Rõ ràng là không kịp.
Bởi vì một giây sau điện thoại của ông cụ Chu lập tức gọi tới.
Chu Từ Bạch nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng, Cố Ký Thanh đã nghe thấy âm thanh chất vấn phẫn nộ sức lực đầy mình của ông cụ từ bên kia điện thoại: “Chu Từ Bạch! Mau nói cho rõ ràng! Cái gì là năm mới vui vẻ nhất hả? Ý anh là lão Chu tôi đây mấy năm qua bạc đãi anh sao?!”
“Không phải, ông ơi, ý con không phải thế!” Chu Từ Bạch vốn không phải người giỏi ăn nói gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, mà khi người chất vấn lại là ông nội cậu kính trọng nhất, nhất thời cuống cuồng đến độ không biết giải thích làm sao.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác ông cụ Chu cứ thích bắt nạt thằng cháu nhỏ này, thế là giọng nói càng lớn hơn: “Không phải cái gì mà không phải! Anh đúng là cái thằng có vợ quên mẹ, yêu đương cái là quên gia đình!”
“Con không có…”
“Không gì mà không! Mau nói rõ cho ông nghe đến cùng anh đang làm cái trò gì thế hả? Không phải bảo đi tìm đối tượng sao? Sao lại đăng ảnh của Cố Ký Thanh rồi? Anh trai anh bảo ảnh của anh chụp bên Nam Vụ, có thật không? Đến cùng là anh sang đó tìm cậu nhóc nhà họ Cố hay tìm đối tượng của anh thế hả? Có phải anh cho rằng ông của anh già rồi, muốn lừa sao thì lừa?”
Ông cụ Chu là một người ăn to nói lớn, lại cậy già lên mặt lý lẽ hùng hồn, gào cho tai của Chu Từ Bạch đau nhức.
Thế mà Cố Ký Thanh ngồi bên cứ không ngừng ám chỉ không cho cậu nói ra mấy lời “Cố Ký Thanh là đối tượng của con” để giải thích với ông.
Chu Từ Bạch chỉ có thể đáp lại ông rằng: “Ông nội ơi, con không lừa ông đâu mà. Con thật sự sang đây tìm đối tượng đấy, đối tượng của con ở ngay Nam Vụ này, chỉ là vừa lúc gặp Cố Ký Thanh đang dính chút chuyện phiền phức, bố dượng anh ấy không cho một đồng nào đã đuổi anh ấy ra khỏi nhà rồi, con mới nghĩ hay là cùng anh ấy qua cái Tết này”.
Lời nói toàn bộ là sự thật, chỉ mơ hồ xưng hô với cái người được gọi là đối tượng, thế mà hoàn toàn thành một câu chuyện khác, ông cụ Chu bên kia cũng tin đến mấy phần.
Cố Ký Thanh ngồi bên nghe, cảm thấy thần kinh của mình đã buông lỏng hơn chút.
Xem ra Chu Từ Bạch cũng không tính là quá ngốc.
Nhưng hơi thở nhẹ nhõm còn chưa thở hết ra, ông cụ Chu lại lớn giọng nói thêm: “Chờ một chút, con nói cậu nhóc nhà họ Cố kia không có một đồng xu dính túi bị bố dượng nó đuổi ra khỏi cửa? Vậy hai đứa đang ở chỗ nào?”
Thần kinh Cố Ký Thanh lại căng thẳng thêm lần nữa.
Chu Từ Bạch vội vàng đáp: “Ở khách sạn ạ, sao thế ông?”
“Còn sao nữa? Con không biết xấu hổ mà còn hỏi làm sao nữa hả?! Cố Chi Phong là thằng khốn nạn, nhóc con như con cũng là thằng đầu gỗ phải không?! Năm mới tới rồi, một đứa trẻ đáng thương như thế kia, sao con không đưa nó về nhà mình đón Tết, nhất định phải ở cái khách sạn rách nát là thế nào, đạo lý đối nhân xử thế ông dạy con bao năm qua đâu cả rồi?!”
“Không phải đâu, ông nội ơi”.
“Không phải cái gì mà không phải? Năm mới ở trong khách sạn sao coi được, lập tức mang thằng bé về nhà, ông cho nó bao lì xì lớn, cho nó tiền mừng tuổi!”
Tiếng nói vừa dứt, Cố Ký Thanh khó có khi sốt ruột hung dữ véo Chu Từ Bạch một cái.
Chu Từ Bạch lập tức hiểu ý, vội vã bảo ông: “Ông ơi, không phải đâu, Cố Ký Thanh da mặt mỏng lắm, anh ấy sợ người lạ”.
“Sợ gì chứ! Tiểu Cố đâu phải chưa từng tới nhà chúng ta, chị dâu con và Tiểu Việt đều thích nó”.
“Nhưng con lái xe tới đây, muốn về nhà phải mất hai ba ngày”.
“Lái gì mà lái! Để xe lại, tìm công ty vận chuyển bên Nam Vụ mang xe về là được, mau đưa Tiểu Cố đi máy bay, đừng bắt nó chịu khổ cùng con nữa”.
“Thế nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì hết! Dù sao ông cũng không nhìn được hai đứa nhóc các con ăn Tết ở trong khách sạn, nhanh cút về nhà cho ông! Ăn Tết phải ra dáng ăn Tết, nếu không thì sau này đừng nhận ông là ông của con nữa!”
Nói xong, ‘Tút’ một tiếng, ông cụ lập tức cúp điện thoại, không để lại chút thời gian nào cho Chu Từ Bạch từ chối.
Chu Từ Bạch có ý muốn cứu vớt Cố Ký Thanh thất bại: “…”
Cố Ký Thanh mới xác định quan hệ yêu đương ngày thứ ba đã phải theo bạn trai về nhà ăn Tết: “…”
Chu Từ Bạch quỳ gối tại chỗ, lưng thẳng tắp: “Cố Chỉ Chỉ, em xin lỗi, em không nên đắc ý vì tự tìm được một người bạn trai thông minh xinh đẹp dịu dàng hoàn mỹ vô cùng mà quên chính bản thân mình, vui đến mức trời đất quên nhớ, dẫn đến vui quá hóa buồn, hại anh không thể không cùng em về nhà. Chẳng qua nếu anh không đồng ý cũng không sao, em về một mình trước, chờ có cơ hội lại ra ngoài tìm anh nhé, cho nên anh đừng giận, có được không?”
Ánh mắt cậu nghiêm túc, giọng điệu thành khẩn, xin lỗi còn chen vào vài câu nịnh bợ, làm cho tất cả khó chịu nho nhỏ của Cố Ký Thanh kẹt lại trong cổ họng, cuối cùng đành bất đắc dĩ ngồi dậy: “Em tránh ra”.
Chu Từ Bạch vội hỏi: “Sao thế anh?”
Cố Ký Thanh bình tĩnh đáp lời, trong giọng điệu còn mang chút nhân sinh đã không còn gì luyến tiếc: “Không có gì, chỉ là người bạn trai thông minh xinh đẹp dịu dàng hoàn mỹ vô cùng của em muốn đi cắt tóc trước”.
Chu Từ Bạch hiểu ra, vui vẻ chặn ngang anh tóm trở lại, mạnh mẽ hôn một cái: “Vậy nghĩa là anh đồng ý về nhà với em rồi sao?”
Cố Ký Thanh chưa kịp đứng vững đã bị cậu kéo lại tặng nguyên một mặt đầy nước miếng, tức giận nói: “Dùng thân phận bạn bè về cùng em, em không được làm loạn!”
Dù nổi nóng mà giọng nói vẫn dịu dàng như vậy.
Chu Từ Bạch lại cười, hôn anh thêm mấy cái: “Được, không làm loạn, vợ em nói gì em nghe cái đó”.
Cố Ký Thanh bị cậu làm mất tự nhiên, đẩy cậu ra: “Ai là vợ em chứ”.
Chu Từ Bạch trông hai tai của anh bắt đầu chuyển đỏ, không nhịn được cắn lên: “Ai cùng về gặp người nhà, người đó là vợ của em”.
“Chu Từ Bạch! Em…”
Cơn giận của Cố Ký Thanh còn chưa kịp bùng nổ, đã bị bao phủ bởi một đợt tấn công mới.
Thế là lúc hai người họ trở về đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Mái tóc đen vốn hơi dài của Cố Ký Thanh đã được đổi sang một kiểu tóc khác, nhẹ nhàng thoải mái hơn, để lộ hàng lông mày thanh tú và đôi tai trắng nõn.
Quần áo trên người anh cũng đổi sang kiểu áo khoác lông vũ đơn giản nhưng nhìn qua rất ấm cúng, bên trong là áo len cao cổ, đi đứng ngay thẳng, đầy khí chất của một cậu sinh viên sạch sẽ hào phóng.
Trên vai ngoan ngoãn đeo một chiếc balo, khóe môi mím lại vô thức toát ra chút căng thẳng, trông thế nào cũng giống một cậu bé ngoan rất được phụ huynh các nhà yêu thích.
Bình thường ở trước mặt mình thì xấu xa gian xảo, sao lúc này lại ngoan ngoãn đến vậy?
Chu Từ Bạch thừa dịp trước khi vào nhà chỉ có hai người họ, kéo anh vào ngực, thấp giọng cười nói: “Hóa ra Cố Chỉ Chỉ lợi hại nhất của chúng ta cũng có lúc căng thẳng cơ đấy?”
“Không có”. Cố Ký Thanh vừa nói, vừa nhanh chóng lùi về phía sau một bước, giống như sợ bị người khác trông thấy, trên mặt hiện lên nét mất tự nhiên hiếm gặp: “Anh cảm thấy mình lừa gạt mọi người là không đúng, thế nên ít nhất cũng phải để lại cho người nhà em một ấn tượng tốt”.
Nói xong, anh cố giữ sắc mặt bình tĩnh, bên tai thoáng phơn phớt hồng.
Chu Từ Bạch quen nhìn Cố Ký Thanh ung dung không vội, lúc nào cũng tỉnh táo, ít khi trông thấy anh như lúc này, trong lòng nghĩ anh thật đáng yêu, cúi đầu hôn anh một cái: “Yên tâm, có em ở đây, sẽ không để người nào bắt nạt anh đâu”.
“Chu Từ Bạch!” Hai người đang đứng ở bên ngoài vườn hoa nhà họ Chu, chỉ cần có người đứng bên cửa sổ sẽ trông thấy hai người họ, Cố Ký Thanh vội vàng lùi về phía sau hai bước, kết quả lùi vội quá, không cẩn thận lảo đảo muốn ngã.
Chu Từ Bạch lập tức kéo anh lại, theo thói quen ôm anh vào lòng.
Sau đó cánh cửa dẫn tới vườn hoa ‘kẹt’ một tiếng mở ra.
Hai người nghiêng đầu sang nhìn, chị dâu Chu Từ Bạch cầm theo điện thoại đứng ngay sau cửa.
Chu Từ Bạch: “…”
Cố Ký Thanh: “…”
Người mẹ xinh đẹp của Chu Tiểu Việt: “…”
Một cuộc gặp mặt kỳ dị.
Tiếp đó một loạt tiếng ‘gâu gâu gâu’ hưng phấn nối tiếp nhau truyền tới, một con cún trắng to ăn mặc đặc biệt đẹp trai dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét, bốn chân như bay trên mặt đất, hóa thành một tàn ảnh màu trắng xóa, băng băng chạy qua vườn hoa, nhào vào phía Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng đẩy Chu Từ Bạch, đón chào Chúc Chúc, cố giả bộ bình tĩnh nói với chị dâu Chu Từ Bạch: “Em chào chị, mấy ngày qua làm phiền mọi người trông chừng Chúc Chúc hộ em, sau này còn phải quấy rầy cả nhà mấy ngày, thật ngại quá ạ”.
Chị dâu Chu Từ Bạch ban đầu còn cảm thấy bầu không khí có chỗ nào không đúng, nhưng lúc trước đã được nghe kể chuyện của Cố Ký Thanh, hiện giờ người lại ngoan ngoãn lễ phép đứng trước mặt, nhất thời lòng vừa yêu thích vừa đau xót: “Không phiền, không phiền, Chúc Chúc ngoan lắm lại đáng yêu, còn biết chúc Tết đòi lì xì nữa, vừa lúc thay chỗ cho Chu Từ Bạch trong nhà, vô cùng náo nhiệt, cả nhà ai cũng thích nó”.
Chu Từ Bạch đứng bên chưa kịp nói gì đã bị một con Samoyed thay thế địa vị gia đình: “???”
Mặc dù chỉ là lời khách sáo nhưng sao lại cảm thấy có chỗ nào đúng đúng?
Cố Ký Thanh lại vô cùng khéo léo đáp lời: “Vậy thì tốt quá ạ”.
Chị dâu Chu Từ Bạch ấm áp cười nói: “Trong nhà không có gì nhiều, chỉ có nhiều phòng để ở, lần này nhà không có vị khách nào, chị cố ý nhờ cô giúp việc thu dọn căn phòng lớn nhất cho em, mau cùng chị đi xem phòng, xem có thích hay không”.
Chu Từ Bạch lần này đã kịp phản ứng lại: “Không cần đâu chị! Cố Ký Thanh ngủ cùng phòng với em là…”
Nhưng Cố Ký Thanh không đợi cậu nói xong đã không hề do dự gật đầu: “Vâng, em cảm ơn chị”.
Chu Từ Bạch mất mát đau đớn mà còn bị Cố Ký Thanh lén lút dí dí nắm đấm: “??”
Cố Ký Thanh không muốn ngủ cùng phòng với cậu sao?!
Mà một lần nữa không đợi Chu Từ Bạch mở miệng phản đối, chị dâu Chu Từ Bạch đã kéo tay Cố Ký Thanh sang: “Đừng khách khí với chị, chị ra đón các em đó, bên ngoài lạnh lắm, chị dẫn em sang chỗ ông nội gặp mặt, hành lý cứ để Tiểu Từ chuyển cho, nó da dày thịt béo, không sợ nặng nhọc, không thì ông nội lại bảo phí công phí sức nuôi ra một đứa to cao vô tích sự. Còn nữa, chị nghe Tiểu Từ nói em biết làm điểm tâm ngọt hả? Gần đây Tiểu Việt thích ăn bánh quy, em dạy cho chị một chút nhé, có được không?”
Giọng nói của Cố Ký Thanh êm tai mềm mại hơn hẳn ngày thường: “Dạ vâng chị, Tiểu Việt thích vị gì thế ạ?”
Để lại một mình Chu Từ Bạch da dày thịt béo đứng giữa gió đông nhìn hai người vui vẻ hòa thuận dắt theo Chúc Chúc đi mất: “…”
Tại sao đột nhiên cậu lại thấy mình có chút dư thừa?
—