Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 26: 26: Bạch Y



Sau khi chuyện của Đại Hội Thí Kiếm kết thúc, Thẩm Tri Huyền lấy lí do bệnh tim phát tác muốn điều trị tu dưỡng cơ thể, lại bế quan lần nữa, ai cũng không gặp.
Mấy đệ tử bị Tống Mính phái tới dò hỏi xem nên xử lý Nghiêm Thâm thế nào quỳ xuống, mấy ngày nay, bọn họ đến Ngũ Phong cầu kiến Thẩm Tri Huyền vô số lần, nhưng lần nào cũng bị từ chối rồi đứng ngoài cửa, trả lời trăm lần như một —— Tùy Tông chủ xử lý, Ngũ Phong tuyệt không hai lời.
Mấy tiểu đệ tử thậm chí còn muốn xông vào cho rồi —— Đương nhiên là chỉ nghĩ thế thôi, nó chưa muốn bị Yến Cẩn ôm kiếm ngoài cửa xử tại chỗ đâu!
Thoạt nhìn thì Yến sư huynh không có biểu tình gì, nhưng mấy tiểu đệ tử rõ ràng cảm nhận được luồng sát khí.
Một luồng “Nói không gặp là không gặp hỏi nữa thì có ngon nhào vô” sát khí.
Nhóm tiểu đệ tử sợ đến mức bỏ chạy.
Sát khí của Yến Cẩn nặng như vậy không phải là không có nguyên nhân, các tiểu đệ tử khác không biết tình hình thực tế, còn tưởng rằng Thẩm Tri Huyền thật sự đang bế quan, chỉ có Yến Cẩn biết, Thẩm Tri Huyền đang tránh không muốn gặp hắn.
Ngày thứ bảy Thẩm Tri Huyền đóng cửa không ra ngoài, cuối cùng Yến Cẩn quỳ gối trước cửa, khàn giọng gọi: “Sư tôn.”
Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
Yến Cẩn trầm mặc hồi lâu, nghiêm túc lạy ba cái, thấp giọng nói: “Sư tôn, đệ tử phải đi rồi.”
Rốt cuộc hắn vẫn không dám bức bách Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền không muốn gặp hắn, hắn rời đi là được, chờ thêm một khoảng thời gian để sư tôn hết giận…
Yến Cẩn đứng dậy, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ hắn thực sự nên rời đi một thời gian để bình tĩnh lại…!Sư tôn, Tuế Kiến.
Hắn nghiền ngẫm hai từ này, lòng dạ rối bời trở về, bước đi không vững vàng như mọi khi, phản ứng cũng không nhạy bén như thường ngày, thậm chí cửa số khép chặt nhiều ngày lặng lẽ hé ra, lộ ra một màu xanh lục cũng không nhận ra.
Sau khi bóng dáng Yến Cẩn hoàn toàn biến mất, cửa sổ lại lặng lẽ đóng lại, không bao lâu sau, “kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra, một thanh niên mặc bạch y bước ra.
Ngoại hình y tuấn tú [*], đôi mắt long lanh mà trong veo, thi thoảng phe phẩy chiết phiến, mơ hồ mang chút dáng vẻ thư sinh —— Là loại, rút kiếm là có thể múa kiếm, nâng bút là có thể viết thành dáng vẻ thư sinh.
[1] Raw là 隽秀, CV để là “tuyển tú” =)))).

Lên gg search thì nó bảo từ đầu (隽) có nghĩa là “tuấn” (俊), ghép lại thì ra từ này 俊秀 (tuấn tú, thanh tú xinh đẹp).
Kiêu ngạo lại tùy ý, dường như hai từ mâu thuẫn này, sinh ra là để hình dung y, không hề có cảm giác bất hòa.
Y ra sân vắng tản bộ, hít sâu một hơi, trên môi lộ ra nụ cười khoan khoái mãn nguyện: “…!Nếu còn không đi, suýt chút nữa ta đã nghẹn chết trong phòng rồi.”
Cửa khép hờ, có thể nhìn thấy Thẩm Tri Huyền đang đoan chính ngồi cạnh bàn trong phòng, đưa tay rót trà, tư thế ung dung.
Thanh niên bạch y xếp chiết phiến lại, gõ cửa, tiếng “cốc cốc” khiến Thẩm Tri Huyền trong phòng giật mình, đặt chén trà rồi xuống nhìn qua.
“Thẩm trưởng lão, trong khoảng thời gian này phải làm phiền ngươi rồi!” Thanh niên bạch y tùy ý vái chào, thần thái người trong phòng ôn hòa, giơ tay đáp lễ, lúc giơ tay lên, ống tay áo khẽ phẩy, mơ hồ có một luồng lãnh (lạnh) hương bay ra.

Thanh niên bạch y cẩn thận quan sát người trong phòng một lát, cuối cùng mới an tâm, phủi phủi tay áo, tiêu sái xoay người rời đi.
…..
Lại nói đầu bên này, Yến Cẩn trầm mặc xuống núi, quay đầu nhìn đỉnh núi mình đã ở mấy năm, trong lòng một mảng mờ mịt.
Tuy nói lúc nào hắn cũng tìm cách để rời khỏi đây, nhưng khi ngày đó thật sự đến, thì hắn lại không biết làm sao.
Nhất thời không biết phải đi đâu.
Lúc Yến Cẩn rời đi, trừ Thẩm Tri Huyền ra, thì hắn không nói cho ai biết, cho nên không có ai tiễn hắn đi cả.
Mấy năm trước hắn một mình cô độc tới đây, lúc này cũng là cô đơn rời đi, trừ thanh kiếm trên người, hai bộ y sam, mấy viên linh thạch ra thì không còn vật gì khác.
Trầm mặc đứng ở đó hồi lâu, Yến Cẩn khom người nhặt một cành cây khô lên, tiện tay ném đi, rồi đi theo hướng nó chỉ.
Bởi vì không có phương hướng cụ thể, Yến Cẩn cũng không giống với các đệ tử ra ngoài rèn luyện, mua tọa kỵ để thuận lợi lên đường —— Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là do túi tiền của hắn rỗng tuếch.
Thật ra Thẩm Tri Huyền chưa từng bạc đãi hắn trong chuyện tiền nong, ngoại trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của đệ tử thân truyền, Thẩm Tri Huyền còn thường xuyên lấy linh thạch từ tư khố của mình cho hắn.
Có điều mấy năm qua Yến Cẩn không dùng, nên cứ tích trữ ở đó, mãi đến sau này, mới lấy ra, mua bàn ngọc và giường làm bằng noãn ngọc cho Thẩm Tri Huyền.

Cuối cùng còn dư lại mấy viên linh thạch, bị hắn mang ra ngoài.
Cũng không nỡ dùng, xem như kỷ niệm vậy.
Vì thế chuyện thứ nhất sau khi Yến Cẩn rời sư môn ra ngoài rèn luyện, chính là vào một trấn nhỏ dưới chân núi, một vị lão a gia (ông nội) bị bong gân ở chân, giúp việc cho ông trong ba ngày, cuối cùng được trả chút thù lao —— Mấy xâu tiền, và chút vụn bạc.
Lão a gia sống một mình, nhà giàu không thiếu tiền, tuy rằng Yến Cẩn trầm mặc ít nói, có điều hắn làm việc chăm chỉ, lão a gia rất thưởng thức hắn, thậm chí lão a gia còn muốn giới thiệu ngoại tôn nữ (cháu ngoại nữ) cho hắn, sau khi bị từ chối thì rất nuối tiếc, cho hắn rất nhiều tiền bạc làm thù lao.
Yến Cẩn nghiêm túc cảm ơn, chỉ lấy một ít, rồi cáo từ.
Đại đệ tử thân truyền “nghèo hèn không thể lay chuyển” [2] của Thanh Vân Tông – Yến Cẩn, vừa đi vừa làm công, hành trình cực kì chậm chạp, lúc đi đến một trấn nhỏ khác cách Thanh Vân Tông không xa, cuối cùng cũng có chút tiền để xa xỉ một phen, ở khách điếm.
[2] 贫贱不能移: Là câu nói của Mạnh Tử, câu hoàn chỉnh là 富贵不能淫,贫贱不能移,威武不能屈 (Người giàu sang không thể lăng nhăng, kẻ hèn kém không thể lay chuyển, kẻ cường quyền không thể khuất phục).

Nghĩa là khi giàu sang, quyền quý thì có thể kiềm chế, không mưu lợi, khi nghèo hèn không thay đổi ý chí, dưới cường quyền thì không thể thay đổi thái độ của mình, như vậy mới là đại trượng phu.
Hắn tùy ý chọn một gian phòng nhỏ trong khách điếm, kết quả lúc trả tiền thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn —— Một hàng mười mấy người vội vàng vọt vào, người chưa tới mà tiếng đã tới trước: “Ông chủ, ông chủ! Còn phòng trống không! Ta muốn sáu phòng!”
Ông chủ khách điếm vừa đưa biên nhận [3] cho Yến Cẩn, nghe vậy thì rất khó xử: “Còn dư năm phòng…”

[3] Raw là 收据: Là biên lai, biên nhận.
Đoàn người kia lập tức chán nản, một tiểu thiếu niên nhỏ tuổi phiền não gãi đầu, gãi đến mức đầu của mình rối bời, bĩu môi lầm bầm: “Hả, sao lại hết rồi…”
Trong nháy mắt, vừa hay nó nhìn thấy tờ giấy trong tay Yến Cẩn, lại thấy trường kiếm bên hông của hắn, đoán hắn là kiếm tu, hai mắt sáng ngời, lập tức đến gần, mắt trông mong nhìn hắn: “Vị đạo hữu này, ngươi có bằng lòng nhường gian phòng này cho chúng ta không? Bọn ta cùng đồng hành với nhau, nên không nỡ tách ra…!Đằng trước có một khách điếm còn dư ba gian phòng thượng đẳng, nếu đạo hữu bằng lòng đổi, thì bọn ta nguyện ý chịu chi phí ăn ở cho ngươi.”
Nhóm thanh niên này thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, vị thiếu niên nói chuyện này chắc cũng tầm mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng lanh lợi dễ mến, bên hông đeo kiếm, ước chừng là nhóm tiểu đệ tử của Tông môn nhà ai ra ngoài rèn luyện rồi sẵn tiện du ngoạn luôn.
Yến Cẩn trầm mặc trong chớp mắt, không biết là nghĩ tới cái gì, im lặng rời khỏi căn phòng mà mình vừa đặt.
Tiểu thiếu niên vui mừng khôn xiết, định lấy túi tiền ra đưa cho hắn thì bị hắn xua tay từ chối, xoay người rời khỏi khách điếm, đi sang chỗ khác.
Hắn vốn định tìm một khách điếm bình thường khác để ở, kết quả những khách điếm giá rẻ đều đã chật cứng người, chỉ còn lại khách điếm dư lại ba phòng thượng đẳng mà tiểu thiếu niên nói.
Yến Cẩn chỉ có thể tới chỗ đó, lập tức dùng một nửa số tiền.
Hắn cũng không đau lòng về số tiền này, dù sao thì năm đó có khổ gì mà hắn chưa ăn qua đâu.

Để bớt việc, hắn quyết định ăn tối tại khách điếm.

Nghỉ tạm trong phòng một lát, buông tay nải bẹp dí của mình xuống, chỉ mang theo kiếm xuống lầu.
Vào giờ cơm, dưới lầu thật sự rất náo nhiệt, nghe nói ông chủ của khách điếm là người thích nghe kể chuyện, ngày nào cũng mời người tới kể chuyện.
Hôm nay không biết người kể chuyện đang kể cái gì, dẫn đến một vị thính giả đứng dậy so đo thật giả, lý luận đến là vui vẻ.
“Lão tiên sinh, trước mặt mọi người, mà ông nói cái gì vậy?” Lời này là của một vị bạch y nhân, y đưa lưng về phía Yến Cẩn, biếng nhác ngồi cạnh người kể chuyện, nhìn động tác thì dường như đang nhàn nhã phe phẩy chiết phiến.
Người kể chuyện là một lão nhân râu dài, nhưng vẫn là một lão nhân có tính tình nóng nảy: “Lão phu đang nói về mấy quyển sách thôi, sao vậy? Đầu đường cuối phố đều là thoại bản của hai người đó, lão phu thích nói chuyện của hai người họ, làm sao?”
Động tác lắc chiết phiến của bạch y nhân hơi dừng lại, thoáng ngồi ngay ngắn, dường như có chút giật mình: “Đầu đường cuối phố đều là thoại bản của hai người họ? Thoại bản gì cơ?”
Có lẽ lão nhân thuyết thật sự thích “hai vị kia”, nghe vậy thì lập tức “hừ” thật mạnh, như ảo thuật mà từ gầm bàn lấy ra một chồng sách thật dày, đặt trên bàn, còn quý trọng đè góc sách xuống, sau đó hầm hừ nói: “Ngươi tự xem đi.”
Bạch y nhân không chút để ý cầm sách lên xem, vốn còn đang không cho là đúng, ai ngờ càng xem thì lưng càng thẳng, càng về sau thì mặt càng đen, vừa lật được hai trang thì trực tiếp đổi một quyển khác, liên tiếp đổi mấy quyển như vậy, cuối cùng tức giận ném sách: “Ai viết ra cái thứ quỷ này vậy!”
Một ném này, làm mấy quyển sách lộ bìa, người xung quanh tới xem náo nhiệt đọc tên sách lên: “Những chuyện kia của ta và sư tôn? Sư tôn dịu dàng và tiểu đồ đệ đáng yêu? Những ngày chung sống với sư tôn?…”
[4] Ở raw là 温柔师尊与小娇徒, nghĩa là “Sư tôn ôn nhu và tiểu kiều đồ”.

Từ “kiều” (娇) không phải trong “kiều diễm”, mà có nghĩa là mềm mại, đáng yêu.
Hắn khẽ “A” một tiếng, hưng phấn nói: “Đây không phải là hệ liệt do Thanh Vân viết sao? Rất đẹp luôn, tháng trước mới ra một quyển, ta còn chưa giật được nữa!”
Danh khí của vị Thanh Vân này không nhỏ, những người thích nghe kể chuyện ở đây, có mười người thì hết tám chín người đều biết tên hắn.
“Này, ta cũng biết! Viết hai sư đồ kia…!Ôi, viết hay lắm!”
“Ừ, đúng là tình sư đồ tuyệt mỹ —— Cái gì, sư tôn ngủ với đệ tử của mình hả?”
“Hình như vẫn chưa, nhưng như đã nói trước đó, sư tôn đang ngắm trăng, một bình thanh tửu [5] vào bụng, y hơi say, khẽ híp mắt gọi đồ đệ…”
[5] Thanh tửu (清酒): Rượu Sake (rượu gạo) của Nhật.
“…!Nha! Gọi đồ đệ! Đây là muốn say rượu làm loạn à?”
“Sau đó thì sao, sau đó thì thế nào?”
Lão nhân thuyết thư gõ thước một cái, lại muốn tiếp tục kể.
—— Hoàn Thanh Vân!
Bộ không sợ người ta biết mình lấy nguyên mẫu ở đâu hả!
Nếu y mà biết cái này là do tên tiểu đệ tử không hiểu chuyện có mắt như mù nào sáng tác, nhất định y sẽ đánh hắn tơi bời!
Bạch y nhân —— Thẩm Tri Huyền niết chiết phiến khiến nó kêu “cót két”, trầm mặc nghe bọn họ thảo luận đến mức khí thế ngất trời.
Mấy quyển thoại bản mà y vừa lật xem, bởi vì lấy tên là “Thanh Vân”, nên y chỉ cần nhìn một cái là nhận ra nguyên mẫu chính là y và Yến Cẩn —— Mấy việc nho nhỏ trong đó, đều là chuyện xảy ra giữa y và Yến Cẩn, không sai một chi tiết nào hết.
Có điều nó lại không giống với tưởng tượng của y, rõ ràng là tuyên truyền cuộc sống hài hòa tốt đẹp để có một tương lai tươi sáng của hai sư đồ mà, sao thoại bản lại viết thành thế này…
Sao lại phóng đãng như vậy chứ?
Mặc dù Thanh Vân viết không rõ ràng, nhưng với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của Thẩm Tri Huyền, chỉ cần y liếc mắt một cái thôi là đã có thể dưới ngòi bút của hắn mà nhìn ra các loại tình cảm tế nhị xen lẫn không ngừng.
Ngay cả lúc hai sư đồ đối kiếm thì ánh mắt cũng triền miên không dứt, tiểu đồ đệ đưa cho sư tôn chén thuốc, chén thuốc dường như cũng uống phải tình thâm, trở thành chén rượu giao bôi.
Thẩm Tri Huyền: “???”
—— Y muốn về Tông môn ngay lập tức, ngay bây giờ!!! Phải thanh lí môn hộ!!! Phải bắt cái tên tiểu đệ tử trầm mê trụy lạc này!!! Đuổi hắn ra ruộng trồng dưa!!!
Người kể chuyện nói đến là hưng khởi, râu run lên, phập phồng lên xuống nói: “…!Vốn dĩ đồ đệ đang ở trong phòng đọc sách, vừa nghe sư tôn kêu mình, là bỏ sách xuống, ra ngoài, vừa nhìn thì thấy hai má y đỏ ửng, đôi mắt của sư tôn khép hờ, vì rượu mà mê man ướt nhẹp…”
Càng nói càng thái quá.
Thẩm Tri Huyền hắng giọng ho nhẹ một tiếng, dùng chiết phiến thay thước gõ, “cốc cốc cốc” mà gõ xuống bàn, “Lão tiên sinh, ngươi không thể nói tích cực, lạc quan hướng về ánh mặt trời một chút được sao?”
Lần nữa bị cắt ngang, lúc này lão nhân thuyết thư tức giận đến mức phát run, một tay cầm thước gõ muốn ném y, thở hồng hộc nói: “Ngươi trẻ tuổi như ngươi nói gì mà nói nhiều dữ vậy? Có giỏi thì lại đây nói đi!”
Thẩm Tri Huyền khẽ ngã người ra sau né, mỉm cười uốn nắn lại cho đúng với sự thật: “Mấy thoại bản đó nói lung tung không đúng đâu, hai sư đồ đều rất bình thường, không có kì quái như trong thoại bản viết, ngươi phải nên tuyên truyền tình sư đồ mộc mạc chất phát sâu đậm này mới đúng, khuyến khích mọi người nên tôn trọng đạo làm sư, yêu quý đồ đệ, sư đồ một lòng thì mới có thể cùng nhau khiến tương lai của Tu Chân giới ngày càng tốt đẹp…”

Hai bên trái phải đang nghe kể chuyện đến hưng khởi, kết quả liên tục bị cắt ngang mấy lần, cuối cùng ông chủ nhịn không được đen mặt, trầm mặc, bắt đầu đập bàn: “Ngươi là ai? Nội dung mấy quyển thoại bản này liên quan gì tới ngươi à, sao ngươi nói nhiều dữ vậy?”
Thẩm Tri Huyền lại ho nhẹ một tiếng, thu ý cười trên mặt lại, nghiêm mặt nói: “Mỗ đây bất tài vô danh nơi giang hồ, vốn không đáng nhắc tới, nhưng không may, tiểu đệ trong thoại bản, là biểu đệ bà con xa với ta, ta thật sự không nỡ để hắn cùng tấm lòng tôn sư trọng đạo của hắn bị hiểu lầm…”
Mọi người bị dáng vẻ nghiêm túc này của y dọa, nhất thời coi lời của y là thật, nhưng vẫn là lão nhân thuyết thư sống lâu nhìn nhiều, chỉ sửng sốt trong nháy mắt là đã hoàn hồn, cau mày hỏi y: “Họ tên của ngươi là gì, có bằng chứng không?”
Thẩm Tri Huyền mở chiếc phiến phe phẩy, đứng dậy đi hai bước, dáng vẻ tiêu sái lại phong lưu: “Cựu sào tri quy lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến —— Tuế Kiến bất tài, tự nhàn, hào giang hồ nhàn nhàn sinh [*].

Nhìn mọi người thảo luận, thì có lẽ đều biết sư tôn đồ đệ trong thoại bản là ai.

Chi bằng mọi người đi Thanh Vân Tông tìm tiểu đồ đệ đó để chứng thực, xem hắn có biết biểu ca này hay không.”
[*] Chỗ này tui không hiểu lắm, nên cứ để như CV, khi nào biết (hay có ai biết thì giúp tui), tui sửa lại ngay!
—— Sớm đã không biết Yến Cẩn đi đâu, bọn họ tìm được mới là lạ.
Thẩm Tri Huyền khoan thai nghĩ, hài lòng nhìn mọi người xung quanh lộ ra thần sắc trầm tư, vừa mỉm cười, thì nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, là tiếng chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
—— Bị ai dọa thành cái dạng này thế?
Thẩm Tri Huyền quay đầu lại nhìn, kết quả vừa quay đầu thì cảm thấy trước mắt tối sầm, gương mặt mà y nghĩ tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây hiện ra.
Đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, có lẽ đây chính là cảm giác nói xấu sau lưng bị người ta bắt được.

Thẩm Tri Huyền theo bản năng lùi ra sau mấy bước, ai ngờ nháy mắt tiếp theo đã bị người ta nắm chặt cổ tay, giọng nói gấp gáp của thanh niên vang lên bên tai y: “—— Tuế Kiến?”
Biến cố đột nhiên xảy ra, quần chúng xung quanh xem kịch ngây ngẩn cả người, trong sảnh yên tĩnh, các loại ánh mắt tò mò hóng hớt kinh nghi đều đổ dồn về đây.
Yến Cẩn mím môi, tầm mặt dừng lên trên gương mặt xa lạ kia trong chốc lát.

Nhận ra bạch y nhân có ý đồ phủi mông chạy trốn, hắn càng dùng sức nắm chặt lấy cổ tay y, không chịu buông lỏng chút nào, không nói không rằng kéo người lên lầu.
“Rầm” một tiếng, mở cửa ra.
“Rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Thẩm Tri Huyền khẽ giơ tay, dùng sức né tránh, ngược lại lại bị thanh niên đẩy lên ván cửa, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm y, không chớp mắt.
Hơi thở dồn dập vang lên bên tai y.
Phía sau là ván cửa cứng ngắc, phía trước là thanh niên tràn đầy tính áp bức cùng uy hiếp tới gần, cổ tay còn bị nắm chặt, ấn trên ván cửa không cho nhúc nhích.
Thẩm Tri Huyền cau mày, bỗng nhiên cảm thấy đại sự không ổn..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.