Hoạ Mỹ Nhân

Chương 53: Chiến Tranh



Họa Y đứng dậy, dưới điện cẩn thận nói:
– Ta thật có diễm phúc khi được Âu Dương thiếu chủ để mắt, nhưng Họa Y đã là Trắc Phi của Thái Tử, đời này kiếp này cũng chỉ có thể là nữ nhân của chàng, đối với Âu Dương thiếu chủ ngàn vạn lần không xứng.
Trình Quân đỏ mắt trừng cô:
– Nàng nghĩ như vậy sao?
Họa Y im lặng, không nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trình Tranh tiến ra trước che cô vào lưng mình, ngạo nghễ đáp lại:
– Thiên Hoang có thể yêu cầu gấm vóc, ngân lượng, đất đai, tất cả đều có thể thương lượng, chỉ cần đôi bên cùng có lợi, chiến tranh có thể dừng.

Chỉ mỗi nàng ấy thì tuyệt nhiên không thể.
– Thái Tử Điện Hạ đúng là người trọng tình, vì một nữ nhân mà quyết không suy xét lại.
– Âu Dương thiếu chủ đã mỉa mai rồi, chẳng phải ngài cũng vì một nữ nhân mà mình không thể có được bất chấp cướp đoạt hay sao?
Hai người bọn họ mắt đấu mắt, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng Trình Quân đứng dậy, mang theo kiêu ngạo rời khỏi điện lớn, trước khi đi vẫn vương vấn ánh nhìn lên người Họa Y.
Liền sau đó Kha Nguyệt viện lý do khó chịu, muốn được về Đông Cung trước.

Họa Y đánh mắt ra hiệu cho Vô Ưu, âm thầm bám theo.
Hồi lâu trong điện lớn, Vô Ưu tiến thẳng đến vị trí của Họa Y thì thầm vào tai cô:
– Trắc Phi, mọi thứ đã đi theo kế hoạch.
…—————-…
Thoả hiệp không thành, không lâu sau Trình Quân dẫn đầu liên quân đánh thẳng vào Nguyệt Thành, phá vỡ thành trì kiên cố, giẫm nát từng thứ vó ngựa đi qua.
Khắp nơi chìm trong cảnh tang tóc, bi thương.

Một góc hoàng cung nghi ngút khói lửa, kiến trúc lăng tẩm bị sụp đổ bởi sức phá hủy của trận chiến, Trình Tranh và Trình Quân đối đầu, đánh nhau long trời nhiều ngày vẫn không phân được thắng bại.
Tất cả các nhánh quân hùng mạnh nhất của Thiên Hoang vây lấy hoàng cung, kín như bưng không một kẽ hở.

Họa Y chiến giáp hóa thành nữ binh xông vào biển lửa, tựa lưng chiến đấu bên cạnh Trình Tranh.
Máu tươi khắp nơi rơi trên đất lạnh, tiếng ai oán của con dân vang dội cả trời xanh.

Hoắc Tôn Vũ bắt giữ được Hoàng Đế Nguyệt Quốc uy hiếp Trình Tranh buông kiếm đầu hàng.
An Vương hứa chi viện quân lực, nhưng trong lúc nguy cấp một binh một tốt cũng không tiếp ứng, kế hoạch chuẩn bị từ trước mà Trình Tranh và Hoàng Đế Nguyệt Quốc an bày đều bị Kha Nguyệt thăm dò cấp báo cho Thiên Hoang, Trình Quân không tốn nhiều sức đã vây khốn hoàng cung.
Vòng vây thiên binh vạn mã, gươm giáo chỉa vào trung tâm, Trình Tranh và Họa Y trên thân chằng chịt vết máu tươi, tựa lưng nhau chống đỡ.
Lớp lớp vó ngựa phi qua đỉnh đầu, Trình Tranh hết lần này đến lần khác yểm trợ cho cô.
Nhiều ngày chiến đấu hắn dường như sắp cạn kiệt sức lực.
* Phặt *
Mũi tên từ hướng không xác định nhắm thẳng đến Trình Tranh, Họa Y tinh mắt phát hiện chém lìa đường đi của mũi tiễn.

Nhưng lúc này tại hướng khác, cự kiếm tung ra như bảng sắt âm hiểm đổ xuống, Trình Tranh kịp né tránh tuy nhiên vẫn bị đả thương.
Giữa vòng vây hãm, một tuấn mã từ từ bước đến, Trình Quân xích giáp nghiêm nghị, trên dung nhan anh tuấn vết máu còn lưu, trầm giọng hỏi cô.
– Y nhi, thắng bại nàng đã nhìn thấy rồi, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, Trình Quân ta sẽ nương tình tha cho hắn một con đường sống.
Đỡ lấy cánh tay Trình Tranh, thanh kiếm sáng màu trên người Họa Y không một giây nới lỏng.
– Trình Quân.

Không.

Giờ khắc này nên gọi ngài là Âu Dương Quân rồi.

Khói lửa điêu tàn này là cảnh tượng mà ngài muốn thấy hay sao?
– Y nhi, ta chỉ muốn giành lại những thứ vốn thuộc về mình, trong đó có cả nàng.
– Ngụy biện.

Thứ mà ngài muốn là chém giết để thỏa mãn thù hận trong lòng.
Âu Dương Quân đưa bàn tay trắng muốt hướng đến cô, hạ giọng mong cầu:
– Y nhi, ta có thể cho nàng tất cả những gì ta có, kể cả ngai vàng giành được từ máu xương, chỉ cần nàng đồng ý quay về bên cạnh ta.
Trình Tranh gồng người đứng dậy, che chắn trước người cô.
– Âu Dương Quân, ngươi đừng có mơ, nàng ấy là của mỗi một mình ta.
Môi mỏng mím chặt phẫn uất:
– Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là ta đến trước, rõ ràng nàng ấy vốn dĩ là thuộc về ta, ngươi có tư cách gì? Ngươi cũng giống với cẩu hoàng đế Nguyệt Quốc cướp mất ái thương của kẻ khác.
Họa Y lạnh giọng:
– Âu Dương Quân, Chu Họa Y mà ngài yêu tha thiết nàng ấy đã chết từ rất lâu rồi, ta không phải là nàng ấy.
Điều này không biết cô đã nói bao nhiêu lần với hắn, cũng không biết phải giẫy giụa kịch liệt như thế nào mới khiến con người cố chấp đó nhận ra.
Mày kiếm nhíu lại lộ rõ đau thương:
– Y nhi, nàng bị Vong Tình đan làm cho điên loạn rồi, rõ ràng nàng yêu ta đến chết đi sống lại, làm sao có thể một thời gian ngắn như vậy mà chút ký ức đó cũng không đủ dao động tâm nàng.
Cô hời hợt nhìn vào mắt hắn, tim không đau, lòng không tiếc:
– Âu Dương Quân, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chúng ta không nên quay đầu.
Âu Dương Quân nghiến răng, đăm đăm ánh mắt giăng tơ máu của mình, gằn giọng nói:

– Vậy thì hôm nay ta sẽ phanh thây, xé thịt Trình Tranh trước mặt nàng, để nàng nhìn thấy hắn thảm bại thế nào.
Mái tóc mật theo gió bụi vắt ngang dung nhan mỹ mạo đã vấy máu, cô thật tâm khuyên hắn:
– Âu Dương Quân, ngài dừng lại đi.

Thả hoàng thượng ra, lui binh đi.

Ngài vẫn còn cơ hội quay đầu.
Âu Dương Quân cười mỉa, trong nụ cười vạn nỗi thống hận đó hiện lên nhiều phần khổ ải:
– Quay đầu? Từ thời khắc nhìn thấy mẫu thân cằm tấc vải trắng dứt khoát đạp ngả ghế trước mắt ta, hình ảnh bà ấy giẫy giụa chật vật trong đau đớn cũng không có một tiếng la hét, thì tâm tư đã chết.

Người ta yêu trở thành thê tử của kẻ khác, ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, như con thiêu thân trong đêm lao đến bờ sông, có đầm mình bao lâu dưới dòng thủy triều lạnh giá ấy cũng không sao giật dậy được giấc mộng đáng hận này.

Mỗi đêm, mỗi tháng, mỗi năm thân thể của ta bị những cơn đau của Lang Tinh Địa Tâm Hỏa giày vò đến tê tâm liệt phế, bị người ngoài chỉ trỏ, cười nhạo.

Ta phấn đấu thể hiện thực lực của mình nhiều như vậy, nhưng chỉ vì một Lang Tinh Địa Tâm Hoả phế đi không ít hậu thuẫn mà thiên bẩm ban cho, Y nhi à, nàng nói xem có công bằng không? Ta làm gì có thể quay đầu.
– Âu Dương Quân, chỉ có mình ngài thấy thế, trong mắt kẻ khác ngài tuy lãnh đạm, nhưng họ vẫn cứ ngưỡng mộ học thức và nhân cách thanh sạch của ngài.

Nếu như ngài không bị những mù quáng oán hận đó lấy đi sự thanh khiết nội liễm, thì ắt hẳn đã trở thành Nhị Vương Gia đáng kính của Nguyệt Quốc rồi.
Âu Dương Quân chua chát gào lớn:
– Ta không cần trở thành Vương Gia đáng kính gì đó, ta chỉ cần công bằng cho chính mình, cũng chỉ cần có được thứ mà ta yêu nhất, người mà ta yêu nhất.
Dứt lời con ngươi ôn nhu nhìn cô chuyển sắc u ám, Âu Dương Quân phi thân như đại bàng, vùn vụt tiến công nhắm thẳng Trình Tranh.

Trình Tranh đẩy cô ra, tránh hỗn loạn làm cô bị thương, hai bên đánh nhau ác liệt cô không tài nào chen vào.
Khi đường thương lia qua hạ th.ân của Trình Quân một luồng ánh sáng dị sắc chiếu lóa mắt Trình Tranh, Âu Dương Tinh Húc tiếp ứng, Mạn Nhu đằng sau hạ thủ, gang tấc trói buộc Họa Y trong tay, cô không tài nào phản kháng vì vốn không phải là đối thủ của cô ta.
Một địch ba khiến Trình Tranh khốn đốn, liên tục bị trúng đòn, thân thể nam nhân trước mắt cô bê bết máu tươi, chiến giáp bạc màu tơi tả, không biết bao nhiêu lần bị đánh ngả rồi lại cố sức đứng dậy.
Nhìn thấy Trình Tranh đã không còn bao nhiêu sức lực, Hoắc Tôn Vũ xuất hiện, cướp lấy Họa Y khỏi Mạn Nhu, bóp chặt yết hầu của cô.

Vòng tay cứng như kìm sắt, tựa hồ có thể nghiền nát xương cốt của cô.
Âm hiểm mắng:
– Nữ nhân ti tiện, suýt chút thì phá hỏng kế hoạch của ta.
Trình Tranh lao đến muốn giải vây cứu cô, Âu Dương Quân không do dự đánh văng hắn ra xa, la liệt nằm trên đất.
Âu Dương Quân quay sang nói:
– Cữu phụ, đừng làm hại nàng ấy.
– Hồng nhan họa thủy, cô ta còn sống một ngày sẽ là hậu họa khôn lường một ngày cho Thiên Hoang.
Âu Dương Quân quỳ xuống, khẩn khoản:
– Cữu phụ, người thả nàng ấy ra đi, nhất định sẽ không như vậy.

Xin người.
Hoắc Tôn Vũ đả vào người Âu Dương Quân, nội thương bộc phát hắn phun ra máu đỏ.
– Vô dụng.

Vì một nữ nhân lại không do dự quỳ gối cầu xin, ta giữ con lại làm gì?
– Điện chủ, Hân nhi không còn, nhân duyên đứt đoạn của năm đó ta không muốn nhìn thấy lại nữa.
Âu Dương Tinh Húc giữ thanh giọng trầm ổn ngăn cản, nhìn thấy Hoắc Tôn Vũ vẫn không muốn buông tay, ông ta lại nói:
– Đại thắng đã giành được rồi, một nữ tử nhỏ bé lẽ nào chúng ta e sợ nhiều tới vậy hay sao?
Hoắc Tôn Vũ có chút không cam tâm, nhưng vì tôn trọng Âu Dương Tinh Húc nên giữ lấy sát ý mà buông tay.
Cô lao ra đến chỗ Trình Tranh, Âu Dương Quân ôm lấy hong Họa Y, kìm kẹp vào lòng mình.
Nam nhân cự kiếm lướt qua mặt cô, đá liên tục vào bụng Trình Tranh, đòn tấn công đầu tiên hắn đấm nắm tay trên đất né được, tiếp sau đó lại bị ám khí tẩm độc của Mạn Nhu phóng đến làm suy yếu, lãnh đủ mọi sát thương.
Cô giẫy giụa trong vòng tay của Âu Dương Quân, ra sức phản kháng gào khóc cũng không ngăn lại được, hắn ghé sát man tai cô nói:
– Nàng nhìn đi, nhìn cho kỹ bộ dạng thảm hại của hắn lúc này đi, đến bản thân còn không giữ nổi thì làm sao bảo vệ được nàng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.