Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 90



Editor: Vy Vy 1505

Võ tướng rất quen thuộc vương thành, càng rõ ràng thủ vệ trên tường thành và địa hình dưới tường thành. Hắn lợi dụng địa lợi, mang theo đám người Hứa Trì rẽ ngang rẽ dọc, thực mau, tạm thời thoát khỏi truy binh vương cung phía sau.

Hứa Trì nghiêng thân mình tránh ở chỗ tối, mắt thấy thống lĩnh vương cung mang theo cao thủ xẹt qua trước mặt, thực mau đi xa, lúc này mới nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Người này thực tuổi trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi, trên mặt có bộ râu quai nón rất lớn, hơi lộn xộn, che lại hơn nửa khuôn mặt.

Ánh mắt Hứa Trì sắc bén, có ý quan sát, liếc mắt liền phát hiện manh mối.

Tuy võ tướng mày rậm mắt to, nhưng tinh tế nhìn, lại không thâm thúy giống người Thát Đát. Nhưng đối phương bộ râu xồm che giấu rất khá, chợt vừa thấy không khác biệt lắm với phần lớn người Thát Đát.

Hơn nữa thân hình hắn cao lớn, tương đối oai hùng, ngoại hình không có sơ hở, phỏng chừng nói tiếng Thát Đát cũng thực lưu loát, vì thế thuận lợi trà trộn trong quân đội Thát Đát.

Không sai, Hứa Trì suy đoán đối phương hẳn là ám điệp cao cấp Đại Chu đặt ở Thát Đát.

“Tạ các hạ ra tay tương trợ.” Hắn thấp giọng ôm quyền.

“Đây là việc nên làm.”

Võ tướng cảm quan nhạy bén, hắn biết rõ mới vừa rồi bị người bên cạnh đánh giá. Chẳng qua, hắn cũng không để trong lòng, dù sao người bình thường được cứu, tốt xấu đều sẽ xem trọng hai mắt.

Hắn nghiêng đầu, ôm quyền trả lễ, lời ít mà ý nhiều: “Chư vị không cần để trong lòng.”

Võ tướng một đôi con ngươi đen bóng mà có thần, trong bóng đêm rực rỡ lấp lánh, mặt mày chính khí lẫm liệt.

Một đôi mắt như vậy vốn vô cùng dẫn người chú ý, Hứa Trì nhìn qua, tiêu điểm tầm mắt lại định ở một chỗ khác.

Hứa Trì có chút kinh ngạc: “Huynh……”

Đối phương nghiêng thân, nửa khuôn mặt bên kia ánh vào mi mắt, chỉ thấy khóe hắn mắt thình lình có một vết sẹo sâu vô cùng. Bắt đầu từ huyệt Thái Dương phía trên, một đường lan tai trái trước mép tóc, bị râu quai nón che lại một nửa.

Thân phận như Hứa Trì, chịu vô số vết thương lớn nhỏ, vết sẹo thật sự không làm hắn kinh ngạc, hắn kinh ngạc chính là đối phương chịu thương thế nghiêm trọng bậc này, lại có thể còn sống.

Phải biết rằng, huyệt Thái Dương rất quan trọng, tao ngộ đòn nghiêm trọng sẽ bị mất mạng, càng miễn bàn một đao như vậy.

Hiện giờ mọi người cùng trận tuyến, hắn không nhịn được vì đối phương lộ ra may mắn.

Ý trong mắt Hứa Trì không khó hiểu, võ tướng giơ tay sờ sờ vết sẹo trên mặt. Năm đó phần đầu hắn bị thương, chỗ này còn không phải nghiêm trọng nhất, còn có một kích ở phía sau não.

Chỗ đó còn nghiêm trọng hơn, làm hắn quên đi rất nhiều chuyện, mãi đến nửa năm gần đây mới bắt đầu từ từ nhớ lại. Bởi vậy hắn bỏ lỡ rất nhiều, may mắn, người hắn để ý đều an toàn vượt qua hiểm nguy.

Ánh mắt võ tướng ám ám, chỉ nói: “Không có việc gì.”

Đối phương giơ tay, tầm mắt Hứa Trì tự nhiên mà dừng trên tay hắn, vừa thấy, ánh mắt lại ngưng.

Bàn tay to màu lúa mạch, khớp xương rõ ràng, là tay một người tập võ. Nhưng vấn đề là, dưới cổ tay, mu bàn tay lộ ra một vết roi thật sâu.

Hứa Trì kiêm chưởng hình phạt, phi thường quen thuộc vết sẹo tạo thành do các loại hình cụ. Vết roi của đối phương không mới, nhìn ra ít nhất khép miệng đã hai ba năm, nhưng như cũ phi thường sâu.

Roi bình thường không thể tạo thành vết sẹo thế này.

Đại khái khi quất tẩm nước ớt cay, kích thích lợi hại, hơn nữa lại không được trị liệu kịp thời, mới có thể tạo thành vết sẹo sâu như vậy.

Trên tay đều như thế, trên người thì sao?

Chẳng lẽ thân phận ám điệp của đối phương bị vạch trần, bị Thát Đát nghiêm hình tra tấn?

Ý niệm này chợt lóe, lập tức bị Hứa Trì phủ định, dù sao hiện giờ đối phương đang là một võ quan không thấp, nếu bị phát hiện thân phận, tuyệt đối không thể leo lên chức cao.

Hắn không nhịn được nhìn mặt đối phương.

Nghiêm túc nhìn, Hứa Trì lại ngẩn ra, bởi vì hắn phát hiện, chính diện nhìn mặt đối phương, hình như ẩn ẩn có cảm giác quen thuộc.

Ấn đường hắn nhíu lại.

“Chúng ta nhanh đi thôi, thực mau bọn họ sẽ phát hiện không ổn đi trở lại.”

Võ tướng không phải không phát hiện tầm mắt Hứa Trì, nhưng hắn cũng không giải thích gì, chỉ buông tay, làm cổ tay áo một lần nữa che lấp vết roi mới vừa rồi lơ đãng lộ ra.

Truy binh đã đi xa, hiện tại nên đứng dậy rời đi, hắn cũng không vô nghĩa, lập tức đứng lên.

Chính sự quan trọng, gián đoạn một lát, Hứa Trì lập tức vứt một chút nghi hoặc mới vừa rồi ra sau đầu, nhanh chóng dẫn dắt thủ hạ đuổi kịp.

Đoàn người đi theo võ tướng rẽ trái rẽ phải, tùy thời đánh ngã mấy binh sĩ Thát Đát đi riêng lẻ, nhanh chóng lột quần áo đối phương tròng lên người.

Đổi quần áo xong, lại nhặt lên trường mâu, đám người Hứa Trì vóc người đồng dạng không nhỏ, lóa mắt nhìn lại, chính là một tiểu đội binh sĩ Thát Đát.

Võ tướng gật đầu, dạy bọn họ vài câu ám hiệu tuần tra tối nay, lại giải thích quy luật tuần tra trên dưới tường thành.

Còn về việc đám người Hứa Trì có hiểu tiếng Thát Đát hay không, hắn hoàn toàn không suy xét.

Trung Nguyên khinh công phân rất nhiều môn phái, nhưng tóm lại có không ít chỗ chung. Võ tướng ở trên tường thành phát hiện mấy người, chỉ nhìn một cách đơn thuần đối phương lên xuống nện bước, lại kết hợp vương cung truyền đến mệnh lệnh lùng bắt, hắn lập tức hiểu ra.

Đám người Hứa Trì tất nhiên là mật thám đẳng cấp cao của Đại Chu, lãnh nhiệm vụ quan trọng tới thăm dò vương cung.

Vì thế, hắn mới có thể lập tức ra tay tương trợ.

Nếu là mật thám cao cấp, lại được phó thác trọng trách đi Thát Đát, liền không có đạo lý không hiểu vài câu Thát Đát đơn giản.

Mấy người Hứa Trì quả nhiên hiểu, ngưng thần nghe xong, gật gật đầu.

“Thấy lỗ châu mai đằng kia không, tường thành chỗ đó gần đây đang tu bổ, trong kho ở đó có dây thừng dài, mọi người dùng dây thừng rời đi.”

Cổ đại tu bổ tường thành là công việc rất nguy hiểm, dùng dây thừng thật dài cột cái sọt, người ngồi vào sọt được thả xuống, ở giữa không trung tiến hành duy tu.

Bọn Hứa Trì khinh công cực cao, nhưng rốt cuộc thuộc về phạm trù nhân loại, tường thành Thát Đát vương đô quá cao, không dùng công cụ nhảy xuống là không được.

Có dây thừng là có thể giải quyết vấn đề này.

Võ tướng chỉ đoạn tường thành này, mới vừa rồi cũng phân ra một nửa binh sĩ “đuổi theo thích khách”. Hiện chỉ có binh sĩ trạm gác ở cương vị công tác, biết ám hiệu giao tiếp và quy luật tuần tra, thuận lợi mò lên trên tường thành, tất cả đều không thành vấn đề.

Đám người Hứa Trì trải qua không ít sóng to gió lớn, kẻ tài cao gan cũng lớn, ngụy trang thành một tiểu đội binh sĩ Thát Đát, hoàn toàn không có vấn đề.

Lại thuật lại một lần nữa ám hiệu chắp đầu và quy luật tuần tra, xác nhận không bại lộ. Đoàn người chắp tay, phải nắm chặt thời gian rời đi.

“Khoan đã.”

Không nghĩ tới võ tướng lại hạ giọng kêu chờ.

Hứa Trì quay đầu lại: “Các hạ, còn có chuyện gì sao?” Hắn không nói cái gì ngày sau tương báo vô nghĩa, chắc là đối phương cũng không thèm để ý.

Quả nhiên, võ tướng nói chính là một chuyện khác.

Hắn trầm ngâm một lát, tiến lên hai bước, để sát vào tai Hứa Trì, sau đó thấp giọng nói: “Trở về bẩm báo chủ tử huynh, nói một năm gần đây, Thát Đát ẩn ẩn có dị động, chỉ sợ tương lai không lâu lại lần nữa xâm nhập phía nam Đại Chu.”

Cấp bậc của hắn không đủ cao, chỉ có thể ẩn ẩn phát hiện dị động, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất sau khi hắn khôi phục ký ức, không lập tức rời đi.

Bậc này tin tức, hắn không dám lung tung truyền lại, e sợ một khi không cẩn thận, ngược lại có hại không lợi. Hiện giờ đụng tới Hứa Trì nhưng thật ra vừa lúc.

Hắn không biết chủ tử của Hứa Trì là ai, nhưng tương đương khó lường.

Hứa Trì nghe vậy rùng mình trong lòng, lập tức nghiêng đầu nhìn đối phương.

Võ tướng trịnh trọng gật đầu: “Trong khoảng thời gian ngắn, Thát Đát sẽ không ra tay. Việc này quan trọng, huynh đừng viết thư truyền lại, cần chính miệng báo cho chủ tử huynh.”

Lỡ như bị Thát Đát chặn được, ưu thế liền không còn.

Điểm này đương nhiên Hứa Trì hiểu rõ, không phải chính mình địa bàn, luôn có các nhân tố không xác định.

Hắn nghiêm mặt nói: “Xin các hạ yên tâm, ta nhất định bí mật truyền tin này về.”

Thời gian thực gấp gáp, việc này dứt lời, hai bên lập tức tách ra.

Đoàn người Hứa Trì mặc quân phục Thát Đát, tay cầm trường mâu, nện bước nhất trí lên cầu thang đá của tường thành. Trên đường gặp gỡ tiểu đội binh sĩ khác, lẫn nhau trao đổi ám hiệu chắp đầu, lại theo lộ tuyến tuần tra tách ra.

Đêm khuya, trên tường thành tuy cắm không ít cây đuốc, nhưng ánh sáng vẫn không đầy đủ. Bình thường tuần tra, bọn họ cũng không cố tình đánh giá mặt đối phương, dù sao ám hiệu chắp đầu là mỗi ngày mỗi đổi.

Đám người Hứa Trì thuận lợi lên tường thành, vòng một vòng, sau đó đi tới phòng kho võ tướng chỉ.

Tâm tư võ tướng cũng tinh tế, mấy phòng kho đều có dây thừng, hắn cố tình chỉ chính là nơi ẩn nấp nhất, đây là vị trí gần như góc chết, tăng thêm rất nhiều tiện lợi cho hành động kế tiếp.

Đoàn người cùng hành động đã nhiều năm, vô cùng ăn ý, cũng không cần trao đổi ánh mắt, khi đi ngang qua phòng kho mục tiêu, Hứa Trì đi phía trước giơ tay, mọi người lập tức triển khai hành động.

Thủ hạ lách qua trái phải, Hứa Trì thân hình vừa chuyển, đi tới nhà kho kia.

Nhà kho không lớn, hai tấm cửa nhỏ bị khóa lại bằng khóa đồng thau. Hắn duỗi tay cạy khóa một hồi, khóa liền bị tách ra, mở cửa, quả nhiên thấy bên trong có vài bó dây thừng thật dài, có một sợi cột vào sọt tre rất lớn.

Hắn bỗng chốc lắc mình vào, lấy một bó dây thừng, thuận tiện tháo luôn sợi cột vào sọt.

Vài động tác chỉ trong nháy mắt. Chờ Hứa Trì ra phòng kho, thủ hạ đã kết thúc chiến đấu. Những binh sĩ Thát Đát có thể nhìn thấy vị trí này đều bị hạ gục.

Hắn bắt lấy một đầu dây thừng, ném ra ngoài tường thành, đồng thời cột đầu kia ở lỗ châu mai vòng vài vòng, cũng đánh nút thòng lọng.

Một người tiếp một người nhảy xuống đầu tường, nhanh nhẹn bám vào dây thừng, mau chóng trượt xuống, an toàn đáp mặt đất.

Hứa Trì phụ trách bọc hậu, cuối cùng hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy võ tướng còn đứng xa xa, một đôi mắt đen bóng rất sáng.

Hắn gật đầu ý bảo, ngay sau đó thả người, trượt theo dây thừng nhanh chóng xuống phía dưới.

Cuối dây thừng cách mặt đất ước chừng hơn một trượng, Hứa Trì gần đáp đất, trên tay nhẹ nhàng run lên, nút thòng lọng phía trên kia buông ra, dây thừng và hắn cùng rơi xuống đất.

Hắn đã đóng cửa nhà kho lại, khóa đồng thau cũng khóa lại như cũ, không để lại dây thừng, có thể mê hoặc kẻ địch một chút thời gian, chế tạo càng nhiều khe hở rời đi.

Mấy người cũng không nói nhiều, cúi người nhặt lên dây thừng, lập tức nhanh chóng chạy.

Trên tường thành phảng phất giống như bình thường, chỉ có võ tướng kia lẳng lặng thu tất cả vào đáy mắt.

Chờ bóng dáng Hứa Trì hoàn toàn biến mất, hắn thu hồi tầm mắt, lập tức nhích người, lặng lẽ đi về hướng “lùng bắt thích khách”.

Võ tướng trợ giúp mật thám Đại Chu, nhưng không muốn cứ như vậy bại lộ chính mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.