Cao Tàm hỏi: “Mọi người biết nhau?”
Khăn Quàng Đỏ: Đâu chỉ quen biết thôi đâu……
Từ Tử ngồi ở giữa một đống người, anh nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó thấp giọng hỏi Miêu Thắng Nam ở gần mình nhất, “Kính Nghiệp Phúc là có ý gì? Vương Miện cũng có hoạt động rút thẻ may mắn* sao?”
*: Alipay ở bên Trung có hoạt động rút thẻ may mắn để thu thập sự hài hòa, lòng yêu nước, sự kính nghiệp, sự thân thiện và giàu mạnh để chia sẻ 500 triệu tiền thưởng đêm giao thừa. (Tên đội viên của Ngũ Phúc Lâm Môn cũng lấy từ hoạt động này nên có chữ ‘Phúc’ phía sau)
Miêu Thắng Nam: “……”
Lần này, thực sự đã gom đủ mọi người, tất cả đối thủ và đối tác kể từ khi Khăn Quàng Đỏ vượt cửa cho đến nay đều đã tụ họp lại.
Cả Từ Tử Nguyên và Kính Nghiệp Phúc đều không có vấn đề gì. Họ kể những chuyện của mình lúc còn ở bên ngoài một cách rõ ràng và chi tiết, có thể dễ dàng xác minh, tất cả các thành viên đều bỏ phiếu tin tưởng họ. Giống như Đại Cát lần trước, Từ Tử Nguyên và Kính Nghiệp Phúc được mời về biệt thự.
Sau khi nghe xong sự việc, Từ Tử Nguyên vẫn còn bị sốc chưa thể phục hồi được, Kính Nghiệp Phúc thì tiếp thu nhanh hơn anh, thái độ cũng tích cực hơn.
“Cái đường hầm được sửa lại là do người đàn ông tên Wodiver chế tạo ra, hay anh ta đã đặt sẵn ngay từ đầu?”
“Lối vào của cửa thứ sáu khá hẹp, chỉ có thể cho ba người qua cùng lúc, lần lượt đi vào cũng coi như là đi vào cùng một lúc ư?”
“Nếu Vương Miện có thể tách ý thức ra, vậy nó chỉ có thể bám vào NPC, hay là bất cứ thứ gì cũng được, chẳng hạn như khủng long ở cửa đầu tiên?”
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Kính Nghiệp Phúc suy nghĩ thấu đáo, còn là người cẩn thận, gã sẽ không đồng ý một cách mù quáng nếu không hỏi rõ mọi chi tiết. Gã muốn biết Vương Miện là gì, hơn nữa còn muốn giành quyền chủ động từ tay Vương Miện, nhưng tiền đề là gã phải xác nhận rằng phương pháp này có khả thi hay không đã.
Nhan Hành Thạc phụ trách trả lời câu hỏi của đối phương, người có thể đuổi kịp suy nghĩ của Nhan Hành Thạc không nhiều lắm, hai người này thảo luận, đề tài liền phát triển theo hướng vĩ mô, toàn dùng từ ngữ chuyên môn. Triệu Tòng Huy chống cằm lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, càng nghe càng rối rắm.
Bên kia, Cao Tàm nhìn về phía Từ Tử Nguyên, “Còn anh, anh có câu hỏi gì không?”
Từ Tử Nguyên chớp chớp mắt, “Ừm… Có một câu.”
“Cậu nói đi.”
“Bây giờ Du Luân như thế nào rồi, ngày nào cũng không thể ra cửa, chắc chắn rất khó chịu nhỉ?”
Cao Tàm: “……”
Anh ta nhìn Từ Tử Nguyên với vẻ mặt phức tạp, đầu óc người này làm sao vậy, nghe được chuyện quan trọng như vậy mà câu hỏi muốn biết nhất lại là cuộc sống bị giam cầm của Du Luân?
Từ Tử Nguyên cười hiền lành, “Xin lỗi, nhưng thật ra tôi không có gì để hỏi cả. Tôi tin mọi người, tôi sẽ tham gia.”
Cao Tàm lập tức cảnh giác, thù địch vô cớ cũng kỳ lạ như lòng tin vô cớ, khiến người ta không thể không đề phòng. Anh châm chước hỏi: “Thật à, vì sao anh lại tin tưởng tôi như vậy?”
Từ Tử Nguyên nhận ra đối phương đã hiểu lầm, anh vội vàng xua tay, “Không không, tôi không tin cậu, người tôi tin là Du Luân và Nhan Hành Thạc, cùng toàn bộ Khăn Quàng Đỏ.”
Cao Tàm: “……” Ok, như vậy hợp lý hơn nhiều rồi.
Từ Tử Nguyên đã đồng ý, Kính Nghiệp Phúc hỏi han đủ mọi thứ xong cũng đồng ý gia nhập. Sau khi tìm Đại Cát đến, bốn đội trưởng và một đội phó đã ngồi lại với nhau và tổ chức một cuộc họp.
Ngoài Khăn Quàng Đỏ, những đội khác đều là đội trưởng. Trong Ngũ Phúc Lâm Môn, Kính Nghiệp Phúc có uy tín rất cao, quyết sách trọng đại như vậy luôn do gã quyết định, những người khác cũng sẽ không có ý kiến gì. Còn Từ Tử Nguyên của đội Bông Tuyết, mặc dù không phải không có uy quyền, nhưng mối quan hệ đồng đội của họ là thân thiết nhất trong các đội, so với sự nghe lời thì thái độ của các thành viên trong đội đối với Từ Tử Nguyên lại nghiêng về phía ngưỡng mộ và sùng bái hơn. Theo lời của Từ Tử Nguyên, anh cảm thấy các thành viên trong đội sẽ đồng ý, dù họ không đồng ý thì anh cũng có thể khuyên họ đổi ý.
Giờ mọi người đã tụ tập đông đủ, ai cũng không có phản đối gì, lúc này quan trọng nhất chính là vượt qua cửa thứ sáu.
Cửa thứ sáu cũng giống như cửa thứ tư, là cánh cửa không thay đổi, sẽ lặp lại vĩnh viễn, vì vậy người bên ngoài có thể tùy ý thảo luận. Lúc trước nhóm Đại Cát trở nên chán nản, là bởi vì họ đã bị cửa thứ sáu đả kích.
Trong năm đội, có ba đội chưa từng vào cửa thứ sáu. Trong số đó, nhóm Cao Tàm không vào là vì không đủ người, hơn nữa bọn họ cũng không muốn vào, lỡ vào rồi vượt qua được thì tính sao.
Cửa thứ sáu là thế giới điều khiển tâm trí, tuy là tiến vào theo đội nhưng khi thực sự bước vào cửa thứ sáu, mọi người sẽ bị tách ra, Vương Miện sẽ tạm thời khóa tất cả ký ức của họ kể từ khi họ gặp Vương Miện, sau đó sẽ sử dụng dữ liệu và tính toán để tạo ra một cuộc sống “Nếu họ chưa từng vào Vượng Miện”.
Cuộc sống này vô cùng chân thật, gia đình, bạn bè, người yêu, tất cả đều được tái tạo một cách hoàn hảo, hơn nữa nó còn mang đến cho ta điều mà ta mong muốn nhất. Ta hạnh phúc trong cuộc sống ấy bao nhiêu, thì sẽ uể oải bấy nhiêu khi thất bại và quay trở về. Nhiệm vụ của cửa này là phải nhớ lại những kí ức đã bị khóa lại, chỉ cần nhớ ra thì sẽ vượt qua cửa.
Đây dường như là một nhiệm vụ bất khả thi, đã quên hết rồi thì sao có thể nhớ lại được, nhưng có những người thật sự đã làm được.
Mặc dù Đại Cát và Kính Nghiệp Phúc đều đã vào cửa thứ sáu nhưng không ai trong số họ vượt qua được, ngược lại, Cao Tàm đã ở đây 4 năm còn có nhiều kinh nghiệm hơn.
Anh đã chứng kiến rất nhiều người vượt cửa thành công, mà theo tổng kết của anh thì những người này đều có một điểm chung, đó là họ có tình cảm rất sâu sắc với Vương Miện, hoặc một thứ gì đó liên quan đến Vương Miện.
Kính Nghiệp Phúc gật gật đầu, “Đúng vậy, tôi khác với mấy đồng đội của mình. Mỗi lần vừa bước vào tôi đã thức dậy, bọn họ kết hôn và có con trong thế giới của riêng mình, còn tôi chỉ có thể buồn chán chờ đợi họ kết thúc.”
Triệu Tòng Huy giật mình nhìn gã, “Vậy sao anh còn ở đây?”
“Bởi vì cửa này tính theo đội, nếu một người không thành công, cả đội phải vượt lại theo.”
Những người có thể vượt cửa thì lần nào cũng có thể vượt, nhưng người không thể vượt cửa thì dù có đi vào bao nhiêu lần cũng không được gì. Thậm chí, dần dần họ sẽ coi cánh cửa là ban ngày và khu vực chờ là ban đêm, dù sao vừa bước vào đã có thể nhìn thấy người mình muốn gặp nhất, vậy tại sao bọn họ còn cần phải chật vật vượt cửa làm gì?
Loại suy nghĩ tự lừa dối bản thân này đã làm tê liệt ý thức của họ, có người chìm đắm, có người tỉnh táo, mâu thuẫn ngày càng sâu, rồi đội cứ thế tan rã.
Triệu Tòng Huy đã hiểu, cậu ta nhích ghế dựa, ba hai lần liền đến trước mặt Kính Nghiệp Phúc, mắt sáng ngời hỏi: “Vậy làm sao anh vượt cửa được vậy, mau dạy cho chúng tôi với!”
Khi có xung đột lợi ích, Kính Nghiệp Phúc là ác quỷ không tiếc rẻ sinh mệnh người khác, nhưng khi không có xung đột, Kính Nghiệp Phúc hiền lành hơn nhiều, gã biết lắng nghe, nói: “Được thôi, thật ra bí quyết vượt cửa rất đơn giản, chỉ có hai chữ.”
Gã giơ hai ngón tay, cười tủm tỉm: “Thù hận.”
Sau khi gã nói xong lời này, cả phòng đều im lặng, mọi người nhìn nhau, Từ Tử Nguyên hỏi: “Thù hận này là chỉ…?”
Kính Nghiệp Phúc nhướng mày, “Đương nhiên là thù hận Vương Miện rồi. Nó bắt mấy người đến đây, mỗi ngày như con chuột bị ép đặt trên vòng quay, không chạy đến chết thì sẽ không kết thúc. Nó dùng âm mưu để giữ mấy người lại đây, luôn treo một củ cà rốt ngay trước mắt mấy người nhưng sẽ không bao giờ cho mấy người ăn củ cà rốt đó. Nó chơi đùa mấy người, chế nhạo mấy người, lợi dụng và chà đạp cuộc đời của mấy người như đang giẫm lên vũng bùn, chẳng lẽ mấy người không hận nó à?”
Từ Tử Nguyên: “……”
Những người khác: “……”
Vốn dĩ không có cảm giác gì, nhưng bị gã nói như vậy, lại thấy tức giận thật!
Không khí im lìm 3 giây, Tịch Viễn đột nhiên bật cười.
“Nếu là như vậy, thì tôi sẽ vượt cửa được thôi.”
Sự chán ghét của hắn với Vương Miện không kém gì Kính Nghiệp Phúc, bởi vì sự xuất hiện của Vương Miện đã phá vỡ mọi kế hoạch của hắn, khiến hắn chẳng thể kiếm tiền được! Vương Miện có đền bù nỗi những tổn thất này không!
……
Thiệu Nam Dung vuốt cằm, “Vậy thì tôi và Cao Tàm cũng khỏi phải lo rồi, chúng tôi đã bị giam cầm ở đây 17 năm, lửa giận tích lũy đủ để duy trì nguồn cung cấp nhiên liệu cho thành phố suốt một năm đấy.”
Khổng Duy Cần trầm ngâm gật đầu, “Có vẻ tôi cũng không sao.”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía y, Khổng Duy Cần không hiểu gì, “Sao vậy?”
Miêu Thắng Nam ngạc nhiên nhìn y, “Sư huynh, anh cũng rất hận Vương Miện à?”
Nhưng lâu vậy rồi, y có nói gì đâu!
Khổng Duy Cần khẽ mỉm cười, cưng chiều xoa đầu Miêu Thắng Nam, “Không tính là hận, chỉ là từ ngày đầu tiên vào Vương Miện, anh đã rất muốn xé xác nó, băm nhỏ, ném vào bể axit, cuối cùng là cho nổ bể axit.”
Miêu Thắng Nam: “…………”
Im lặng qua đi, mọi người ăn ý chuyển chủ đề, cuối cùng họ quyết định sáng sớm mai sẽ vào cửa thứ sáu, có thể vượt qua bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tất cả cố gắng gặp nhau ở khu vực chờ của cửa thứ sáu sớm nhất có thể.
Nhóm Cao Tàm thiếu một người, Kính Nghiệp Phúc rất hào phóng cho họ mượn Giàu Mạnh Phúc, thế này thì mọi người trong đội đều đủ rồi. Mọi người tạm biệt nhau, Kính Nghiệp Phúc và Từ Tử Nguyên còn phải quay lại nói với đồng đội về chuyện này, vào đây đã lâu, mọi người đều vượt cửa, bây giờ kế hoạch đột ngột thay đổi, không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào.
Lúc gần đi, Triệu Tòng Huy còn không quên dặn dò Từ Tử Nguyên, “Trở về nhớ quan sát Mao Thân!”
Từ Tử Nguyên bất đắc dĩ quay đầu lại, “Đã biết.”
Mặc dù, anh không nghĩ rằng Mao Thân là NPC bị Vương Miện bám vào. Mao Mao nhà anh chỉ là một thiên tài nhỏ uyên bác và hơi quái gở mà thôi, đâu ai ngờ lại xui xẻo phù hợp với thiết lập của NPC Vương Miện chứ.
Bọn họ đều rời đi, Nhan Hành Thạc cũng không ở lại nữa, anh đi ra khỏi cửa, xoay người vào căn nhà bên cạnh.
Du Luân biết họ đang bàn bạc chuyện quan trọng, nhưng cậu không thể đi ra ngoài nên chỉ có thể lo lắng chờ đợi ở cửa. Không biết đi qua đi lại bao lâu, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Du Luân vội vàng chạy tới, “Thế nào, bọn họ đồng ý rồi chứ?”
Nhan Hành Thạc đỡ lấy cơ thể đang lao tới, cười nhẹ gật đầu, “Đồng ý rồi, ngày mai mọi người sẽ cùng vượt cửa.”
Lúc này Du Luân mới thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa thả lỏng được một nửa thì chợt nhớ đến một vấn đề, “Đội Cao Tàm đang tìm là ai thế?”
“Ngũ Phúc Lâm Môn.”
Du Luân gật đầu, “Thế à, Ngũ Phúc Lâm Môn, tên rất tốt……”
Đánh giá được một nửa, cậu đột nhiên xoay đầu, suýt nữa trật cổ, “Ai cơ?! ——”
Vẻ mặt của Du Luân giống hệt vẻ mặt của Triệu Tòng Huy 3 tiếng trước, anh lặp lại những gì mình vừa nói, Du Luân phát hiện mình không nghe nhầm, vẻ mặt cậu rất phức tạp, “Đúng là thế giới nhỏ thật đấy…”
Nhan Hành Thạc không tỏ ý kiến, so với sự ngạc nhiên của người khác, thật ra anh cảm thấy là Ngũ Phúc Lâm Môn cũng khá tốt, ít nhất bọn họ từng chung cửa, biết tính khí của nhau, cũng hơn là để một người mạnh mẽ nhưng xa lạ tham gia.
Chủ đề này kết thúc, Nhan Hành Thạc bắt đầu nói về quy tắc của cửa thứ sáu, Du Luân nghe rất kỹ, thỉnh thoảng còn hỏi hai câu, nói đến nửa chừng, Nhan Hành Thạc đột nhiên dừng lại, anh nhìn Du Luân, hỏi không đầu không đuôi: “Em có hận Vương Miện không?”
Du Luân giật mình.
Nếu hỏi cậu có ghét Vương Miện không? Cậu chắc chắn sẽ trả lời ‘Có’ không chút do dự, nhưng từ “Hận” này nghiêm trọng hơn từ ‘Ghét’ nhiều. Du Luân cảm thấy mình nên trả lời có, nhưng sau khi suy nghĩ, cậu phát hiện, mình không thể nói ra một câu trả lời chắc chắn.
Vương Miện đáng giận, nhưng không đủ để khiến cậu cảm thấy căm thù đến mức đẫm máu.
Bởi vì nó chưa chạm đến giới hạn của cậu. Cho dù bị giam cầm trong này, nhưng trước mắt, cậu vẫn chưa bị tổn thương cụ thể nào; Dù biết rằng anh trai đã bị xóa sổ ba năm trước, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách, những gì họ đang làm có thể cứu anh trai của cậu.
Du Luân may mắn, mọi chuyện đều chừa lại cho cậu một con đường, cho nên, cậu không thể nói ra từ đó.
Khi cậu đang do dự, Nhan Hành Thạc đã rõ đáp án của cậu, nhưng đây cũng nằm trong dự kiến của anh.
Bọn họ đều là người thường, thuở ấu thơ hạnh phúc, lớn lên êm đềm, phải để bọn họ căm hận thật sự quá khó, so với con đường lầy lội và nặng nề này, thì thà bước trên con đường khác.
Nhan Hành Thạc cúi người lại gần, nhẹ nhàng cụng trán với Du Luân, anh nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không hận cũng không sao, chỉ cần em nhớ rõ, em yêu anh nhiều như thế nào là được.”
– —–oOo——