Lương Chấp ném câu hỏi lựa chọn này cho hệ thống, nó chỉ nói: “Dũng sĩ chân chính chỉ chọn một.”
Sau đó, Lương-dũng-sĩ-chân-chính-Chấp nói: “Đ1tmẹ mày.”
Gã đàn ông đứng bên cạnh lập tức nổi giận, bóp cổ Lương Chấp: “Con mẹ mày muốn chết à!”
“Buông nó ra.” Ôn Đăng Nhất nói.
Gã đàn ông muốn há mồm nói gì, nhưng đối diện với ánh mắt của Ôn Đăng Nhất, gã run rẩy trong lòng, lập tức buông tay ra.
Lương Chấp ho một tiếng, nhếch khóe môi: “Cô ta muốn nói với mày rằng, đ1tmẹ mày.”
Nhiệt độ xung quanh nháy mắt rớt xuống, những tên khác đều cảm thấy Lương Chấp điên rồi, muốn chết sớm.
“À.” Mà ngạc nhiên chính là Ôn Đăng Nhất cười, hắn che mặt, nhìn qua có vẻ như tâm trạng đang không tệ lắm.
Tất cả mọi người kinh ngạc, kể cả Lương Chấp, cậu nói với hệ thống: “Không lẽ mày biết đáp án chính xác?”
Hệ thống nói: “Tôi là trùm của cuốn truyện đó.”
Lương Chấp nghiêm nghị cúi đầu kính cẩn.
Ôn Đăng Nhất buông tay, ánh mắt hắn phức tạp, như là đang hoài niệm, hoặc cũng như đang đau khổ, hắn nói: “Đúng là giống lời cô ấy sẽ nói ra thật.”
Lương Chấp lúc đó nghĩ rằng, cô gái yêu được Ôn Đăng Nhất khi đấy đang làm xã hội đen, lại còn gả cho hắn, cô ta chắc chắn không phải dạng người hiền lành gì.
Nghĩ như vậy, cô gái kia gặp trúng Ôn Đăng Nhất, đúng là xui xẻo tám đời nhà cổ.
Nhưng mà lâm vào xui xẻo hiện giờ chính là cậu.
Ôn Đăng Nhất nhanh chóng bỏ đi bộ dáng dịu dàng kia, giống như tình yêu vợ của hắn chỉ là tình cảm hời hợt, hắn đánh giá Lương Chấp, như đang nhìn một món quà chưa được mở ra: “Mày có năng lực thần kỳ.”
Lương Chấp thật sự chấn động, phán đoán của Ôn Đăng Nhất một phát trúng hồng tâm, nếu là người bình thường, thể nào cũng cho rằng cậu nhìn thấy cảnh đó, hoặc là biết được thông qua người khác.
Khuôn mặt của Lương Chấp chính là tấm gương phản chiếu suy nghĩ trong lòng cậu, nhưng cũng may là vừa bị dội một thùng nước đá, toàn thân cậu lạnh đến cứng ngắc, cả mặt cũng thế.
Ôn Đăng Nhất không thể lấy được đáp án từ biểu cảm trơ ra trên mặt Lương Chấp, ý định ban đầu của hắn không phải là giết Lương Chấp, chẳng qua là muốn cho Lương Chấp, và nhất là Thẩm Quyền phải sống trong đau khổ.
Hiện tại, hắn đổi ý.
“Thả nó xuống.” Ôn Đăng Nhất muốn đào ra bí mật trên người Lương Chấp.
Lương Chấp thở phào một hơi, nếu thật sự bị làm cho mù, câm, điếc thì làm sao sửa được nội dung truyện nữa chứ, e là hệ thống lo lắng cái đó nên mới hiếm thấy đưa tay giúp đỡ một phen.
Ầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng, Lương Chấp còn chưa quay đầu, hệ thống đột nhiên nói: “Nhắm mắt lại, giả bộ bất tỉnh.”
Tuy Lương Chấp và hệ thống thường đâm chọc nhau, nhưng trong lòng cậu vẫn cực kỳ tin tưởng nó, cậu lập tức làm theo, còn hưng phấn hỏi: “Cứu viện đến phải không?!”
“Ừ.” Hệ thống cũng không nói là Thẩm Quyền đến, miễn cho Lương Chấp lại hưng phấn quá đà, ngay lúc nãy, nó nhận được câu trả lời từ cấp trên, đường tình cảm của Thẩm Quyền có thay đổi đối tượng thì cũng không ảnh hưởng nội dung truyện, mà ngược lại, còn có thể xúc tiến câu chuyện được sửa đúng.
Một khi đã như vậy, dù nó không thích thì cũng sẽ không ngăn cản nữa, trái lại, nó còn muốn cà đầy đường tình cảm của Thẩm Quyền đối với Lương Chấp, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất.
Lương Chấp căn bản không cần giả bộ bất tỉnh, cậu vừa nghe cứu viện tới thì thần kinh đang căng chặt liền thả lỏng, cộng thêm vết thương trên người, cậu hôn mê ngay lập tức.
Người phá cửa vào chính là Thẩm Hổ, ông giơ súng, quyết đoán nhắm bắn vào cổ tay và đầu gối của những gã đàn ông, chính xác đến đáng sợ.
Chưa đến hai phút, ông đã kiểm soát được hiện trường, chỉ còn lại Ôn Đăng Nhất ngồi trên xe lăn là bình yên vô sự.
Thẩm Hổ lạnh lùng nghiêm mặt, ông bước qua người mấy gã đàn ông nằm trên sàn nhà, đánh Ôn Đăng Nhất ngất xỉu.
Ông quay đầu, lúc nhìn thấy Lương Chấp thì mặt ông biến sắc, Lương Chấp bị trói trên giá chữ thập, cả người ướt đẫm, cổ tay và cổ chân quấn băng vải thấm máu, máu tươi và nước hòa vào nhau, chảy tí tách xuống thảm lông.
Lương Chấp gục đầu, vẫn không nhúc nhích, trông cậu như một cỗ thi thể đẹp đẽ đầy chất nghệ thuật.
Đồng tử Thẩm Hổ rụt lại, ông kinh ngạc với suy nghĩ vừa rồi của mình.
Ông đi qua, muốn kiểm tra tình huống của Lương Chấp, nhưng chưa được mấy bước thì có một tiếng động nhỏ vang lên, ông phản xạ quay mặt lại, một cơn đau xẹt qua má.
Tay giơ súng của Thẩm Quyền đang run rẩy, không biết có phải vì run nên mới bắn trật không, vẻ mặt hắn chết lặng, ánh mắt hoảng hốt, giống như giây tiếp theo, sẽ có gì đó trào ra khỏi mắt.
Hắn nói với Thẩm Hổ: “Không được tới gần em ấy, đừng đụng vào em ấy……”
Bên má Thẩm Hổ là một đường xước do đạn xẹt qua, máu tươi rỉ ra nhưng ông không quan tâm: “Bọn chúng phế tay chân nó, hiện tại đưa đi bệnh viện còn cứu kịp.”
Những lời này như đánh thức Thẩm Quyền, hắn tiến lên, cắt đứt dây trói, đỡ lấy thân thể Lương Chấp.
Khí lạnh trên người đối phương lập tức len lỏi vào tim hắn, Thẩm Quyền có cảm giác như tim mình ngừng đập, máu toàn thân hắn đóng băng.
Hắn đưa tay dò mạch đập, người trong lòng hắn còn sống, đôi mắt của hắn lại khôi phục ánh sáng, suy nghĩ rời rạc lập tức tập trung lại, hắn ôm Lương Chấp chạy ra ngoài.
Trong căn phòng chỉ còn lại Thẩm Hổ đang đứng, ông quét mắt qua đám người nằm trên sàn, trong mắt không có chút độ ấm, ông nói một câu mà khi còn làm cảnh sát, chắc chắn sẽ không bao giờ nói: “Rác rưởi nhiều thế này, muốn gột sạch phải tốn thời gian lắm.”
Thẩm Quyền tăng tốc cả đoạn đường đưa Lương Chấp đến bệnh viện, đến lúc tận mắt nhìn thấy các nhân viên cấp cứu đẩy cáng bệnh của Lương Chấp vào phòng cấp cứu, hắn mới dựa vào tường với vẻ mặt hoảng hốt.
Trên người hắn, hai tay hắn đều dính đầy máu, có y tá nói: “Tiên sinh, cậu nên đi xử lý vết thương của mình thôi.”
Thẩm Quyền lắc đầu, hắn nhìn xuống tay mình, giọng khàn khàn: “Tôi không bị thương.”
Y tá nhìn lướt qua đèn cửa màu đỏ ở phòng cấp cứu, đại khái đã hiểu được tình huống, chị đồng cảm với Thẩm Quyền, nên cũng không nói lời an ủi suông nào.
Không biết qua bao lâu, đèn phòng cấp cứu chuyển từ đỏ sang xanh, nhân viên cấp cứu lại đẩy giường ra, Thẩm Quyền vội vã chạy tới, bác sĩ nói với hắn: “May mà đưa vào đây kịp lúc, gân tay và gân chân đều được khâu lại, bệnh nhân bây giờ chưa tỉnh dậy là do mất máu quá nhiều……”
Bác sĩ để ý thấy máu dính đầy người Thẩm Quyền: “Nếu cậu muốn thăm cậu ta, tốt nhất là tự bình ổn cảm xúc bản thân trước.”
Tâm trạng căng thẳng của Thẩm Quyền lập tức bình tĩnh lại, hắn trầm giọng, nói: “Cám ơn bác sĩ.”
Lương Chấp được đưa vào phòng bệnh, Thẩm Quyền vào toilet, hắn mở vòi nước, rửa sạch máu trên hai tay, rồi hắn cúi đầu, vốc nước lên rửa mặt, tóc mái thấm nước dính bết vào trán, hai hốc mắt đỏ bừng.
Hắn liên tục vốc nước lên mặt thêm mấy lần nữa, Thẩm Quyền thở phì phò, thần sắc rốt cuộc mới bình tĩnh lại.
Sự kiện lần này hắn không thể trách bất cứ ai, là do hắn sai.
Do năng lực của hắn không đủ mới làm cho Lương Chấp lâm vào nguy hiểm, còn suýt chút nữa chết.
Nếu Lương Chấp chết — Thẩm Quyền không dám tiếp tục nghĩ nữa, hắn không thể chấp nhận một tương lai như vậy.
Hắn xé miếng giấy vệ sinh lau khô tay, rồi cứ để mặc cho nước vẫn còn nhiễu trên mặt, hắn bấm số của Thẩm Hổ, nói: “Tôi sẽ theo giao hẹn lúc trước, không báo cảnh sát.”
Thẩm Quyền nghe thấy một ít tiếng k3u rên từ đầu dây bên kia, đối phương trầm mặc một lát, nói: “Bởi vì ba mà Lương Chấp bị thương, nếu con hận ba, cứ việc báo cảnh sát.”
“Không cần.” Giọng của Thẩm Quyền bình tĩnh, nhưng trong gương, hận ý ở đáy mắt hắn không thèm che giấu, ngay từ lần gặp nhau đầu tiên sau khi Thẩm Hổ từ chức, hắn hiểu được, đối phương đã thật sự vứt bỏ hoàn toàn trách nhiệm và giá trị của thân phận cảnh sát, tựa như năm đó, ông ta có thể tự nhiên vứt bỏ hắn khi chỉ là một đứa bé.
Đối phương lợi dụng người vô tội làm mồi nhử, không hề cố kỵ dùng súng có nguồn gốc mờ ám, tàn nhẫn hành hung phạm nhân, Thẩm Quyền trước kia nhìn không thấu Thẩm Hổ khi còn làm cảnh sát, nhưng hiện tại, hắn lại nhìn thấu Thẩm Hổ dường như phát điên rồi.