Sau khi ở nhà quá lâu, cuối cùng Du Luân lại được nhìn thấy thế giới bên ngoài một lần nữa.
Càng về những cửa sau, số lượng người càng ít, cảnh tượng 20 người hùng hậu đi vượt cửa như ngày hôm nay, rất nhiều người đã không nhìn thấy trong nhiều năm.
Kính Nghiệp Phúc nói, thời gian sống trong cửa không chắc chắn, có thể là vài tháng, vài năm, có một số người đặc biệt, thậm chí dành cả đời trong đó. Nhưng dù là bao lâu, chỉ cần không nhớ ra thì khi bước ra khỏi cửa, khu vực chờ đã trôi qua bảy ngày.
Điểm Vinh dự của mọi người cũng bị trừ bảy lần.
Sau khi hiểu xong các quy tắc, mọi người chuẩn bị đi vào, Khăn Quàng Đỏ là đội đầu tiên bước vào. Trước khi bước vào đường hầm, Du Luân nhìn Nhan Hành Thạc theo thói quen, người sau cũng đang nhìn cậu, xung quanh có quá nhiều người, Nhan Hành Thạc không làm gì được, chỉ có thể xoa ngón tay cậu, “Hẹn gặp lại.”
Du Luân khẽ chớp chớp mắt, ngược lại cười rộ lên: “Ừm, hẹn gặp lại.”
Họ đều có niềm tin vào bản thân, bởi vì họ khác những người khác, tình cảm của họ bắt đầu từ Vương Miện, ngay cả Vương Miện cũng không thể xóa nhòa.
*
Du Luân trở mình, đột nhiên tỉnh dậy.
Đồng hồ báo thức còn chưa reo mà cậu đã dậy rồi, rõ ràng hôm nay là cuối tuần nên không phải đi làm, cái đồng hồ sinh học chết tiệt này, phá hỏng cơ hội ngủ nướng của mình.
Du Luân thở dài, ngồi dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Năm nay là năm thứ 3 cậu tốt nghiệp đại học, sau khi vào làm công chức, cậu bắt đầu cuộc sống bán mạng vì công việc. Cậu thuê một căn nhà hai phòng ngủ cách đơn vị không xa, năm đầu tiên cậu không có tiền tiết kiệm nên phải dùng tiền ba mẹ cho, sau khi lĩnh lương, cậu từ từ tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ, không cần ba mẹ cứu trợ nữa.
Công chức không kiếm được nhiều nhưng vẫn có thể đảm bảo mức sống. Đi làm, vui chơi sau khi tan sở, đi chơi với bạn bè vào cuối tuần, cậu cảm thấy cuộc sống này thật buồn tẻ, nhưng đó là bởi vì cậu đã quen với cuộc sống này, cho nên mới không nhận ra cuộc sống không có phiền não và khủng hoảng như vậy hạnh phúc nhường nào.
Tháng trước, ngay sau sinh nhật lần thứ 25 của cậu, ba mẹ đã bắt đầu thúc giục cậu tìm bạn gái, cậu cũng cảm thấy phiền, nhưng may là cậu không ở cùng thành phố với ba mẹ, dù có phiền thì cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Hôm nay không có hẹn nên Du Luân định ăn sáng rồi ra ngoài đi dạo, nghe nói trung tâm văn hóa thành phố mới mở triển lãm di tích văn hóa Brazil, sau khi xem triển lãm xong có thể đến chợ văn hóa gần đó để mua một số đồ dùng mới.
Nghĩ vậy, Du Luân phun ra một ngụm bọt.
Cậu rất muốn đến một nơi xa để chơi, từ khi đi làm, cậu chưa bao giờ đi xa. Lần nào cũng chỉ có thể đi trong tỉnh, xa hơn một chút thì chỉ có mấy khu vực miễn phí vận chuyển như Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải.*
*: Cư dân mạng Trung Quốc thường nói “Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải miễn phí vận chuyển” hoặc “khu vực miễn phí vận chuyển”, tức là mấy khu này thường được đưa vào phạm vi miễn phí vận chuyển.
Đã qua rồi cái thời cưỡi ngựa sắt đi Tây Tạng.
Du Luân thở dài, đặt bàn chải điện lại chỗ cũ, đang lau miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.
“Rầm rầm rầm”, cứ như thể chủ nợ đến đòi nợ.
Du Luân cau mày, bước nhanh tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, đối phương xách một chiếc cặp màu đen và một chiếc vali màu xám bạc, Du Luân ra mở cửa cho anh, sắc mặt anh không tốt, vẫn xụ mặt nói: “Anh từ chức rồi, không còn chỗ nào để đi nên ở ké chỗ nhóc vài ngày.”
Du Luân đứng sững ở cửa, một lúc lâu vẫn chưa nói chuyện.
Người phía đối diện không kiên nhẫn, anh đứng thẳng người, đánh giá Du Luân từ trên xuống dưới, “Đừng nói với anh là, nhóc giấu người đẹp trong nhà nha?”
Du Luân cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa, giống như đầu óc bị ấn nút tạm dừng vậy, thế mà lại không nhận ra người trước mặt là ai.
Cậu đứng sang một bên, đồng thời đưa tay lấy vali của người kia, nhưng lại bị đối phương vỗ khẽ vào tay. “Được rồi được rồi, anh không phải là cô gái bé bỏng, còn cần nhóc xách giùm hành lý à.”
Nói xong, anh thoải mái bước vào, ném đồ đạc vào phòng cho khách không ai ở rồi lại bước ra ngoài. Liếc nhìn căn phòng Du Luân ở, giường chưa dọn, rèm chưa kéo, quần áo bẩn vứt bừa bãi trên ghế máy tính, anh chặc lưỡi hai lần rồi nghĩ thầm.
Được rồi, có vẻ thằng nhóc này vẫn là chó độc thân lôi thôi.
“… Anh.”
Du Niên thấy cậu gọi thì nhanh chóng quay lại và hỏi: “Sao vậy?”
Du Luân nhìn khuôn mặt không hề giống mình này. Từ nhỏ đến lớn hai anh em đã không giống nhau, cậu thuộc kiểu cậu bé rạng rỡ, miệng ngọt còn trắng nõn, khi còn nhỏ, người được người lớn thích nhất chính là cậu. Du Niên thì không giống cậu, anh không thích giao tiếp với người lớn, nhìn kỹ còn có chút thanh tú, mẹ của Du Luân thường gọi anh là con gái lớn sau lưng anh, một ngày nọ bị Du Niên nghe được, anh đã không thèm để ý đến mẹ cả tuần liền.
Khi hai anh em còn nhỏ, em trai nổi tiếng hơn, nhưng khi lớn lên thì lại ngược lại, dùng một cụm từ có phần lỗi thời là, Du Niên vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, nhìn một cô gái nào đó là có thể khiến người ta đỏ mặt đến mức muốn nhảy xuống sông để hạ nhiệt. Một người tai họa như vậy, cuối cùng mẹ của Du Luân không thể gọi anh là “con gái lớn” nữa, mỗi ngày đều lo lắng Du Niên làm bậy con gái nhà người ta. Trong quá trình trưởng thành, mặc dù Du Niên và Du Luân sống chung dưới một mái nhà nhưng tính cách của hai người hơi khác nhau. Du Niên không thích cái kiểu ai cũng thân quen của Du Luân, Du Luân cũng không thích cái kiểu ai cũng mặt lạnh của Du Niên, thế nên tình cảm giữa hai người luôn rất hời hợt. Sau này Du Niên lên đại học và xa nhà, khi anh trai rời đi, cậu mới nhận ra mình vẫn rất nhớ anh trai, chỉ có thể gặp nhau qua màn hình, từ đó tình cảm giữa hai người trở nên hòa thuận hơn rất nhiều.
Sau này, cả hai đều tốt nghiệp và ở hai thành phố khác nhau, một nam một bắc, tiếp xúc cũng ít hơn trước, mỗi tháng cả hai sẽ liên lạc với nhau vài lần, số lần gặp nhau mỗi năm có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lần nào gặp cũng thân thiết như xưa, không hề có sự ngăn cách.
Những ký ức này cứ thế hiện ra một cách tự nhiên và cũng đương nhiên như thế, cứ như mối quan hệ giữa cậu và anh mình nên như thế này, nếu không phải vậy thì mới là lạ.
Du Luân lắc lắc đầu, hỏi anh, “Sao mới sáng sớm mà anh đã tới đây rồi, anh ăn sáng chưa?”
Du Niên: “Nhóc thấy sao, nhóc có gặp ai mới 6 giờ 40 sáng đã ăn sáng chưa?”
Du Luân: “… Em chỉ hỏi thôi mà, anh tức giận như vậy làm gì.”
Du Niên biết mình nói sai nên bực bội cào tóc, anh ngồi trên sô pha, xoa lông mày, “Cả đêm qua không ngủ, còn bị bộ phận nhân sự chọc tức nữa chứ. Anh đi ngủ một lát, tỉnh lại sẽ không sao.”
Du Luân không nói gì, những lời nói của anh cậu luôn khiến người ta tức giận, chẳng qua hôm nay trị số chọc tức lớn hơn mà thôi.
Cậu quay người đi vào bếp, lấy cơm nắm và sushi mua ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua từ tủ lạnh ra, vốn dĩ cậu đã để riêng cho bữa sáng, nhưng nhìn thấy bộ dạng suy sụp vì bị tuột huyết áp của Du Niên, cậu vẫn miễn cưỡng cống hiến chúng nó.
Du Niên cũng không khách sáo, anh không quan tâm đến bàn tay phỏng sau khi đun nước, cẩn thận xé giấy đóng gói, cắn một miếng.
Du Luân cạn lời nhìn anh ăn ngấu nghiến, sau khi rót một ly nước cho Du Niên, cậu mới hỏi: “Sao lại đột nhiên từ chức vậy?”
Nghe có vẻ như đang gặp rắc rối với công ty, chẳng lẽ công ty đã làm gì đó khiến anh trai mình không thể chịu đựng được nữa?
Du Luân đoán này đoán nọ, Du Niên nuốt đồ ăn xuống, lúng búng trả lời: “Thù hằn cá nhân, nhóc không cần quan tâm đâu, anh nghỉ ngơi vài ngày rồi tìm việc sau.”
Không giống như Du Luân, trường đại học của Du Niên có tỉ lệ học vấn rất cao, một nửa số bạn học của anh hiện là kỹ thuật viên quân sự. Du Niên không hứng thú với thể chế trong đó nên ngay khi ra trường, anh đã đi làm kỹ sư cho một công ty tư nhân liên kết với các xí nghiệp quân đội, tiền lương hàng năm nhiều hơn Du Luân hai con số không. Bây giờ, dù anh có từ chức thì cũng không cần lo sẽ không kiếm được việc.
Nhìn dáng vẻ thầm hiểu rõ của anh là biết, Du Luân cũng lười quan tâm đối phương, một giai cấp vô sản như cậu lo lắng cho tầng lớp trung lưu làm gì.
Du Luân nghĩ vậy và cũng làm vậy. Sau khi thu dọn phòng của mình xong, cậu đi ra ngoài, sự xuất hiện của Du Niên không hề làm gián đoạn kế hoạch của cậu, cậu vẫn định đi xem triển lãm di tích văn hóa Brazil, còn người anh trai đang chờ được cho ăn này à, kệ ổng đi.
……
Mặc dù tình cảm giữa hai anh em luôn tốt đẹp, nhưng khoảng cách quá lớn vẫn thường xuất hiện trong lòng Du Luân, cậu sẽ không phàn nàn rằng tại sao anh trai mình lại ưu tú như vậy, cậu chỉ trách bản thân tại sao đã không làm tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, để rồi một bước sai, từng bước sai.
Đúng vậy.
Bước chân đi về phía gara của Du Luân đột nhiên dừng lại.
Cậu mờ mịt nhớ lại, tại sao mình lại thi trượt đại học?
Rõ ràng là điểm của cậu không tệ, ba năm cấp 3 đều học lớp chuyên, học sinh kém nhất lớp cũng được 985 điểm, xếp hạng đầu đều là top 2 bảo lưu. Hai năm đầu cậu luôn đứng trong top 10 của lớp, nhưng cuối cùng khi thi vào đại học, cậu lại thất bại và chỉ được nhận vào một trường hạng hai.
Kỳ lạ hơn nữa là, cậu lại không hề thi lại sau khi thi kém như vậy?
Đầu óc cậu bị Du Niên đá à?
……
Chẳng nghĩ ra, Du Luân lắc đầu, thôi không nghĩ về nó nữa, dù sao thì tất cả đã là quá khứ. Sau khi trải qua một buổi sáng ở trung tâm văn hóa theo kế hoạch, sau bữa trưa, Du Luân mang hộp thịt nướng Brazil trở về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Du Niên nói chuyện điện thoại.
“Tôi từ chức không phải vì tôi không thích công ty, mà là vì tôi không thích cậu!”
Du Luân: “……”
Xem ra ổng không nói dối, là thù hằn cá nhân dẫn tới từ chức thật.
Du Luân bước vào, đang đứng trên ban công, cầm điện thoại với vẻ mặt không hài lòng. Du Luân chớp mắt, đặt hộp đồ nướng xuống rồi chạy lon ton vào bếp, lấy những quả hạch mới mua vài ngày trước và một chai bia trong tủ lạnh ra rồi lon ton về lại phòng khách. Cậu mang một chiếc ghế đẩu tròn nhỏ qua, mở bia, nhấp một ngụm rồi vừa nhìn Du Niên vừa bóc vỏ hạt.
Du Niên: “…………”
Anh vô cảm nhìn đứa em ngu ngốc của mình, “Làm gì thế?”
Du Luân hơi kinh ngạc, “Không nhìn ra à, em đang xem kịch đó.”
Du Niên xúc động muốn cầm điện thoại đập đầu cậu, ngón tay đang ngứa ngáy thì có một âm thanh khác phát ra từ điện thoại, Du Niên lập tức trở nên cáu kỉnh, “Không phải đang nói cậu. Tổng giám đốc Tàm, tôi lặp lại lần nữa, tôi đã từ chức, không liên quan đến cậu, đừng gọi điện quấy rầy tôi nữa, nếu không ——”
Nói đến đây, Du Niên không nói nữa, Du Luân nhìn khuôn mặt như táo bón của anh, đoán rằng có lẽ anh đang không biết nói gì tiếp theo. Người bên kia điện thoại cũng nghĩ như vậy, cậu không biết đối phương đã nói gì, chỉ thấy Du Niên cầm điện thoại ra khỏi tai, vận khí, nổi giận gầm lên: “Cúttttt!”
Du Luân nhìn cảnh này, phát ra âm thanh ăn dưa: “Wow~~”
Du Niên siết chặt điện thoại, lạnh lẽo nhìn qua, “Sao, nhóc cũng muốn cút à?”
– —–oOo——