Diêm Quan Thương nhìn bàn tay thô ráp nhăn nheo vỗ lên bàn tay mình, hắn vốn không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng hắn không hề né tránh. Hắn cảm thấy kính nể người mẹ như mẹ Tô, Tô Chiết trở thành người xuất sắc như ngày hôm nay không thể nào bỏ qua sự giáo dục của bà.
Kẻ mang tâm tính ngạo mạn không khỏi cảm thấy áy náy, phần áy náy này khó tả thành lời, chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời ba mươi năm hắn sống.
Hắn chưa từng có tâm lý đồng tình hay đồng cảm với ai, cũng lười đi tìm hiểu những cái đáng thương người khác hay kể. Hắn chưa từng che giấu thói hư tật xấu của mình, hắn nghĩ hắn hư hỏng tính tình không tốt thì thế nào, hắn không muốn thay đổi. Những kẻ không vừa mắt hắn đến cùng vẫn phải bất đắc dĩ lấy lòng hắn, phải nhìn sắc mặt hắn dựa vào hắn sống qua ngày.
Mà đến bây giờ ở bên cạnh mẹ Tô hắn lại không dám ngẩng đầu, hắn rất rõ ràng, bà không hi vọng Tô Chiết ở bên cạnh hắn. Hắn chưa từng làm cha làm mẹ, nhưng hắn nghe được sự bất đắc dĩ cùng đành phải chấp nhận của một người mẹ qua lời nói của bà.
Cho dù đứng ở góc độ nào mẹ Tô cũng có vị trí cao hơn hắn, nếu bà có tính tình như hắn, thế thì mối quan hệ của Tô Chiết với hắn sẽ biến thành thế nào?
Người đàn ông tự giễu cười cười, kết quả có thể đoán được.
Diêm Quan Thương to cao ngồi ở nơi đó, con cưng của trời khó ai sánh được, hiếm khi cúi thấp đầu.
Mẹ Tô tự an ủi mình: “Số mệnh đã định, cô không còn mong cầu gì khác, chỉ hi vọng con và A Chiết sống thật hạnh phúc”.
Chỉ cần đối phương có thể tốt với con trai, chỉ cần con của bà hạnh phúc vui vẻ, bà không còn cầu mong gì hơn.
Thật ra mẹ Tô còn băn khoăn rất nhiều điều, Diêm Quan Thương là ông chủ lớn, trước đây nghe Tô Chiết kể quy mô công ty của hắn còn đi ra cả thị trường quốc tế. Một ông chủ lớn như thế này, chắc chắn những cám dỗ hắn đối mặt không phải người bình thường nào cũng có thể được trải nghiệm. Con người ai chẳng có thói hư tật xấu, thứ duy nhất có thể làm là tự biết giữ mình đến đâu.
Nhưng con trai mình thế nào người làm mẹ như bà rất rõ. Đứa bé Tô Chiết này nhìn bên ngoài thì lạnh lùng xa cách người khác, nhưng trong tình cảm lại hết sức tinh tế. Bà đã lớn tuổi thế này, mắt nhìn người chưa chắc đã bằng nó.
Tô Chiết đã chấp nhận chứng minh tình cảm của Diêm Quan Thương đã làm nó rung động.
Mặc dù những người biết giữ mình rất hiếm có, nhưng không phải hoàn toàn không có, bà tin tưởng đứa trẻ trước mặt mình.
Mẹ Tô: “Thực ra đúng như cô vừa nói, cô rất muốn cảm ơn con”.
Đôi con ngươi của Diêm Quan Thương co lại, không tin được những lời mình đang nghe.
Mẹ Tô không để ý kỹ sắc mặt của hắn, mở miệng tiếp tục: “Thật ra trước đây cô luôn nói ngoài miệng, bảo là mong A Chiết dẫn nàng dâu về nhà. Nhưng trong lòng cô biết, có lẽ đứa con dâu này cô có chờ cả mười bảy mười tám năm cũng không đợi được, cả đời này có khi cô chẳng nhìn thấy được A Chiết kết hôn. Thế nên mặc dù con xuất hiện làm cô hoảng sợ nhưng cô cũng an lòng”.
Ánh mắt Diêm Quan Thương khó hiểu.
Mẹ Tô bình thản kể chuyện: “Hôn nhân của cô và bố hai đứa chúng nó vô cùng tồi tệ. Năm A Chiết học lớp mười một, ông ta cuỗm hết tài sản trong nhà bỏ đi cùng người phụ nữ khác. Khi đó đứa nhỏ A Chiết này đã phải chịu không ít thời gian khổ cực, mà khởi nguồn của những khổ cực đó lại là tình cảm và hôn nhân. Thế nên cho đến tận ngày hôm nay, thằng bé luôn rất mâu thuẫn với vấn đề tình cảm”.
Diêm Quan Thương nghe bà kể, trái tim như bị bóp chặt. Hắn nhớ lúc Tô Chiết làm hộ lý cho hắn, anh đã kể mình từng tới công trường vác xi măng.
Một con người nho nhã lễ độ như vậy, ai có thể đem cuộc sống khổ cực liên tưởng vào cùng một chỗ? Tô Chiết trong mắt mọi người là người không nên đứng trong bùn đất, vĩnh viễn là trăng sáng rực rỡ trên cao, không nhiễm khói lửa trần tục.
Tô Chiết từng trải qua khó khăn vất vả, cuối cùng ngạo nghễ đứng được trước mắt mọi người.
Mẹ Tô không đợi Diêm Quan Thương nói lời nào, bà kể chuyện không phải muốn hắn thấy Tô Chiết đáng thương, bà chỉ muốn cho hai đứa bé hiểu nhau thêm một chút. Bà hiểu Tô Chiết, trước khi quyết định ở cạnh một người, chắc chắn con trai phải hiểu rõ người đó, nhưng chính mình lại muốn giấu đi, không định kể nhiều.
Ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, mẹ Tô đứng dậy: “Sắc trời không còn sớm, con đi ngủ trước đi”.
Đêm nay Tô Đản sang phòng mẹ ngủ, chiếc giường của mẹ Tô vốn là hai chiếc giường đơn ghép lại, hiện giờ có thể tách ra ngoài. Tô Đản ngủ không thành thật, sợ đêm làm mẹ tỉnh giấc, đang bận rộn kéo giường ra xa.
Tô Đản lồng chăn, bảo cậu sang chỗ anh trai ngủ á? Thế thì có khác gì bật đèn ngủ trong phòng đâu?
Cậu không muốn làm bóng đèn.
Sau khi hổn hà hổn hển sắp xếp đủ giường chiếu, mẹ Tô cũng đúng lúc trở về.
Tô Đản giũ chăn, gọi mẹ: “Mẹ, con đã sắp xếp xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi mẹ”.
Nói xong quấn chăn ngã cái bịch xuống giường, biến thành cô người cá xinh đẹp, quẫy chân giãy đành đạch hai cái.
Mẹ Tô:…
Mẹ Tô: “Tiểu Đản”.
Tô Đản thò đầu ra: “Dạ, mẹ?”
Mẹ Tô hơi do dự, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên giường, kéo đầu con trai nhỏ từ trong chăn ra: “Ra đây một lát, mẹ có chuyện muốn hỏi”.
Tô Đản khó hiểu ngồi dậy: “Chuyện gì thế mẹ?”
Mẹ Tô ngẫm nghĩ mãi, muốn nói lại thôi, hơn nửa ngày mới cất lời: “Sao anh trai con lại thích ông chủ lớn kia vậy?”
Tô Đản gãi gãi đầu: “Mẹ, sao con biết được mấy chuyện này chứ?”
Một năm cậu chỉ có thể gặp anh trai hai ba lần, chuyện anh ấy yêu đương cậu cũng mới biết được vào mấy hôm trước.
Thật ra ban đầu cậu đau lòng lắm, anh trai yêu đương mà không thèm kể, cho đến tận khi nói chuyện phiếm với em trai của Diêm Quan Thương, cậu mới biết được hóa ra họ mới yêu đương chưa được đến hai ngày.
Tâm trạng lập tức lấy lại cân bằng.
Mẹ Tô ngẫm lại cũng đúng: “Vậy thì anh trai con thích gì ở vị ông chủ lớn kia vậy?”
Tô Đản hơi do dự.
Mẹ Tô vỗ cậu một cái: “Nói mẹ nghe nào”.
Là người làm cha làm mẹ, không hỏi đến cùng bà không yên lòng.
Thân phận địa vị, ông chủ kia cái gì cũng có, muốn làm gì cũng được. Bà biết Tô Chiết không phải người coi trọng mấy thứ hư vô, nhưng bà vẫn muốn biết.
Tô Đản liếc mẹ mình một cái, không nói ra miệng nổi, cuối cùng đành đưa tay vỗ vỗ l0ng nguc của mình.
Mẹ Tô hiểu ra: “À, tấm lòng rộng lớn, thế thì mẹ yên tâm rồi”.
Tô Đản:…
Ở một căn phòng khác, Tô Chiết đang đặt tay trên ngực người ta, Diêm Quan Thương đỡ eo để cho người ở trong lòng mình không bị mất thăng bằng.
Diêm Quan Thương chưa từng ngủ trên giường gỗ, hiện giờ chỉ cảm thấy lưng cứng đờ. Nếu đổi sang bình thường hắn đã sớm nhăn nhó không chịu ngủ, thế mà giờ đây hắn lại cam chịu chấp nhận.
Tô Chiết hôn lên môi hắn, tỉ mỉ lại lớn mật, Diêm Quan Thương thở hổn hển đón nhận nụ hôn của anh, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Chiết như thể đã bị hút mất hồn.
Lúc này đối phương đang từ từ nhắm hai mắt lại, mặc dù bày tỏ ra mình rất thành thạo, nhưng đôi hàng mi như cánh bướm cứ run run. Diêm Quan Thương động lòng, cảm thấy người ta đáng yêu quá thể, cánh tay vòng quanh eo người không khỏi siết chặt thêm, hận không thể khóa chặt người ta vào cơ thể mình.
Thật ra với tính tình của Diêm Quan Thương, hắn mà bất mãn thứ gì thì không bao giờ tự chịu đựng, sẽ nói hết ra ngoài. Nhưng sau khi tới nhà Tô Chiết, hắn không nói một câu khó chịu phàn nàn nào, gần như tất cả sự chú ý đều nằm trên người mẹ Tô.
Lúc chiều nay khi Diêm Quan Thương ôm một đống củi đầy bụi đất quay về, Tô Chiết đã hơi giật mình.
Người ở trong lòng, trái tim Diêm Quan Thương vui sướng nhưng người lại khó chịu, cơ thể đã nổi lên phản ứng.
Động tác hôn đối phương của Tô Chiết dừng lại, mở mắt nhìn hắn.
Lúc Diêm Quan Thương lúng túng kiểu gì cái mặt cũng thối, không dám nhìn thẳng Tô Chiết.
Ai ngờ một giây sau bên hông cảm nhận được sức mạnh, Tô Chiết hơi ngồi xuống đè lên bên trên quần ngủ của hắn.
Diêm Quan Thương chỉ cảm thấy trong đầu mình ầm vang.
Tô Chiết: “Phần thưởng”.
Yết hầu Diêm Quan Thương nhấp nhô, hắn si mê ngắm người ta, khống chế cánh tay đối phương, không cho anh đứng dậy: “Lại ngồi xuống một lát nữa.”
Tô Chiết rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống: “Để xem biểu hiện thế nào”.
Diêm Quan Thương cắn răng nghẹn họng, phần thưởng này của người ta quả đúng vừa ngọt ngào lại vừa giày vò.