Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 89



Editor: Vy Vy 1505

Hà ma ma là nhũ mẫu của Thái tử phi, mặc dù là Cao Húc, cũng vì yêu ai yêu cả đường đi, cho bà vài phần tôn trọng.

Bà ở Thanh Ninh Cung tương đối có thể diện, hiện giờ bị ma ma bên người Ngụy Vương phi quát mắng “tiện tì”, thái giám cung nhân đi theo bên cạnh lập tức trợn mắt giận dữ.

Ý cười khách sáo của Hà ma ma chợt tắt, lạnh lùng liếc mắt đối phương, nhàn nhạt nói: “Vị này ma ma nói vậy sai rồi.”

Đối phương ngôn ngữ quá phận, nhưng hai người đều là hạ nhân, rất khó bẻ xả rõ ràng, chính mình không có chủ tử ở đây chống lưng, cứng rắn phát tác trước mặt Ngụy Vương phi, đó là bà đuối lý.

Hà ma ma sẽ không để chủ tử vì mình mà thêm phiền toái, chỉ không nóng không lạnh bỏ xuống một câu: “Phải biết rằng, lão nô chưa bao giờ một hai bắt buộc Vương phi nương nương thay quần áo.”

Không thay thì không thay, dẹp đường hồi phủ đi thôi, nếu không phải chủ tử nhà ngươi mặt dày mày dạn cầu kiến, bọn ta còn lười phản ứng đấy.

Người trong hoàng cung đều là nói nửa câu lưu nửa câu, ý châm chọc ở ngoài lời không khó hiểu, Trương ma ma lập tức nghẹn đến mức đỏ bừng.

Không khí đột nhiên căng chặt, hai bên vô hình đã rơi vào thế giằng co.

“Ma ma, đừng nhiều lời.”

Lúc này, Tần Thải Lam mở miệng, giọng nàng ôn hòa không nhanh không chậm, ánh mắt đảo qua túi thơm đỏ rực thêu bươm bướm, trong lòng buông lỏng.

Nàng nâng mắt, gật đầu nói: “Vị ma ma này nói đúng lắm, một khi đã như vậy, chúng ta thay quần áo là được.”

Trương ma ma kinh ngạc, tâm niệm vừa chuyển, hiểu rõ, nén giận không lên tiếng, chỉ đỡ chủ tử vào trong phòng.

Thanh Ninh Cung chuẩn bị thật sự đầy đủ, trang sức, quần áo trong ngoài, ngay cả giày vớ cũng có.

Mấy ma ma rũ mắt cúi đầu cầm khay, đưa quần áo vào phòng. Khi tới gần mấy người Ngụy Vương phi, bọn họ tinh tế ngửi tóc đối phương, xác nhận không có mùi lạ.

Mấy ma ma này đều là ma ma hồi môn của Kỷ Uyển Thanh, tinh thông dược lý, hiện giờ giả làm thô sử ma ma.

Chủ tớ Tần Thải Lam thay váy áo mới, đi theo Hà ma ma vào hậu điện, Kỷ Uyển Thanh ở một chỗ phòng khách gặp các nàng.

Phòng khách gần hoa viên nhỏ, xưa nay dùng để thưởng cảnh. Nó có một đặc điểm, chính là ghế chủ tọa và ghế cho khách cách rất xa, ghế gần nhất cũng hơn một mét, ghế xa nhất phải cách bốn năm mét.

Cách xa nhau như vậy, hôm nay trời trong gió mát, tất cả mười hai cửa sổ lớn đều mở ra, đối lưu rất tốt, gió thu từ từ thổi quét, hương vị gì cũng không có khả năng lưu lại.

Bên cạnh Kỷ Uyển Thanh đứng mười mấy nha hoàn ma ma thái giám, thái giám đều là Cao Húc sai lại đây, thân thủ không tầm thường, có thể ứng đối trạng huống đột phát.

Tần Thải Lam vào phòng khách, mấy nha hoàn phía sau liền bị ngăn lại, nàng quay đầu trấn an vài câu, hành lễ, liền chọn cái ghế khách xa nhất ngồi xuống.

Kỷ Uyển Thanh nhíu nhíu mày đẹp, trực tiếp hỏi: “Không biết Ngụy Vương phi đến thăm, đến tột cùng có chuyện gì quan trọng?”

Tần Thải Lam ngước mắt, thiếu phụ tuổi trẻ áo xanh trước mắt cử chỉ ung dung, tuy người mang lục giáp, nhưng chỉ thoáng đẫy đà, cũng không mập mạp. Đối phương sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, hiển nhiên dưỡng đến cực tốt, không giống với lời đồn đãi bên ngoài.

Nàng bừng tỉnh, nhớ tới tâm tư của mẹ chồng, không nhịn được cười khổ.

Này đó ý tưởng giây lát lướt qua, nữ nhân trước mắt mày đẹp phi dương, đôi mắt sáng rực rỡ lấp lánh, có vài phần tương tự với khuôn mặt trong trí nhớ của nàng. Trong nháy mắt, nàng có chút hoảng hốt.

Thiếu niên kia mày rậm mắt to, thần thái sáng láng không khác gì thế này.

Tần Thải Lam suy nghĩ quay cuồng, nàng cho rằng chính mình đã quên gương mặt kia, thì ra không phải.

Đã từng, thiếu niên mắt đen chuyên chú nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc ưng thuận sau khi thành thân độc sủng một mình nàng, ấm ấp đến mức làm tim nàng phát đau.

Hốc mắt Tần Thải Lam nóng lên, cũng may trong khoảnh khắc giấu đi, lại đứng dậy thi lễ: “Thanh Nhi muội muội, ngày đó ở hành cung, tỷ không rõ nguyên do, thế nhưng ngăn trở muội.”

“Xong việc, trong lúc vô tình tỷ biết không ổn, trong lòng áy náy, không xin lỗi muội, lòng tỷ khó an.”

“Như thế sao?”

Kỷ Uyển Thanh cười cười, nàng không tin lúc ấy đối phương không suy đoán được, nhưng hiện tại nói này đó đã không còn ý nghĩa: “Bản cung nhận lấy lời xin lỗi của Vương phi, có thể an tâm rồi chứ.”

Nếu xin lỗi thành công, lần sau đừng lấy cớ tới Thanh Ninh Cung.

Kỷ Uyển Thanh thực dứt khoát lưu loát, nói xong nửa ngày, lại không nghe thấy Tần Thải Lam đáp lại, nàng mày đẹp nhíu lại, ngước mắt nhìn.

Lọt vào trong tầm mắt là đối phương tinh thần không tập trung, đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng, lại không có tiêu điểm, giống như xuyên thấu qua nàng nhìn một người khác.

Giờ khắc này, Kỷ Uyển Thanh hoảng hốt như bị ong mật hung hăng đốt một cái, đau đớn mang theo chua xót, nhiệt ý dâng lên xâm nhiễm vành mắt nàng.

Ánh mắt nàng đột nhiên sắc bén, bỗng chốc thẳng lưng, giọng nói không còn khách sáo ôn hòa, trở nên lạnh nhạt: “Bổn cung mệt mỏi, nếu Vương phi không có chuyện gì khác, liền trở về đi.”

Kỷ Uyển Thanh căm thù đến tận xương tuỷ, ca ca nàng là nam nhi đội trời đạp đất, mặc dù vì nước hy sinh, cũng không cần loại ướt át bẩn thỉu này lưu luyến hoài niệm.

Lúc này, Hà ma ma cầm khay đến, tiến lên nói vào lỗ tai nàng: “Nương nương, mới vừa rồi Phúc ma ma tới bẩm, nói trong quần áo Ngụy Vương phi có một túi thơm, nếu thai phụ ngửi sẽ có trở ngại.”

Kỷ Uyển Thanh rũ mắt nhìn, túi thơm màu đỏ rực lớn khoảng nửa bàn tay, mặt trên thêu bươm bướm, dẹp dẹp, hiển nhiên hương liệu có hại bên trong sớm đã lấy ra, mới được trình lên.

Nàng cười lạnh một tiếng, cách khăn vân vê túi thơm kia, giương tay ném lên người Tần Thải Lam: “Cũng mang túi thơm của ngươi đi đi, sau này cũng không cần lại đến.”

Cái gọi là hoài niệm quyến luyến, phối hợp với một túi thơm như vậy, thật là buồn cười đến cực điểm.

Trong mắt Kỷ Uyển Thanh ẩn hàm vô tận mỉa mai, Tần Thải Lam theo bản năng tiếp nhận túi thơm kia, nhất thời chật vật vạn phần. Giống như lớp da bên ngoài ngăn nắp lượng lệ bị người kéo xuống, tất cả bất kham bại lộ dưới ánh mặt trời, trần trụi, không che không chắn.

Nàng muốn phản biện, nhưng lại á khẩu không trả lời được, chân tay luống cuống, bị hai thái giám áo xám tiến lên “mời” ra ngoài.

Khi Tần Thải Lam ra Thanh Ninh Cung, Hà ma ma tiếp nhận mấy khối hương liệu kia, nhét vào trong tay nàng: “Đồ của Vương phi nương nương, đừng quên lấy về.”

Bà tức giận bất bình, chủ tử nhà bà trong mắt người ngoài là thật vất vả mới giữ được thai. Nếu đúng như vậy, ngửi ngửi hương liệu kia, chẳng phải là tuyết rơi thêm sương sao?

“Ngụy Vương phi thật ác độc, quả nhiên là thay đổi.”

“Người khẳng định sẽ thay đổi.” Trên đời có ai có thể mãi không thay đổi? Phải xem thay đổi phát triển theo hướng nào thôi.

Kỷ Uyển Thanh chậm rì rì dạo bước về chính phòng, nghe nhũ mẫu đi về than như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Túi thơm chưa chắc là của nàng, nhưng nàng hẳn là suy đoán được.”

Tần Thải Lam không muốn chủ động làm chuyện xấu, nhưng nếu cự tuyệt sẽ ảnh hưởng đến bản thân, nàng giãy giụa một phen cũng liền thuận nước đẩy thuyền.

Ngày xưa tình nghĩa, ranh giới thiện ác, ở trong lòng rất nhiều người, đều không quan trọng bằng bản thân.

Ánh mắt Kỷ Uyển Thanh bình tĩnh không gợn sóng, đây không phải chuyện thường sao?

Lại nói chủ tớ Tần Thải Lam, ra Thanh Ninh Cung, các nàng trực tiếp rời đi hoàng cung.

Vừa bước lên xe ngựa, Tần Thải Lam dựa vào gối rơi lệ, cuối cùng được khuyên giải, nhũ mẫu nói không sai, cuộc sống của nàng vẫn phải tiếp tục.

Sau khi hoàn hồn, túi thơm kia và mấy khối hương liệu nắm trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy vô cùng phỏng tay, nàng ném cho nha hoàn bên người: “Thu Vũ, cất mấy thứ này đi, chờ lần sau tiến cung thỉnh an lại lấy ra.”

“Nương nương, lão nô trở về làm người xem mấy phương thuốc kia, nếu tốt, chúng ta liền dùng.” Trương ma ma thấy chủ tử khôi phục bình thường, nhẹ nhàng thở ra, vội nói chuyện khác phân tán lực chú ý.

Hoàng hậu ôm cháu sốt ruột, phương thuốc tất nhiên không thành vấn đề, nhưng vẫn nên nhìn xem cho thỏa đáng, xưa nay con nối dõi là gốc rễ cậy vào của nữ tử.

Khó khăn qua đi, Tần Thải Lam quyết ý vứt bỏ chuyện trước kia, lấy lại bình tĩnh, thật mạnh gật đầu: “Ma ma nói đúng lắm.”

Kỷ Uyển Thanh cũng không rảnh phản ứng chuyện Ngụy Vương phi, từ nay về sau đối phương không tới làm phiền nàng là được.

Cuộc sống hài hòa lại qua một đoạn, đảo mắt đã đến cuối tháng chín, lúc nàng mang thai sắp tám tháng, tuyết đầu mùa rốt cuộc hạ xuống.

Mà xa nơi Thát Đát, đám người Hứa Trì cũng có tin tức mới nhất.

Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận mật tin phu quân đưa qua, ngưng mi nhìn kỹ: “Năm đó người đạt thành hiệp nghị với Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu là đại vương tử, đương nhiệm Thát Đát Khả Hãn?”

Cao Húc gật đầu: “Không sai, đám người Hứa Trì đã xác định, cũng bắt đầu thăm dò Thát Đát vương cung.”

Lại nói Hứa Trì bên này, ba tháng trước liền lãnh mấy cao thủ dưới trướng, cải trang giả dạng thành thảo nguyên hán tử, lẻn vào Thát Đát, điều tra việc một đảng Kỷ Hoàng hậu thông đồng với địch.

Chuyện này kỳ thật dễ dàng hơn ở Đại Chu nhiều, bởi vì ở Thát Đát, đây chẳng những không phải tội danh, ngược lại là chiến tích hạng nhất, vinh quang hạng nhất.

Tuy không thông báo khắp nơi, nhưng quan viên trung cấp cao cấp đều biết, lúc tiền nhiệm lão Khả Hãn bệnh nặng, rất khó lựa chọn người thừa kế.

Dù sao, mấy con trai của ông ta đều thực ưu tú.

Bởi vì lúc ấy việc nam chinh Đại Chu đã chuẩn bị thỏa đáng, vì thế, lão Khả Hãn quyết định, lập tức phát động xâm nhập phía nam, bốn vương tử từng người lãnh binh, ai lập chiến công lớn nhất, hãn vị chính là của người đó.

Kết quả, đại vương tử chiến công sặc sỡ, đoạt vô số vàng bạc nô lệ nữ nhân, thuận lợi ngồi lên vị trí tân Khả Hãn.

Đám người Hứa Trì phí chút công phu, liền được đến tin tức từ trong miệng mấy trung cấp võ quan say rượu. Năm đó chiến tích lớn nhất của đại vương tử chính là thành công tiêu diệt chiến tuyến Tùng Bảo, Tuyên phủ hơn mười vạn quân dân.

Đại vương tử trước kia, đương nhiệm Thát Đát Khả Hãn chính là người được lợi lớn nhất trong Tùng Bảo dịch.

Rõ ràng, người cùng thông đồng với Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu chính là đương kim Thát Đát Khả Hãn.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hiệp nghị thông đồng với địch chắc chắn ở trong tay đối phương.

Nếu Ngụy Vương thuận lợi đăng cơ, đây là một vũ khí sắc bén có thể yêu cầu cắt đất đền tiền, đồ vật quan trọng như vậy chắc là Khả Hãn sẽ đặt ở bên người.

Đám người Hứa Trì phán đoán như thế, lập tức quyết định trước tiên thăm dò Thát Đát vương cung.

Nếu có thể một lần đắc thủ thì càng tốt, nếu không cũng đại khái điều tra một phen. Dù sao chuyện này khó, nhưng vẫn luôn không ra tay cũng không phải biện pháp.

Thát Đát là dân tộc du mục, dựa vào nguồn nước cỏ cây mà sống, theo mùa biến hóa mà di chuyển, điều kiện sinh tồn khó khăn hơn Đại Chu nhiều. Cho nên bọn họ dân phong càng bưu hãn, cũng càng mơ ước Đại Chu phồn hoa.

Bọn họ tương đối ít thành trì, nhưng vẫn có, ở các pháo đài và nơi dân cư đông đúc.

Trong đó nơi phồn hoa nhất, chính là Thát Đát vương đô.

Nơi này đúng là mục đích của đám người Hứa Trì.

Trước đó, bọn họ quan sát tìm hiểu hồi lâu, an bài chu đáo chặt chẽ. Ai phụ trách dò đường, ai phụ trách yểm hộ, ai phụ trách thâm nhập dò hỏi, đều nhất nhất vào vị trí làm việc.

Dù sao, tuy quy mô phòng thủ Thát Đát vương cung không bằng Đại Chu, nhưng cũng không phải có thể dễ dàng xâm nhập, một khi không cẩn thận, chết ở bên trong cũng không phải đùa.

Quan sát một tháng, chờ tới một đêm không trăng sao thưa, Hứa Trì rốt cuộc hạ lệnh, đêm nay tiến hành lần đầu thử.

Lần đầu tiên thử thực thành công, Hứa Trì mò được vị trí cụ thể nơi ngoại thư phòng của Khả Hãn, tiếp theo, liền hy vọng có thể lại thâm nhập thăm dò.

Lần thứ hai nhiệm vụ khó khăn lớn hơn nhiều, cũng là bọn họ thời vận không tốt, Hứa Trì đang muốn nghĩ cách đột phá thủ vệ chặt chẽ, Thát Đát đột nhiên có quân vụ khẩn cấp.

Thống lĩnh thị vệ vội vàng xuyên qua vương cung, nhờ nữ hầu thông truyền với Thát Đát Khả Hãn.

Vị thống lĩnh này công phu rất cao, cao siêu hơn nhiều so với thủ vệ ngoại thư phòng, trong lúc vô tình ngẩng đầu, hắn nhạy bén phát hiện.

“Người nào ở đó?”

Thống lĩnh kia dáng người cường tráng, giọng nói như chuông đồng, đề khí quát lên một tiếng, tro bụi trên mái hiên rào rào đổ rớt xuống: “Bọn đạo chích to gan, dám tự tiện xông vào Thát Đát vương cung!”

Hứa Trì thầm hô không xong, đối phương đột nhiên xuất hiện, hắn đang ở vị trí không thể thu liễm hành tung, cho nên bị phát hiện.

Nơi đây đã không thể ở lâu, cần thiết lập tức rời đi.

Nếu đã lộ dấu vết, liền không cần lại che giấu. Hứa Trì nhanh chóng quyết định, không đợi đối phương nói hết câu đầu tiên, đã điểm mũi chân, thân mình nương theo bóng đêm che giấu, bay vút ra ngoài.

Thống lĩnh kia làm sao chịu bỏ qua, lập tức lãnh người đuổi theo, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, toàn bộ Thát Đát vương cung đều động, chen chúc tới vây bắt thích khách.

Người Thát Đát trên chiến trường kiêu dũng thiện chiến, công phu trên lưng ngựa là nhất đẳng, nhưng đều thuộc về ngoại công. Còn về nội công, bọn họ không bằng mật thám Đại Chu như đám người Hứa Trì.

Đám người Hứa Trì là đỉnh cấp mật thám, khinh công nhất đẳng đương thời, lại chiếm tiên cơ, thân hình giống như tia chớp, được bóng đêm che lấp đã ra khỏi vương cung.

Như vậy, Thát Đát liền không có biện pháp sao?

Đương nhiên không phải, vương cung một quốc gia, làm sao có thể muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.

Công phu của thích khách lợi hại, Thát Đát Khả Hãn thực cảnh giác, hắn cần thiết bắt tất cả những người này.

Vì thế, liên tục thả ra ba lệnh tiễn, từ vương cung mệnh lệnh nhanh chóng truyền ra ngoài. Cửa thành lập tức đóng lại; tất cả quân đội ở vương đô đều động; trước khi bắt được thích khách, bảo trì trạng thái giới nghiêm.

Hứa Trì không nghĩ tới chính mình có đãi ngộ tốt như vậy, làm vương đô khởi động trạng thái phòng ngự cấp cao nhất. Lúc chạy vội tới chân tường thành, hắn phát hiện vị trí góc chết thăm dò trước đó đã có thêm rất nhiều binh sĩ, muốn từ chỗ này rời đi, sợ là không được.

Phía sau truy binh càng ngày càng gần, Thát Đát ít cao thủ về khinh công, nhưng không phải không có, tuy tốc độ không bằng, nhưng tiếp tục trì hoãn, đối phương vẫn sẽ đuổi kịp.

Hứa Trì đương nhiên sẽ không làm ưu thế bên ta biến mất, lập tức bước chân không ngừng, thay đổi phương hướng.

Đoàn người nhanh chóng đi dọc theo tường thành, chặt chẽ chú ý động tĩnh phía trên tường thành, mắt thấy binh sĩ càng ngày càng nhiều, một đội nối một đội tuần tra, không thấy góc chết, có thuộc hạ hỏi: “Thống lĩnh, hôm nay có lẽ chúng ta không ra khỏi thành được, hay là dùng kế hoạch thứ hai?”

Trước khi hành động, Hứa Trì nghĩ đến đủ loại trạng huống, trong đó có bị vây trong thành. Bọn họ sớm chuẩn bị mấy thân phận khách thương Đại Thực, lúc cần thiết có thể dùng tới.

Vương đô là thành trì phồn vinh, kinh tế phát triển nhất Thát Đát, có không ít khách thương từ các quốc gia khác tới, cho dù Thát Đát có hoài nghi, cũng không thể bắt tất cả khách thương.

Chẳng qua, lưu lại trong thành rốt cuộc nguy hiểm lớn hơn chút.

Nhưng chuyện tới hiện giờ, cũng chỉ có thể như vậy, Hứa Trì gật gật đầu.

Phương hướng hành động đã xác định, đoàn người tốc độ không giảm, đang muốn tìm chỗ trống xâm nhập nhà dân.

Không nghĩ tới lúc này, biến cố phát sinh.

Trên tường thành, có một đôi mắt sắc bén đang nhìn quét khắp nơi, đám người Hứa Trì lách mình phóng qua, binh sĩ không phát giác được, lại không thoát khỏi ánh mắt hắn.

Hứa Trì hình như có cảm giác, bỗng chốc nghiêng đầu nhìn lại, cách mấy chục trượng, ánh mắt hai người bình tĩnh giao nhau.

Đây là trực giác của cao thủ, gần như đồng thời, trong lòng Hứa Trì cả kinh, cơ bắp cả người lập tức căng thẳng, trạng thái đề phòng đã tăng lên cấp bậc cao nhất.

Hứa Trì hít thở hơi hơi dồn dập, có người này, hắn dự cảm lần này muốn chạy thoát có lẽ sẽ càng thêm khó khăn vạn phần.

Nhưng biến hóa kế tiếp lại làm Hứa Trì bất ngờ.

Đôi mắt sắc trên tường thành thuộc về một võ tướng thân hình cao lớn, hắn liếc mắt đám người Hứa Trì, từ trong lòng ngực móc ra một mẩu bạc vụn, đầu ngón tay bắn ra.

Bạc vụn nháy mắt bắn nhanh về nơi xa, theo một phương hướng khác, “phanh” một tiếng đánh gãy lá cờ trước cửa một quán rượu.

Động tĩnh kia không nhỏ, binh lính nghe tiếng nhìn lại, một tiểu đội trưởng tiêm máu gà hô lớn: “Thích khách chạy đến bên kia kìa.”

Lời này rất hợp ý võ tướng, hắn lập tức gật đầu, hạ lệnh: “Lập tức đuổi theo!”

“Khả Hãn có lệnh, người nào bắt được thích khách, ban thưởng ngàn lượng vàng, quan thăng ba cấp!”

Võ tướng nói một câu, làm binh sĩ trên tường thành trào dâng sục sôi ý chí, lập tức như nước chảy tràn qua phương hướng kia, tại chỗ chỉ còn lại phần nhỏ binh sĩ đang ở cương vị công tác, không cam lòng nhón chân nhìn qua bên kia.

Võ tướng đi cuối cùng, cũng theo dòng người xuống thành, nhưng hắn thừa bóng đêm rẽ trái rẽ phải, giấu kín hành tung, lại quay đầu đi đến chỗ Hứa Trì.

Đám người Hứa Trì dừng lại bước chân, ánh mắt cảnh giác, nhìn chăm chú đối phương đang lặng lẽ mà đến.

Bọn họ không có võ tướng nội ứng trong quân đội Thát Đát, nhưng hành vi của đối phương rõ ràng là bạn không phải địch, bởi vậy mấy người tuy nghi hoặc, vẫn quyết định chờ một chút.

Dù sao phần lớn binh sĩ Thát Đát đã rời đi, đối phương chỉ có một người, muốn bắt bọn họ cũng không được. Hứa Trì nghĩ càng sâu xa hơn, có lẽ bọn họ có thể lợi dụng đoạn tường thành này phòng thủ bạc nhược, cướp đường rời đi.

Mấy động tác tưởng rất nhiều, nhưng phát sinh chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt. Từ lúc võ tướng ở trên tường thành phát hiện đám người Hứa Trì, đến lúc đứng yên cách bọn họ một trượng, chỉ ngắn ngủn hơn mười số đếm.

“Nhanh chóng đi theo ta.”

Võ tướng vừa mở miệng, đám người Hứa Trì chấn động. Đối phương nói rõ ràng là Đại Chu tiếng phổ thông, thậm chí còn mang khẩu âm kinh thành.

Giọng hắn ép rất thấp, nói xong lập tức xoay người đi, lộ ra phía sau lưng không hề phòng ngự.

Người này tuyệt đối không phải là kẻ địch, Hứa Trì tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức phân phó trái phải: “Nhanh chóng đuổi kịp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.