Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 26: Anh Đào



Nghe thấy Tô Chiết đồng ý quay về, Ngụy Mẫn thở phào một hơi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Rất tốt, bầu trời rốt cuộc đã có màu xanh.
Cô dụi tắt điếu thuốc, rời khỏi phòng hút thuốc đi tới cửa thang máy tầng ba, định quay về tầng số hai mươi hai.
Mặc dù hiện tại cô đang mặc trên người một bộ váy công sở bó chặt, nhưng mỗi bước chân đều chắc chắn vững vàng.
Ngụy Mẫn trao đổi sơ qua nội dung của những dự án gần đây với Tô Chiết.
Tô Chiết nghe, đáp lại từng lời.
Ngụy Mẫn nhắm hai mắt.
Trời ơi, đây chính là cảm giác nói chuyện với con người.
Tô Chiết nghe thấy tiếng thở phào của cô, hỏi: “Sao thế?”
Ngụy Mẫn không phải người hay tố khổ: “Không có gì”.
Tô Chiết: “Sếp Diêm nhỏ…”
Ngụy Mẫn: “Tô Chiết.”
Tô Chiết: “Hả?”
Ngụy Mẫn: “Đừng nhắc tới những chuyện xui xẻo.”
Tô Chiết:…
Lời của Ngụy Mẫn không chút do dự, có thể nhận ra sự chối bỏ của cô ấy với người kia không hề bình thường.
Anh không hiểu cậu hai nhà họ Diêm cho lắm, hai bên cũng mới chỉ gặp mặt nhau một lần vào hôm cậu ta lái xe thể thao đến công ty tìm Diêm Quan Thương.

Lúc hai anh em gặp mặt anh cũng rời khỏi văn phòng, nên không biết mối quan hệ của họ như thế nào.
Chỉ biết đây là hai anh em ruột, cùng một mẹ sinh ra, hơn kém nhau bốn tuổi.
Nhưng dựa theo trình độ mâu thuẫn gay gắt không ai nhường ai trong nhà họ Diêm, đoán chừng mối quan hệ giữa hai bên cũng căng thẳng.
Cửa thang máy mở ra, Ngụy Mẫn giẫm giày cao gót đi vào, hai cô nhân viên đứng sẵn trong thang máy bất ngờ, trên mặt không giấu được ngạc nhiên, không ai dám nhìn thẳng vào Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn ấn nút số tầng, tiếp tục nói chuyện với Tô Chiết.
Chờ khi thang máy dừng ở tầng tám, hai cô nhân viên bước ra ngoài, họ mới không kiềm chế được nói chuyện với nhau.
“Ôi đúng là thư ký Ngụy, khí chất mạnh mẽ ghê á”.

“Là người làm việc bên cạnh ông chủ lớn, đương nhiên không thể giống người bình thường”.
“Vừa rồi tớ mới nhìn thấy cô ấy một cái, hai chân lập tức run rẩy”.

Nói xong, cô gái nhớ ra chuyện gì đó, “Lúc nãy thư ký Ngụy mới nói chuyện điện thoại với trợ lý Tô đúng không? Hình như lâu lắm rồi trợ lý Tô không tới công ty, làm động lực đi làm của tớ bay biến sạch”.
Có một khoảng thời gian trong công ty có mấy người cố tình đi muộn chỉ bởi vì muốn tạo cuộc gặp gỡ tình cờ với trợ lý Tô.
Mặc dù nhân viên trong công ty đều có chút e sợ với những người làm việc trên tầng hai mươi hai, nhưng sợ thì sợ, mê sắc vẫn hoàn mê sắc.
Trong thời gian Tô Chiết làm việc tại công ty, anh có tiếng là một quý ông hoàn hảo.

Mặc dù anh luôn làm cho người ta có cảm giác xa cách, nhưng anh luôn luôn tôn trọng họ, nói năng lịch sự, ngay cả cô lao công cũng khen không dứt miệng.
Đi tới chỗ nào cũng khen ngợi anh.
Lúc trước trong công ty có một nhân viên mới vào làm việc, vì muốn gặp được Tô Chiết, đã run run rẩy rẩy chấp nhận tranh đoạt cả thang máy với ông chủ lớn.
Cô nhân viên nhớ lại cảnh tượng trong thang máy ban nãy: “Chắc là thế đấy, lúc nãy tớ nghe thấy thư ký Ngụy gọi tên của trợ lý Tô”.
“Trợ lý Tô đang xin nghỉ phép mà vẫn nói chuyện điện thoại với thư ký Ngụy, cậu đoán xem, có phải hai người họ đang yêu đương với nhau không?”
“Không thể nào”.
“Tớ cảm thấy họ rất xứng đôi đấy, khí chất và năng lực hai người họ đều có, nhất là cả hai cùng đeo kính.

Trước đây tớ cứ cảm thấy kính mắt không thể tạo ra thứ gì nhưng khi ở trên hai người bọn họ, tớ lại cảm thấy nó vừa nghiêm túc vừa quyến rũ”.
“Tớ thì cảm thấy hai người họ sẽ không yêu đương đâu”.
“Tại sao? Nếu để trợ lý Tô thành món hời cho người nào khác, tớ thà hi vọng người đó là thư ký Ngụy”.
“Không phải cảm thấy không xứng, mà…”
“Mà sao?”
“Tớ cảm thấy trợ lý Tô với thư ký Ngụy, một người nhìn qua có vẻ không thích phụ nữ, người còn lại có vẻ không thích đàn ông”.
“…”
Hình như cũng hơi đúng.
Sau khi Tô Chiết cúp điện thoại, anh thở dài, tự hỏi mình nên xin phép Diêm Quan Thương nghỉ phép như thế nào.

Anh pha một ấm trà, quay về ngồi xuống phía bên tay phải của hắn.
Người đàn ông đang nghe thời sự buổi sáng, bên chân là chú cún Địa Trung Hải.
Tô Chiết cầm ấm trà, rót một chén đưa tới trong tay Diêm Quan Thương: “Cậu chủ, uống trà”.
Người đàn ông không nhận: “Cứ để đó trước đi”.
Tô Chiết nhét chén trà vào tay hắn: “Cậu chủ, uống đi”.
Trà dâng tới tận tay, Diêm Quan Thương không từ chối nữa, nhấc tay uống một ngụm.
Tô Chiết nhìn đĩa hoa quả trên bàn: “Cậu chủ, ăn trái cây không?”
Diêm Quan Thương: “Không ăn.”
“Gâu!”
Hắn mới dứt lời Golden đã gọi một tiếng, Tô Chiết cúi đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt trông mong của con trai cún.
Golden: Anh không ăn, con ăn.
Tô Chiết:…
Cũng không biết đứa nhỏ này giống người nào trong nhà.
Tô Chiết đứng dậy kéo đĩa trái cây về phía mình, thuận tiện nhấc hoa quả bên trong ra.

Ánh mắt Golden quá nóng bỏng, Tô Chiết không đành lòng, nhặt hai quả anh đào, lấy hạt, sau đó bỏ vào bát thức ăn của nó.
An ủi được Golden xong, Tô Chiết lại nhặt thêm một quả anh đào lên.
Diêm Quan Thương ăn mềm không ăn cứng, muốn xin nghỉ thì phải làm hắn vui lòng, nhưng bình thường người này không thể hiện ra hắn yêu thích thứ gì, chuyện Tô Chiết biết chỉ là đối phương rất thích ăn đồ ngọt.
Anh tiến sát lại bên người hắn.
Nhiệt độ cơ thể của Diêm Quan Thương vốn đã cao, lại còn đang trong mùa hè nắng nóng, dù trong nhà có bật điều hòa, hắn cũng không thích người khác ở quá gần mình.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không thích tiếp xúc thân thể, hắn không hiểu được tại sao có những người cứ thích dính lấy nhau, nhìn họ vặn vẹo mà hắn ghê tởm, nhưng hết lần này đến lần khác những người đó cứ tỏ ra thích thú.
Người đàn ông nhạy cảm phát hiện ra Tô Chiết đang tới gần: “Gì thế?”
Tô Chiết hỏi một đằng, trả lời một nẻo, đưa tay đem anh đào tới gần miệng người đàn ông, “Cậu chủ, ăn anh đào”.
Diêm Quan Thương nhíu mày, ăn anh đào thì cũng đâu cần cậu đút.

Hắn quay đầu: “Không ăn.”
Tô Chiết không nhụt chí, cầm anh đào đuổi theo: “Cậu chủ, ăn đi mà”.
Một tiếng gọi này làm cho trái tim Diêm Quan Thương tê rần, ngón tay hắn vô thức cuộn tròn lại.
Đệt, sao lúc nào người này cũng nói năng như vậy.
Cuối cùng, hắn phải há miệng ra, cắn lấy anh đào.
Tô Chiết thấy hắn ăn, vội vã hỏi: “Cậu chủ, có ngọt không?”
Diêm Quan Thương không hiểu sao mình lại chịu ăn, mặt cứng đờ “Ừ” một tiếng.
Ngay sau đó, Tô Chiết lại đưa tay đút thêm quả nữa.
Lần này Diêm Quan Thương có bị đánh chết cũng không chịu há miệng.
Tô Chiết nói khẽ: “Cậu chủ, trái cây tốt cho sức khỏe”.
À, ra vậy.
Cũng không biết có phải do Diêm Quan Thương đồng ý với cái cớ này hay không, thế mà hắn lại há miệng tiếp tục ăn anh đào.
Không phải do được người dỗ dành, hắn ăn vì sức khỏe.
Nhưng cứ ăn ăn, Diêm Quan Thương lại đột nhiên hiểu được đám người kia tại sao đi uống rượu lại phải dẫn bạn, chọn người.
Mặc dù trong tư tưởng của hắn, hắn không đồng tình với chuyện thông đồng làm bậy, nhưng trên cơ thể hắn lại thấy, có người bồi tiếp thật là thơm.
Tô Chiết đút người ăn hơn nửa đĩa hoa quả, ít ra cũng gần tới một cân, nhưng đến lúc anh đào hết rồi, người đàn ông vẫn há miệng chờ quả tiếp theo.
Tô Chiết:…
Cho lợn ăn nó cũng không dám ăn đến như vậy.
Tô Chiết: “Cậu chủ, uống chén trà giảm ngọt đi”.
Lúc nói chuyện, anh liên tục quan sát sắc mặt của Diêm Quan Thương, xem ra tâm tình của hắn hiện giờ rất thoải mái.
Mượn thời cơ người ta rảnh rỗi uống trà, Tô Chiết mở miệng: “Cậu chủ”.
Diêm Quan Thương: “Hửm?”
Tô Chiết cố ý ngập ngừng, “Tôi có chút chuyện muốn xin phép cậu chủ”.
Diêm Quan Thương không nghĩ nhiều: “Chuyện gì?”
Tô Chiết: “Tôi muốn xin phép nghỉ một ngày”.
Không đợi đối phương trả lời, anh đã vội nói thêm: “Nhưng xin phép nghỉ do có nguyên nhân”.
Diêm Quan Thương lười biếng hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Chiết thầm thở dài, xin lỗi, Tiểu Điềm Điềm.
“Sư phụ của tôi xảy ra chút chuyện”.
Diêm Quan Thương: “Không phải hắn mới xuất viện sao?”
Tô Chiết: “Gần đây anh ấy gặp chuyện không may”.
Diêm Quan Thương: “Sao lại không may?”
Giọng nói của Tô Chiết mang theo nỗi không đành lòng: “Chân của anh ấy bị gãy”.
Diêm Quan Thương đặt chén trà xuống: “Tôi nhớ lần trước chân của hắn cũng bị gãy”.
Tô Chiết lắc đầu: “Không giống lần trước”.
“Không giống chỗ nào?”
“Lần trước gãy một chân”.
“Lần này thì sao?”
“Lần này hai chân cùng gãy”.
Diêm Quan Thương:…
Xui xẻo thật sự.
Nói xong Tô Chiết còn gọi điện cho người ta thật, nhưng không bật loa ngoài, chỉ để cho người đàn ông nghe giọng nói của mình.
Điện thoại kết nối, Tô Chiết nghẹn ngào: “Sư phụ”.
Tiểu Điềm Điềm bên kia không hiểu ra sao: “Hở?”
Tô Chiết: “Sao thầy không cẩn thận như vậy, làm cái chân còn lại cũng gãy theo, thầy ở trong bệnh viện vẫn ổn chứ ạ?”
Tiểu Điềm Điềm:…
Thằng đồ đệ hư hỏng, lại bắt đầu đấy à?
Tô Chiết: “Sư phụ, con không yên lòng để thầy một mình”.
Tiểu Điềm Điềm: “Ngày mai nhớ mang ít hoa quả đến đây”.
Tô Chiết: “Bên cạnh thầy không có ai chăm lo”.
Tiểu Điềm Điềm: “Thịt vịt nướng bên phố Bắc rất ngon”.
Tô Chiết: “Tối con ngủ không ngon giấc”.

Tiểu Điềm Điềm: “Cậu nói xem ngày mai nên ăn vịt hầm hay vịt xào”.
Sư đồ hai người dựa vào sự ăn ý, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Cuối cùng, Tô Chiết: “Sư phụ, con xin nghỉ được rồi sẽ tới thăm thầy”.
Tiểu Điềm Điềm: “Nhớ mua thêm ít tỏi”.
Điện thoại ngắt máy, Tô Chiết lại quay sang Diêm Quan Thương lần nữa: “Cậu chủ, có được không?”
Diêm Quan Thương không nói gì.
“Cậu chủ”.
Hắn không chịu nổi đối phương làm phiền, “Cút nhanh lên”.
Tô Chiết vui mừng: “Tôi biết mà, cậu chủ tốt nhất”.
Diêm Quan Thương quay đầu không nói lời nào, cảm thấy miệng mình hơi khô.
Sau khi xin nghỉ xong, Tô Chiết nhìn người đàn ông một lát, tôi ra đi là bởi vì tranh giành giang sơn hộ công ty đó.
Buổi chiều hôm sau, Ngụy Mẫn tới phòng làm việc tìm Diêm Đông Lâm.
Ngụy Mẫn: “Sếp Diêm, đến giờ đi bàn hợp đồng rồi.”
Nhưng trong văn phòng yên tĩnh lặng ngắt như tờ, Ngụy Mẫn cho rằng bên trong không có ai, đến tận khi quay đầu cô mới trông thấy một cái móc treo quần áo không ngừng run rẩy.
Ngụy Mẫn:…
Diêm Đông Lâm bị xách ra ngoài, đường đường một người đàn ông lại ôm chặt cái móc treo quần áo không bỏ, “Chị ơi, chị tha cho em đi, đó là chỗ người sẽ tới sao, trâu uống nước cũng không uống được như vậy”.
Hiện giờ cậu ta vẫn nhớ tới cảnh tượng mình ở trong WC nôn đến trời đất quay cuồng.
Ngụy Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hôm nay cậu cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi”.
Cuối cùng người vẫn bị kéo tới, Diêm Đông Lâm nhìn câu lạc bộ đêm, hai chân run rẩy.
Sếp Trần vừa trông thấy cậu ta tới, lập tức cầm ly rượu ra đón chào, Diêm Đông Lâm hoảng hốt muốn trốn, bị Ngụy Mẫn cản lại.
“Nơi này không chỉ có riêng anh và tôi, còn có công ty chúng ta nữa.

Sếp Diêm, tôi nói một câu không dễ nghe, nếu anh bỏ chạy, mặt mũi công ty cũng bị ném ra ngoài.”
Diêm Đông Lâm khóc không ra nước mắt, kiên trì nhận ly rượu.
Trên mặt người tới mười phần khinh thường kẻ được gọi là Sếp Diêm nhỏ này, nếu đổi thành Diêm Quan Thương ngày trước, cho ông ta mượn tám trăm lá gan ông ta cũng không dám, nhưng nay đâu còn giống xưa.
Ông ta còn nhớ rõ lần đầu đàm phán dự án này cùng Diêm Quan Thương, vị trợ lý đặc biệt bên cạnh hắn đã làm cho ông ta uất hận.

Bề ngoài nhìn qua có vẻ dễ dàng thương lượng, ai ngờ lại uống tốt đến vậy, sau khi uống xong trở về, ba ngày sau ông ta vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Hiện giờ người lãnh đạo công ty là Diêm Nhị, đương nhiên ông ta phải đem thù trả lại hết sạch.
Qua ba lượt chúc rượu, mặt của Diêm Đông Lâm đã đỏ bừng, có dấu hiệu sắp nôn ra.
Sếp Trần: “Sếp Diêm, ly này tôi kính cậu”.
Diêm Đông Lâm che miệng, “Tôi…”
Sếp Trần cầm ly rượu đưa đến tận tay, “Thế nào, Sếp Diêm không muốn uống sao?”
Diêm Đông Lâm khó chịu không nói nên lời.
Sếp Trần cố ý trầm mặt xuống: “Có phải cậu không nể mặt tôi?”
Giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã vang tới.
“Sao có thể”.
Một bàn tay xinh đẹp lướt qua gương mặt Diêm Đông Lâm, nhận lấy ly rượu.
Sếp Trần cứng đờ cả người, đôi mắt mở to khó tin nổi.
Ký ức bữa rượu trước đó kéo nỗi sợ của ông ta ra.
Người đàn ông nho nhã cúi đầu nhìn ông ta, trong mắt mang theo lạnh giá, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười phong độ thân thiện: “Mặt mũi của sếp Trần đương nhiên phải nể chứ ạ”..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.