Mấy cậu nhân viên và vệ sĩ đứng ở bên ngoài, nhìn thời gian mà lo lắng. Mắt thấy bữa tiệc bầu cử chỉ còn năm phút đồng hồ nữa là bắt đầu, thế mà một dấu hiệu định trở ra của Diêm Quan Thương cũng chưa thấy.
Mấy người nhìn nhau vài lần, không ai dám tiến lên gõ cửa, chỉ có thể đau tim đau gan đứng ngoài khổ sở chờ mong.
Lúc này hai người đứng ngay đằng sau cánh cửa đang lâm vào tình trạng giằng co tiến không được mà lùi cũng không xong. Cánh tay Diêm Quan Thương giống như sắt thép giữ chặt vòng eo người trong lòng, cúi đầu muốn hôn xuống. Cằm Tô Chiết bị hắn khống chế, khéo léo nghiêng đầu tránh né đối phương.
Diêm Quan Thương gục đầu bên gáy anh, không làm thêm hành động gì. Hơi thở nóng rẫy thở ra hoàn toàn phủ lên cần cổ của Tô Chiết, trêu chọc làn da, làm anh ngứa ngáy.
Tô Chiết mỉa mai: “Sếp Diêm cũng học được cách chơi bời với người khác thế này rồi cơ à?”
Trong giọng nói mang theo cả tức giận, mặt sau của danh và lợi không được đẹp mắt như bề ngoài quang vinh xinh đẹp của giới thượng lưu, kẻ nào cũng là sinh vật có h4m muốn duc v0ng. Có người có năng lực tự kiềm chế chính mình, cũng có những kẻ tham lam bị duc v0ng khống chế.
Tình cảnh những ông chủ lớn đùa bỡn nam nam nữ nữ ép rượu vui đùa, Tô Chiết đã gặp qua. Nhưng một bên được tiền một bên được niềm vui, một người muốn đánh một người chịu đánh, thế nên anh chưa từng nhúng tay vào.
Mặc dù như vậy nhưng trong tiềm thức của Tô Chiết, anh không quen nhìn những cảnh tượng này, cũng chán ghét nó.
Anh ở bên Diêm Quan Thương nhiều năm, bên cạnh hắn đúng là chưa từng có những thứ lung tung ngổn ngang kiểu đó, mà câu nói vừa rồi chẳng qua cũng chỉ định mỉa mai hắn một hồi.
Nửa tháng qua cơn giận trong lòng không tiêu tan nổi, đến thời điểm hiện tại hoàn toàn khó nhịn thêm. Dù sao người này mà sa cơ thì công việc của anh cũng mất. Rõ ràng Diêm Quan Thương hoàn toàn có thể không đồng ý với ông cụ Diêm nhưng hắn lại không làm thế. Làm lại từ đầu với Tô Chiết không phải chuyện khó, nhưng từ một vị trí vững chắc rơi xuống tình trạng thất nghiệp, để anh phải nhìn tận mắt sự sụp đổ tan rã, nhiều năm tâm huyết biến thành không công, cho dù là ai cũng tức giận.
Hơn nữa, ngay khi quyết định bầu cử được đưa ra, hai người họ cũng vừa lúc lâm vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Lúc này eo Tô Chiết bị người siết chặt, cằm bị người giữ lấy, nếu người này thực sự muốn ép buộc, anh hoàn toàn không có đường lùi. Nhưng càng trong tình cảnh như thế này, Tô Chiết lại càng tỉnh táo. Anh nhìn Diêm Quan Thương cả người nóng bừng, dường như sắp bị lửa đốt cháy đến nơi. Đối phương càng như thế, trong lòng anh càng sảng khoái lạ thường.
Diêm Quan Thương nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hận không thể nuốt sống anh vào bụng. Tô Chiết ngước đôi mắt xuyên qua cặp kính viền bạc nhìn hắn, nụ cười nho nhã thường ngày mang thêm mấy phần giễu cợt. Ánh mắt Tô Chiết nhìn hắn không khác gì đang nhìn rác rưởi, rõ ràng lúc này anh đang rơi vào thế yếu, thế nhưng nét mặt vẫn thong dong như thể tất cả mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay.
Diêm Quan Thương tức cười: “Nếu tôi ép buộc cậu, cậu còn có thể làm thế nào?”
Tô Chiết không sợ hãi, gương mặt thanh cao giống như chẳng hề sợ người xâm phạm: “Chỉ có thể chấp nhận.”
Diêm Quan Thương khẽ véo eo anh: “Cậu cũng biết?”
Tô Chiết kéo cà vạt của hắn, không nhận chuyện tốt về mình: “Phong cách làm việc của sếp Diêm thế nào, đương nhiên tôi biết”.
Nói xong ánh mắt lại rơi xuống môi người, miệng Diêm Quan Thương hơi khô, hắn cúi đầu lại muốn hôn xuống, ai ngờ người ta vẫn tránh ra.
Kiên nhẫn của Diêm Quan Thương có hạn, không khác gì một thằng oắt con hai mươi mấy tuổi sự đời chưa trải được bao, vội vàng kiềm chế người ta, hôn xuống môi Tô Chiết.
Nói hôn thì không đúng, gọi là g4m cắn thì chính xác hơn. Sắc mặt Tô Chiết lạnh nhạt, đôi mắt hơi rũ xuống nhìn vẻ gấp gáp của đối phương.
Hiển nhiên, Diêm Quan Thương chưa bao giờ làm những chuyện như thế này, Tô Chiết nhìn hắn, cuối cùng tự mình dùng ít sức lực, làm cho cả hai người dán sát nhau hơn một chút, đôi môi hơi mở ra, nắm giữ quyền chủ động vào tay mình.
Cảm nhận được một thứ gì đó khác lạ chạm vào trong, cánh tay đang ôm người của Diêm Quan Thương cứng đờ. Tô Chiết cảm nhận rõ ràng được hành động của hắn, mắt không chớp nhìn hắn, tiến thêm một bước, làm cho nụ hôn của cả hai càng sâu hơn.
Diêm Quan Thương nheo mắt lại, cánh tay ôm người càng vội càng mạnh, siết eo người ta càng chặt.
Ngay lúc hắn định đổi khách thành chủ, Tô Chiết lại nghiêng đầu, nụ hôn triền miên của cả hai chấm dứt.
L0ng nguc anh phập phồng lên xuống, Diêm Quan Thương ăn tủy biết vị, h4m muốn trong lòng hoàn toàn nổ tung, muốn cúi đầu hôn thêm lần nữa. Nhưng người không chịu, lần nữa né tránh.
Lần thứ hai, lần thứ ba… Diêm Quan Thương nghẹn đỏ mắt, muốn tiếp tục khống chế cằm của anh, ai ngờ Tô Chiết lại nâng tay lên chặn hắn lại.
Tô Chiết: “Sếp Diêm, quan hệ giữa hai chúng ta vẫn chưa phải quan hệ yêu đương”.
Mẹ nó, hóa ra đang chờ hắn ở chỗ này.
Hiện giờ Diêm Quan Thương nào có còn quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đó, ôm người cất lời một mạch kể sạch ra.
Diêm Quan Thương: “Trong phòng riêng trên nhà có không ít món đồ chơi nhỏ, đều là đồ con gái thích chơi, thích nhất ăn món ăn ngọt…”
Tô Chiết vốn tưởng rằng đối phương sẽ bị anh làm khó, không chịu nói. Ai ngờ mỗi một chữ nói xong, khoảng cách giữa hai người họ lại càng gần. Diêm Quan Thương nhìn anh, “Hài lòng chưa? Mẹ nó, cái gì ông đây cũng nói hết rồi”.
Tô Chiết không đáp, Diêm Quan Thương không đợi, hôn thẳng xuống.
Người ngoài cửa lo lắng không thôi.
Một cậu nhân viên: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, sếp Diêm không có mặt có được không?”
Một người đứng bên lo lắng giậm chân: “Chắc là không được”.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hai người đằng sau cánh cửa đã hôn đến độ khó lòng buông ra.
Ở một nơi khác, bà Diêm kéo tay chồng tìm kiếm khắp nơi: “Chồng à, anh nói xem con trai mình đang ở đâu rồi?”
Diêm Hành chỉ Diêm Đông lâm đứng bên kia uống rượu: “Kia kìa”.
Bà Diêm: “Em nói Quan Thương cơ”.
Diêm Hành đảo mắt một vòng, đúng là không tìm thấy người thật. Mắt thấy bữa tiệc bầu cử sắp bắt đầu, thế mà ông cụ Diêm và Diêm Quan Thương đều chưa lộ mặt.
Thời gian đến, cánh cửa lớn đi vào bên trong phòng tiệc bị đóng lại. Người chủ trì cùng nhân vật quan trọng chưa xuất hiện, đám người còn lại ở trong ai nấy liếc mắt nhìn nhau.
“Có chuyện gì thế?”
“Diêm Quan Thương không ở đây, tại sao cụ Diêm cũng không đến?”
“Hôm nay bầu trời nhà họ Diêm đổi chủ, sao họ lại không xuất hiện được?”
“Quyết định ngày hôm nay quan trọng như vậy, có khi nào họ còn đang thương lượng với nhau?”
Ngay lúc mỗi người có một suy đoán, cánh cửa vốn đã đóng lại một lần nữa mở ra. Mấy cậu nhân viên phục vụ hợp sức đẩy cửa ra vào, mọi người vốn tưởng rằng người đi tới sẽ là ông cụ Diêm hoặc Diêm Quan Thương. Nào ngờ một dáng người lại đập vào mắt họ.
Người đàn ông cao lớn dẫn đầu, đằng sau lưng có không ít người đi theo, cất bước vào trong phòng tiệc.
Bề ngoài trưởng thành đẹp mắt, nét mặt nghiêm túc không nói không cười, chờ nhìn thấy tình cảnh trong phòng, nét mặt của gã lại hiện lên sự sung sướng ác độc. Trên người gã có khí chất năm tháng mài giũa, mạnh mẽ đến mức không ai có thể bỏ qua.
Một thân âu phục màu đen càng khiến người trở nên cao to cường tráng, tấm lưng rộng lớn, cơ thể tắm mình trong danh lợi nhiều năm, giơ tay nhấc chân đầy mùi quyền lực.
Ngay lúc mọi người nhìn thấy hắn, tất cả đều ngạc nhiên.
Trong đám đông có tiếng thốt lên vang vọng: “Diêm Mãng!”
Diêm Hành và Diêm Thủ Lâm đứng cách đó không xa là những người tỉnh táo lại đầu tiên.
“Anh hai…”
Đã trở thành người làm cha lâu năm, nhưng trông thấy Diêm Mãng, trái tim Diêm Thủ Lâm vẫn không cách nào bình tĩnh được. Ông ấy bước lên phía trước, gọi: “Anh hai!”
Diêm Mãng hững hờ liếc sang. Diêm Thủ Lâm kích động trong lòng, lại gần nắm chặt bả vai rộng lớn của gã: “Anh, nhiều năm như vậy anh đã đi đâu, tại sao bây giờ anh mới quay về!”
Diêm Thủ Lâm khó lòng kiềm chế được: “Hai mươi năm, anh hai, anh…”
Diêm Hành tiến lên an ủi em út: “Chú ba, chú bình tĩnh chút đã nào”.
Diêm Thủ Lâm: “Anh cả, anh hai về rồi, anh ấy đã rời nhà hai mươi năm, sao em có thể bình tĩnh được!”
Diêm Hành ở bên yên lặng mở miệng, “Thật ra mới có mười lăm năm thôi”.
Diêm Thủ Lâm:…
Diêm Mãng đẩy tay Diêm Thủ Lâm ra, lười ôn chuyện cũ: “Nghe nói công ty sắp sập, tôi về thăm một lần”.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp. Công ty là tâm huyết cả đời của ông cụ Diêm, chỉ cần ông cụ không vui, gã liền cảm thấy dễ chịu.
Diêm Hành hiểu rõ: “Ồ”.
Nói xong lại vỗ vai em trai: “Đó là chuyện nửa năm trước rồi”.
Cơ thể Diêm Mãng cứng đờ.
“Chú hai, tin tức của chú chậm quá. Hôm nay là bữa tiệc bầu cử lại người nắm quyền cơ”.
Diêm Mãng:…
Diêm Thủ Lâm:… Anh cả à, anh đừng nói nữa.
Tin tức chậm thì thôi đi, anh nói tin tức của anh ấy chậm những nửa năm thì quá đáng quá.
Một cấp dưới đứng sau lưng Diêm Mãng nuốt nước bọt, không nghĩ mình dò la được tin tức đã quá hạn sử dụng.
Diêm Hành không vui mừng giống Diêm Thủ Lâm, dù sao ông vẫn luôn nắm được tin tức của em trai thứ hai nhà mình trong mấy năm gần đây.
Mở một công ty ở bên châu Phi, một đường làm ăn thuận lợi, quy mô doanh nghiệp ở nước ngoài không thể coi thường.
Diêm Hành nhìn gã, em trai này của ông năm nay bốn mươi tám tuổi, nhưng tính cách dường như vẫn không thay đổi. Ông lạnh nhạt cất lời: “Đã tìm được người chưa?”
Năm đó Diêm Mãng chạy ra khỏi nhà đi tìm người ta, nơi ở của người đó chỉ còn vườn không nhà trống. Gã chất vấn ông cụ Diêm, ông cụ Diêm nói đã đánh gãy chân người, đuổi đến tận Châu Phi. Vì một câu nói này, Diêm Mãng bỏ nhà ra đi, nhiều năm chưa quay lại.
Sắc mặt Diêm Mãng lập tức khó coi.
Diêm Hành trêu ghẹo gã: “Con trai của một người giúp việc, uổng phí bao nhiêu năm cậu phải đi kiếm tìm”.
Ánh mắt Diêm Mãng lạnh xuống: “Anh thì biết cái gì?”
“Nói không chừng người ta đang trốn cậu đấy”.
Bà Diêm vươn tay véo chồng một cái: “A Mãng, anh trai em luôn nói chuyện kiểu này. EQ anh ấy thấp, Quan Thương cũng bị thói hư tật xấu của anh ấy ảnh hưởng”.
Diêm Mãng: “Quan Thương?”
Bà Diêm: “Con trai lớn của anh chị”.
Diêm Mãng có chút ấn tượng: “Thằng nhóc con thích mặc váy đó?”
Bà Diêm vội vàng hướng mắt khắp bốn phương, không thấy Diêm Quan Thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Diêm Mãng không lên tiếng nữa, người gã muốn tìm bao nhiêu năm yếu đuối khó có thể tự lo cho mình, sao có thể tránh gã không muốn gặp?
Tiểu Điềm Điềm đang bận gặm chân vịt, thấy Tô Chiết đi mãi không về liền nhích vài bước chân tới cửa lớn. Lúc này cửa lớn chỉ để lại một khe hở nhỏ đủ cho một người, Tiểu Điềm Điềm mới từ sau chiếc bánh gato ngó ra, lập tức nhìn thấy một bóng dáng.
Hình dáng người đó mới lọt vào trong mắt, hoàn toàn trùng khớp với con người trong ký ức mười mấy năm trước. Chờ khi nhìn thấy tất cả những người đứng xung quanh, đáy lòng anh ta chấn động, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
“Nếu mày tiếp tục xuất hiện trước mặt người nhà họ Diêm, lần tiếp theo không chỉ một cái chân này bị đập gãy nữa”.
Tiểu Điềm Điềm sợ hãi, không ngăn được run rẩy trong lòng, vội vàng định rời khỏi chốn đó, ai ngờ quay người lại va phải một nhân viên phục vụ.
“Ngài không sao chứ?”
Tiếng vang không nhỏ, Diêm Mãng quay đầu lại nhìn, con ngươi co lại.
Bạc Điềm!
Hiển nhiên đối phương đang vô cùng bối rối, hoảng sợ nhìn hắn một cái, vội vã bò dậy, chạy thẳng ra ngoài cửa lớn.
Diêm Mãng mở miệng: “Ngăn cậu ấy lại”.
Dứt lời, gã nhanh chóng đi về cửa lớn. Vệ sĩ cùng đám tay chân nghe lệnh, hối hả nhanh chân đuổi theo.
Ở một nơi khác, Tô Chiết đứng trước gương sửa sang lại áo quần xong định bụng trốn chạy. Diêm Quan Thương ở cạnh thì cổ áo rộng mở, cơ ngực căng đầy xuất hiện mất dấu tay đỏ thẫm, là tác phẩm của Tô Chiết.
Người đàn ông nhìn hành động của anh, thưởng thức dáng vẻ nho nhã trước mặt.
“Lát nữa nhảy cùng tôi một điệu nhé?”
Tô Chiết nghiêng đầu nhìn hắn, tầm mắt dừng trên l0ng nguc: “Sếp Diêm, ngài vẫn nên tự sửa soạn lại chính mình trước đi”.
Nói xong, anh đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh. Diêm Quan Thương không giận, chậm rãi sửa lại cổ áo của mình.
Tô Chiết đi trên hành lang, nghe thấy mấy nhân viên phục vụ đứng bên đang nhỏ giọng thầm thì.
“Cậu có nhìn thấy không? Nghe người ta bảo đứa con thứ hai của ông cụ Diêm đã về”.
“Diêm Mãng đã về? Không phải ông ta đã cắt đứt quan hệ với gia tộc gần hai mươi năm rồi hả?”
“Mà hồi trước tại sao ông ta lại quyết liệt với nhà họ Diêm ghê vậy?”
“Nghe nói vì người yêu đấy. Năm đó hôn nhân đồng giới chưa được pháp luật công nhận, Diêm Mãng thích một người đàn ông, nhà họ Diêm không đồng ý”.
“Người đàn ông đó là ai thế?”
“Cái này thì tôi biết đấy, nghe người ta kể người này có danh xưng chốn giang hồ cơ, gọi là…”
Tô Chiết cất bước đi về phía trước.
“Gọi là Tiểu Điềm Điềm.”
Bước chân Tô Chiết cứng đờ.
Tiểu Điềm Điềm lách cơ thể ra khỏi khe cửa chỉ đủ cho một người, muốn nhanh chóng bỏ đi, nhưng mà càng nóng vội chân càng khập khiễng, trước mắt xuất hiện một bóng dáng đen sì, là vệ sĩ nhà họ Diêm.
Tiểu Điềm Điềm cắn chặt răng.
Diêm Mãng vội bước ra, giây tiếp theo liền trông thấy người yêu yếu đuối không biết tự lo cho chính mình của gã một tay vung lên, quật ngã vệ sĩ nhà mình.
Hai mắt Diêm Mãng tối sầm. Cấp dưới bên cạnh vội vàng gọi: “Ông chủ!”
Tiểu Điềm Điềm không quay đầu lại, lê chân chạy về phía trước. Trên hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, chỉ thấy Tô Chiết từ đằng xa cũng chạy về hướng này.
Tiểu Điềm Điềm kéo chân cắn răng tăng tốc, sợ bị người phía sau lưng đuổi kịp.
Anh ta nhìn Tô Chiết, gọi to: “Tô Chiết, chạy!”
Ánh mắt Tô Chiết thay đổi, chạy đến gần, đột nhiên nhấc người lên vai, chạy thẳng ra ngoài.
Diêm Quan Thương sửa sang lại quần áo xong xuôi, ngón tay lau khô khóe miệng, vừa nhớ lại nụ hôn ban nãy, vừa ra khỏi nhà vệ sinh.
Ai ngờ mới đi ra, trước mặt lướt qua một trận gió. Chỉ thấy trợ lý Tô nho nhã nhà hắn vác trên vai một cậu trai ẻo lả, vùn vụt lao ra ngoài.
Mắt Diêm Quan Thương tối sầm.
Đám nhân viên ở bên vội vàng đỡ lấy: “Ông chủ!”
– —