắc đầu: “Không cần…… Cám ơn ông.”
Ông cụ nói: “Không sao là được, anh của cháu đi mua cơm rồi, nếu cháu thấy khó chịu thì nhất định phải nói với ông.”
“Anh của cháu?” Tim Lương Chấp rung lên.
Ông cụ bảo: “Đúng vậy, hai anh em nhà cháu nhìn đẹp trai đứng đắn đấy.”
Lương Chấp đột nhiên cảm thấy tay chân không còn đau lắm nữa, quả nhiên là miệng Thẩm Quyền thì nói ghét bỏ, nhưng thời khắc quan trọng sẽ vẫn chăm sóc cho cậu.
Nhân vật chính đúng là thiên sứ.
Thẩm Quyền trở về nhà một chuyến, đóng gói những thứ Lương Chấp cần khi nằm viện, còn nấu cả cháo cua.
Hắn muốn chi thêm nhiều tiền chút để Lương Chấp được nằm phòng bệnh đơn, phòng hiện tại nhiều người đến người đi, nhỡ sơ sảy thì rất dễ gặp nguy hiểm.
Hắn xách đồ ăn quay về bệnh viện, vừa vào phòng bệnh đã thấy Lương Chấp nước mắt giàn giụa, hắn biến sắc, vội bước qua, hỏi: “Làm sao vậy? Khó chịu sao?”
Lương Chấp còn chưa kịp trả lời, Thẩm Quyền đã buông đồ đạc xuống, đi ra ngoài gọi bác sĩ, cậu vội nói: “Em không sao! Hết thuốc tê rồi nên đau quá thôi.”
Nếu là Thẩm Quang Minh hoặc ai khác, Lương Chấp còn có thể cậy mạnh, nhưng ở trước mặt Thẩm Quyền, cậu thật sự nhịn không được, có gì trong lòng là nói hết ra.
Thẩm Quyền đau xót trong tâm, hắn không thích nhìn thấy bộ dáng Lương Chấp suy yếu như vậy.
Chú ý thấy Thẩm Quyền vẫn nhăn chặt mày, Lương Chấp nói sang chuyện khác: “Thẩm ca, bác sĩ nói tay chân em thế nào?”
Thẩm Quyền bảo: “Sẽ lành lại.”
“Vậy là được rồi.” Lương Chấp biết Thẩm Quyền không việc gì phải lừa cậu, cậu nghe thế thì nhẹ nhàng thở ra, nếu thật sự tàn phế, Thẩm Quyền sớm muộn gì cũng sẽ đưa cậu đến trung tâm hồi phục.
Lúc này, suy nghĩ của cậu và Ôn Đăng Nhất gặp xui xẻo năm đó lại có chút giống nhau, nhưng khác ở chỗ, Ôn Đăng Nhất nghĩ thế là vì hắn không tin vợ mình sẽ vẫn còn yêu kẻ tàn tật như hắn, còn Lương Chấp thì nghĩ Thẩm Quyền xem cậu như bạn bè.
“Tôi mang cháo cho cậu.” Thẩm Quyền thấy Lương Chấp cúi đầu, hắn biết đối phương đang suy nghĩ linh tinh nên nói thêm, “Cháo cua.”
Lương Chấp nháy mắt lại hồi HP, cậu giơ tay làm như muốn rời giường: “Thẩm ca đỡ em một chút.”
Thẩm Quyền nhấc nách Lương Chấp, đỡ cậu ngồi dậy, sau đó mở hộp giữ ấm, múc một muỗng cháo, đưa lên bên miệng Lương Chấp, nói: “Tôi bón cho cậu, há mồm.”
Câu nói kia làm Lương Chấp mở cờ trong bụng, cậu thành thật phối hợp ăn cháo, trong lòng và trong tim có một loại thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời.
Lương Chấp nói với hệ thống: “Đời này của tao thật đáng giá.”
Hệ thống ghét bỏ: “Xem cái loại như cậu chỉ có chút xíu tiền đồ.”
Hệ thống nhìn thấy đường tình cảm của Thẩm Quyền đã đạt tới giá trị cao nhất, nó rốt cuộc đành chấp nhận, bi thương như thể rau cải trắng nhà mình được che chở tỉ mỉ đã bị con heo ủn mất, rõ ràng là lúc nó chọn ký chủ, nó đã chọn lựa kỹ càng trúng Lương Chấp vì cậu là một tên trạch nam vô dụng, hơn nữa nhân vật chính có thuộc tính trai thẳng, nó nghĩ rằng sẽ không thể nào có chuyện yêu nhau xảy ra như bên hệ thống tình yêu từng nói.
Sớm biết như thế, nó đã cho Lương Chấp thành một ông cụ 60 tuổi, tha hồ cho mấy người chơi trò người già yêu nhau.
Ăn cháo xong, Lương Chấp hỏi: “Thẩm ca, em bị thương không lâu sau thì hôn mê, tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Quyền không định nói sự thật, hắn bảo: “Sau khi Ôn Đăng Nhất bắt cóc cậu thì có gọi điện thoại cho tôi, chờ lúc tôi tới địa điểm thì đã vườn không nhà trống, chỉ còn lại cậu bị thương ở đó.”
Hắn nói xong, chú ý thấy Lương Chấp có chút khác thường, hắn bất giác siết nắm tay, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không, không có việc gì, em chỉ đang suy nghĩ Ôn Đăng Nhất làm vậy có mục đích gì.” Vẻ mặt Lương Chấp vẫn như cũ, nhưng trong lòng lại đang nổi lên nghi ngờ, lúc đó, trước khi cậu hôn mê, rõ ràng là có người phá cửa vào, mà mấy tên thành viên của Hoa Bách Hợp cũng có ở đó, người xông vào không thể nào là Thẩm Quyền tay trói gà không chặt, vậy là ai cứu cậu, rồi để cậu lại căn phòng đó?
Mục đích Thẩm Quyền làm như vậy là để giấu tung tích của Thẩm Hổ và tổ chức Hoa Bách Hợp trước mặt cảnh sát, chuyện Lương Chấp bị thương sẽ không giấu được bao lâu, hắn phải nói tin tức sai cho Lương Chấp nghe trước khi cảnh sát đến, hắn cầm quả táo vừa mua ở dưới tiệm trái cây, bắt đầu gọt vỏ.
Sự chú ý của Lương Chấp nhanh chóng chuyển sang tay của Thẩm Quyền, ngón tay của đối phương thon dài, tốc độ gọt vỏ trái cây cũng rất nhanh, vỏ táo còn không bị đứt.
Một lát sau, những miếng táo trắng noãn sạch sẽ được cắt ra, Thẩm Quyền cắt thành từng miếng nhỏ, xiên một cây tăm, đút từng miếng cho Lương Chấp.
Ông cụ nằm giường bên cạnh cảm thán: “Tình cảm của anh em hai đứa tốt quá.”
Lương Chấp cười cười, cậu lại bắt đầu lo lắng tốc độ hồi phục của tay chân, cứ thế này thì phiền toái quá, cậu hỏi: “Thẩm ca, tay chân em bao giờ thì lành lại?”
“Tầm một tháng.” Thẩm Quyền nói xong, nhìn thấy Lương Chấp trợn mắt.
“Một tháng? Lâu quá đi!” Lương Chấp nâng hai tay lên, chân bất động thì chấp nhận được, chứ ngay cả tay cũng thế thì không được, cậu làm sao chơi game đây? Nhưng lại có một vấn đề chí mạng!
Thẩm Quyền nhướn mày: “Một tháng sẽ qua nhanh thôi, cậu có vấn đề gì sao?”
“Em, em……” Lương Chấp hiếm khi lộ ra sự ngượng ngùng, cậu quẫn bách cúi đấu, một lúc lâu sau mới nói: “Em đi WC thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Thẩm Quyền lại thản nhiên: “Tôi giúp cậu.”
Lương Chấp nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, đây là Thẩm ca của cậu à? Sao trông như thể bị ma quỷ nhập vào người vậy?
Lương Chấp vội vàng gọi hệ thống: “Tao sợ quá…… Thẩm Quyền trông sai sai ấy, có phải là có vấn đề rồi không, mày diệt được virus không?”
Diệt virus…… Hệ thống cảm thấy đầu Lương Chấp mới đầy virus, bên trong não tên này chắc chắn đầy nhóc virus làm giảm trí thông minh. Đại khái là do bị hệ thống thường xuyên tẩy não, Lương Chấp hoàn toàn không dám nghĩ tới tại sao Thẩm Quyền lại đối xử tốt với cậu như vậy.
Hệ thống vừa tức giận vừa buồn cười, nó cũng lười đi mở toang cánh cửa sổ kia, chưa đổ thêm bùn vào đã là sự khoan dung lớn nhất của nó.
Hệ thống khô cằn trả lời: “Hắn ta không bị gì hết.”
Theo lời hệ thống, xác định được Thẩm Quyền trước mắt vẫn là Thẩm Quyền cũ, Lương Chấp ho một tiếng, muốn giảm bớt xấu hổ: “Hay là mời hộ lý đi.”
“Mấy chuyện cậu lo ngại không thành vấn đề đối với tôi.” Mới đầu, bác sĩ nói chuyện với Thẩm Quyền về tình huống hiện tại, Lương Chấp không thể hoạt động tay chân, sinh hoạt thường ngày sẽ rất khó khăn, ông thấy Thẩm Quyền còn trẻ, lo lắng hắn đi làm, không có thời gian chăm sóc, nên có gợi ý chuyện thuê hộ lý.
Thẩm Quyền tưởng tượng đến có người đàn ông hoặc người phụ nữ xa lạ chăm sóc bên cạnh Lương Chấp 24 giờ, sắc mặt hắn liền khó coi đến dọa người.
Lương Chấp trợn mắt nhìn, tuy không nói chuyện nhưng trong đầu đang kích động bảo hệ thống: “Vẫn nên kiểm tra một chút đi, tao nghi là Thẩm Quyền dính virus rồi, anh ấy vậy mà đồng ý chùi mông cho tao!”
Hệ thống nhịn không được, quát ầm lên: “Cái đầu của cậu trừ nghĩ đến mông ra thì còn có cái gì khác nữa không???”
Lương Chấp nói: “…… Đỡ chim đi tiểu? Không được, hình ảnh kia k1ch thích quá, tao muốn nung.”
Hệ thống bi thảm cầu khẩn: “Nói thêm câu nữa là tôi sẽ đóng vĩnh viễn công năng s1nh lý của cậu đấy.”
Lương Chấp nghe thế thì tâm lập tức tĩnh như nước, trước uy hiếp chí mạng của hệ thống, cậu thậm chí còn có thể gõ mõ, tụng vài câu “Sắc tức là không, không tức là sắc.”