Chị dâu mình thì thôi khỏi nói, nhưng tại sao Cố Ký Thanh lại không chịu ở chung phòng với cậu?
Nhất là khi Chu Từ Bạch biết được căn phòng chị dâu cố ý chuẩn bị cho Cố Ký Thanh xong, lòng lại càng sốt ruột hơn.
Phòng ngủ đúng là căn phòng tốt nhất dành cho khách đến nhà, còn có ban công riêng, nhưng căn phòng ấy và căn phòng của Chu Từ Bạch, hai căn phòng xa cách nhau một dãy hành lang tầng hai dài dằng dặc, mà hết lần này tới lần khác muốn tìm đến nhau phải đi ngang qua phòng khách lớn của gia đình.
Hay nói cách khác, chỉ cần trong phòng khách có người, cậu muốn lén lút tới bên phòng Cố Ký Thanh, nhất định sẽ bị phát hiện. Mà buổi sáng muốn trốn từ phòng Cố Ký Thanh ra, hẳn là sẽ đụng mặt một ông cụ trong nhà sáng nào cũng năm rưỡi đã dậy đọc báo sớm.
Mấy ngày trước khi nhập học này còn có thể sống tiếp nữa được không?
Chu Từ Bạch vừa nghĩ đã vội, không ngừng có ý muốn ám chỉ cho Cố Ký Thanh, nhưng Cố Ký Thanh luôn khéo léo hiểu lòng người nay lại một tín hiệu dường như cũng không nhận được.
Cuối cùng chị dâu Chu Từ Bạch vẫn khó nhìn được nữa, quan tâm hỏi han: “Tiểu Từ, mắt em không thoải mái hả?”
Chu Từ Bạch đang cố dùng mắt ra hiệu vội vàng nói: “…Không ạ”.
“Vậy em cứ một mực nháy mắt thế làm gì, chỗ này có em gái nào đâu, em phóng điện làm chi vậy?” Chị dâu có chút khó hiểu hỏi một câu.
Chu Từ Bạch phóng điện nãy giờ mà người cậu muốn nhận lại không nhận được: “…”
Bởi vì vợ em ở chỗ này.
Nhưng vợ của cậu sau khi nghe được lời của chị dâu chỉ khẽ cong khóe môi.
Cậu đã hiểu, con mèo xấu xa Cố Ký Thanh kia đang cố ý.
Nhưng hiện giờ đã về nhà, cậu biết Cố Ký Thanh cố ý đi nữa cũng không làm gì được anh, chỉ có thể nhìn anh nở nụ cười xấu xa, nghiến răng nghiến lợi.
Mà giây tiếp theo chị dâu cậu đã quay đầu nói với Cố Ký Thanh: “À, đúng rồi, sắp đến giờ ăn cơm, ông nội và mọi người còn đang ở trên tầng thượng, em có muốn lên gặp họ không?”
Cố Ký Thanh vốn còn đang vui sướng khi có người gặp họa sững sờ.
Đi thì chắc chắn phải đi, không thì thật bất lịch sự.
Chỉ là không hiểu sao có chút căng thẳng.
Anh cũng không nói nên lời lý do tại sao mình lại lo lắng.
Rõ ràng đây không phải lần đầu anh tới nhà họ Chu, cũng không phải lần đầu tiếp xúc với người nhà họ, nhưng lần này thân phận đã đổi, cảm giác căng thẳng vì bí mật cùng ngượng ngùng khiến cho anh bắt đầu thấp thỏm không yên.
Anh đứng bên cửa sân thượng, kéo lại dây đeo balo, định sửa sang lại cho mình trông ngoan ngoãn gọn gàng hơn một chút, dù sao nhà họ Chu vốn có tiếng là gia đình có gia phong nghiêm chỉnh, anh không muốn để lại cho họ chút ấn tượng không tốt nào.
Nghĩ đến bữa tiệc mừng sinh nhật hoành tráng lần trước cùng những món đồ trang trí cầu kỳ trong phòng khách, anh không nhịn được, quay đầu hỏi Chu Từ Bạch: “Nhà em chúc Tết có cần dập đầu không vậy?”
Anh ngẩng đầu nhìn Chu Từ Bạch hỏi quá nghiêm túc, đến mức làm cho đáy mắt của Chu Từ Bạch cùng chị dâu cậu đều hiện ra nét cười.
Chị dâu Chu Từ Bạch chưa nói câu nào đã bất ngờ đẩy cửa sân thượng ra.
Trái tim Cố Ký Thanh như bị bóp chặt lại, giật mình đứng im tại chỗ.
Trên sân thượng ngập tràn ánh sáng rộng hơn một trăm mét vuông, Chu Tiểu Việt cùng Tô Việt Bạch mỗi người mặc một bộ đồ ngủ hình khủng long mua từ trên Taobao về, giữa một vùng cây xanh được chăm sóc cẩn thận, cầm súng đồ chơi, ngây ngô bắn tỉa, Chúc Chúc nhảy qua, thành công gia nhập vào nhóm họ.
Bên cạnh bàn đá nhỏ, Chu Trăn Bạch mặc một thân âu phục giày da bất đắc dĩ tìm thứ gì đó sau lưng ông cụ Chu: “Ông nội, con đã nói bao nhiêu lần rồi, ông đừng giấu pháo của con đi nữa”.
Ông nội Chu hiển nhiên không phục, gõ gậy xuống đất: “Ai giấu pháo của anh! Pháo của anh rõ ràng đã bị xe của ông ăn rồi!”
Chu Trăn Bạch gật đầu: “Vậy ông nói con nghe, tại sao trong một ván cờ tướng phe của ông lại có thể biến ra ba cái xe vậy?”
Ông nội Chu: “…”
Lý không cãi được nhưng tiếng thì phải to: “Ai mượn anh quản!”
Chu Từ Bạch quay đầu: “Bố, bố mau đến quản đi”.
Nhưng Chủ tịch Chu lúc này đang đeo bao tay hoa treo tạp dề hoa, ngồi xổm trước một chậu cây vạn tuế, giúp vợ mình cắt tỉa chăm sóc cây, không thèm quan tâm con trai cả: “Con gọi bố thì được ích gì, con gọi bố là bố, bố gọi ông con là bố, con gọi bố đến giúp con chi bằng gọi con trai con đến giúp thì hay hơn đó”.
Vừa dứt lời, con của Chu Trăn Bạch tinh mắt trông thấy Cố Ký Thanh, lập tức vứt súng đồ chơi, tung hai cái vó ngắn ngủn nhào về phía anh: “Anh Ký Thanh! Em nhớ anh quá đi! Lần này anh lại giảng bài cho em có được không, để lần thi này em giành được vị trí thứ nhất!”
Mà một tiếng gào của cậu bé vừa cất lên, mẹ Chu đang tỉa cắt chậu hoa ngẩng đầu nhìn thấy Cố Ký Thanh một cái, lập tức buông đồ trong tay, dịu dàng bước tới: “Ôi chao, Tiểu Cố đó hả, sao trông gầy hơn lần trước nhiều thế này, có phải gần đây ăn uống không đủ dinh dưỡng không. Con xem này, cánh tay con, chân con nữa sao lại gầy… chờ một chút, có phải con không mặc quần thu không hả?”
Cố Ký Thanh: “?”
Còn chưa đợi anh kịp phản ứng, mẹ Chu đã đưa ra phán đoán dựa theo kinh nghiệm phong phú của mình: “Trời lạnh thế này, sao tụi nhỏ các con không ai chịu mặc quần thu vậy!”
Nói xong liền quay người gọi: “Chị Lưu! Chị cầm mấy cái quần thu Chu Từ Bạch không mặc tới đây hộ em với!”
“Không phải đâu cô, con không cần…”
“Còn nữa, Chu Từ Bạch, có phải con cũng không mặc!”
Không đợi Cố Ký Thanh hốt hoảng uyển chuyển từ chối, mẹ Chu đã vươn móng vuốt về chiếc quần jean của Chu Từ Bạch, bóp bóp, quả nhiên là không mặc, thế là một bàn tay lập tức vỗ tới đùi: “Chắc chắn là con làm hư Tiểu Cố!”
Chu Từ Bạch ngày nào cũng làm lò sưởi hình người cho Cố Ký Thanh: “???”
Mẹ Chu hoàn toàn mặc kệ sắc mặt oan khuất của con trai, bắt đầu tiến hành kiểm tra bất ngờ: “Chu Hành!”
Chủ tịch Chu vội vàng kéo ống quần tây: “Vợ ơi, anh có mặc mà”.
Mẹ Chu lại gọi: “Chu Trăn Bạch!”
Cậu cả nhà họ Chu mặc một thân quần áo lịch sự, mặt người dạ chó, nhã nhặn cao ngạo trong mắt công chúng đứng lỳ tại chỗ, giữ gìn hình tượng, cố tìm cách giãy dụa: “Mẹ ơi, con đã ba mươi hai rồi…”
Nhưng mẹ Chu vô cùng công bằng: “Người lớn mới phải nhớ mặc, không thì sang năm con sẽ sớm bị thấp khớp cho xem”.
“…”
Thế là Cố Ký Thanh trong tình trạng chưa nói một lời đã bị nhét một cái quần thu đẩy về phòng.
Một trận gà bay chó sủa nhưng vô cùng hợp ý Chu Từ Bạch.
Cậu nhân dịp binh hoang mã loạn, lén lút chui vào phòng Cố Ký Thanh, nhìn thấy anh cầm quần thu ngơ ngơ ngác ngác đứng im tại chỗ, trong lòng cảm thấy anh thật đáng yêu, ôm anh lại, thấp giọng cười nói: “Bị mẹ em dọa rồi à?”
Cố Ký Thanh lấy lại tinh thần, vội nói: “Không phải đâu, cô tốt lắm, chỉ là…”
Chỉ là không giống như anh tưởng tượng.
Không chỉ có mẹ Chu, bầu không khí của tứ đại đồng đường nhà họ Chu đều không như anh tưởng tượng.
Rất ồn ào, ăn to nói lớn, không hề giống nhà họ Cố quy củ mọi nơi, chốn nào trong nhà họ Chu cũng tràn đầy sức sống, chứ không phải hương vị trang trọng lễ nghi của nhà cao cửa rộng anh hay nghĩ đến.
Rất giống…
Một ngôi nhà.
Một ngôi nhà chân chính.
Trước đó lúc Chu Từ Bạch nói muốn trở thành nhà của anh, Cố Ký Thanh thực sự không cảm thấy quá xúc động, bởi vì với anh mà nói, được ở bên Chu Từ Bạch đã là hạnh phúc rồi, về phần thứ gọi là nhà, có hay không cũng không có gì khác biệt.
Thế nhưng trong tích tắc ban nãy, đột nhiên anh lại nếm được một chút hương vị gia đình.
Chu Từ Bạch nhìn hàng mi anh đang buông rủ, đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng anh, giọng nói càng trầm hơn một chút: “Cố Chỉ Chỉ, có phải anh thích nhà của em rồi không?”
Cố Ký Thanh mím môi, không hề phủ nhận.
Đáy mắt Chu Từ Bạch mang theo ý cười, nhân cơ hội ôm anh càng chặt: “Vậy anh mau mau kết hôn với em đi, thế thì nhà của em sau này sẽ thành nhà của anh rồi đó”.
Cố Ký Thanh bị giọng nói trầm thấp của cậu mê hoặc: “Nhưng lỡ đâu người nhà em không thích anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Không đâu”.
“Hả?”
“Chỉ cần anh nhớ mặc quần thu vào mùa đông, ít nhất sẽ có mẹ em yêu thích”.
“?”
“…”
“.”
“Chu Từ Bạch!”
Cuối cùng Cố Ký Thanh cũng phát hiện ý đồ chân chính của Chu Từ Bạch, còn chưa kịp giãy dụa đã bị Chu Từ Bạch ép đến bên giường, tháo dây lưng quấn quanh quần jean, tiện thể cắn một cái lên cổ: “Ai bảo anh không ở cùng với em”.
Cố Ký Thanh sợ cậu làm loạn, vừa đẩy cậu ra, vừa giải thích: “Anh muốn tránh nghi ngờ…”
Lời nói còn chưa nói xong, Chu Từ Bạch đã thấp giọng nói: “Em biết, cho nên mấy ngày nay em sẽ nghe lời anh hết, được chưa?”
Chu Từ Bạch cúi đầu nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc dịu dàng.
Cố Ký Thanh giật mình, Chu Từ Bạch lại nhân cơ hội cúi đầu chậm rãi đè môi mình đến, Cố Ký Thanh bị giọng nói của cậu quyến rũ, tự nhiên ôm lấy cổ cậu.
Bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Nhưng ngoài cửa lại lập tức vang lên tiếng gọi ngây thơ của trẻ nhỏ: “Anh Ký Thanh ơi! Quần thu mặc có vừa không? Mẹ em nói sắp đến giờ ăn cơm rồi! Anh có thể dạy mẹ làm bánh bích quy chứ!”
Giọng nói cậu bé âm vang tới tận mây xanh, làm cho mọi hành động làm loạn đều biến thành tội ác.
Bầu không khí ấm áp mập mờ biến mất không còn sót lại chút gì.
Chu Từ Bạch cứng đờ tại chỗ.
Nét mặt không khác gì một chú cún hao tổn hết tâm tư để ăn thịt, cuối cùng lại bị chuột nhỏ quấy rầy mất miếng ngon.
Cố Ký Thanh không nhịn được, nở nụ cười, đẩy Chu Từ Bạch ra, để lại một câu “Lần này không phải anh không cho em ăn nhé”, sau đó chậm rãi đi vào nhà vệ sinh của phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Còn lại một mình Chu Từ Bạch giữa gian phòng trống trải: “…”
Mười giây sau, trong căn biệt thự nhà họ Chu gia phong nghiêm chỉnh truyền ra tiếng la hoảng sợ của cậu nhóc sáu tuổi: “Á! Chú nhỏ! Đừng vác cháu lên vai! Cháu sợ độ cao! Á á á!”
Nhưng rất hiển nhiên, Chu Tiểu Việt sợ độ cao cuối cùng không thể bỏ trốn kịp dưới móng vuốt yêu ma của một cậu trai cao đến một mét chín.
Lúc Cố Ký Thanh từ trong phòng ra ngoài, Chu Tiểu Việt đang mếu máo ôm đùi bố tố cáo, thế nhưng bố cậu bé chỉ ngồi trên ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống, thảnh thơi chụp một tấm ảnh cậu nhóc thút thít thở than gửi vào trong nhóm [Gia đình tương thân tương ái], quả thật một chút tình yêu của người cha cũng chưa thấy ở chỗ nào.
Thế là vừa trông thấy Cố Ký Thanh, Chu Tiểu Việt tựa như đứa trẻ trông thấy mẹ, nhào tới ôm lấy anh, vùi đầu khóc la: “Hu hu hu, anh Ký Thanh ơi, chú nhỏ bắt nạt em! Chú thật xấu xa quá!”
Chu Từ Bạch chỉ vác Chu Tiểu Việt lên vai đi qua đi lại một vòng: “?”
Sao lại còn có thể loại tố cáo phóng đại đến thế này?
Sau đó Chu Tiểu Việt tiếp tục mếu máo than rằng: “Em tủi thân lắm, anh Ký Thanh ôm em đi”.
Chu Từ Bạch: “??”
Vừa rồi sao cháu không đòi bố cháu ôm?
Chu Tiểu Việt gào khan, một giọt nước mắt cũng chưa rơi rớt: “Anh Ký Thanh thơm thơm thì em sẽ được an ủi hơn nữa cơ”.
Chu Từ Bạch: “???”
Phá mình xong rồi còn muốn thơm thơm người của mình á?!
Chu Từ Bạch không nhịn được nữa, từ phía sau xách cổ Chu Tiểu Việt lên: “Chu Tiểu Việt!”
“Chu Từ Bạch!” Chu Trăn Bạch cũng không nhịn được nữa, nâng mắt, hỏi thẳng: “Em bắt nạt con trai anh làm gì?”
Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi: “Rõ ràng con trai anh bắt nạt bạn trai…”
Ba chữ “bạn trai em” chưa kịp nói ra, Chu Từ Bạch đã ý thức được điều gì đó, đứng lặng người tại chỗ.
Cố Ký Thanh đang định ra tay cứu giúp Chu Tiểu Việt từ tay Chu Từ Bạch cũng cứng đờ người tại chỗ.
Chị dâu đang chuẩn bị đồ ăn ở bếp phía Tây, Tô Việt Bạch ngồi trong phòng khách, Chu Tiểu Việt bị tóm trong tay chú, bố Chu mẹ Chu cùng ông nội Chu mới xuống từ tầng thượng, đồng loạt quăng ánh mắt nghi ngờ tới.
Chu Từ Bạch: “…”
Cố Ký Thanh: “…”
Im lặng tựa như tử vong sắp tới thăm.
Chu Từ Bạch nhanh chóng phản ứng lại, giả bộ bình tĩnh, cố cãi: “Rõ ràng là con trai của anh bắt nạt bạn trai ở cùng phòng với em trước, anh xem Cố Ký Thanh gầy thế này, sao có thể bế được nó”.
Nói xong cậu buông Chu Tiểu Việt, nói với Cố Ký Thanh: “Không phải anh bảo muốn giúp chị dâu làm bánh quy hả?”
Sau đó kéo tay anh đi về phía phòng bếp phía Tây.
Để lại đám người trong phòng khách: “…”
Hình như có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Tòng phạm duy nhất Tô Việt Bạch cố gắng cứu trợ: “À thì, hình như dạo này đám thẳng nam ai cũng thích nắm tay nhau…”
“Vậy sao? Sao anh không biết chuyện đó nhỉ?” Chu Trăn Bạch liếc qua bốn cái tai nhỏ đỏ bừng, lật báo ra xem, khóe môi khẽ cong cong.
Mà Chu Từ Bạch nắm tay Cố Ký Thanh một đường đi đến nhà bếp, mặc dù chị dâu Chu có ngạc nhiên một chút, nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua, vội vàng đẩy bát bột trong tay mình tới: “Chị định làm một món điểm tâm ngọt sau bữa cơm, nhưng quấy bột mì một hồi mà cứ thấy không đúng, em xem nó có vấn đề ở đâu không?”
Cố Ký Thanh chỉ nhìn thoáng qua đã tìm ra đáp án: “Bột mì với bơ phải trộn theo cách riêng, không được quấy xoay vòng, không thì sẽ dễ bị vón cục”.
“Hả?”
Chị dâu chớp mắt, cái hiểu cái không.
Cố Ký Thanh không nói nhiều lời, lập tức lấy ra một chiếc bát khác, cho trứng gà và đường cát đánh lên, lại thêm phần bơ vào, sau đó vừa giảng giải vừa kiên nhẫn biểu diễn lại một lần cách thức trộn bột.
Khéo léo tạo hình cho chiếc bánh, trang trí, bỏ vào lò nướng.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui, ống tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ gầy gò như ưu nhã đầy sức lực.
Một đĩa bánh Cookie màu sắc hương vị đầy đủ nhanh chóng ra lò.
Chị dâu Chu Từ Bạch nhặt một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai nhai, ngọt thơm lan ra bốn phía, mở to hai mắt khen: “Trời ơi, Tiểu Cố, ăn ngon quá đi!”
Nói xong chị vội bưng bánh quy ra phòng khách, không kịp chờ đợi chia sẻ cho mọi người, phòng khách cũng nhanh chóng truyền ra lời khen ngợi.
Cố Ký Thanh nhẹ nhàng thở phào, quay người đi đến bên vòi rửa, mượn âm thanh dòng nước chảy ra, rốt cuộc mới chịu cười nói: “Chu Từ Bạch, sao em lại còn ghen tuông với cả một cậu nhóc cơ chứ”.
Chu Từ Bạch ấn vào vòi chai nước rửa tay hai lần, tạo bọt, vừa thay Cố Ký Thanh rửa sạch bột mì dính trên tay, vừa thẳng thắn hùng hồn đầy lý lẽ đáp lại: “Bởi vì anh chỉ có thể cho một mình em hôn thôi”.
Ấu trĩ đến mức có chút đáng yêu.
Cố Ký Thanh khẽ cười thành tiếng: “Thế lỡ lộ tẩy thì hai ta phải làm sao bây giờ?”
Chu Từ Bạch chết không hối hận: “Lộ tẩy thì cũng chỉ được để một mình em hôn”.
“Vậy lỡ người nhà em đuổi anh đi thì sao?”
“Sao có thể đuổi anh đi được, ông nội và chị dâu thích anh đến vậy”.
“Nhưng anh chưa tiếp xúc nhiều với bố mẹ của em, lỡ đâu họ không thích anh thì sao?”
Cố Ký Thanh không khỏi nghĩ đến khả năng này.
Dù sao quý một người bạn cùng phòng của con trai và quý bạn trai của con trai mình là hai tình cảm hoàn toàn khác biệt.
Chu Từ Bạch lại vô cùng tự tin: “Không đâu”.
“Tại sao?”
“Bởi vì nhà em di truyền đặc tính ‘tai mềm’, ông nội em bố em anh trai em đều vậy, mà chị dâu em trước giờ vẫn ủng hộ LGBT, cho nên chắc chắn chị rất thích anh, anh em nghe lời chị, vậy thì anh trai em cũng sẽ thích anh. Em và anh trai đều thích anh rồi, mẹ em thương con trai nhất, đương nhiên sẽ thích anh thôi. Mà bố mẹ nghe lời mẹ lắm, cho nên bố cũng sẽ thích anh, còn Chu Tiểu Việt và Tô Việt Bạch nữa, chín bỏ làm mười chẳng phải trên dưới nhà em đều thích anh rồi hả? Vậy nên hai chúng ta nhất định phải ở bên cạnh nhau”.
Sao còn có loại lý lẽ như thế này?
Mà quan trọng hơn nữa, logic trong câu nói của cậu rất chặt chẽ, Cố Ký Thanh nhất thời không tìm được chỗ nào để chỉ ra điểm sai.
Thế nhưng hiện thực xưa giờ đâu đi theo logic.
Cố Ký Thanh hỏi: “Lỡ đâu thật sự bị đuổi đi thì phải làm thế nào? Chúng ta sẽ thành Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hay Romeo và Juliet?”
“Không thành đôi nào cả, em đã tính toán hết rồi, năm hai em có thể đi làm gia sư, năm ba có thể nhận bản vẽ, năm bốn lập nghiệp kiếm tiền, hơn nữa anh trai em đã dạy em tiết kiệm tiền riêng, cho nên em có một khoản tiền nho nhỏ trong nhà không ai hay biết, có bị đuổi ra ngoài em vẫn có thể nuôi anh được”.
Nếu như cậu chỉ nói một câu ‘Em trộm ắc quy xe điện về nuôi anh*’ thì Cố Ký Thanh có lẽ sẽ xem như đây là một trò đùa. Vậy mà cái người này cứ một mực nghiêm túc đứng đắn trả lời câu hỏi của anh đến vậy, giống như cậu đã thực sự suy nghĩ tất cả những chuyện có thể xảy ra,
(*)我偷电瓶车养你: Câu nói bắt nguồn từ một video phỏng vấn tin tức về một người đàn ông bị bắt quả tang đang ăn trộm ắc quy xe, bị cảnh sát tóm được. Phóng viên hỏi anh chàng còn trẻ và khỏe thế này sao không kiếm việc làm mà lại đi ăn trộm, anh chàng trả lời không biết làm ăn nên chỉ sống bằng ăn cắp vặt được thôi, thậm chí mỗi khi vào trại giam anh chàng còn có cảm giác như trở về nhà của mình.
Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch đang giữ lấy mấy ngón tay anh đặt dưới vòi nước, cẩn thận rửa sạch. Mi mắt cậu buông xuống, giọng nói nhỏ nhẹ mà nghiêm túc: “Dù sao chờ chút nữa ăn cơm anh cũng đừng căng thẳng quá, em sẽ cố gắng biểu hiện tốt một chút để cả nhà đều vui vẻ, sẽ không để anh chịu chút tổn thương nào đâu”.
Cún lớn mãi mãi giống như lúc này, bình thường nhìn thì ngốc ngốc, thế nhưng luôn mang lại cho bạn cảm giác an toàn.
Trái tim Cố Ký Thanh mềm nhũn, lại hơi ấm lên.
Phòng bếp nhà họ Chu thiết kế hình chữ L, bếp đối diện phòng khách, bồn rửa tay ở bên góc rẽ đối diện vườn hoa bên ngoài, phòng khách không thể nhìn thấy hai người họ.
Thế là sau khi Cố Ký Thanh nhìn Chu Từ Bạch thật lâu thật lâu, anh thu tầm mắt lại, điềm nhiên như không có việc gì nói ra: “Bạn trai à, thực ra em có thể thừa dịp rửa tay cho anh mà hôn anh một cái, bổ sung thêm chút năng lượng”.
Nói xong, Chu Từ Bạch thì sững sờ, còn Cố Ký Thanh thì mang theo nét cười nơi khóe mắt. Chu Từ Bạch nhanh chóng hiểu được ý của anh, lòng mừng khấp khởi, vui sướng nhào tới gần mặt Cố Ký Thanh chuẩn bị thân thiết một hồi.
Nhưng mà một giây trước khi hai khuôn mặt sát lại, cậu đột ngột dừng lại mọi động tác.
Bởi vì xuyên qua đầu vai của Cố Ký Thanh, cậu trông thấy Chu Tiểu Việt đứng bên ngoài cánh cửa thủy tinh của phòng bếp.
Chu Tiểu Việt chớp chớp mắt.
Chu Từ Bạch cũng chớp chớp mắt.
Cách cánh cửa, tất cả mọi lời nói của hai người cậu bé nghe không rõ cũng nghe không hiểu, thậm chí có thể nói là hoàn toàn chả hiểu một chút gì, nhưng dựa theo tâm tư nhạy cảm của trẻ em, cậu bé đã tóm được từ ngữ xa lạ nhất với chính mình.
Thế là cậu bé ngửa đầu, giòn giã hô: “Chú nhỏ ơi, tai mềm là gì thế chú?”
Chu Từ Bạch: “…”
Một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi trôi qua, Chu Từ Bạch lựa chọn trở thành một người lớn xấu xa: “Ý là một người đàn ông tốt”.
“A!”
Hai con mắt của Chu Tiểu Việt lấp lánh ánh sáng, gật đầu thật mạnh, sau đó trong giây phút Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch ý thức được chuyện sắp xảy ra có chút chệch đường ray, cậu bé đã quay người nhào vào phòng khách.
Đồng thời, tiếng ca ngợi vang tận mây xanh của cậu nhóc vang vọng: “Ông nội, bố, cụ ơi, mọi người chính là ‘tai mềm’ xịn nhất thế giới!!! Chu Tiểu Việt muốn có thêm tiền lì xì!!!”
Cố Ký Thanh: “…”
Chu Từ Bạch: “…”
Khoảnh khắc ấy tựa như thế giới không còn một tiếng động, chỉ còn lại hai người họ lên tiếng thảo luận về cuộc sống của chính mình.
“Chu Từ Bạch, em cảm thấy hai chúng ta có thể bị đuổi ra khỏi nhà chưa?”
“Nếu em ép học sinh tiểu học một ngày làm ba mươi tờ đề thi Toán học thì sẽ bị phán tù bao nhiêu năm vậy?”