Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 27: Em Trai Cưng Của Anh



(*) Gốc哥宝, cách dùng từ tương tự với cụm từ妈宝男- con trai cưng của mẹ, chỉ những người đàn ông quá phụ thuộc vào mẹ, quá nghe lời mẹ.

Ở đây tác giả biến đổi từ ngữ ý chỉ về người quá phụ thuộc vào anh trai, chuyện gì cũng muốn tìm anh trai giải quyết hộ.
Tô Chiết chắn trước người Diêm Đông Lâm, gương mặt mang theo chiếc kính viền bạc dịu dàng tao nhã, vóc dáng cao lớn thon gọn, eo hẹp chân dài, trên người mặc âu phục màu xám sạch sẽ chỉnh tề, áo sơ mi cài đến tận nút trên cùng, đôi mắt sáng trong, rất có cảm giác cấm dục nhã nhặn.
Anh đứng thẳng người, cầm ly rượu đế cao trên tay, chỉ đứng ở đó thôi đã hấp dẫn biết bao ánh mắt.
Không riêng gì sếp Trần, tất cả mọi người nhìn thấy Tô Chiết, ngoại trừ Ngụy Mẫn ra, đều cho rằng mình đang bị hoa mắt.
“Trợ lý Tô!”
“Ôi mẹ nó, có phải tôi uống nhiều quá rồi không? Sao tôi lại trông thấy trợ lý Tô thế này?!”
“Trợ lý Tô!” Một nhân viên ban đầu đã uống đến say bí tỉ nằm sấp ra đột nhiên ngẩng đầu dậy: “Đâu?! Chỗ nào?! Đã hai tháng tôi không được trông thấy trợ lý Tô rồi đó!”
Tô Chiết nghỉ phép, người phấn đấu chăm chỉ đi làm cũng ít đi kha khá.
“Cậu uống nhiều rồi đúng không! Trợ lý Tô xin nghỉ phép rồi mà, sao có thể xuất hiện ở chỗ này được”.
“Cậu mới uống nhiều ấy, đó không phải trợ lý Tô thì là người nào!!!”
Nhân viên kia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn thật kỹ: “Đúng là trợ lý Tô thật!”
“Thật sự là anh ấy sao? Có trợ lý Tô ở đây, dự án này chắc chắn thuận buồm xuôi gió”.
Thấy nhân viên công ty đối diện nhao nhao ầm ĩ.
“Đó là ai vậy, sao trước giờ tôi chưa từng thấy?” Một cậu nhân viên mới gia nhập dự án không lâu hỏi thăm.
“Là trợ lý bên cạnh tổng giám đốc công ty họ”.

Một nhân viên lâu năm đứng bên cạnh trả lời.

Cậu nhân viên vừa hỏi là người mới tới, trong một dự án lớn thường thường nửa đường sẽ không nhét thêm người mới vào, cũng không muốn hướng dẫn một người chưa biết việc, nhưng người mới này lại có mối quan hệ cá nhân, người bên trong có nỗi khổ không nói được, còn không thể đắc tội, người ta hỏi gì chỉ đành trả lời cái đó.
Trong trí nhớ cậu nhân viên mới, cậu ta chưa từng trông thấy nhân vật như Tô Chiết: “Tại sao lúc trước tôi chưa từng gặp anh ta?”
Anh nhân viên lâu năm hận không thể trợn mắt lườm cậu ta một cái, cậu gặp được người ta mới là lạ đó, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng đáp lời: “Cậu ấy chỉ gặp mặt bên công ty chúng ta hồi đàm phán sơ bộ, lúc đó cậu còn chưa gia nhập dự án này”.

“À thế sao”.

Ánh mắt cậu nhân viên mới vô thức dừng trên người Tô Chiết, “Tôi cảm thấy anh ta rất đẹp trai”.
Anh nhân viên lâu năm hơi bất ngờ, không nghĩ mình có thể nghe được lời khen ngợi qua miệng cậu trai này: “Vậy sao?”
Cậu nhân viên: “Ừm, so với tôi có thể xem là ngang sức ngang tài”.
Anh nhân viên:…
Anh đã đoán được trước rồi.
“Anh ta chỉ gặp mặt bên chúng ta lúc đàm phán sơ bộ, sau đó mấy lần tiếp theo đều không đến, vậy hôm nay lại đến làm gì?” Cậu nhân viên mới khó hiểu, nhìn theo bóng lưng Tô Chiết, những kẻ có dáng vẻ thế này phần lớn chỉ là một đám bình hoa: “Đến cũng không có tác dụng”.
Anh nhân viên lâu năm nghe được câu này, lông mày nhướng cao, liếc nhìn cậu ta một cái: “Cậu thực sự chưa từng nghe tới người này?”
“Nghe gì cơ chứ?”
“Cậu ấy là người rất nổi danh trong ngành, tên là Tô Chiết”.
Cậu nhân viên mới cảm thấy lời này quá tâng bốc khí thế của đối phương, diệt đi uy phong của bên mình, giọng điệu khinh thường thốt lên: “Nổi danh thì thế nào? Không phải hiện giờ anh ta cũng phải nịnh bợ công ty chúng ta để đàm phán đó à?”
Anh nhân viên lâu năm quay đầu nhìn cậu ta một cái, ánh nhìn tràn đầy phức tạp.
Cậu nhân viên mới ghét bỏ hỏi: “Sao, tôi nói không đúng hả?”
Anh nhân viên thở dài: “Cũng xem như là đúng”.
Cậu nhân viên nhìn anh ta, ánh mắt khó hiểu.
Anh nhân viên: “Trước đó đúng là bên công ty họ muốn nịnh bợ bên mình”.
Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn về phía Tô Chiết, nuốt nước bọt, “Nhưng bây giờ thì chưa chắc”.
Phàm là người sáng suốt đều nhận ra sếp Trần của bọn họ chậm chạp không chịu bàn về bước tiếp theo của dự án, không phải vì ông ta muốn chiếm thêm lợi ích, chỉ đơn giản là muốn đùa cợt.
Trước đây quyền điều hành công ty ở trong tay tổng giám đốc Diêm Quan Thương, không ai dám làm gì.

Hiện giờ Diêm Quan Thương không có mặt, trong núi vắng mặt hổ, khỉ liền đòi xưng vương.
Cộng thêm lần đàm phán đầu tiên, sếp Trần bên họ gặp chuyện khó chịu, thế là ông ta định nhân cơ hội này làm khó xử người của công ty đối diện.
Diêm Nhị là một cậu thiếu gia quen thói ăn chơi đua đòi, đầu óc không bằng một nửa anh trai Diêm Quan Thương của mình, dễ dàng nắn bóp.

Dự án đã đàm phán ba lần, không một lần nào cậu ta không phải có người nâng ra, uống tới trời đất quay cuồng nhìn đâu cũng khó chịu.
Lúc này Diêm Đông Lâm đang che miệng, dạ dày như dời sông lấp biển, cho dù trước kia cậu ta thường xuyên đi chơi với bạn bè, cũng không đến nỗi uống đến sắp mất mạng thế này.
Ngước mắt nhìn người trước mặt, hình như cậu ta đã gặp qua một lần, là trợ lý thân cận bên cạnh anh trai.
Trong phút giây trông thấy Tô Chiết, Diêm Đông Lâm gần như muốn bật khóc, cậu ta cảm thấy người này không phải anh ruột mà còn thân thiết hơn anh ruột mình, người này có thể cứu được mình.
Nhất thời kích động giang hai cánh tay ôm lấy Tô Chiết.
Vị cứu tinh ơi.
“Tô…”
Nhưng lời còn chưa nói hết, Tô Chiết đã đưa tay đẩy người lên chiếc ghế bên cạnh.
Ngụy Mẫn tiến đến giữ chặt Diêm Đông Lâm: “Chỗ này không còn phần nói chuyện của cậu nữa”.
Diêm Đông Lâm:…
Giờ phút này hai vị tướng giằng co, sếp Trần miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt, hiển nhiên ông ta không ngờ Tô Chiết sẽ đến.
Diêm Quan Thương không có một lời giải thích gì, đột nhiên nhường quyền cho tên công tử phá gia Diêm Nhị, không ít người suy đoán ngôi cao sắp đổi chủ, sau đó trợ lý đặc biệt Tô Chiết thân cận bên cạnh Diêm Quan Thương đột nhiên nghỉ phép, trong lòng người nào cũng sinh ra ý nghĩ Diêm Quan Thương đã thực sự rớt khỏi ngai vàng.
Căn bản không ai ngờ được hôm nay trong bữa tiệc rượu này họ có thể gặp được Tô Chiết, mà đối phương vừa xuất hiện, chuyện xảy ra lúc trước lại có thêm không ít bí ẩn.
Họ không rõ Diêm Quan Thương đang suy nghĩ điều gì, tại sao có thể làm ra chuyện hoang đường như giao quyền điều hành công ty vào tay Diêm Nhị.
Tô Chiết cầm ly đế cao, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống người đối diện: “Sếp Trần, đã lâu không gặp”.
Nhìn người đứng trước mặt, sếp Trần nuốt nước bọt, trong giới của họ, nếu bàn về chuyện uống, ông ta chưa từng gặp được người nào uống tốt hơn Tô Chiết.
“Đã lâu không gặp.” Sếp Trần thầm chột dạ: “Không ngờ hôm nay trợ lý Tô cũng tới, thật đúng là niềm vui bất ngờ”.
Tô Chiết nở nụ cười nho nhã.
Sếp Trần hít một hơi thật sâu, nhớ lại dáng vẻ chật vật của mình lần trước, lông mày nhăn thành hình chữ bát.


Ông ta chuyển đề tài, “Cũng lâu lắm rồi tôi không được gặp tổng giám đốc Diêm, không biết gần đây cậu ấy thế nào”.

Sắc mặt Tô Chiết vẫn như thường, “Ngài ấy rất khỏe, biết hôm nay tôi tới đây, ngài ấy còn dặn dò tôi phải hỏi thăm sức khỏe sếp Trần”.
Sếp Trần ngoài cười nhưng trong không cười: “Thế sao”.
Tô Chiết cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Sếp Trần: “Không ngờ tổng giám đốc Diêm lại có lòng đến vậy”.
Tô Chiết: “Ngài ấy vẫn luôn như thế”.
Nói xong, chính Tô Chiết cũng cảm thấy chột dạ, nhưng hôm nay trời không mưa, hẳn là anh sẽ không bị sét đánh.
Sếp Trần: “Đã khiến tổng giám đốc Diêm bận tâm rồi”.
Tô Chiết: “Không không, chỉ là ngài ấy nhớ thương tới sếp Trần thôi”.
Sếp Trần nhìn Tô Chiết: “Ha ha, thật vậy sao?”
Mẹ nó, cậu đừng có bịa chuyện nữa.
Đó là lời mà thằng chó kia sẽ nói hả?
Nếu Diêm Quan Thương thực sự nói lời như vậy, ông ta sẽ vặt đầu xuống cho Diêm Quan Thương đá.
Nhưng hiện giờ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mặc dù ông ta không định cúi đầu với một cậu trai trẻ như thế này, nhưng đối phương đúng là người có năng lực, ông ta vẫn phải cho người ta mấy phần mặt mũi, hơn nữa quan trọng nhất…
Sếp Trần nhìn ly rượu, cậu trai này uống rất giỏi.
Sếp Trần thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm vỗ vai Tô Chiết, “Trợ lý Tô, dự án này hôm nay có thể đàm phán xong, không bởi vì lý do nào khác, mà bởi vì bên chúng tôi tin tưởng công ty của cậu, hơn nữa trong quý công ty có những người tài năng như cậu, hợp tác cùng quý công ty chắc chắn là một quyết định không thể sai lầm”.
Tô Chiết nhìn ông ta: “Ý của sếp Trần là, đêm nay dự án sẽ đàm phán thuận lợi?”
Sếp Trần vung tay lên: “Đương nhiên rồi, đêm nay bên tôi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng”.
Tô Chiết cười nói: “Thế thì tốt quá”.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, sếp Trần nghĩ chắc cậu ta sẽ không làm khó mình, nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta xoa xoa bàn tay: “Sao có thể khác được”.
Tô Chiết: “Sếp Trần cứ nói đùa, có thể hợp tác cũng sếp là vinh hạnh của chúng tôi, thế này đi”.
Sếp Trần sửng sốt: “Thế nào?”
“Để ăn mừng hai bên hợp tác thành công”.

Tô Chiết nâng ly, tựa như một ác ma nhỏ thỏ thẻ: “Đêm nay chúng ta không say không về”.
Sếp Trần:…
Đêm nay, nỗi sợ hãi của sếp Trần lại thêm một lần nữa bị Tô Chiết chi phối.
Chờ tới khi sếp Trần được nhân viên đỡ ra ngoài, ông ta đã uống đến mức bất tỉnh nhân sự.

Mặc dù trên gương mặt của Tô Chiết không thể hiện rõ ràng, nhưng anh vẫn có chút khó chịu, đưa tay lên bóp trán.
Anh lịch sự nói chuyện mấy câu với nhân viên, sau đó cùng Ngụy Mẫn dẫn theo Diêm Nhị về công ty xem tài liệu.
Ngụy Mẫn đưa tài liệu cho Tô Chiết: “Bao giờ cậu mới quay trở lại làm việc?”
Tô Chiết sắp xếp lại tài liệu: “Bắp trong nhà thu hoạch chưa xong”.
Ngụy Mẫn: “Đất trồng ngô nhà cậu lớn vậy sao?
Tô Chiết: “Cũng tạm được”.
“Vậy mấy bắp ngô tôi nhờ cậu mang tới đâu rồi?”
Tô Chiết:…
Biết ngay cậu sẽ hỏi mà.
Diêm Đông Lâm rượu bốc lên đầu, ngồi trên ghế sofa văn phòng nói nhảm, Ngụy Mẫn thì ở một bên khác cúi đầu gặm ngô.
Diêm Đông Lâm nhìn cô, hỏi: “Chị ơi, chị ăn gì thế?”
Ngụy Mẫn lười biếng nhìn cậu ta: “Ăn ngô”.
Diêm Đông Lâm: “Chị ơi, ngô có ngon không?”
Cậu ta nghĩ, không biết có thể xin đối phương chia cho mình một nửa.
Ai ngờ Ngụy Mẫn mở miệng nói thẳng: “Không ngon”.
Diêm Đông Lâm:…
Im lặng một hồi, Diêm Đông Lâm lại hỏi: “Chị ơi, sao chị dữ với em quá vậy?”

Ngụy Mẫn lườm cậu ta một cái: “Trong lòng cậu còn không tự biết hả?”
Tô Chiết ở một bên:…
Diêm Đông Lâm: “Chị không thể không hung dữ với em được sao?!”
Ngụy Mẫn: “Được chứ, bóp ch3t cậu dễ dàng hơn nhiều”.
Diêm Đông Lâm lập tức ngậm miệng.
Cậu ta không thể nào nghĩ ra nổi, tại sao có người nhẫn tâm đến thế, nỡ lòng đối xử với cậu ta như vậy.
Thấy tâm trạng cậu ta suy sụp, Ngụy Mẫn cũng mặc kệ, xem ra bình thường vị nhị thế tổ này đã mang đến cho cô ấy không ít phiền phức.
Tô Chiết xem xong những tài liệu quan trọng, đi tới ngồi cạnh hai người, nhìn Diêm Đông Lâm, “Gần đây cậu Diêm đã quen với công việc rồi chứ?”
Diêm Đông Lâm khóc không ra nước mắt, “Lúc nào anh tôi trở về vậy, tôi không thể chờ đợi thêm được nữa, lâu lắm rồi tôi không được ra ngoài chơi bời với các chị gái”.
Tô Chiết nghe xong, nhíu mày.
Không ngờ tên ăn chực này có cái miệng không kiêng dè chút gì đến vậy.
Diêm Đông Lâm nói xong cũng nghiêng người ngã xuống sofa, nằm nghịch điện thoại.
Ngụy Mẫn đã sớm không còn kinh ngạc, cô bắt đầu kể chuyện cho Tô Chiết nghe: “Cậu đừng có nhìn tên này ngu xuẩn đến vậy, thực ra cậu ta không giống mấy tên thiếu gia ăn chơi trác táng kia đâu”.
Tô Chiết: “Không giống chỗ nào?”
Ngụy Mẫn gặm ngô: “Mấy vị thiếu gia ăn chơi kia chơi gái”.
Tô Chiết: “Còn cậu ta?”
Ngụy Mẫn cười lạnh một tiếng: “Cậu ta kết bạn chơi bời với con gái”.
Tô Chiết:…
Là kiểu chơi bời thật sự đơn thuần, gần như chiều chiều đều muốn tìm đến bộ phận thư ký đòi liên hoan đồ ngọt uống trà, Ngụy Mẫn chỉ trông thấy cậu ta đầu đã đau đớn.
Hận không thể ném người qua cửa sổ.
Lúc này Diêm Đông Lâm nghe được có người chê bôi mình, mất hứng ngồi dậy, “Các người đều chê tôi!!!”
“Các người! Đều chê tôi!!”
Tô Chiết cùng Ngụy Mẫn quay đầu nhìn cậu ta.
“Con mẹ nó chứ, còn có người dám rót rượu cho tôi cơ à!” Sự kiện đó có lẽ sẽ lưu dấu trong trí nhớ Diêm Đông Lâm cả đời.
Thấy cậu ta múa máy tay chân, Tô Chiết tưởng rằng đối phương uống say, tâm trạng kích động, đang định trấn an.
Ai ngờ anh còn chưa kịp ra tay, đối phương đã ngã nhào về lại ghế sofa.
Diêm Đông Lâm giơ tay vẽ một bức thư pháp giữa khoảng không trên đỉnh đầu, mồm miệng nói năng hùng hồn, rõ ràng rất phẫn hận: “Anh, anh, anh, tất cả các anh, tôi nhớ hết rồi, dám bắt nạt tôi hả, các người xong đời rồi!”
“Các người có biết anh trai tôi là ai không?”
“Đờ mờ nó chứ, anh trai tôi là Diêm Quan Thương đấy!”
“Tôi sẽ về tố cáo với anh trai!”
“Chờ anh trai tôi đến, anh ấy sẽ lắc mấy người thành trứng gà vữa lòng đỏ!”
(*) Gốc 散黄蛋:Tán hoàng trứng: không biết thuần Việt từ này thế nào…!Ý chỉ trứng bị rung lắc mạnh hay để lâu khiến cho phần nước từ lòng trắng di chuyển vào trong lòng đỏ làm cho phần màng bao xung quanh lòng đỏ bị vỡ, lòng đỏ và lòng trắng hòa vào với nhau.

Tớ nhớ mẹ tớ hay gọi là trứng gà bị vữa lòng đỏ, không biết có phải từ địa phương không.

Nghĩa bóng của nó trong tiếng Trung là chỉ những người thiếu trách nhiệm, không đáng tin.

Còn ý của bạn Diêm Nhị theo nghĩa đen thôi, đợi anh trai tôi đến tôi anh ấy sẽ trị mấy người..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.