_ Vợ…sắp cưới?
Lam Nghi ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, bần thần lặp lại lời nói của Nhiếp Phong. Gương mặt tuấn mĩ pha chút kiêu căng, đôi mắt tinh nhuệ, nét môi hoàn hảo pha chút kiêu bạc…Lam Nghi thở ra nhè nhẹ, bàn tay của cô không ngờ lại vươn tới, chạm khẽ lên nét môi sắc nét của Nhiếp Phong.
Đầu ngón tay mềm mại dịu dàng, như một cánh bướm đậu trên cánh hoa.
Khoảng khắc ngón tay cô chạm vào nét môi của hắn, Nhiếp Phong cảm giác như có một luồng điện tê dại truyền đến môi hắn, run rẩy ngại ngần…
Và lần đầu tiên trong đời, gò má của Nhiếp Phong cứ thế mà bất giác đỏ ửng lên.
Bàn tay ôm lấy bàn tay nhỏ bé đang càn quấy trên môi hắn của cô. Những đầu ngóm tay thon dài vấn vít đan lồng vào những ngón tay nhỏ nhắn của cô, ngăn không cho cô tiếp tục miết ngón tay lên môi của mình nữa.
Không phải hắn không muốn cô chạm vào mình, mà hắn sợ rằng nếu hư cô tiếp tục chạm vào, hắn sẽ cầm lòng không được nữa.
Nhưng Lam Nghi như thể hiểu lầm cảm giác của hắn, gương mặt cô lập tức trở nên tiu nghỉu.
Cô tưởng rằng biểu hiện của hắn là đang bài xích cô.
Mà Nhiếp Phong cũng rất tinh tế, vừa thấy gương mặt của cô trở nên buồn thiu xuống, lập tức nhẹ giọng an ủi.
_ Không phải anh không thích em chạm vào anh, nhưng trễ giờ ăn sáng của em rồi! Anh không thể để em đói bụng được!
Bàn tay của hắn dịu dàng vỗ vỗ vào chiếc bụng của cô, ấm áp nói.
_ Cái “thùng cơm” nhỏ này kêu ầm ĩ từ nãy tới giờ rồi đấy, bé con.
Lam Nghi theo bản năng lập tức ôm lấy bụng của mình. Đôi môi mím mím lại, như một con mèo nhỏ, cô ngước mắt nhìn Nhiếp Phong, cười tít mắt.
Biểu cảm của Lam Nghi là lần đầu tiên Nhiếp Phong nhìn thấy. Trong hình dung của hắn, một người lạnh lùng cứng cỏi mạnh mẽ như cô không thể nào có dáng vẻ dễ thương như vậy.
Bác sĩ nói đúng! Bây giờ Lam Nghi thực sự như một đứa trẻ 5 tuổi. Vậy nên toàn bộ biểu cảm đều vô cùng dễ thương đơn thuần, thế mà lại khiến Nhiếp Phong rung động mãnh liệt.
Bàn tay của hắn bất giác chạm vào gương mặt của Lam Nghi, đôi môi khẽ tiến gần lại, bất giác muốn hôn cô.
Nhưng khi Nhiếp Phong cúi gần xuống, Lam Nghi lập tức sợ hãi, vội vã quay mặt né tránh.
_ Ư…
Biểu cảm bài xích của cô khiến Nhiếp Phong ngay lập tức dừng hành động lại. Đôi môi chỉ còn cách một khoảng nữa là chạm vào môi Lam Nghi…
Cắn chặt môi mình, bàn tay ấp lên gò má cô run rẩy túa mồ hôi. Nhiếp Phong cúi đầu xuống, mùi Cam đỏ ngọt ngào của nước hoa hắn chọn riêng cho cô giờ lại trở thành vũ khí sát thương trí mạng của hắn.
_ Ăn sáng!
Nhiếp Phong lẩm bẩm, không rõ hắn đang nói với cô hay đang nói với chính mình? Vội vàng đứng phắt dậy, Nhiếp Phong lao về phía bếp như chạy trốn.
Lam Nghi ngẩn ngơ nhìn Nhiếp Phong, rồi ngay sau đó, hắn bưng ra cho cô một đĩa mì sốt bò bằm cà chua nóng bốc hơi.
Mùi hương thơm tới tứa nước miếng. Nước sốt cà chua đậm đà đỏ tươi, thịt bò bằm hoà trong cà chua sệt vừa miệng mềm tan trong miệng. Lam Nghi đói tới lả chân lả tay, vội vàng lấy nĩa ăn một miếng lớn.
Nhiếp Phong đứng bên cạnh nhìn cô say mê ăn đồ hắn nấu, không nhận ra chính mình đang nở nụ cười hạnh phúc tới thế nào.
Lam Nghi ăn như một đứa trẻ, cho dù có chút vội vàng, nhưng trong mắt của Nhiếp Phong lại vô cùng đơn thuần tự nhiên.
Một vết nước sốt dính trên khéo miệng của Lam Nghi nhưng cô không nhận ra, vẫn say mê đắm chìm vào đĩa mì lớn.
Đột nhiên khéo miệng của cô cảm thấy có gì đó ấm áp. Định thần lại, Lam Nghi phát hiện ra đầu ngón tay của Nhiếp Phong đang dịu dàng lau đi vết nước sốt trên khéo miệng cô.
Cử chỉ rất mềm mại, dáng vẻ rất tinh tế, đôi mắt trầm luân chìm sâu vào đáy mắt trong vắt của cô.
Ngón tay cái của hắn lau đi vết nước sốt trên khoé miệng cô, rồi từ tốn, hắn cho bết nước sốt đó vào miệng mình, mút nhẹ một cái.
Nụ cười quyến rũ nở trên môi, đôi mắt đột nhiên trở nên vô cùng thâm tình, thanh âm quyến rũ tinh tế như tiếng dương cầm, Nhiếp Phong vừa nói vừa nhìn Lam Nghi
_ Thật ngon…
Dường như trong câu nói của hắn còn chứa thâm tình, nhưng Lam Nghi có lẽ không thể nhận ra.
Gò má của cô bất giác cũng đỏ ửng lên, vị mì trong miệng cũng trở nên có chút lạ lẫm.
Chỉ phút chốc, không khí trong bếp đột nhoeen có chút kì lạ.
_ Phong nhi!
Có lẽ không khí cứ là lạ như thế, nếu như không bất giác có một tiếng gọi phá vỡ khoảng không im lặng.
Một người đàn ông đĩnh đạc bước vào.
Ông lão có tướng mạo bất phàm ấy tuy mái tóc đã bạc gần hết, nhưng lại không hề mang đến cảm giác già nua ốm yếu mà ngược lại, càng làm tăng thêm vẻ phi phàm thoát tục. Đôi mắt cong cong sáng rõ, khóe mắt hằn sâu nếp cười. Trên trang phục thoang thoảng mùi thơm của trầm hương, của gỗ quý, của trà Ô long thượng hạng. Vòng gỗ trầm sáng bóng, chiếc quạt thủy mặc phe phẩy trên tay. Ông nhìn Lam Nghi rất trìu mến, cất giọng dịu dàng với cô.
_ Nghi nhi nữa…
Lam Nghi ngẩn người nhìn ông lão, tại sao người đàn ông này lại khiến cô có cảm giác thật quen thuộc?
Nhiếp Phong nhanh chóng bước tới, nụ cười nở trên môi, dường như đứng trước ông mới thấy hắn có chút nhún nhường…
_ Cha! Người tới rồi!