Nụ cười người phụ nữ kia đóng băng trong thoáng chốc, nhưng Tô Chiết đã nói đây là ông chủ lớn của anh. Hồi trước trong thôn từng nói chuyện phiếm, ai cũng bảo công việc Tô Chiết đang làm là một công việc cực kỳ tốt, một năm kiếm được vài triệu.
Ban đầu thì bà ta không tin, người nào mà chả biết khoác lác, nhưng năm ngoái Tô Chiết thực sự đã mua được ngôi nhà trong thành phố cho bà mẹ già nhà nó, nghe đâu tốn đến mấy chục triệu, sang năm mới có thể sẽ chuyển đi.
Tô Chiết mua nhà đến mấy chục triệu, con số này bà ta không thể nào tưởng tượng được sẽ chất chồng cao đến chừng nào. Mà Tô Chiết đã siêu đến vậy, ông chủ lớn của Tô Chiết chẳng phải càng có tiền hay sao?!
Sao bà ta có thể nói này nói nọ với ông chủ lớn, lỡ đâu chọc giận người ta, ai biết được kẻ này sẽ cho bà ta ăn quả đắng thế nào? Thế là bà ta chỉ có thể đành trơ mặt cười làm lành, không tìm được bậc thang bước xuống dưới.
Tô Đản vô tâm, không nhìn ra tình huống khó xử, mở miệng bảo: “Cô Vương à, lúc nãy cháu thấy anh Quân nhà cô về rồi đấy”.
Người phụ nữ nghe xong, giả bộ ngạc nhiên vỗ tay một cái: “Vậy sao, thế thì cô về nhà trước nhé, không nói chuyện với mọi người nữa”.
Nói xong, bà ta vội ra khỏi sân nhà. May mà có Tô Đản vô tâm, không suy nghĩ quá sâu xa thế nên bà ta mới có thể rời khỏi, không thì đã phải đứng im ở đó giả bộ tươi cười.
Sau khi người phụ nữ bỏ đi, Tô Chiết tiến lên đỡ cánh tay mẹ: “Sao mẹ ra ngoài mà không khoác thêm áo”.
Mẹ Tô vỗ vỗ tay anh: “Vẫn ở trong sân nhà mình mà, cửa nhà cách không bao xa, không cần phải khoác”.
Nói xong, tầm mắt bà không dám nhìn thẳng, chỉ có thể liếc quanh người Diêm Quan Thương mấy lần, trong mắt khó tránh khỏi dò xét đánh giá vị ông chủ lớn này. Sau đó lúc bà ngước mắt trông lên, đột ngột đối mặt với đôi mắt vẫn đang chăm chú nhìn bà nãy giờ của hắn, trái tim mẹ Tô đập thình thịch, hốt hoảng thu lại tầm mắt của mình, quay người đi vào trong nhà.
Mẹ Tô vừa đi vừa nói: “A Chiết, mau mời ông chủ của con vào nhà ngồi, trời lạnh lắm”.
Diêm Quan Thương như chiếc cọc gỗ đứng ở giữa sân, lòng muộn phiền, rõ ràng hắn nhận ra được trong ánh mắt của mẹ Tô có mấy phần e sợ hắn.
Tô Chiết vẫy vẫy tay với hắn, sau đó vào trong nhà tìm mẹ.
Tô Đản mang theo đồ đạc định đuổi theo, ai ngờ lại bị người đàn ông xách cổ kéo lại.
Diêm Quan Thương nghiêm túc hỏi cậu: “Trông anh hung dữ lắm sao?”
Tô Đản lắc đầu, cười hề hề ngốc nghếch: “Sao có thể như vậy được, anh, anh đừng nghĩ nhiều”.
Diêm Quan Thương: “Không cho em chỗ xương bàn tay này nữa”.
Tô Đản: “Hung dữ ạ”.
Diêm Quan Thương:…
Tô Đản cố ý đổi cách xưng hô với Diêm Quan Thương, sợ gọi anh dâu quen rồi sẽ không cẩn thận sẽ lỡ miệng. Anh trai cậu đang yêu đương với Diêm Quan Thương, chuyện hai người họ thẳng thắn mối quan hệ với mẹ không thể nào lộ ra chỉ vì cái miệng của cậu.
Anh trai cậu từ khi còn bé đã có chủ kiến riêng, đã làm là sẽ làm, không làm thì không bao giờ làm, không có khả năng để người ta tới nhà đón Tết cùng mà vẫn không danh không phận.
Nhưng nếu mẹ thực sự không đồng ý để hai người họ ở bên cạnh nhau, cậu cũng không biết nên đứng về phía nào. Thuở cậu còn bé cả mẹ và anh đều rất vất vả, hai người họ đã trả giá cho cậu rất nhiều, cậu không thể nào chọn lựa.
Tô Đản cũng nhìn ra Diêm Quan Thương thật lòng với anh trai mình: “Anh à, anh đừng căng thẳng, cứ coi như đang ở nhà mình đi.”
Nói xong cậu gọi người đi vào trong nhà cùng mình. Diêm Quan Thương chưa từng tới vùng nông thôn, mặc dù hắn đã từng quan sát qua những khu vực đất đai cùng hình ảnh khu nhà gia đình ở vùng nông thôn, nhưng thực sự đi vào tận nơi thì đây là lần đầu.
Trước cổng căn nhà của Tô Chiết là một cánh cửa sắt lớn đã rỉ sét, sân không lát gạch mà vẫn là nền đất, cuối cùng là một căn nhà một tầng khá lớn.
Mặc dù nhìn bề ngoài căn nhà có chút cũ nát, nhưng bên trong đã được sửa sang lại kha khá, vừa vào cửa có thể trông thấy phòng bếp đang rộng mở cách đó không xa, có bếp củi cũng có cả bếp ga.
Tô Chiết dẫn Diêm Quan Thương đến phòng cất đồ đạc, Tô Đản cảm thấy hai người họ nhất định có lời muốn nói nên đến phòng bếp giúp mẹ nhặt rau.
Phòng của Tô Chiết và Tô Đản không lớn, có một chiếc giường gỗ đủ cho hai người, bên trên phủ mấy lớp chăn dầy làm đệm chứ không phải giường đệm nghiêm chỉnh gì. Bình thường cả hai không mấy khi ở nhà thế nên giường chiếu cũng không được quá chú trọng.
Tô Chiết nhìn Diêm Quan Thương hành động vô cùng cẩn thận, làm gì cũng như đang cố gắng kiềm chế chính mình: “Căng thẳng như thế làm gì?”
Diêm Quan Thương ăn ngay nói thật: “Để lại chút ấn tượng tốt”.
Tô Chiết: “Thế thì cũng đâu cần phải cẩn thận như thế”.
Bình thường Diêm Quan Thương ở đâu cũng thoải mái tự do, làm gì có lúc nào hắn cẩn thận từng li từng tí đến thế này.
Tô Chiết lại gần, hôn lên má người ta một cái. Diêm Quan Thương một mét tám chín cao to lập tức biến thành cô dâu nhỏ mới về nhà chồng, mặt đỏ thành quả táo lớn, vội vàng ngó nhìn ra phía cửa.
“Bị nhìn thấy thì phải làm sao?”
Tất cả hình tượng của hắn đều sẽ bị hủy hoại!
Tô Chiết an ủi vỗ vỗ vai hắn, tự anh cũng không ngờ Diêm Quan Thương sẽ có một ngày như hôm nay.
Trong lòng anh còn đang nghĩ không biết mình nên thẳng thắn với mẹ như thế nào, chắc vẫn phải tìm thời cơ thích hợp. Có lẽ cả tối hôm nay cũng chưa có cách nào nói rõ ra được, mẹ anh nãy giờ vẫn mang theo tâm trạng e ngại, sợ hãi đắc tội với nhân vật lớn.
Nghĩ nghĩ, có lẽ khoảng hai ngày tới mình sẽ tìm cơ hội nói rõ với mẹ. Thế là Tô Chiết dẫn theo Diêm Quan Thương đi vào trong nhà bếp, mẹ Tô thấy Diêm Quan Thương đến liền bảo.
“Ông chủ của A Chiết à, ngài cứ vào nhà nghỉ ngơi đi”.
Nét mặt Diêm Quan Thương cứng đờ: “Không sao đâu ạ, cô cứ để cháu ở chỗ này”.
Nói xong, hắn đứng im không khác gì bức tường ở nơi đó.
Mẹ Tô hơi khó xử, Tô Chiết: “Không sao đâu mẹ, ông chủ của con thích những chỗ náo nhiệt”.
Anh dứt lời, Diêm Quan Thương khẽ gật đầu theo.
Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống người thích náo nhiệt.
Mẹ Tô: “Mẹ ra ngoài lấy ít củi, chút nữa dùng bếp củi xào rau”.
Nói xong định trốn ra ngoài.
“Cháu đi cùng cô”.
Bước chân mẹ Tô cứng đờ, nhìn Diêm Quan Thương người to dáng cao: “Không cần đâu, chỉ đi bổ ít củi thôi ấy mà, không cần không cần”.
Diêm Quan Thương không nói lời nào, rõ ràng nhất quyết phải đi theo.
Tô Chiết không cản, dù sao Diêm Quan Thương không đi thì anh cũng đi.
Mẹ Tô khó xử nhìn sang phía Tô Chiết, nhưng lúc này con trai đã ngồi xuống ghế nhỏ nhặt rau, không để ý đến bà. Bà không còn cách nào khác, phải dẫn theo Diêm Quan Thương ra khỏi phòng bếp đến góc sân.
Phía đông sân nhà xếp chồng những bó củi, bên trên có lớp vải bao phủ, đề phòng tuyết lớn mưa dầm.
Diêm Quan Thương không mặc áo ngoài, xắn ống tay áo sơmi lên đến cánh tay, đi theo mẹ Tô đến bên cạnh chồng củi, hỏi bà: “Cần bao nhiêu ạ?”
Cách nói chuyện của Diêm Quan Thương không bày tỏ cảm xúc gì, rất thẳng thắn. Mẹ Tô: “Không cần nhiều đâu, cứ bổ mấy khúc là được”.
Diêm Quan Thương cầm vài khúc đi tới khối gỗ kê để chẻ củi, thực ra trước đây hắn chưa từng chẻ củi bao giờ, thế nên hắn lóng ngóng không biết phải làm sao.
Mẹ Tô nhìn hắn, sau đó cầm lấy một khúc củi đi sang: “Ông chủ của A Chiết à, cứ để cô làm cho.”
Diêm Quan Thương nhíu mày, trong mắt hắn công việc nặng nhọc không thích hợp để phụ nữ động tay, thế nên hắn không định nhường rìu cho mẹ Tô.
“Cứ để cháu”.
Mẹ Tô nhìn người cầm rìu khí thế đến phát sợ, không dám khuyên thêm, nhưng cũng nhìn ra hắn chưa từng làm những công việc như thế này: “Dùng sức bổ từ trên xuống là được”.
Diêm Quan Thương nghe lời, cánh tay dùng sức giơ rìu lên, mẹ Tô nuốt nước bọt.
Chiếc rìu nhanh chóng lao xuống.
Bịch —
Khúc củi được bổ ra, khối gỗ kê bên dưới cũng nứt vỡ.
Mẹ Tô:…
Diêm Quan Thương cầm khúc củi mới được bổ: “Như thế này phải không ạ?”
Mẹ Tô run rẩy: “…Ừ”.
Diêm Quan Thương nghe xong, quay đầu bổ hết chỗ củi còn lại, khối gỗ chẻ củi kê bên dưới hơn mười năm cuối cùng đã hoàn thành hết sứ mệnh của nó.
Mẹ Tô vỗ ngực một cái, lòng còn sợ hãi, không ngờ ông chủ của con trai có sức mạnh lớn đến chừng này.
Diêm Quan Thương ôm đống củi chẻ xong: “Đi thôi”.
Mẹ Tô mới xoay người, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
“Diêm Quan Thương ạ”.
Ý của hắn: Tên hắn là Diêm Quan Thương.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Tô Chiết dẫn Diêm Quan Thương vào khu vực tắm rửa trong nhà. Phòng tắm không lớn, chỉ có mấy mét vuông, bên trên lắp vòi hoa sen, bên tường hàn vài giá đỡ, trừ một cái cửa sổ ra thì không còn thứ gì khác.
Tô Chiết: “Anh tắm trước đi”.
Diêm Quan Thương nhìn xung quanh một vòng: “Hôn một cái rồi hẵng đi”.
Tô Chiết: “Không phải muốn để lại ấn tượng tốt à?”
Diêm Quan Thương: “Không nhịn được”.
Tô Chiết lùi lại một bước: “Sếp Diêm, anh vẫn nên tắm rửa sạch sẽ trước đi”.
Thấy người không cho hôn, Diêm Quan Thương định kéo anh lại, Tô Chiết không tránh hắn, thuận theo sức mạnh của hắn dán lại gần, nhỏ giọng nói bên tai: “Tối nay trong phòng cũng chỉ có chúng mình thôi”.
Con ngươi Diêm Quan Thương co rụt lại, không bám dính người nữa, vội vã đóng cửa tắm rửa, muốn nhanh nhanh chóng chóng tắm sạch sẽ đi ra ngoài.
Sau khi tắm giặt xong quay về phòng, hắn đã mặc một bộ đồ ngủ giản dị màu sẫm, Tô Chiết cầm quần áo lên đi vào nhà tắm.
Hơn hai mươi phút sau, cửa phòng bị mở ra. Diêm Quan Thương nhìn sang, không thấy được Tô Chiết mà lại bắt gặp mẹ Tô, sống lưng căng thẳng nhanh chóng thẳng băng.
Mẹ Tô thấy hắn định đứng dậy: “Cứ ngồi đi”.
Diêm Quan Thương đứng lên, không dám động đậy, tựa như đã biến thành bức tượng điêu khắc.
Mẹ Tô định lấy ghế ngồi lại gần, Diêm Quan Thương nhìn thấy liền đi lên, nhấc một chiếc ghế đặt xuống cách giường mấy bước.
“Đứa bé này, con cũng ngồi đi, cô có vài lời muốn nói với con”.
Diêm Quan Thương ngồi xuống giường gỗ.
Mẹ Tô không vòng vèo, nói thẳng vào điểm chính: “Con là người yêu của A Chiết phải không?”
Diêm Quan Thương sững sờ, nhưng lo mình dọa bà nên do dự một hồi hắn mới gật đầu: “Sao cô biết ạ”.
Mẹ Tô không biết mình nên bày tỏ thái độ gì, khuôn mặt tựa như chua xót lại như mừng rỡ, phức tạp không nói rõ được.
“Thật ra hôm nay lúc A Chiết giới thiệu con, cô đã biết.”
Diêm Quan Thương:?
Mẹ Tô: “Một ông chủ lớn như con đến nhà cô ăn Tết chắc chắn phải có lý do. Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng đoán được. Ai đời có ông chủ lớn nào lại đến nhà cô ở trong cái sân toàn đất là đất, chẻ củi chẻ gỗ bao giờ”.
Diêm Quan Thương:…
Diêm Quan Thương giữ bình tĩnh, chân thành nói: “Chúng cháu đúng thật đang yêu đương với nhau, lần này cháu theo Tô Chiết về nhà để gặp cô. Cháu rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm với em ấy, cháu hi vọng cô có thể chấp nhận”.
Tính tình Diêm Quan Thương không tốt lại không biết cách đồng cảm, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng mẹ Tô không hề dễ dàng gì. Đối tượng con trai yêu đương là một người đàn ông, mấy chục năm nuôi con chắc bà cũng chưa từng nghĩ đến, hôm nay đột nhiên biết được, khó tránh khỏi không thể chấp nhận.
Thế hệ trước có quan niệm của thế hệ trước, cũng như chính hắn có suy nghĩ độc lập của riêng mình.
Mẹ Tô không nói gì rất lâu, Diêm Quan Thương cũng bị giày vò ngồi bên cạnh chờ đợi.
Hơn nửa ngày sau, mẹ Tô mới mở miệng, giọng nói phức tạp đầy cô đơn: “Cô ấy à, lúc trước vẫn luôn một mực nghĩ ngợi không biết A Chiết sẽ dẫn cô con dâu như thế nào về nhà. Hồi nó lên đại học nó bảo tuổi còn nhỏ không phải vội, đi làm rồi thì bảo không gặp được người thích hợp, cứ mặc duyên phận đi. Cô cũng cứ thế trông mong một năm lại một năm”.
Nếu hỏi hôm nay Tô Chiết dẫn Diêm Quan Thương về, bà có hài lòng không?
Không hài lòng, thậm chí còn khó lòng chấp nhận nổi, nhưng rõ ràng A Chiết của bà rất thích người ta.
Mặc dù không hài lòng nhưng sao bà có thể một gậy chia rẽ uyên ương, đứa nhỏ này nhìn thì hung dữ nhưng bản chất không hề xấu, nếu nó xấu có thế nào bà cũng không chịu chấp nhận, nhưng hết lần này đến lần khác người ta lại rất tốt bụng. Nói cho cùng cuộc đời Tô Chiết sẽ phải trải qua cùng người khác, bà muốn con trai an ổn vui vẻ cả đời, không nên giống cuộc hôn nhân của bà năm đó.
Đúng vậy, hôn nhân đồng giới và khác giới khác nhau sao? Đâu có. Người không thể ở bên nhau đến cuối đời thì có cố thế nào cũng mãi mãi không thể, nào có liên quan gì đến vấn đề giới tính.
Sau khi cuộc hôn nhân của bà đổ vỡ, Tô Chiết một mực giam cầm không chịu tiếp xúc với tình yêu, cố chấp không muốn bước ra ngoài, cho nên chưa từng thử yêu đương với một ai.
Mẹ Tô: “Hai đứa yêu nhau như thế nào vậy?”
Diêm Quan Thương: “Sau khi làm việc chung, cháu đã theo đuổi Tô Chiết”.
Mẹ Tô: “Nó lập tức đồng ý à?”
Diêm Quan Thương lắc đầu: “Từ chối cháu mấy lần ạ”.
Mẹ Tô: “Sau đó hai đứa đã ở bên nhau sao?”
Diêm Quan Thương gật gật đầu.
Mẹ Tô nhất thời đỏ ửng cả vành mắt, vỗ vỗ tay Diêm Quan Thương: “Con à, cô cảm ơn con”.