Giả làm người thường đi đường hai ngày liên tiếp khiến Thẩm Tri Huyền rất mệt, tuy rằng đã thầm nghĩ là nên đề phòng Yến Cẩn một chút, nhưng lại không chống lại được cơn mệt mỏi, một đêm ngon giấc, nửa đêm đã xảy ra chuyện gì, một chút cũng không biết.
Chỉ mơ hồ cảm thấy dường như tay bị nắm lấy, dù có hơi đau, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi.
Y nghi hoặc lật cổ tay mình xem đi xem lại, ngoài trừ có hơi đỏ, thì cũng không có gì bất thường.
Cuối cùng tổng kết rằng, là do tối quá ngủ say nên vung tay loạn xạ rồi vung trúng mép giường —— Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên, y cũng không quá để tâm.
Yến Cẩn muốn đồng hành với y, Thẩm Tri Huyền không từ chối được, y chỉ có thể ôn hòa nhã nhặn hỏi: “Đi hướng nào?”
Y không có hướng phải đi, nên y cần biết Yến Cẩn đi đâu, xem xem hắn có thể gặp bí cảnh cất giấu vảy giao như nguyên thư hay không.
Đồng hành thì đồng hành, chỉ cần y cẩn thận một chút, đừng để thân phận bị bại lộ…!Thì có lẽ, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Biết đâu còn có thể trở thành “huynh đệ tốt” với Yến Cẩn, đến khi tìm ra vảy giao, có khi Yến Cẩn sẽ nể mặt tình huynh đệ, tốt xấu gì cũng sẽ chia cho y một chút.
Thẩm Tri Huyền không hề biết mình đã bị lộ acclone lạc quan nghĩ.
Thật ra Yến Cẩn cũng không có hướng đi rõ ràng, nhưng hắn không chịu nổi việc Thẩm Tri Huyền cứ nhìn hắn, đành do dự nói đại một hướng: “Thế…! đi về phía Nam thôi.”
Thẩm Tri Huyền gật đầu, xem như đồng ý.
Xác định phương hướng xong, thì phải chuẩn bị xuất phát.
Hai này nay Thẩm Tri Huyền đi đường chịu đủ đau khổ, quyết định chọn một chiếc tọa kỵ thoải mái thay vì phải đi bộ.
Vừa hay cách đó không xa có một trấn nhỏ chuyên bán các loại tọa kỵ, y liền quyết định tới đó xem một chút.
Đương nhiên là Yến Cẩn không có ý kiến gì, mang theo cỏ nhỏ, im lặng đi theo y.
Trước khi đến trấn nhỏ, đột nhiên Thẩm Tri Huyền nghĩ tới gì đó, quay về thư phòng, bảo Yến Cẩn chờ bên ngoài, y muốn tự mình mua đồ.
Yến Cẩn muốn đi theo, bị y mắt trừng mắt liếc, đành dừng bước.
Cũng may Thẩm Tri Huyền vào một hồi, đã ra ngay, nhưng lúc ra hai tay lại trống không, vẻ mặt có chút vi diệu.
Yến Cản vờ như không thấy vẻ mặt vi diệu đó của y, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Mua chưa?”
Nghe hắn hỏi, vẻ mặt Thẩm Tri Huyền càng cổ quái, một lúc sau mới lắc đầu, “Gặp phải ông chủ lòng dạ đen tối rồi, không mua nữa, đi thôi.”
Thẩm Tri Huyền đi trước, Yến Cẩn quay đầu nhìn thư phòng, thính lực của hắn rất tốt, vừa hay nghe được tiếng thì thầm của ông chủ ở thư phòng.
“Ai da, tuy bán bộ sách này đi, thì có thể kiếm được rất nhiều tiền…! Nhưng ta cũng không nỡ, mà thôi, cùng lắm thì nghe thuyết thư thêm mấy lần nữa vậy.”
Yến Cẩn rũ mắt, xoay người đuổi theo y.
….
Nơi mua bán tọa kỵ rất náo nhiệt, loại tọa kỵ nào cũng có, thường thấy nhất thì có tiên hạc linh miêu, hiền lành ngoan ngoãn thì có linh thố (thỏ) phi mã, hung dữ mạnh mẽ thì có linh hổ trường xà, thậm chí ô quy (rùa đen) phi ngư cũng có.
Thẩm Tri Huyền nhìn trúng một con phi ngư —— Cá giống như tên, có thể bay trên không trung, phần lưng rộng và lớn, một con có kích thước bình thường cũng có thể ngồi được hai ba người.
Người bán tọa kỵ cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ: “Ghé mua cái này đi? Vừa nhanh mà còn vừa ổn định, còn có thể bay nữa, khi đi còn có thể thấy được phong cảnh phía dưới náo nhiệt dường nào nữa đó…!Chủ yếu là rất an toàn! Ta bán cá nhiều năm rồi, chưa nghe chuyện có ai bị rơi xuống bao giờ cả!”
Thẩm Tri Huyền có hơi động lòng: “Người thường có ngồi được không?”
Ông chủ đang thao thao bất tuyệt thì bị xen ngang, hắn ngẩn người, đánh giá Thẩm Tri Huyền từ trên xuống dưới, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “À, ta còn tưởng ngươi là đệ tử của đại Tông môn nào ra ngoài lịch luyện chứ, trông đẹp vậy mà…!Có thể, đương nhiên là có thể! Phi ngư nhà ta vừa ngoan lại vừa nghe lời, người thường cũng ngồi được!”
Khi cưỡi thì phi ngư sẽ biến lớn, bình thường sẽ hóa thành cá nhỏ to cỡ nắm đấm, cần một quả cầu nước bọc lại.
Ông chủ lấy một quả cầu nước ra, bên trong là một chú phi ngư màu xanh biển, hắn hô “Nào” một tiếng, ném quả cầu nước đi, khẽ quát: “Ra đây!”
Phi ngư xuyên qua quả cầu nước rồi đột nhiên biến lớn, ngoan ngoãn bay quanh người Thẩm Tri Huyền, trên mặt cá dẹt dẹt là đôi mắt to bằng hạt đậu đang xoay tròn, thoạt nhìn…!Vậy mà có hơi đáng yêu.
Thẩm Tri Huyền sờ đầu nó, phi ngư phun một chuỗi bong bóng nhỏ về phía y, không chút sợ người lạ mà cọ cọ tay y, hai sợi râu cá thật dài lắc qua lắc lại [1], lặng lẽ cuốn lại, chọc tay Thẩm Tri Huyền, rồi lại thẹn thùng rút về.
[1] Ở đây từ gốc là 根 (căn, gốc, rễ), mà cá thì làm gì có gốc (rễ) =)), lên gg dịch thì nó để là râu cá, tui hk chắc lắm ༎ຶ‿༎ຶ
Thẩm Tri Huyền thấy nó chơi rất vui, hào phóng lấy ra một túi linh thạch: “Chọn nó đi!”
Vừa khai trương đã bán được món hàng lớn, ông chủ cười đến đến mức không khép được miệng, phải biết rằng, giá cả của phi ngư không thấp đâu! Hắn nhìn vị khách nhân hòa phóng này, đáp: “Được được, vị khách nhân hào phóng này, ta tặng thêm cho ngài một tấm thảm lông nhung! Trên trời có gió lớn, ta không có nói phét đâu —— Khách nhân còn muốn mua gì nữa không?”
Thẩm Tri Huyền nhìn về phía Yến Cẩn, trong lòng biết hắn có lẽ sẽ không có tiền, liền nói: “Ngươi muốn mua gì? Cứ chọn đi.”
Ông chủ nhiệt tình nhìn Yến Cẩn, nhưng hắn lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ngồi phi ngư một mình không an toàn lắm, ta đi chung với ngươi.”
Ông chủ lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
Thẩm Tri Huyền nghĩ, cảm thấy cũng đúng, bèn không cưỡng cầu nữa.
Tuy rằng y tự tin là bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì, vì không thể sử dụng linh lực, nên y mang theo không ít đồ chơi nhỏ, giữ mạng sống cũng không thành vấn đề.
Non nửa canh giờ sau, hai người một cỏ ngồi trên phi ngư, bắt đầu bay về phía Nam.
Thẩm Tri Huyền chọn phi ngư, thật ra cũng chỉ là muốn thử xem máy bay ở thế giới tu tiên trông như thế nào, dù sao lúc đi máy bay ở hiện đại, nhìn mây ngoài cửa sổ, không có cảm giác chân thật gì cả.
Thẩm Tri Huyền mang theo tấm lòng tràn đầy ý nghĩ “Tay nắm mây bễ nghễ với thiên hạ”, nhưng sau khi phi ngư cất cánh được nửa khắc, y liền hối hận.
Bay —— cao —— quá —— gió —— lớn —— quá—— Áaaa!
Thẩm Tri Huyền nhìn xuống dưới, chứng sợ độ cao đã lâu không xuất hiện bắt đầu xông ra.
Thật ra chứng sợ độ cao của y không nghiêm trọng, ví dụ như khi ngồi máy bay, trèo lên núi có lan can, chỉ cần biết rằng xung quanh có thứ gì đó có thể ngăn cho mình không rơi xuống, thì y sẽ không sợ.
Có điều bây giờ…
Xung quanh trống không, không hề có chỗ leo trèo gì, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, khiến y hết sức sợ hãi.
Thẩm Tri Huyền có hơi sợ, lại có hơi hối hận, bất động thanh sắc xê dịch sang chỗ Yến Cẩn, giương mắt nhìn về nơi xa xôi, mắt nhìn thẳng, ra vẻ bình tĩnh.
Yến Cẩn nhạy bén phát hiện cảm xúc của y thay đổi, nghĩ nghĩ, đầu ngón tay bấm pháp quyết, “Phốc” một tiếng rất nhỏ, một lá chắn như bong bóng bao trùm lên cả người và cá.
Gió lớn lạnh thấu xương lập tức biến mất, Thẩm Tri Huyền sửng sốt trong nháy mắt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Yến Cẩn, lại phát hiện không biết từ khi nào, Yến Cẩn cũng xê dịch sang bên này, dùng tư thế bảo hộ (bảo vệ) ngồi cạnh y, gần y trong gang tấc.
Vừa quay đầu, giơ tay lên, là có thể chạm vào hắn.
Ở quá gần, nhất thời Thẩm Tri Huyền có hơi không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, vừa hay Yến Cẩn cũng nhìn y, dường như thấy hắn đang sợ, y lập tức nói “Đừng sợ”.
Giọng điệu mang theo chút an ủi.
Ngay lập tức, Thẩm Tri Huyền cảm thấy hình tượng trưởng bối của mình rất vĩ đại —— Ừm, biểu ca cũng được coi là trưởng bối mà, không gì là không thể.
Y lại khẽ ho một cái, bắt đầu đắp nặn hình tượng biểu ca tốt, biết quan tâm chăm sóc biểu đệ, liền nở nụ cười thân thiết hỏi: “Mấy năm nay đệ sống thế nào?”
Yến Cẩn trầm mặc nhìn y một lát, thật sự không hiểu nổi sư tôn đang làm gì.
Nhưng nếu sư tôn đã hỏi, thì hắn cũng nói thật: “Khá tốt, sư tôn đối xử với đệ rất tốt, có điều…”
Nụ cười của Thẩm Tri Huyền cứng đờ, đột nhiên không muốn nghe cụm “Có điều” phía sau của hắn, nhưng Yến Cẩn không cho y cơ hội cắt ngang, tiếp tục nói.
“…!Có điều cơ thể sư tôn không tốt, lại ghét uống thuốc, mỗi lần uống nước linh đan là phải bỏ rất nhiều đường vào.
Tứ trưởng lão nói như vậy là không được, sẽ phá hỏng dược tính, nhưng lúc nào sư tôn cũng lén thêm đường.
Khuyên cũng khuyên không nổi…”
Thẩm Tri Huyền: “……”
Thẩm Tri Huyền: “???”
Bảo ngươi nói về bản thân, chứ có ai bảo ngươi lén nói xấu ta đâu!!!
Nước linh đan khó uống như vậy, lại còn không cho lặng lẽ thêm đường à!!!
Thẩm Tri Huyền cố lắm mới khống chế được tay của mình, không gõ lên đầu của nghịch đồ, bực tức quay đầu ngắm cảnh, không để ý Yến Cẩn nữa.
Dù sao thì bây giờ cũng có lá chắn, y tự cảm thấy rất an toàn, không còn sợ độ cao nữa.
Yến Cẩn thấy cái ót đen thui của Thẩm Tri Huyền, mím môi, đáy mắt hiện lên một ý cười, rất nhanh đã lướt qua.
…..
Hôm nay bay về phương Nam, trên đường cũng chỉ lác đác có mấy người, phần lớn là dãy núi liên miên không dứt.
Cũng may là sáng nay Thẩm Tri Huyền cố ý mua hai túi trữ vật, một cái cho Yến Cẩn, một cái cho mình.
Đương nhiên cái của Yến Cẩn là loại túi trữ vật chuyên dụng của tu tiên, có thể chứa rất nhiều đồ, cũng có thể chứa chút đồ ăn ngắn hạn, còn cái y mua cho mình là loại chuyên dùng cho người thường, không chứa được nhiều đồ lắm, có điều không cần linh lực cũng có thể mở được.
Thật ra y có mang theo túi trữ vật phẩm chất thượng thừa, bên trong có những vật mà người thường không có được, nhưng hiện giờ Yến Cẩn đồng hành với y, y không tiện lấy ra dùng.
Chỉ có thể mua một cái khác, dùng để tạo dáng một chút.
Yến Cẩn lấy điểm tâm mua khi sáng ra, lại lấy nước ra, dùng linh lực làm nóng một chút, rồi đưa cho Thẩm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền ăn hai miếng, rồi không ăn nữa, lấy ra một gói đồ ăn vặt.
Yến Cẩn cầm điểm tâm, nhẹ giọng nói: “Ăn thêm chút nữa đi?”
Thẩm Tri Huyền lắc đầu từ chối, điểm tâm này làm không được tinh xảo lắm, ăn hai miếng mà ngấy phát sợ, chẳng thà ăn đồ ăn vặt còn hơn —— Mứt hoa quả này ăn ngon hơn nhiều.
Yến Cẩn mím môi, cất điểm tâm đi.
Sau khi ăn đồ ngon, tâm trạng Thẩm Tri Huyền liền tốt hơn, đường xá xa xôi, hai người ngồi không cũng không có chuyện gì làm, y lại tiếp tục khơi mào tám chuyện.
Lúc này y cố tình tránh chủ đề về thân phận của hai người, nhàn rỗi nói chút chuyện thú vị kì quái ngày xưa, dù gì thì trước khi xuyên thư y cũng thường xuyên ra ngoài du lịch, chính tai nghe tận mắt thấy không ít chuyện, đủ khiến Yến Cẩn nghe mà không chớp mắt.
Đại khái là không chịu sự trói buộc của Thanh Vân Tông, lại khắc lên người lớp da Tuế Kiến nên chẳng cần kiêng nể gì nữa, lọt vào tầm mắt là một khoảng không trung rộng lớn, ngay cả tâm cảnh [2] cũng cởi mở hơn.
Thẩm Tri Huyền nói đến mức phấn chấn cả người, nhịn không được giở lại nghề cũ, vỗ tay hát
[2] 心境 (Tâm cảnh): (Phật ngữ) Chỉ tâm thanh tịnh, tâm trạng (vui, khổ).
Dùng hanzzi thì nó để là cõi lòng, trong lòng, tui không chắc lắm.
“Thời niên thiếu phóng ngựa hát trường ca, khi say mèm nằm lại ngoài mây trời sông núi, từng nhớ chén rượu Đài Lan, bầu bạn mảnh trăng tàn, xuân thắm trăng thanh hoa rơi lả tả, kẻ nhàn gõ nhịp thuyền đêm thâu, gối đầu lên khói biếc nơi thiên hà rộng lớn…”
Y hát một đoạn, chỉ cảm thấy cả cơ thể và tinh thần đều khoan khoái, hơi híp mắt, hài lòng quay đầu lại, cười với Yến Cẩn: “Phong cảnh đẹp vô ngần, nhịn không được, đừng để ý.”
Yến Cẩn lắc đầu, đáy mắt có vi quang (ánh sáng nhạt), như trời đêm đầy sao lập lòe, mà ánh sao sáng nhất, chính là Tuế Kiến.
Bay suốt quãng đường, lúc sắp chạng vạng, cuối cùng phi ngư chở hai người một cỏ xuống ngoài một trấn nhỏ.
Nhìn thì trấn nhỏ này cũng không lớn lắm, không náo nhiệt như những trấn nhỏ lân cận Thanh Vân Tông, sắc trời dần tối, mọi người đều về nhà ăn cơm, trên đường không có ai.
Thẩm Tri Huyền thu nhỏ phi ngư lại, trên vai Yến Cẩn là cỏ nhỏ đang nằm sấp, hai người dắt tay nhau đi, dự tính là đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây.
Nhưng ai biết được bọn họ vừa bước vào phố, một tiếng “Cha” non nớt vang lên, một đứa nhỏ chừng bốn năm tuổi từ chỗ nào chạy ra, thân hình nhỏ bé tròn vo nhưng sức lực vô tận, nhào tới.
Ôm chặt chân Thẩm Tri Huyền, ngẩng đầu, lại kêu một tiếng “Cha” thật lớn.
Thẩm Tri Huyền hơi sửng sốt, không kịp phản ứng lại, ngược lại vẻ mặt của Yến Cẩn bên cạnh rất bình tĩnh, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn sang, nói: “Hóa ra là Tuế Kiến có con rồi à?”.