Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 95



L0ng nguc Diêm Quan Thương phập phồng, nhìn theo bóng lưng xa xa, cắn răng bước lên: “Tô Chiết!”

Hai người họ mới thân mật ở bên trong, hiện giờ người lại ôm trai chạy.

“Ông chủ, ông chủ!”

Đám nhân viên và vệ sĩ ở bên vội vàng ngăn cản: “Ông chủ, bữa tiệc bầu cử! Bữa tiệc bầu cử đã bắt đầu rồi! Ngài không thể vắng mặt!”

Diêm Quan Thương nhắm mắt hít sâu một hơi, trái tim đầy không cam lòng nhìn theo Tô Chiết biến mất trên hành lang, đen mặt quay người đi về phòng tiệc lớn.

Đám người phía sau vội vàng đuổi theo.

Diêm Quan Thương càng nghĩ càng giận, gắt gỏng, “Lấy video giám sát về đây.”

Vệ sĩ sau lưng vội vàng: “Vâng, vâng”.

Có vẻ ông chủ muốn xem video giám sát ngay sau khi bữa tiệc kết thúc, vệ sĩ không dám chậm trễ chạy đi ngay.

Nhưng mà lúc vệ sĩ tới phòng giám sát lại phát hiện ra ở đó đã có người sớm tới điều tra.

Vệ sĩ lập tức thoải mái hẳn, ngoan ngoãn đứng một bên, chờ sung rụng xuống miệng.

Diêm Quan Thương đen mặt đi vào trong phòng lớn, tất cả ánh mắt lập tức tụ tập trên người hắn.

Diêm Hành nhìn sắc mặt con trai: “Sao anh cứ thấy có cảm giác quen quen thế nào ấy”.

Bà Diêm: “Vừa rồi A Mãng đi vào lần thứ hai cái mặt cũng y như nó”.

Không biết còn tưởng nhà đã bị trộm.

Nhóm người bên trong trông thấy sắc mặt của Diêm Quan Thương, ai cũng thầm giật mình.

Lập tức bắt đầu xì xào bàn tán.

“Chẳng lẽ Diêm Quan Thương thật sự không thể giữ được vị trí này nữa?”

“Hắn rớt đài thì những dự án dang dở phải làm thế nào?”

“Diêm Quan Thương mà rớt đài thì nhanh chóng rút vốn đi”.

Những kẻ trong giới đứng ở nơi này đều hiểu, thành tựu công ty nhà họ Diêm xưa nay không phải thành tựu chung mà là thành tựu của riêng từng cá nhân. Thế nên tất cả người cầm quyền các đời đều được định đoạt nhờ năng lực.

Nhưng không biết lần này ông cụ Diêm lớn tuổi hay thế nào, cụ không còn đưa ra được những phán đoán sáng suốt như những năm tháng cụ còn trẻ tuổi nữa.

Sau khi Diêm Quan Thương đi vào, Diêm Tòng Trí vẫn một mực chăm chú quan sát đối phương. Thấy sắc mặt của người đàn ông, hắn ta hơi nhẹ nhõm thở phào, có thể hạ bệ kẻ này hay không, còn phải trông chờ vào đêm hôm nay.

Tầm mắt hắn ta chuyển sang chỗ mấy vị cổ đông đã bị mình mua chuộc, những thứ hắn ta có thể cho đều đã cho, còn viết không ít chi phiếu khống.

Bầu không khí quanh thân Diêm Quan Thương đầy áp lực, phàm là người có mắt nhìn sẽ không dám lại gần, thế nhưng hết lần này đến lần khác vẫn có người không có mắt đến vậy.

Diêm Đông Lâm trông thấy anh trai mình liền lạch bạch chạy tới, cười toe cười toét: “Anh, anh đến muộn thế.”

Đám nhân viên và vệ sĩ:…

Diêm Đông Lâm: “Anh, sao anh đến muộn vậy?”

Đám nhân viên và vệ sĩ:…

Tổ tông ơi, cậu đừng hỏi nữa…

Chẳng lẽ sếp Diêm của bọn họ có thể nói, ngài ấy trốn trong nhà vệ sinh nảy sinh một hồi tình yêu chốn văn phòng với trợ lý Tô, vừa yêu đương nồng nhiệt xong ra ngoài lại thấy trợ lý Tô ôm một cậu trai chạy mất?!

Nhà họ Diêm này còn tìm được người nào thiếu thông minh bằng Diêm Đông Lâm không vậy.

Quả nhiên, Diêm Đông Lâm mới nói xong, sắc mặt Diêm Quan Thương càng đen tợn.

Diêm Đông Lâm nuốt nước bọt, cuối cùng chút trí thông minh cũng online.

Diêm Thủ Lâm thấy cháu trai đến rồi, lại gần vỗ vỗ vai: “Sao thế này, sắc mặt khó coi vậy?”

Diêm Quan Thương không trả lời, hỏi ngược lại: “Ông nội đâu rồi ạ?”

Diêm Thủ Lâm: “Ông nội cháu chưa tới”.

Diêm Quan Thương nhíu mày: “Còn chưa tới?”

Diêm Thủ Lâm nhìn ra nghi ngờ của hắn: “Bác sĩ riêng chưa vào vị trí.”

Diêm Quan Thương: “Cháu nhớ tối nay có một vị đã đến rồi mà”.

Diêm Thủ Lâm: “Chú hai của cháu về rồi, một bác sĩ không đủ”.

Diêm Quan Thương:…

Hai kẻ ngỗ ngược của nhà họ Diêm, không có nhiều thêm một bác sĩ, ông cụ có khi sẽ tức đến toi đời.

Diêm Quan Thương không có tâm tư quan tâm đến vị chú hai rời nhà nhiều năm không gặp mặt, ngược lại, hắn liếc mắt nhìn qua Diêm Tòng Trí cách đó không xa.

Mười phút sau, cụ Diêm chậm rãi tới muộn, vừa vào đến nơi đã không nhịn được trợn mắt nhìn về phía Diêm Mãng. Diêm Hành đỡ bố mình, đi lên phía trước.

“Bố, đến lúc bắt đầu rồi”.

Ông cụ thu hồi tầm mắt, đi lên sân khấu, bữa tiệc bầu cử quyết định người cầm quyền chính thức bắt đầu.

Cuộc bầu cử diễn ra hết sức đơn giản, nhà họ Diêm và nội bộ công ty cùng bỏ phiếu, người có số phiếu nhiều nhất sẽ trở thành người cầm quyền đời tiếp theo.

Ông cụ nhìn số lượng thống kê, số người tranh cử chỉ còn lại ba người.

Diêm Tòng Trí mang trái tim đang đánh trống trận cùng một vị khác bước lên, người thứ ba còn lại chính là Diêm Quan Thương hẵng còn lười biếng ngồi một bên nhìn lên chỗ họ.

Cuộc bầu cử cuối cùng diễn ra theo hình thức giơ tay bầu phiếu, Diêm Tòng Trí nhìn đám cổ đông ngồi ở bên kia, trong lòng có chút tự tin. Hắn chắc chắn mình người đã tìm hiểu sâu nhất về các vị cổ đông trong công ty này.

Tuy nhiên, ngay khi cuộc bầu cử đi đến bước cuối cùng, trong công ty lại không có một ai bỏ phiếu cho hai vị đứng trên sân khấu.

Diêm Tòng Trí giật mình, vội vàng nhìn về hướng những vị cổ đông mình đã mua chuộc, ai ngờ cả đám người đều né tránh ánh mắt hắn ta.

Một đám cáo già đều rõ ràng, vị trí Diêm Quan Thương đang ngồi trên kia không thể nào có khả năng đổi chủ, nửa tháng qua lén lút sau lưng hắn thì dễ, bây giờ ngay trước mắt hắn mà dám bỏ phiếu, có khác gì trực tiếp đối đầu với hắn đâu?!

Trong lúc nhất thời, bên dưới sân khấu người người bàn tán sôi nổi.

Rõ ràng ông cụ Diêm cũng không ngờ được tình huống như thế này. Diêm Quan Thương ngồi im tại chỗ nhìn một màn nực cười trước mặt, thế nhưng nửa điểm sung sướng cũng không có, đầy đầu đều là cảnh tượng Tô Chiết ôm thằng trai ẻo lả kia đi.

Kết quả cuộc bầu cử xuất hiện, hắn lập tức đứng dậy.

“Mọi người đêm nay hãy chơi thật vui vẻ”.

Dứt lời, hắn đi thẳng ra khỏi phòng tiệc. Ông cụ Diêm định bước lên đòi lời giải thích, Diêm Hành lại xuất hiện ngay cạnh bên: “Bố à, chú ý sức khỏe”.

Ông cụ Diêm chỉ thẳng mặt ông: “Mày tự nhìn xem mày đã sinh ra thằng con trai ngoan thế nào!”

Diêm Hành nhún vai, tiếp tục hiền lành khuyên nhủ ông cụ. Ông cụ Diêm tuổi tác đã cao, nếu để ông cụ giữ thằng nhóc kia ở lại sợ rằng sẽ tức đến mức nguy hiểm tính mạng.

Từ khi Diêm Quan Thương đồng ý tổ chức bữa tiệc này hắn đã không quan tâm đến kết quả. Bởi vì kết quả như thế nào vị trí vẫn là của hắn, đồng ý đến đây cũng để cho đám con cháu kia biết được mình có bao nhiêu sức nặng ở chốn này.

Diêm Tòng Trí từ trên sân khấu đi xuống, ánh mắt hung ác nhìn sang chỗ đám cổ đông hắn ta đã mua chuộc, ai ngờ vừa lôi kéo một kẻ vào nhà vệ sinh chửi bới một phen, lúc đi ra đã bị người khác túm lấy lôi vào một căn phòng.

Vừa vào tới cửa đã ăn trọn một cú đấm, Diêm Tòng Trí bị đánh mà ngốc cả ra.

Diêm Quan Thương ngồi trên ghế sofa nhìn hắn ta, Diêm Tòng Trí: “Tại sao anh lại dám đánh em?”

Diêm Quan Thương đứng dậy, đi tới trước mặt hắn ta, từ trên cao nhìn xuống: “Mày còn mặt mũi để hỏi?”

Người đàn ông tóm cổ áo đối phương, ánh mắt hung ác: “Tên tội phạm chạy trốn kia là do mày giấu?”

Diêm Tòng Trí hoảng hốt trong lòng: “Anh… anh đang nói gì thế?!”

Diêm Quan Thương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn ta, trong lòng người này oán hận hắn, hắn biết. Nhưng sau khi điều tra, hắn mới hay chuyện đối phương đang chứa chấp một tội phạm liên quan đến sự kiện năm đó cả một năm trời.

Diêm Tòng Trí không có bản lĩnh gì, lá gan cũng nhỏ, từ trước đến nay hắn ta làm gì Diêm Quan Thương cũng nhắm một mắt mở một mắt, ai ngờ lần này gan lớn đến độ dám chứa chấp tội phạm.

Diêm Tòng Trí lập tức rối loạn: “Anh Quan Thương… anh Quan Thương… em…”

Diêm Quan Thương xách cổ người lên, mắt lóe lên ánh sáng dữ tợn: “Con mẹ nó chứ, mày còn mặt mũi gọi tao hả? Mày có biết chứa chấp tội phạm bị truy nã là tội danh gì không!”

“Em…”

Diêm Quan Thương: “Tên đó tìm đến mày từ khi nào?”

Diêm Tòng Trí: “Một năm trước, không, một năm rưỡi, em…”

Diêm Tòng Trí căn bản không thể ngờ đối phương sẽ biết.

“Em… em cũng không còn cách nào, em không thể làm được gì. Ông ta nói với em… Ông ta nói với em, ông ta sẽ giúp em kéo anh xuống, để em ngồi lên vị trí của anh, như thế em có thể cứu được bố em ra. Là do anh! Là do anh không chịu giúp em! Không giúp bố em! Em còn có thể làm gì chứ! Em còn có thể làm gì chứ!!!”

Nước mắt nước mũi Diêm Tòng Trí chảy ròng ròng, từng tiếng từng tiếng tố cáo Diêm Quan Thương quá lạnh lùng.

Diêm Quan Thương nhìn hắn ta: “Tao dẫn mày đi tự thú”.

Hốc mắt Diêm Tòng Trí đỏ hồng: “Em không đi! Em không đi!”

“Con mẹ nó chứ, không đi cũng phải đi!” Diêm Quan Thương nhìn hắn ta, rõ ràng đã tức giận vô cùng: “Tao dẫn mày đi tự thú, tao tìm luật sư cho mày, cố gắng đảm bảo cho mày”.

Diêm Tòng Trí giãy giụa: “Đm anh đừng nói nữa. Nếu tôi đi rồi, cả đời này tôi sẽ không thể ra khỏi tù được. Năm đó anh không giúp bố tôi, hôm nay cũng sẽ không giúp tôi.”

“Lúc trước…” Diêm Tòng Trí kéo cổ áo Diêm Quan Thương, khóc không thành tiếng: “Rõ ràng lúc trước vì anh nên bố tôi mới bị bắt…”

“Anh đừng ở chỗ này ra vẻ mình là người tốt!”

Cần cổ Diêm Quan Thương nổi gân xanh, hắn không nhiều lời nữa, túm người ném thẳng lên ghế sofa, sau đó gọi người mang video bố Diêm Tòng Trí lần đó bị bắt đến.

Ban đầu Diêm Tòng Trí còn sững sờ: “Sao anh lại có thứ này…”

Nhưng còn chưa nói xong, hình ảnh bố hắn ta đã xuất hiện trong video. Ngày đó ông ấy đang cùng Diêm Quan Thương ngồi trong câu lạc bộ đêm bàn luận chuyện gì.

Một lát sau cánh cửa lớn căn phòng đột nhiên bị cảnh sát đá văng, rõ ràng Diêm Quan Thương cũng không ngờ có chuyện xảy ra, đến tận khi cảnh sát đọc tội danh tiến hành bắt giữ, hắn mới biết được bố Diêm Tòng Trí lén lút hoạt động ngầm. Lúc Diêm Thỉnh bị cảnh sát còng tay, Diêm Quan Thương còn vô thức giữ chặt cánh tay ông ấy lại.

“Chú Thỉnh!”

Diêm Thỉnh nhìn hắn van nài: “Quan Thương, đứa trẻ ngoan, giúp chú, đừng… đừng để Tòng Trí biết chuyện này…”

Diêm Tòng Trí ngẩn ngơ nhìn đoạn video bố mình bị bắt giữ, rốt cuộc hiểu được tại sao lần đó Diêm Quan Thương nhìn thấy mình quay về, ánh mặt lại kinh ngạc đến vậy, và vì sao tất cả các thông tin liên quan chỉ sau một đêm thôi đã hoàn toàn biến mất.

Bởi vì Diêm Quan Thương đã đồng ý với bố hắn ta, bảo vệ hắn ta, không cho hắn ta biết.

Diêm Tòng Trí chậm rãi giơ tay lên che mặt, từ run rẩy nức nở đến gào khóc khản cổ.

Bởi vì hắn ta ngu xuẩn, thế nên mỗi ngày đều sống trong hận thù nực cười.

Trên đường được hộ tống đến đồn cảnh sát, Diêm Tòng Trí mới biết được. Lúc bố hắn ta bị bắt, Diêm Quan Thương cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Một bên là giá phải trả khi con người phạm tội, một bên là tình cảm người thân trong gia đình. Diêm Quan Thương không chọn cách giúp người thoát tội, nhưng lại lên tiếng trả một phần nợ nần rất lớn cho Diêm Thỉnh, còn Diêm Thỉnh, ông hoàn toàn tự nguyện chấp nhận xử phạt cho tội danh của mình.

Một tháng Diêm Quan Thương không chịu gặp mặt Diêm Tòng Trí kia bởi vì chính hắn cũng bị bố Diêm Tòng Trí liên lụy, bị cảnh sát theo dõi điều tra.

Chuyện giải quyết xong, người cũng được đưa đi. Diêm Quan Thương nâng tay bóp trán, sau đó gọi người mang video giám sát đến. Đôi con ngươi đen đến đáng sợ, nhìn Tô Chiết một đường vác thằng đàn ông kia ra khỏi khách sạn, sau đó lên xe taxi rời đi.

Lúc này Chu Trạch Tường cũng hóng hớt được chuyện của Tô Chiết, tới cửa trêu ghẹo người. Vừa nhìn thấy sắc mặt Diêm Quan Thương, cậu ta đã mở miệng: “Tao nghe người ta kể, đêm nay trợ lý Tô dẫn một cậu trai đến, sau đó còn vác cả người đi.”

Chu Trạch Tường lắc đầu, “Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng rõ ràng cậu trai kia nhìn cũng không tệ, thấp hơn trợ lý Tô một tẹo, còn nhẹ hơn trợ lý Tô một tẹo nữa”.

Nói xong lại nhìn Diêm Quan Thương, cậu trai trong video kia hoàn toàn tương phản với Diêm Quan Thương đang ngồi nơi này.

Chu Trạch Tường hững hờ, “Xem ra trợ lý Tô thích dạng người như thế này ha”.

Tiếng nói của Diêm Quan Thương lạnh đến đáng sợ: “Cậu ấy không thích”.

Chu Trạch Tường: “Không thích sao còn vác người ta đi?”

Diêm Quan Thương lạnh lùng nhìn Chu Trạch Tường: “Mày thì biết cái gì?”

Chu Trạch Tường:?

Diêm Quan Thương cắn răng: “Là thằng đàn ông kia quyến rũ cậu ấy”.

Chu Trạch Tường:…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.