Trong phòng yên lặng, hai người kề sát vào nhau.
Tư thế này thật sự không ổn, hoàn toàn rơi vào vị trí bị áp bức, giống như một mèo con bị dồn tới đường cùng, không có chỗ để trốn.
Chỉ có thể bị người ấn lên tường rồi bắt nạt.
Thẩm Tri Huyền đánh giá sức chiến đấu của mình một chút, rồi đánh giá Yến Cẩn một chút, sợ, lấy nhu thắng cương —— Trước khi ra khỏi cửa, vì để bảo đảm bệnh tim sẽ không đột nhiên phát tác, y đã xin tứ trưởng lão phong [1] vài linh huyệt lại.
[1] Phong (封): Phong ấn, niêm phong.
Có lẽ “phong linh huyệt” ở đây cũng gần giống với điểm huyệt.
Giờ đây y chính là khung hoa [2], có rút kiếm ra thì cũng chỉ làm cho có tư thế thôi, chứ y đâu có linh lực đâu.
[2] Khung hoa (花架子): Đại khái là chỉ người chỉ được cái mã ngoài, không có tính thực tế (Chủ nghĩa hình thức).
Yến Cẩn nhìn chằm chằm Thẩm Tri Huyền, ánh mắt nóng bỏng, cẩn thận men theo đường nét trên mặt của y.
Mà Thẩm Tri Huyền cũng không sợ hắn nhận ra mình, y cố ý dùng đủ loại thuật dịch dung, cho dù là người có cảnh giới cao hơn y thì cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra diện mạo thật của y, y không tin Yến Cẩn chỉ mới nhìn có một cái là sẽ nhìn ra.
Nhưng sao Yến Cẩn lại căng thẳng như vậy, là do phát hiện được gì rồi sao?
Ý nghĩ mơ hồ lướt qua, chợt lực chú ý của y trở về tư thế đáng xấu hổ này —— Y đâu phải con gái nhà lành, Yến Cẩn cũng đâu phải ác bá đầu đường đâu, sao lại giở ra cái tư thế này chứ!
Y dùng sức rút cổ tay lại, lúc này Yến Cẩn mới thả lòng một chút, tuy rằng vẫn không buông tay, nhưng tốt xấu gì cũng thả tay y xuống.
Thẩm Tri Huyền hắng giọng, hết sức cẩn thận đổi luôn cả giọng nói, bớt đi tia thanh lãnh, âm sắc có khuynh hướng trong trẻo sạch sẽ hơn, “Ngươi…”
“Ngươi…”
Hai tiếng “Ngươi” trùng hợp, Thẩm Tri Huyền dừng lại, thoáng ngước cằm lên, ra hiệu cho đối phương nói trước.
Yến Cẩn không từ chối, giọng của hắn vừa gấp lại vừa khàn, như thể đã ba ngày chưa uống nước, nói từng chữ vô cùng rõ ràng: “Ngươi…!Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Hả?” Thẩm Tri Huyền ngẩn người, có hơi không hiểu lắm.
Y dám cam đoan là Yến Cẩn không nhận ra y, dung mạo, danh tính, giọng nói, y đều ngụy trang rất tốt, nếu Yến Cẩn thật sự nhận ra y là sư tôn của hắn, thì cũng không nên có phản ứng này mới đúng.
Không có câu trả lời, Yến Cẩn từ từ đến gần, lòng ngực nóng bỏng dường như muốn dán qua đây, giữa hơi thở và lời nói là nhiệt khí bừng bừng phả vào mặt Thẩm Tri Huyền, “—— Tuế Kiến?”
“Ơi.” Lần này hoàn toàn là trả lời theo bản năng, Thẩm Tri Huyền đáp xong thì cảm nhận được trên cổ tay tăng thêm mấy phần sức lực, y lấy lại tinh thần, đáy lòng nổi lên một tia nghi hoặc, Yến Cẩn…!Có phản ứng với cái tên này?
Yến Cẩn biết cái tên này à?
Không đúng, cái tên này nguyên thân chỉ sử dụng khi ra ngoài rèn luyện hồi niên thiếu thôi mà, lúc ấy Yến Cẩn mới lớn có chút xíu, cũng không biết là đang ở đâu, Thẩm Tri Huyền thoáng nhớ lại, không tìm được đoạn hồi ức nào có nói nguyên thân quen với Tiểu Yến Cẩn.
Mà ở Thanh Vân Tông, cái tên này càng bí ẩn, ngay cả Tống Mính còn không biết, thì Yến Cẩn có thể biết cái tên này từ chỗ nào chứ.
Thẩm Tri Huyền nhanh chóng dạo một vòng trong đầu, cảm thấy có lẽ Yến Cẩn gặp được người cùng tên mà thôi, liền an tâm buông nửa trái tim xuống, cười tủm tỉm nói: “Ta chưa làm chuyện xấu bao giờ, nếu có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói?”
Yến Cẩn phớt lờ lời nói của y, bám riết không tha hỏi lại câu cũ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thằng nhãi cứng đầu này.
Yến Cẩn chỉ bắt được một tay của y, một tay còn lại bất động thanh sắc quơ quơ, liên tục lắc lắc lại trong tay áo, hít nhẹ một hơi, bình tĩnh nói: “Ta tên Tuế Kiến, sống ở một trấn nhỏ vô danh dưới chân núi Tử Hư, là một người bình thường nhàn rỗi, không có việc gì làm, thích đi xa nhà một chút, nhìn việc đời, coi như là rèn luyện.”
Y thật thà đoan trang trả lời, ngược lại Yến Cẩn lại không hứng thú với lời nói của y, một sợi linh lực như sợi tóc bất động thanh sắc chảy vào người Thẩm Tri Huyền, im lặng không tiếng động điều tra.
Nếu thật sự là người thường, thì y sẽ không có chút phản ứng nào với sợi linh lực nhỏ như vậy, nhưng Thẩm Tri Huyền không phải người thường, y rất quen thuộc với linh lực, dù cho có bị phong linh huyệt thì cảm giác vẫn còn rất nhạy, linh lực của Yến Cẩn vừa tiến vào người là y đã cảm nhận được ngay.
Nhưng y không có cách nào chống cự, cũng không thể nào chống cự được.
Thẩm Tri Huyền dứt khoát coi như không biết gì, vẻ mặt vô tội đứng im một chỗ, thoải mái mặc hắn dò xét, đoán chắc là hắn không điều tra được gì.
Yến Cẩn cũng không quá quá đáng, sợi linh lực ấy chỉ đi một vòng trong cơ thể y là bị rút về —— Bạch y nhân này tên là Tuế Kiến, cơ thể trống rỗng, giống như người thường, hoàn toàn không có dấu vết của việc có linh lực tồn tại.
Một chút cũng không.
Có điều…
Khi chạm vào cổ tay của đối phương, lòng bàn tay của hắn, lại bắt đầu nóng lên.
Như có lửa thiêu đốt lòng bàn tay, linh thức nơi biển sâu vừa mới kết khế ước không lâu, sau khi trải qua hơn nửa tháng im ắng, rốt cuộc cũng có chút động tĩnh mơ hồ.
Như vùng đất hạn hán cuối cùng cũng có mưa, như nhím con đói khát tìm thấy quả rừng, chính là loại cảm giác vui mừng khi trên lưng có rất nhiều quả nhỏ.
Từ tận đáy lòng, Yến Cẩn thở phào nhẹ nhõm, khí tức áp bách cuối cùng cũng thả lỏng một chút, lời nói cũng không còn sắc bén như trước, lại khôi phục bộ dáng trầm ổn như xưa: “Thân ngươi không có linh lực, tại sao lại tới Tiên Tu địa giới?”
Đối với người thường mà nói, nếu muốn đi du lịch thì nhân gian có bao nhiêu là non sông nước biếc, cảnh đẹp không thiếu, cần gì phải du ngoạn khắp nơi ở chỗ Tiên Tu địa giới này chứ?
Chỉ cần không chú ý một chút là sẽ bị cuốn vào giữa nhóm tu tiên đang đánh nhau, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, chính là khổ mà không có chỗ nói.
Thẩm · người thường · Tri Huyền thành khẩn nói: “Đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, sao có thể vì sợ hãi mà ru rú trong căn nhà một tấc vuông, đứng im không tiến về phía trước được? Dù thiên tư của ta ngu dốt nên không thể tu tiên, nhưng lòng hướng tới đã lâu, khó khăn lắm mới có cơ hội, đương nhiên là muốn tới đây để mở mang kiến thức một chút.”
Yến Cẩn từ chối cho ý kiến, rũ mắt nhìn y, hỏi tiếp: “Vừa rồi dưới lầu ta nghe không rõ —— Ngươi là ai của tiểu đệ tử trong thoại bản đó?”
Thẩm Tri Huyền: “……”
Nếu y mà biết Yến Cẩn đang ở đây, thì y đâu có dại gì đi nói lung tung rằng y là biểu ca bà con xa của Yến Cẩn chứ! Cái này không phải là hiện trường chờ bị vạch trần à!
Nói đi cũng phải nói lại, Yến Cẩn đã ra khỏi cửa bao lâu rồi, hắn thoái hóa từ nhím con thành ốc sên rồi hả! Sao tới giờ vẫn còn lảng vảng ở đây thế!
Thẩm Tri Huyền lóng ngóng nói mò: “Là…!Là của đệ tử dưới trướng của vị sư tôn đó…!Ừm, là biểu ca bà con xa, là cái loại xa vạn dặm á.”
Xem y thông minh chưa kìa, không nói ra tên của Yến Cẩn, cho dù Yến Cẩn có truy hỏi tên, thì y cũng có thể miễn cưỡng biện giải, dù sao Yến Cẩn cũng là đệ tử dưới trướng của “Vị sư tôn đó”, khác với tiểu đệ tử bình thường, nhưng cũng miễn cưỡng xem như là đệ tử dưới trướng mà!
Thẩm Tri Huyền vàng thật không sợ lửa nghĩ, chờ ứng phó chuyện này xong, y lập tức chuồn đi, tuyệt không thể để Yến Cẩn túm đuôi được.
Lần này y muốn Yến Cẩn nhất định phải ra ngoài lịch luyện, vốn là tính thời gian xấp xỉ gần nhau, muốn để Yến Cẩn ra ngoài một lần, xem xem hắn có vào được bí cảnh giấu vảy giao hay không.
Sở dĩ y không muốn bại lộ thân phận, còn phải thay diện mạo đổi tên rồi lặng lẽ đi theo, là vì, một mặt là do hồn trung nhị mê hiệp khách giang hồ của y im lặng đã lâu bắt đầu ngo ngoe rục rịch, còn mặt khác là do y sợ cái tên Yến Cẩn xấu xa này đột nhiên lên cơn động kinh, muốn khi sư diệt tổ thì phải làm sao.
Tuy rằng hai người đã kết khế ước, nhưng chỉ dựa vào một tờ giấy tàn đó…!Nói thật thì Thẩm Tri Huyền cũng không dám tin.
Lỡ đâu cái khế ước đó là giả thì sao! Đột nhiên Yến Cẩn hắc hóa thật, có quỷ mới biết cái khế ước nát đó có ngăn cản được không —— Đừng quên Yến Cẩn còn là vai chính đấy!
Vầng sáng của vai chính, ai có thể chịu được chứ!
Thẩm Tri Huyền lặng lẽ giương mắt quan sát vẻ mặt của Yến Cẩn, cảm thấy đối phương thoạt nhìn vẫn như thường, dường như tin mấy lời “Có quỷ mới tin” của y, y liền suy nghĩ cáo từ rồi biến nhanh, ra vẻ không thèm để y quơ quơ tay: “Nếu không có chuyện gì, thì thả tay ta ra được không?”
Quả nhiên, Yến Cẩn nghe vậy thì liền thả tay y ra.
Thẩm Tri Huyền thở phào từ tận đáy lòng, cảm thấy vừa thoát khỏi miệng sói, tâm tình vui sướng, thoải mái chắp tay với hắn, nói lời tạm biệt, xoay người định mở cửa ra ngoài.
Phía sau truyền đến giọng nói thong thả ung dung của Yến Cẩn: “Khoan đã.”
Lòng Thẩm Tri Huyền lập tức chết đi một ít.
Giọng nói bình tĩnh trầm ổn kia tiếp tục nói: “Ta với ngươi vừa gặp như đã thân, hay là kết bạn đi chung với nhau đi, cũng coi như chăm sóc lẫn nhau.” Hắn dừng một chút, dường như còn có chút ý vị sâu xa, hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
…
Thế nào là thế nào?
Không cảm thấy thế nào hết á!
Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng cổ tay lại bị người ta tăng lực đạo thành câu trần thuật là sao!
Thẩm Tri Huyền không biết Yến Cẩn đang nghĩ gì, y chỉ biết bản thân mình hiện tại đang bị tha vào ổ sói, không thể cử động.
Y muốn chạy, lại bị móng vuốt của con sói đuôi to ấn vào ổ không cho động đậy.
Muốn giải quyết vấn đề này cũng không khó, chỉ cần y nói ra thân phận của y là được…
Quên đi, Thẩm Tri Huyền nghĩ, y vẫn nên cải trang đi thôi.
Y không chịu để lộ thân phận, Yến Cẩn liền không kiêng kị gì, chày tại cửa, chính là không cho người đi.
Ngay cả khi Thẩm Tri Huyền lấy cớ nói mình sớm đã đặt một gian phòng cách vách rồi, phải về ở, cũng đều vô tình bị gạt bỏ.
Thanh niên ôm kiếm đứng, sâu xa nhìn qua đây, đôi mắt đen nhánh tựa hồ sâu, nhìn không ra cảm xúc gì, gắt gao cắn chặt câu “Vừa gặp đã thân”, muốn thắp nến tâm sự với y suốt đêm.
Thẩm Tri Huyền: “……”
秉,秉,秉锅盖呢秉! [*]
[*] Convert là “Bỉnh, bỉnh, bỉnh nắp nồi đâu bỉnh!”.
Tui không biết edit sao hết, cầu cứu khắp diễn đàn mà vẫn bó tay, ét o ét ༎ຶ‿༎ຶ.
Mọi người bảo câu trên và câu dưới có vần, có lẽ là ca dao nhưng tui chưa search baidu mà vẫn không hiểu, câu dưới thì hiểu sơ sơ, nhưng tui edit thoát nghĩa, edit điêu chứ không biết có đúng không ༎ຶ‿༎ຶ
Ghẹo, ghẹo, ghẹo tui hả!
Thẩm Tri Huyền thật sự không có cách nào thoát ra cuối cùng cũng mất đi ý cười, dứt khoát từ bỏ giãy dụa, cho người mang nước nóng tới, sau đó tức giận ngồi xuống giường, vô cảm nói: “Ta muốn tắm, phiền ngươi tránh ra một chút.”
Vốn dĩ Yến Cẩn đang do dự, nhưng Thẩm Tri Huyền liếc mắt quan sát hắn một cái, liền lưu loát cởi ngoại sam (áo ngoài), tiện tay ném lên giá, sau đó cởi giày và vớ, lộ ra đôi chân như ngọc.
Yến Cẩn vô thức nhìn sang chỗ khác.
Hai chân Thẩm Tri Huyền ít khi tiếp xúc với ánh mặt trời, trắng nõn như sứ, còn có thể thoáng thấy mạch máu xanh nhạt, dưới làn da mỏng manh, ngón chân như ngọc trai dưới biển sâu, oánh nhuận lại cao quý.
Y đứng dậy, lười nhác đi hai bước, ngón tay để trên dây buộc của lí y (đồ lót), liếc nhìn Yến Cẩn, lười biếng nói: “Còn không đi?”
Yến Cẩn chợt hoàn hồn, vừa nhấc mắt đã thấy y cởi đồ được phân nửa, lộ ra da thịt lồng ngực như ngọc, vội vàng quay đầu như bị phỏng, “Ta…!Ta chờ ngoài cửa.”
Hắn nói xong, liền vội vàng đẩy cửa ra ngoài, đóng cửa xong, có lẽ là do tâm trạng không ổn định, cửa đụng vào khung cửa, “Rầm” một tiếng rất lớn.
Thẩm Tri Huyền nhướng mày, nhìn phản ứng của hắn, cảm thấy hơi thú vị, hai người đàn ông, ngươi có ta cũng có, căng thẳng như vậy làm gì?
Căng thẳng như vậy mà còn muốn thắp nến tâm sự với y suốt đêm hả?
Khách điếm của tiểu trấn đương nhiên là không thể bằng Thanh Vân Tông, nước nóng cũng là loại nước nóng bình thường nhất, không có tí linh khí nào.
Nhưng lúc Thẩm Tri Huyền ngâm mình vào nước, vẫn thở phào một cái.
Y rời đi muộn hơn Yến Cẩn mấy ngày, vốn còn lo rằng Yến Cẩn đi quá nhanh, sợ là đi mấy ngày cũng không tìm được hắn, thế là gắng sức đuổi theo, ngay cả nghỉ ngơi cũng không tốt.
Ai mà ngờ được vừa hay Yến Cẩn cũng đang ở đây.
Thế cũng tốt, y có thể nghỉ ngơi rồi sửa soạn một phen.
Nước nóng giúp cơ thể bớt mỏi mệt, ngón tay Thẩm Tri Huyền gảy gảy mặt nước, mệt mỏi nghĩ, không có linh lực, làm một người bình thường, vẫn là có chút mệt.
Tiếng “chiêm chiếp” rất nhỏ truyền từ giường tới, Thẩm Tri Huyền lập tức hoàn hồn, ánh mắt nhìn sang nơi có tiếng động, nhìn chằm chằm cỏ nhỏ vừa chui ra khỏi tay áo khiến nó giật mình một cái.
Ngôn Tình Ngược
Thẩm Tri Huyền làm động tác im lặng, cỏ nhỏ lập tức dừng kêu, oan ức bay qua, buồn tủi ngồi xuống cạnh bồn tắm, hai chiếc lá nhỏ rũ xuống, bắt chước tư thế chống nạnh của loài người.
“Được rồi được rồi, nghẹn trong tay áo khiến mày thiệt thòi rồi, ai biết được tự nhiên gặp được Yến Cẩn chứ.” Thẩm Tri Huyền thò người sang, gần như là dùng giọng nói tức giận để nói chuyện, “Mấy ngày nữa mày vào túi trữ vật đi, đợi khi nào không có Yến Cẩn hẳn ra.”
Cỏ nhỏ nghe vậy thì càng tức giận, đứng cạnh thùng dùng sức dẫm, cuối cùng vẫn không hài lòng, cúi người sát mặt nước, dùng phiến lá con hắt nước lên người Thẩm Tri Huyền, phát ra tiếng “chiếp” vừa thấp lại vừa ngắn.
Thẩm Tri Huyền khuấy nước “Ào ào”, che đi giọng nói của một người một cỏ, y đành chịu, “Tao phải đi chung với A Cẩn, cũng không còn cách nào khác…!Hửm? Mày nói cái gì? Muốn tìm hắn á?”
Thẩm Tri Huyền suýt chút nữa là không kiềm được giọng, không vui nói: “Tìm hắn làm gì? Mày là cỏ hắn nuôi hay cỏ tao nuôi?”
“Chiêm chiếp!”
Dường như cỏ nhỏ đã hạ quyết tâm, giũ nước trên người, muốn vứt bỏ chủ nhân đi tìm Yến Cẩn, kết quả vừa bay lên đã bị Thẩm Tri Huyền kéo rễ nhỏ.
Thẩm Tri Huyền nhỏ giọng: “A Cẩn nghèo lắm, hắn không mang theo linh thạch.
Nếu mày muốn đi với hắn, thì sẽ không có linh đan để ăn đâu.”
Động tác của cỏ nhỏ dừng lại.
Thẩm Tri Huyền lộ ra vẻ “Quả nhiên là thế”, thắng lợi nở nụ cười, nhưng nụ cười này chưa kịp duy trì được chớp mắt, cỏ nhỏ đột nhiên xoay người rút phắt rễ của mình ra khỏi tay y, nhanh như chớp bay ra cửa sổ.
Không thèm quay đầu lại, từ khe hở của cửa sổ bay ra ngoài.
Thẩm Tri Huyền: “???”
Nhưng ít ra nó vẫn cho Thẩm Tri Huyền chút mặt mũi, không có trực tiếp bay ra từ cửa chính khiến thân phận của y bị bại lộ, nhưng Thẩm Tri Huyền vẫn tức giận muốn chết.
—— Cái cây cỏ bất hiếu này!
Cả ngày ăn không biết bao nhiêu là linh đan của y, kết quả bây giờ chỉ vì ngăn cản nó có một chút, mà nó vứt bỏ chủ nhân! Ôm ấp người khác!
Thẩm · bị bỏ rơi · Tri Huyền coi nước là Yến Cẩn, sầm mặt khuấy nước càng hăng, cách âm của phòng không tốt, tiếng nước “Ào ào” lập tức vọng qua vách phòng, tất cả rơi vào tai Yến Cẩn.
Yến Cẩn ôm kiếm đứng ngoài cửa, đi cũng không được, chờ cũng không xong.
Hắn nghe thấy tiếng nước, nhịn không được nhớ tới đôi chân trần vừa rồi của Thẩm Tri Huyền, lại hướng lên trên…!Dưới y bào rộng thùng thình, là đôi chân thon dài thẳng tắp…
Đột nhiên lỗ tai nóng lên, hắn không được tự nhiên đưa tay lên sờ, mím môi, thầm niệm Tâm Pháp trong lòng.
Chờ Thẩm Tri Huyền chậm rãi tắm xong, trời cũng đã muộn.
Bởi vì chuyện của người kể chuyện, nên tối nay y chưa ăn gì, có hơi đói bụng, đang định gọi người đổ nước nóng đi rồi đưa đồ ăn lên, thì cửa mở ra, Yến Cẩn mang tiểu thực hạp ba tầng vào.
Trong nháy mắt, mùi thức ăn men theo không khí bay vào mũi.
Cảm giác buồn bực bị tha vào ổ sói của Thẩm Tri Huyền cuối cùng cũng tiêu tán đôi chút, y biếng nhác lê giày sang.
Bởi vì vừa mới tắm xong, nên lọn tóc mai còn hơi ướt, khuôn mặt ửng đỏ vì nhiệt khí, y phục cũng chưa chỉnh tề, ngoại y lỏng lẻo khoác trên người, có chút hương vị tản mạn không chịu ràng buộc.
Y ngửi thấy mùi đồ ăn, hầu kết nhịn không được giật giật, vài giọt nước không tiếng động trượt xuống cổ áo, trên da thịt trắng nõn lưu lại vệt nước chảy.
Yến Cẩn vừa nhìn, thì cảm thấy vành tai vừa bình thường trở lại bắt đầu nóng lên, vội vàng cúi đầu, bày đồ ăn ra.
Cỏ nhỏ ngồi trên vai Yến Cẩn, kêu “chiêm chiếp chít chít”, Thẩm Tri Huyền vừa thấy nó là tức giận, nhịn xúc động muốn lôi nó xuống, vờ như tò mò đánh giá nó vài lần: “Đây là cái gì?”
Yến Cẩn đặt chén cơm trắng xuống trước mặt Thẩm Tri Huyền, gác một đôi đũa lên trên, nghe vậy thì khựng lại, “Là cỏ nhỏ do sư tôn ta nuôi.”
Hắn rút tay lại, ngồi xuống, trước mặt cũng không có bát đũa —— Ai đang ngồi đối diện, trong lòng hắn biết rất rõ, tuy rằng không biết Thẩm Tri Huyền định làm gì, nhưng khi hắn nghĩ đến việc ngồi ăn cùng bàn với Thẩm Tri Huyền, liền cảm thấy có hơi không tự nhiên.
Dù sao hắn cũng có linh lực trong người, có ăn trúng cái gì thì cũng không sao.
Nhưng sư tôn không có linh lực, cũng không thể tích cốc, đó mới là chuyện quan trọng.
Đáng tiếc ở nơi này, thức ăn tốt nhất cũng chỉ có nhiêu đây.
Sư tôn sống trong cẩm y ngọc thực đã quen, không biết có nuốt trôi mấy thứ này hay không.
Đầu óc Yến Cẩn đang nghĩ cái gì, Thẩm Tri Huyền không biết, sau khi nhìn chằm chằm cỏ nhỏ một lúc lâu, y mới chậm rì rì nói: “Thoạt nhìn thì cây cỏ này ngu thật sự.”
Yến Cẩn: “……”
Cỏ nhỏ: “……”
Cỏ nhỏ “chít” một tiếng, muốn nhảy qua đánh y, nhưng lại bị Yến Cẩn lanh tay lẹ mắt bắt được, ho nhẹ một tiếng.
Lần đầu tiên Yến Cẩn chủ động ôm cỏ nhỏ trong tay, nhất thời an phận, thân mật uốn éo trong lòng bàn tay của hắn, cuối cùng còn e lệ ngượng ngùng cọ cọ đầu ngón tay hắn.
Thẩm Tri Huyền: “……”
Y càng tức giận, thu tầm mắt, mắt không thấy tâm không phiền.
Trên bàn có ba món và một canh, rất phong phú, dường như hương vị không tồi.
Thẩm Tri Huyền đang đói bụng, lười khách sáo, thoáng thấy Yến Cẩn không ăn, cũng chẳng buồn quản, gắp mấy đũa dưa cải, nhai kỹ nuốt chậm, ăn non nửa chén cơm, mới ưu nhã gác chén đũa xuống, lấy khăn lau miệng.
Yến Cẩn thấy y ăn không khác với mọi khi lắm, thoáng thở phào, lại có hơi lo lắng.
Sư tôn lúc nào cũng ăn ít như vậy, thảo nào lại gầy như thế…
Đang suy nghĩ, thì nghe thấy Thẩm Tri Huyền nhấp một ngụm trà, khiêm nhường hỏi hắn: “Nên xưng hô như thế nào đây?”
Bày ra đầy đủ tư thế người lạ, dường như chỉ là bèo nước gặp nhau, khách qua đường.
“……” Yến Cẩn trầm mặc một lát, mở miệng gọi một tiếng, “Tuế Kiến ca ca.”
“Khụ khụ ——” Suýt nữa là Thẩm Tri Huyền phun ra trà vừa uống, sặc đến mức ho khan liên tục, không nói được lời nào.
Yến Cẩn trầm mặc đứng dậy, đi sang, ngựa quen đường cũ vỗ lưng y, giúp y thuận khí.
Đoạn thời gian trước Thẩm Tri Huyền ho nhiều, nên rất quen với hành động này của Yến Cẩn, tuy rằng bây giờ đang ở bên ngoài, cũng đã đổi thân phận, nhưng trong tiềm thức của y vẫn không cảm thấy có gì đó không đúng, ho khan hồi lâu mới thở ra hơi, hai má hơi phiếm hồng, hơi thở hổn hển, khàn giọng hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Yến Cẩn lần nữa giúp y rót trà, chờ y uống xong mới nói: “Ta tên Yến Cẩn.
Chính là tiểu đệ tử trong thoại bản, là biểu đệ bà con xa của ngươi.
Hẳn là ta nên gọi ngươi là…”
Hắn dừng một chút, rất nghiêm túc gọi một tiếng: “Tuế Kiến ca ca?”
Thẩm Tri Huyền: “???”
Thẩm Tri Huyền bị hắn gọi hai tiếng “Ca ca” liên tiếp, mặt già có hơi không nhịn được.
Trên mặt thì trấn định, nội tâm thì rít gào, y hơi hé miệng, định nói gì đó, nhưng Yến Cẩn lại nói: “Có phải nên gọi như vậy không? Từ nhỏ ta đã quen lẻ loi một mình rồi, chưa từng có huynh trưởng, nên không biết xưng hô thế nào…”
Trên mặt hắn mang theo chút nghi hoặc, đôi mắt đen nhìn qua đây, đáy mắt mơ hồ có tia mờ mịt cùng bơ vơ.
Thẩm Tri Huyền lập tức nhớ tới bóng lưng cô độc cho dù có bị bắt nạt thế nào cũng không đánh trả của Tiểu Yến Cẩn mấy năm trước, bỗng nhiên mềm lòng, nắm lấy chiết phiến trong tay, mở ra, che nửa mặt, che đi vẻ mất tự nhiên: “Ừm cái đó, không cần gọi ca ca đâu, cứ…!Cứ kêu tên ta là được rồi.”
Dường như Yến Cẩn có hơi tiếc nuối, do dự trong chớp mắt, vẫn đáp “Được”.
Đáp “Được” xong, lại đoan chính gọi một tiếng “Tuế Kiến”.
Không biết vì sao, Thẩm Tri Huyền cảm thấy một tiếng “Tuế Kiến” đó, có quyến luyến, có hoài niệm, có chút gì đó hòa vào, hăng hái khác thường cùng…! chút bi thương không thể thấy.
Y nhớ tới suy đoán trước đó của mình, bàn tay đang lắc chiết phiến khẽ dừng, mới nhẹ nhàng “Ừm”.
Có chút không vui.
“Tuế Kiến” mà Yến Cẩn từng gặp, đáng để hắn nhớ mãi không quên sao? Thậm chí gặp người cùng tên cũng nhịn không được muốn di tình?
Nhớ thương “Tuế Kiến” như vậy, thì sao hồi đó hắn không đi theo người ta luôn đi!
Thẩm Tri Huyền không vui quyết định tối nay ngủ sớm, từ chối thắp nến tâm sự suốt đêm với Yến Cẩn và cây cỏ nào đó.
Rốt cuộc thì bây giờ y cũng chỉ là một người bình thường thôi!
Chỉ có một cái giường, đương nhiên Yến Cẩn sẽ không giành với Thẩm Tri Huyền.
Đáy lòng hắn thầm nghi hoặc, vì sao Thẩm Tri Huyền đột nhiên không vui, nhưng hắn không dám hỏi, im lặng giúp Thẩm Tri Huyền thổi nến, mang cỏ nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống giường nhỏ đả tọa.
Cửa sổ nửa mở, chiếu vào một mảng ánh trăng, cùng gió nhẹ, có hơi lạnh.
Trời đã về khuya, cỏ nhỏ nằm xoài trên cửa sổ phơi ánh trăng ngủ ngon lành, Thẩm Tri Huyền nằm trên giường, hơi thở đều đặn, hiển nhiên cũng đã ngủ say.
Yến Cẩn mở mắt ra, đáy mắt tỉnh táo.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía giường, một lát sau mới lặng lẽ đi qua.
Đại khái là bên ngoài Thẩm Tri Huyền đối xử với hắn như “người lạ”, cho nên tư thế ngủ tối nay của y rất đoan chính, lý y ngay ngắn không chút cẩu thả, chăn đắp trên bụng dưới, đôi tay đặt trên chăn, bộ dáng rất đoan trang.
Yến Cẩn chăm chú nhìn y hồi lâu.
Trong những năm tháng liền kề với Thẩm Tri Huyền ở Thanh Vân Tông, hắn từng mấy lần may mắn nhìn thấy tư thế ngủ của Thẩm Tri Huyền, giống như kiếp pháp tiêu sái không chịu trói buộc của y vậy.
Chăn muốn rớt luôn xuống đất, gối đầu thì cong cong vẹo vẹo đẩy sang một bên, Thẩm Tri Huyền cuộn một góc chăn, nghiêng người ngủ ngon lành, tóc dài như mực rối tung trên người.
Khi bị cỏ nhỏ đánh thức, thì sẽ trùm chăn lên người, vừa uể oải lại mềm mại nói “Đừng ồn”.
Ánh mắt Yến Cẩn nặng nề nhìn y, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Có một sợi tóc không ngừng bị gió thổi phất vào mặt, Thẩm Tri Huyền cảm thấy rất không thoải mái, đang ngủ say sưa cũng đưa tay dụi mấy lần.
Nhưng sợi tóc kia rất ngoan cố, Thẩm Tri Huyền vừa để tay xuống, là nó lại dưới sức gió bắt đầu quấy rối y.
Thẩm Tri Huyền nỉ non một tiếng rất nhỏ.
Ánh mắt Yến Cẩn bất giác trở nên dịu dàng, chính hắn cũng không phát hiện rằng trên môi mình có chút ý cười.
Hắn nhẹ nhàng giúp Thẩm Tri Huyền sửa sang lại lọn tóc, rồi mới chuyển tầm mắt tới cổ tay y.
Bởi vì vừa rồi mới dụi tóc, nên lúc thu tay về cũng không còn quy củ đặt trên bụng dưới nữa, tùy ý đặt bên người, ngón tay hơi cuộn lại.
Yến Cẩn nửa ngồi xổm, lặng lẽ nắm lấy tay y.
Tay Thẩm Tri Huyền lúc nào cũng lạnh như băng, như thể mãi mãi không được sưởi ấm.
Yến Cẩn lật tay y lại, bắt mạch giúp y.
Khi Yến Cẩn rời đi, cơ thể Thẩm Tri Huyền thật sự rất yếu, tuy rằng bây giờ thì không sao, nhưng Yến Cẩn cũng không dám xem nhẹ.
Cũng may mạch đập của y ổn định và đầy sức sống, không có gì đáng lo ngại.
Yển Cẩn khẽ thở phào, nhưng lại nhịn không được nghĩ thêm.
Bây giờ sư tôn thấy hắn, cũng không còn dáng vẻ tức giận nữa, có phải là…! tha thứ cho hắn rồi không? Sao tự dưng sư tôn lại đổi thân phận? Lại còn vừa khéo dùng cái tên này nữa?
Hắn miên man nghĩ, ánh mắt thoáng chếch sang một bên, thấy cổ tay Thẩm Tri Huyền trống không, không có xuyến ngọc châu thường mang.
Nghĩ chắc là do Thẩm Tri Huyền cải trang nên trong tiện đeo, nên đã tháo nó ra.
Trên cổ tay trắng nõn, có một nơi có màu da đặc biệt khác —— Không có xuyến ngọc châu che giấu, vết sẹo trên cổ tay Thẩm Tri Huyền phô bày rõ ràng trước mắt Yến Cẩn.
Vết sẹo này, trước kia Yến Cẩn từng nhìn thấy một chút, bây giờ mới thấy hoàn toàn.
Đó là vết thương không có quy tắc, không phải vết cắt của kiếm đao, nằm ngang trên cổ tay trắng như tuyết, nhẹ nhàng chạm vào, có cảm giác lồi lõm.
Yến Cẩn cẩn thận nhìn kỹ từng chi tiết của vết sẹo, dường như vết sẹo này…!bị gặm cắn nhiều lần mà thành.
Sư tôn có thân phận như vậy, vì sao trên người lại có vết thương chật vật như thế?
Đáy lòng Yến Cẩn dần hiện lên nghi hoặc, không biết vì sao, hắn có một loại trực giác, rằng vết sẹo này không liên quan đến Thẩm Tri Huyền, mà liên quan đến…
Liên quan đến Tuế Kiến…
Tuế Kiến…
Cẩn thận nghiền ngẫm cái tên này dưới đáy lòng, nếm được chút ngọt ngào lại chua chát, vui mừng lại đau buồn.
Quá phức tạp, một lời khó giải thích.
Thật ra ký ức của hắn có rất nhiều chỗ hỗn loạn và không đầy đủ, những chuyện xưa đó, ở giữa nơi đan xen của thời gian hai đời, bị nghiền ép đến nát vụn, chỉ còn lại một mảnh vỡ lẻ loi khắc sâu trong đầu hắn.
Từ lâu hắn đã không còn nhớ vì sao bản thân nhất định phải tìm một người như vậy, chỉ biết đó là chấp niệm khắc cốt liên tục hiện lên trong đầu rồi thúc giục hắn, dường như sinh mệnh của hắn không hoàn chỉnh, chỉ khi tìm được Tuế Kiến, ăn y vào bụng, hòa vào xương vào máu, thì mới xem như là viên mãn.
Cưỡng ép tìm kiếm ký ức khiến đầu hắn bắt đầu đau, tay Yến Cẩn nhịn không được dùng sức, Thẩm Tri Huyền trong lúc mơ ngủ nhận ra trên người có hơi khó chịu, bất an giật giật tay, nhíu mày “Hừ” một tiếng.
Bàn tay đang nắm tay Thẩm Tri Huyền đột nhiên nóng lên như bị lửa đốt, linh thức của khế ước nơi biển sâu phát ra cảnh cáo, dùng đau đớn lệnh cho hắn không được làm bậy.
Yến Cẩn thình lình lấy lại tinh thần, nhận ra mình vừa có một suy nghĩ đáng sợ, hắn mím môi thật chặt, nơi đáy mắt đều là giãy dụa, một tia đỏ đậm nho nhỏ lặng lẽ nổi lên.
Một tiếng “Ngô đồ Tuế Kiến” đó của Ôn Tông chủ.
Một câu “Tuế tuế trường tương kiến” mà sư tôn niệm ra.
Dường như đã làm sáng tỏ phần chân tướng nào đó mà hắn khao khát đã lâu.
Thật ra cũng không cần ai chứng thực, phản ứng trực tiếp và bản năng từ tận đáy lòng đã nói cho hắn biết chân tướng, chỉ là do hắn lưỡng lự, sợ tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước [3], sợ hãi không dám chạm vào.
[3] 镜花水月: Hoa trong gương (trăng trong nước), ý nói cảnh tượng huyền ảo.
Cơn đau đầu như muốn nổ tung thành hai nửa, Yến Cẩn chịu đau, nhẹ nhàng buông tay Thẩm Tri Huyền ra, đứng dậy, lúc trở về, nhịn không được lảo đảo hai bước.
Sư tôn.
Tuế Kiến.
Yến Cẩn không khống chế được mà quay đầu lại, nhìn dung mạo thanh tuyến [4] đang say ngủ trên giường, không có tản mạn tiêu sái như lúc thức, khi y ngủ giữa mi mày đều là dịu dàng.
[4[ 清隽: Thanh tuyến, nghĩa là tươi mát (trong lành) và thanh tú đẹp đẽ.
Như lúc trăng tròn, là lúc ánh trăng tươi đẹp và trong sáng nhất..